Người đăng: hieugskm
Tương tự như lúc đi, chuyến xe về cũng mất tầm ba tiếng. Fred hạ chiếc xe
xuống trước sân với một cái nảy nhẹ. Đứng trước chiếc bảng cắm lệch ghi chữ
“Trang Trại Burrow” với cả đống giày ổng, vạc lủng ngổn ngang, Quang vỗ vai
Harry nói.
“Chào mừng tới trang trại Burrow!”
“Vậy thôi, nhà tụi mình cũng chẳng có gì đặc biệt.” Ron tiếp lời.
Harry cười tươi, vui vẻ nói.
“Nhìn tuyệt lắm.”
Cả bọn mở cốp, giúp Harry bê đồ ra. Fred nói:
“Bây giờ đi lên lầu, nhớ cố bước nhẹ thôi. Chờ tới bữa sáng thì xuống, giả bộ
như Harry đi xe bus tới, chắc mẹ sẽ không để tâm đâu.”
Ron nói.
“Ok, đi theo mình, Harry. Mình ngủ ở… ở gác mái…”
Mặt Ron chợt đổi màu xanh tái mét, mắt nó trợn trừng. Bà Weasley đang băng
ngang qua sân, mặt hằm hằm như thể muốn giết người.
“Tiêu rồi.” Fred kêu.
Bà dừng lại trước mặt bọn trẻ, hai tay chống hông, ngó chằm chằm vào mấy khuôn
mặt tội lỗi đang đứng đó. Bà nói như thể đang nghiến răng kèn kẹt:
“Các con có biết là mẹ lo lắng thế nào không?”
“Tụi con xin lỗi, nhưng mà mẹ, tụi con chỉ…”
Fred chưa kịp nói hết lời thì bà gào lên.
“Giường trống trơn! Dám lấy cái xe hơi đi… Nhỡ mà có tai nạn thì sao? Mẹ lo
chết đi được… Các con có biết nghĩ tới mẹ không hả? Chờ bố bọn bay về… Mấy anh
tụi bây có bao giờ làm khổ mẹ thế này đâu?”
Bà quay ra chỉ Fred nói.
“Chỉ giỏi đầu têu thôi, hai đứa em ngoan như thế mà lại lôi kéo tụi nó đi làm
những trò nghịch dại. Con có biết bao nhiêu điều có thể xảy ra không? Nhỡ con
bị tai nạn thì sao? Nhỡ cái xe bị Muggle nhìn thấy thì sao? Con có biết là bố
có thể bị mất việc không?”
Bà lại quay ra chỉ Quang.
“Còn con nữa, bình thường con ngoan ngoãn, trưởng thành nhất nhà nhưng giờ lại
đi làm cái trò này. Mẹ vô cùng thất vọng với con.”
Thời gian trôi qua một cách nặng nề, ba đứa cứ đứng đó nghe bà mắng một cách
im lặng. Sau một hồi, bà quay ra nói với Harry.
“Bác rất vui khi được gặp con, Harry yêu dấu. Mang đồ vô nhà đi con.”
“Đi vào ăn sáng chờ bố về xử lý.” Bà trừng mắt nhìn tụi nó.
Một lúc sau, cả bọn thêm cả George đã ngồi trên bàn ăn xúc xích và bánh mì
phết bơ. Harry đang có một đống đồ ăn to tổ chảng trước mặt, bà Molly thì ngồi
ngay cạnh vừa trấn an nó, vừa đưa cho nó thêm đồ ăn.
“Con đừng lo, bác không giận con đâu. Bác chỉ đang giận cái tụi này thôi. Dùng
xe bay bất hợp pháp ngang qua một nửa đất nước thì bất cứ ai cũng có thể nhìn
thấy các con…”
Fred chen ngang.
“Xe tàng hình mà mẹ.”
Bà Weasley nạt.
“Đang ăn thì ngậm miệng lại.”
Quang bảo.
“Mẹ à, họ bỏ đói Harry…”
“Cả mày nữa.”
Bà Weasley lại nạt, nhưng giọng có vẻ dịu đi ít nhiều. Bà quay ra nói tiếp với
thằng bé.
“Quang với Ron nói hết cho bác nghe về gia đình dì dượng của con rồi. Nếu con
thích thì hè nào con cũng có thể tới đây chơi, coi như đây là ngôi nhà thứ hai
của con cũng được. Nhà bác không có nhiều nhưng mà đồ ăn cho thêm một người
thì vẫn đủ.”
“Dạ, cảm ơn bác…” Harry có vẻ xúc động không biết nỏi gì. Thằng bé bỗng dưng
nghĩ đống tiền trong ngân hàng mà nó có chắc cũng không thể nào mua được cảm
giác ấm áp mà nó có được lúc này. “Con có thể góp tiền ạ.?”
“Gì cơ?”
“Để con trả tiền ăn ở.”
Bà Molly giật mình, cười. “Đừng ngớ ngẩn chứ, con cứ ở đây thoải mái, tiền
nong gì. Nếu con thích thì có thể cùng bọn quỷ sứ này giúp bác làm chút việc
vặt trong nhà là được.”
“Dạ.” Thằng bé gật gật, cúi đầu ăn tiếp.
Vừa lúc đó, Ginny xuất hiện trong bộ đồ ngủ, cô bé đứng ở ngay của nhà bếp.
Đúng như thói quen, cô bé dụi dụi mắt, mò mẫm đi lại chỗ Quang ngồi lên ngay
trên đùi nó, lầm bầm:
“Cho em cốc sữa.”
Quang cười xoa xoa đầu cô bé.
“Bé con, mở mắt ra nhìn đi, nhà có khách này.”
Cô bé mở mắt ti hí ra một cách cẩn thận như sợ chói, rồi a một tiếng, mắt mở
to hẳn ra khi nhìn thấy Harry.
“Anh là Harry Potter!”
Ginny vẫn như cũ là fan của Harry nhưng chắc một phần nào đó do Quang mà cô bé
không có thẹn thùng như ở trong truyện nữa mà ngồi đó hỏi thẳng luôn.
“Tí nữa anh cho em xin chứ ký nhá?”
“Chữ ký?” Harry bất ngờ.
“Fan hâm mộ của em đó, Harry.” Fred chiêm vô. “Nó mới đọc xong mấy bài báo về
em gần đây.”
“A…” Có vẻ như Harry cũng chẳng biết nói gì nên chỉ gật gật.
Ginny thì cũng chỉ hỏi qua vậy thôi, thấy Harry chẳng trả lời cũng kệ, xong cô
bé vẫn ngồi đó, uống cốc sữa mà nó vừa đưa rồi nằm ườn ra bàn bắt nó bón cho
cô bé ăn. Bà Molly nhìn thấy vậy mắng:
“Con gái con đứa. Làm cái gì đấy? Tự ăn đi, mười một tuổi rồi mà cứ bắt anh
bón. Còn ra thể thống gì nữa. Quang! Đừng có chiều nó mãi.”
Ginny nghe vậy cũng chỉ bĩu môi rồi lại cứ ngồi đó há mồm chờ ăn. Nó thì cũng
cười cho qua, tiếp tục bón cô bé ngũ cốc. Bà Molly thấy vậy đành lắc đầu.
“Sáng nào cũng thế. Đến chịu với tụi bây.”