Thế Giới


Người đăng: hieugskm

Cho Chang vừa ra ngoài ông Trương đã đóng cửa lại, mặt mũi nghiêm túc hẳn lên.
Ông giơ tay ếm vài bùa chống nghe trộm rồi mới nhấp miếng trà nói tiếp.

“Nghe Cho Chang nói, cháu đã đọc xong sách lớp sáu rồi?”

“Dạ.”

“Thế đã đọc nhiều về lịch sử ma thuật chưa?”

“Dạ cũng kha khá ạ.”

“Ừ. Vậy ta hỏi một vài câu nhé.”

“Vâng.”

“Thứ nhất, cháu nói xem phép thuật mà cháu đang học có tác dụng ở phương đông
hay châu phi không?”

Mắt ông lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Quang như thể muốn ghi rõ hết phản ứng
biểu cảm của nó. Nó hơi nhíu mày, ngập ngừng.

“Theo cháu thì chắc là không.”

“Tại sao?”

“Tại vì nếu thật sự có tác dụng thì cháu nghĩ nó nên thịnh hành ở khắp nơi đi
cùng với văn hóa phương Tây rồi.”

“Ừm.” Ông Trương hơi gật gật đầu. “Cháu nói chỉ một nửa đúng.”

“Dạ?”

“Nói cho chính xác thì khu vực tác động của ma thuật phương cháu đang học chỉ
ở trong Châu Âu mà thôi, nói chính xác hơn thì là khu vực Tây Âu.”

“Chỉ trong Tây Âu ạ?”

“Ừm. Đấy là lý do nó được gọi là văn hóa phép thuật Tây Âu.” Ông nhấp miếng
trà rồi nói tiếp. “Trên thế giới này thực ra có đến gần chục văn hóa phép
thuật khác nhau: Đông Á, Nam Á, Đông Nam Á, Châu Phi, Bắc Mỹ và Nam Mỹ. Tất
nhiên là ở địa phương thì phép thuật xuất hiện ở phương thức khác nhau nhưng
bản chất cũng na ná cả thôi.”

“Tại sao bọn cháu không được dạy những điều này ạ? Thậm chí cháu còn không hề
đọc thấy điều này ở bất kỳ sách vở nào cả?”

“Ha, cháu nghĩ hồi thế chiến, phù thủy có tham gia không?”

“Bác nói vậy là có ạ?” Quang bất ngờ hỏi. Trước giờ nó chỉ nghe thấy về cuộc
chiến phù thủy chống Voldemort nhưng mà đó làm những năm bảy mươi chứ không
phải hồi thế chiến.

“Tất nhiên là có. Cháu nghĩ châu Âu đô hộ nhiều nơi như vậy mà không có phản
kháng từ phù thủy địa phương sao?”

“Cháu không biết nhưng nếu họ phản kháng thì tại sao Châu Âu vẫn đô hộ thành
công ạ?”

“Tuy rất ghét phải nói thế này nhưng phải công nhận rằng Tây Âu là một văn hóa
đặc biệt hơn hết thảy.”

“Đặc biệt ạ? Đặc biệt thế nào ạ?”

“Nó là văn hóa sản sinh ra phù thủy giỏi, nhanh và nhiều nhất. Tất cả những
nền văn hóa còn lại đều khá giống nhau về thời kỳ phát triển của một phù thủy.
Mười hai năm nhập môn, ba mười năm học nghề, đến gần sáu mươi tuổi mới có chút
thành tựu. Còn Tây Âu thì như ngươi thấy rồi đấy: bảy năm học hành, ra trường
học thêm chút đỉnh là đã có được thành tựu rồi. Bên kia phải sáu mươi tuổi mới
đạt được mà ở đây chỉ tầm hai mấy. Không những thế ở nơi khác cả trăm vạn
người mới có một kẻ có khả năng thành phù thủy, ở đây thì lại chỉ tầm vạn
người đã có một. Khác biệt quá lớn.”

