Người đăng: hieugskm
Hè đến và Nhật Quang lại trở lại trang trại cùng gia đình. Vẫn như năm ngoái,
sáng thì nó đến cửa hàng cụ Olivander dọn dẹp, đứng quầy. Nó cũng nghỉ chơi ở
nhà với mọi người một vài tuần nhưng rồi cũng phát chán mà đến cửa hàng ngồi
cho đỡ buồn. Cụ Olivander vẫn chưa chịu dạy nó cách làm đũa, bảo rằng nó vẫn
chưa “sẵn sàng”. Chả biết bao giờ thì nó mới “sẵn sàng” theo ý cụ, nhưng mà nó
cũng chẳng nóng lòng gì. Sáng đi làm, chiều về chơi bóng, tối nằm đọc sách.
Cuộc sống của nó cứ bình tĩnh trôi qua cho đến một ngày nọ, nó nhận được một
bức thư từ một con cú lạ.
Không có gì ngạc nhiên cả, bức thư đến từ Cho Chang, cô bé viết tới để mời nó
đến nhà chơi cuối tuần này. Nó tự dưng thấy khá hồi hộp, không rõ bố cô bé
muốn gặp nó làm gì nhưng mà nó cũng trả lời đồng ý. (Lời tác giả: ở bên Trung
Quốc, Cho Chang dịch ra là Trương Chiêu, tức là nhà họ Trương, mình sẽ viết
xưng hô với nhà Cho Chang dưới dạng Hán Việt nhưng sẽ giữ tên Cho Chang. Đặt
“Trương Chiêu” nghe cứ thế nào ý. )
Rất tiện cho nó là nhà Cho Chang cũng có cài đặt hệ thống Floo nên nó đi lại
khá là dễ dàng. Chỉ cần đứng vào, nói tên địa chỉ là tới nơi.
Nhà họ Trương cũng tương tự như nhà nó, ở khu nông tránh xa nơi đô thị, chỉ
khác cái đó là vừa tới nó đã nhận ra ngay nhà họ Trương giàu nứt đố đổ vách.
Trang trại nhà nó cỏ hoa nhìn hoang dại tiêu điều, còn ở đây thì đầy màu sắc,
ngăn nắp chỉnh tề, có hàng có lối. Xung quanh trang trại nhà Weasley chỉ có
cái hàng rào gỗ thấp bằng đầu gối, còn nhà họ Trương thì hàng rào thép cao hơn
ba mét. Còn chưa kể quanh nhà còn có cả tá gia tinh đang cặm cụi làm việc. Nói
chung là nhà nó và nhà Cho Chang phải nói là một trời một vực.
Quang vừa tới nơi là đã có một con gia tinh đứng gần đó tiến tới cất tiếng
chào.
“Chào ngài. Tiểu thư và gia chủ đã chờ ngài từ lâu. Xin mời đi lối này.”
Nó đoán chắc Cho Chang đã dặn sẵn nên cũng gật đầu đi theo. Hai người phải đi
qua một cái hành lang dài đầy mũ giáp, vũ khí trang trí mới tới một căn phòng
nhìn như phòng làm việc. Cửa phòng mở toang hoang. Nhìn từ xa vào là nó đã
thấy Cho Chang đang ngồi trên ghế đọc thứ gì đó, ngoài ra còn có một người đàn
ông trung niên mà nó đoán là bố cô bé. Ông có vẻ đang viết, nhưng lại không
phải dùng bút lông ngỗng của phù thủy mà là dùng bút lông truyền thống Trung
Quốc.
Con gia tinh dừng trước cửa phòng, gõ nhẹ hai cái, cúi đầu nói khẽ.
“Thưa ngài, tiểu thư, khách quý tới ạ.”
Cả hai ngẩng đầu lên, Cho Chang nhìn thấy nó thì cười tươi, người đàn ông thì
gật đầu đáp.
“Cảm ơn cậu, Kevin. Vào đây đi cậu bé. Kevin, đi lấy chút trà. Loại Mao Đài
ý.”
Kevin gật đầu đáp. Nó cũng đáp dạ chào rồi bước vào.
“Cháu chào chú ạ.”
“Ừ. Chào cháu. Ngồi đi.”
