Người đăng: hieugskm
Chiều tồi về đến nhà, ăn uống tắm rửa xong, cả bọn chúm chụm đầu lại bàn kế
hoạch giải cứu Harry ra khỏi nhà dượng nó. Ban đầu trong truyện là phải đến
gần cuối hè, bọn nó mới tới đưa Harry đi nhưng mà Quang nghĩ lại thì thấy
Dobby sẽ tới nhà Vernon phá nên quyết định đi sớm để Harry đỡ khổ. Cũng chẳng
có mấy thứ để bàn hết, chỉ là quyết định chờ đến tối mới đi thôi. Quang đã gửi
thư trước cho Harry, hẹn thằng bé tối nay sẽ tới rồi. Giờ chỉ cần chờ đến tối
là được.
Tất nhiên là tụi nó dùng chiếc xe bay mà Arthur đã cải tiến với sự giúp đỡ của
Quang. Xe có bốn chỗ mà giờ có đến bốn đứa muốn đi: Fred, George, Ron và
Quang. Sau một hồi oản tù tì thì cuối cùng George bị bắt phải ở lại nhà.
Đến 11 giờ tối, ba đứa rón rén lên xe, Fred ngồi cầm lái, Quang ngồi ghế phụ
còn Ron thì ngồi đằng sau. Sau khi biến hẳn thành tàng hình, bọn nó mất khoảng
ba tiếng mới đến nơi. Lái xe trên đường đã khó, lái xe trên không trung còn
khó gấp mấy lần. Ban đầu nó định chuyển hẳn bộ điều khiển thành như trong trực
thăng nhưng mà chưa làm kịp, ông Arthur mới mang cái xe về được gần tháng, nó
chưa có thời gian đi kiếm nguyên liệu cần thiết để chỉnh sửa.
Fred cẩn thận đưa cái xe lại sát của sổ phòng gác mái của Harry. Quang kéo cái
cửa kính xuống, giơ tay gõ.
Cộc. Cộc. Cộc.
“Để tao yên… Im đi… Để tao ngủ…”
Có vẻ như Harry không nhận được thư nó gửi mà đang nằm kềnh trên giường ngáy.
Nó gõ lại lần nữa. Lần này, thằng bé mở mắt ra. Quang vẫy vẫy tay cười. Thằng
bé giật mình, vụt dậy khỏi giường mở cửa sổ ra.
“Anh Quang! Sao anh lại….? Cái gì thế này…?”
Miệng thằng bé há hốc, không thể tin nổi nhìn vào cái xe hơi đang lơ lửng.
Quang cười đắc chí.
“Thấy hay không? Kiệt tác của anh và bố đấy. Ron và Fred cũng đến kìa.”
“Harry!” Ron và Fred ngoái đầu vẫy tay.
“Bọn anh đến đón em ra nhà tụi anh chơi cho hết hè luôn.”
“Ra nhà anh?”
“Ừ, em ở đây cũng đâu có vui đâu đúng không? Qua nhà anh ở cả hè luôn đi.”
Thằng bé có vẻ ngỡ ngàng giây lát rồi vẻ vui mừng lập tức hiện ra trên mặt.
“Đi bây giờ ạ?”
“Ừ, đi bây giờ. Xếp đồ vô rương đi. Thích thì viết thư để lại cho họ.”
“Nhưng mà em không ra được.”
“Sao lại không ra được? Em bị nhốt à?”
“Vâng. Lúc tối em rửa bát nhỡ tay làm vỡ ba cái đĩa. Bị phạt nhịn cơm luôn.”
Thằng bé xấu hổ đáp. “Bọn mình đâu được phép làm phép đâu? Làm sao mà ra
được?”
“Yên tâm.” Quang đáp.
Lúc ở nhà bàn thì bọn nó không nghĩ tới việc Harry sẽ bị nhốt nên cũng không
chuẩn bị dây hay cái gì để dùng xe kéo hết. Nó đành đưa hai tay ra nắm lấy
thanh sắt chắn ngang cửa sổ, gân lên kéo ra. Chỉ trong phút chốc, cái thanh bị
bẻ cong oằn xuống. Ba đứa còn lại nhìn một cách kinh dị.
“Em bảo rồi, thiên tài học võ đấy.” Nó cười đáp.
“Mới học chưa được một buổi mà?”
“Thì thiên tài mà lị.”
Fred bĩu môi lắc đầu không tin. Nó cũng mặc kệ, vặn nốt bốn cái thanh săt còn
lại.
“Xong rồi đấy, dọn đồ rồi ném ra đây.”