“Tại sao lại như thế được ạ?” Nó lắng nghe nhíu mày suy nghĩ.

“Đến giờ thì ta phải nói một vài điều. Đó là họ nhà Trương ta là một họ pháp
thuật cổ đại của Trung Quốc. Tất nhiên ở đó, chúng ta không gọi nó là phép
thuật mà gọi là ma võ.”

“Ma võ?”

“Ừ, ma võ. Thay vi tu nội lực, chúng ta tu ma lực. Từ một mức độ nào đó mà nói
nội lực và ma lực cũng khá giống nhau, ma lực có vẻ như là bản nâng cấp của
nội lực.”

“Vậy tại sao bác lại sang đây học phép thuật bên này?”

“Hai lý do. Thứ nhất là ta đắc tội người có quyền lực lớn bên đó nên phải chạy
sang đây. Hồi còn trẻ bồng bột nên đi đánh nhau. Ai ngờ đánh nhầm con lãnh đạo
Đảng. Cũng chả sao nhưng mà cứ tránh đi cho đỡ phiền. Thứ hai là để học phép
thuật phương Tây. Ta muốn xem là tại sao Tây Âu lại có thể đào tạo ra phù thủy
nhanh và nhiều như vậy.”

“Vậy bác tìm ra lý do chưa ạ?”

“Có chút manh mối rồi.” Ông Trương nhấp chén trà lên chầm chậm uống, làm nó
sốt ruột.

“Là gì ạ?”

“Chưa tới lúc nói.” Ông cười thần bí.

“A… dạ vậy bao giờ mới nói được ạ?”

“Ta hỏi cháu nhé. Cháu muốn học ma võ không?”

Quang bất ngờ, giật mình ngơ ngác.

“Ma võ? Cháu ý ạ?”

“Ừ. Cháu có khả năng thiên bẩm điều khiển ma lực, cốt cách cũng không tồi.
Chắc chắn là tiềm năng võ học. Quảng cáo trước cho cháu nghe, ma võ cùng tu
với phép thuật bổ trợ cho nhau mạnh mẽ kinh người. Ta năm nay ba mươi ba tuổi,
học võ hai mươi bảy năm. Luyện phép thuật mới có năm năm trời, nhưng phải nói
rằng ta là một trong những thần sáng mạnh nhất hiện giờ. Đó là tính cả mấy ông
già lụ khụ gần sáu mười rồi đấy.”

“Ý bác là học ma võ có thể tăng khả năng phép thuật?”

“Ừ.”

“Sao lại thế được ạ? Hai thứ có liên quan gì đâu?”

“Thì cứ học đi rồi biết đúng hay sai, đảm bảo chỉ cần gần tháng là thấy kết
quả, giờ cháu cũng có việc gì làm đâu đúng không?” Mắt ông Trương sáng lấp
lánh đầy hy vọng.

“Nhưng mà cháu đang bận học làm đũa với ông Olivander…”

“Làm đũa? Học làm đũa làm cái gì?” Môi ông Trương giật giật, mắt căng ra. “Học
võ mới ra mặt nam nhi chứ.”

“Cháu thích.”

Thấy thằng bé bướng bỉnh, ông đành nhượng bộ.

“Thì phân ra mỗi ngày một thứ. Coi như mùa hè học hai môn.”

Quang nghĩ lại thì thấy cũng được. Coi đi coi lại thì hiện giờ ông Olivander
cũng chẳng dạy nó cái gì, chỉ có đến coi hàng làm bạn với ông là chính. Nó
nghĩ vậy nên đồng ý luôn.

“Cháu có phải bái sư hay thế nào không?”

“Không cần. Tạm thời không cần. Đợi bao giờ cháu thấy ta nói đúng, chịu học
hết sức hãy bái.”

Quang gật đầu.


Tuệ Thần - Chương #53