Nó tự tìm chỗ ngồi xuống trong khi ông sắp xếp lại bút nghiên. Lúc này thì
Kevin đã nhanh nhẹn mang một bình trà tới, làm nó tự hỏi là không hiểu đi pha
trà hay là đi hâm trà nữa.
“Phải nói là ta hơi bất ngờ đấy.” Ông Trương ngồi xuống trước mặt nó, vừa rót
trà cho ba người, vừa mở lời.
“Bất ngờ ạ?”
“Ừ. Lúc trước khi con bé bảo là cháu nhà Weasley, ta cứ tưởng cháu tóc đỏ da
trắng cơ.” Ông cười.
“A… dạ, cháu là con nuôi ạ.” Đúng là hai cha con có khác, vừa gặp mặt cũng đã
nói chuyện tế nhị rồi. Nó cười đáp.
“Thế là cháu người ở đâu?” Ông vừa nhấp trà vừa hỏi tiếp làm cho nó hơi bực
mình. Mình còn chưa biết tên ổng mà ổng đã hỏi đến quê quán nhà mình rồi.
“Dạ, người Việt Nam ạ.”
“A. Việt Nam.” Ông gật gật, lẩm bẩm. “Việt Nam cũng tốt. Việt Nam cũng tốt.
Người phương Đông là được rồi, đỡ hơn bọn mắt xanh mũi lõ rồi.”
Ạch. Ông bác này có vẻ kỳ thị người da trắng. Kiểu này về sau Cho Chang cặp bồ
với Cedric chắc ổng giận phải biết. Chắc là Cho Chang thấy ông như vậy, xấu hổ
nên gắt.
“Cha!”
“Hả?” Ông giật mình.
“Cha gọi Quang đến làm gì? Không có gì thì để bọn con ra ngoài đi dạo.” Cô bé
nói đến đó thì mặt hơi hồng lên.
“A… ừ, đúng rồi. Có việc.” Ông lại gật. “Nghe Cho Chang nói là cháu có tài
năng thiên bẩm về phép thuật?”
Nó ngạc nhiên, chưa kịp nói câu gì thì Cho Chang đã cướp lời.
“Không chỉ đứng nhất khối thôi đâu cha. Bạn ý mới xong lớp hai mà đã làm được
phép thuật năm lớp sáu rồi. Thuần thục luôn ý. Kinh khủng.”
“À thế à?”
“Dạ. Cũng không hẳn là tài năng thiên bẩm, cháu cũng tạm ạ.”
“Ừ. Cháu làm phép không lời được?”
“Dạ.”
“Cho còn nói cháu sáng tạo ra phép thuật mới?”
“Dạ. Cháu có làm được một vài cái phép thuật nhỏ vô ích thôi ạ.”
“Thử xem nào.”
“Dạ.”
Quang búng tay. Một tờ giấy nhỏ chui ra từ trong túi áo nó, Quang cất tiếng.
“Nhắn tin cho Cho Chang. Mai qua nhà tớ chơi nhé. Quang. Hết!”
Tờ giấy nhỏ tự cuốn mình lại, bay một vài mét tới trước mặt cô bé, mở ra rồi
phát thành tiếng nó nói.
“Mai qua nhà tớ chơi nhé. Quang.”
Phát xong bùa nó mới nhận ra là rủ con gái nhà người ta tới nhà chơi ngay
trước mặt có vẻ không hay ho gì cho lắm, nhưng mà nó đã lỡ buột miệng ra rồi.
Nhìn sang bên Cho Chang nhờ gỡ rối thì thấy cô bé đỏ mặt cúi tịt đầu, nó đành
phải bối rối mở miệng.
“Phép này là cháu thu giọng nói vào trong tờ giấy, tìm người, bay tới mục tiêu
rồi phát tiếng. Cũng khá đơn giản thôi ạ. Nó cũng chỉ có hữu hiệu trong tầm
một vài kilomet là cùng.”
Ông Trương im lặng, không biết ông nghĩ gì mà đầy vẻ nghiêm túc.
“Cho, để cha nói chuyện với Quang một chút.”
Cho liếc sang nó nhìn rồi đứng dậy, gật đầu.
“Vậy con đi đọc sách tiếp ạ.”