“Nhưng mà đồ của em ở dưới căn phòng dưới cầu thang cơ. Bị khóa rồi.” Harry
vừa trèo
“Rồi, để anh.” Fred cười nhăn răng, lôi ra một cái kẹp tóc, rón rén đi theo
Harry, rồi cẩn thận nạy cái khóa ra. Chỉ chốc lát, một tiếng cạch vang lên và
cái cửa mở toang chào đón.
“Được rồi. Vào lấy hết đồ rồi mình té.” Fred cười thì thầm.
Mấy đứa nhanh nhẹn chuyển hết đồ vào trong cốp xe. Fred lôi ra một bình sơn
xịt, cười.
“Trước khi đi, phải lưu lại tí làm kỷ niệm nhỉ?”
Harry thấy vậy, cướp lấy cái bình sơn, hăng hái đáp.
“Để em.” Thằng bé xịt lên tường nhà một dòng chữ to đùng: “Bye nhá thằng béo
ụ.” Cũng không rõ là thằng bé chửi Vernon hay là Dudley nữa.
Sơn xong, Harry chạy xuống cầu thang rồi lại chạy lên, dậm chân thật mạnh hết
sức có thể. Còn đứng tại chỗ nhảy ầm ầm mấy cái trước khi nhảy vào cái xe bay.
Dưới nhà, đèn sáng lên, Vernon có vẻ bị đánh thức, tức giận gào ầm lên.
“Mày làm gì thế thằng khốn kia?”
“Đi, đi thôi.” Harry xúi.
Fred khởi động máy. Chiếc xe cất cánh, Harry ngoái đầu ra ngoài, vừa hét vừa
vẫy tay.
“Hè năm sau gặp lại!!!”
Vernon đứng đó, mặt đỏ bừng vì giận dữ, gào thét.
“Petunia! Petunia! Thằng quỷ kia đang chạy! Nó đang chạy đi!”
Cả bọn phá lên cười ầm ỹ. Sau một hồi lắng xuống, Harry mới quay ra hỏi.
“Bọn anh kiếm đâu ra cái xe đấy?”
“Xe mới của ba đấy.” Fred đáp. “Hôm nay ông làm ca tối. Mong là mình về kịp
trước khi mẹ nhận ra là bọn anh bay ra ngoài giữa đêm.”
“Ba anh làm gì?”
“Ông làm cho bộ Pháp Thuật.” Quang đáp lại.
“Nhưng mà là trong bộ phận chán nhất của Bộ.” Ron tiếp lời. “Sở Dùng Sai Chế
Tác Của Muggle.”
“Sở gì cơ?”
“Là cái sở mà chuyên lo về mấy thứ đồ Muggle chế tạo mà bị đem đi phù phép,
phòng khi những thứ ấy lọt vô nhà hay chợ của một Muggle nào đó. Thí dụ như
năm ngoái, có một phù thủy chết già, bộ ấm chén của bả bị bán cho một tiệm đồ
cổ rồi một Muggle mua về nhà pha trà uống. Loạn hết cả lên. Lần đấy ba phải
làm thêm giờ mấy tuần liền.”
“Thế chính xác là chuyện gì xảy ra?”
“Thì cái bộ đồ như bị ma ám, làm đủ trò. Cái ấm thì phun nước nóng lung tung,
cái chén thì bịt luôn mồm mấy Muggle lại không cho ăn uống. Lần đấy ba như
điên lên ý, bực cả tuần, chả làm gì cũng ăn mắng.”
“Thế còn cái xe hơi này?”
Fred cười. “À ừ, ba anh mê mấy đồ của Muggle lắm, cả cái thằng Quang này nữa.
Nhà kho cả đống đồ Muggle luôn. Hai người cứ gỡ ra gỡ vô, lắp đi lắp lại. Làm
mẹ anh bực lắm. Mấy tuần trước, ông kiếm đâu ra mang về cái xe hơi này. Thằng
này thấy vậy sướng quá, nhảy câng câng lên ếm đủ thứ bùa lên đây. Cái xe này
giờ hơi bị đa năng luôn.”
“Thật ý ạ?” Harry tò mò hỏi. “Có những gì ạ?”
“Ờ, có bùa tàng hình, bùa bay thì thấy rồi đó. Có bùa định hướng, bùa đi xuyên
tường, bùa tăng tốc, bùa giảm xóc. Còn gì nữa không mày?” Fred quay qua hỏi
nó.
“Còn có bùa phòng thủ.”
“Thiệt tình, mày ếm bùa phòng thủ vô làm cái gì? Xe dùng để đi lại chứ có phải
để đánh nhau đâu?”
“Kệ em.” Quang hừ.