Rừng Cấm (5)


Người đăng: hieugskm

Sự kiện phạt rừng cấm cuối cùng cũng kết thúc như vậy. Con kỳ lân bị thương
thì được Hagrid mang về chăm sóc, nhân mã Firenze thì quay về lại khu rừng yên
ắng, còn mấy đứa trẻ thì trở lại lâu đài đi ngủ. May mắn thay là Hagrid đồng ý
sẽ không báo cáo việc Quang trốn ra lên với cô McGonnagall, Malfoy thì bị ngất
nên cũng chả biết nó xuất hiện.

Cả bọn quay về ký túc trong tâm trạng nặng nề. Chủ yếu vì thằng Harry cứ liên
mồm về Voldemort này nọ, chắc là trước lúc Hagrid đến, Firenze đã nói chuyện
với thằng bé về Hòn Đá nên giờ nó cứ lăng xăng là phải báo cho thầy
Dumbledore. Mấy đứa phải khuyên mãi cu cậu mới chịu im, nhưng mà nhìn cái mặt
bướng bỉnh là biết thằng bé sẽ chả chịu ngồi yên.

Quang thì lại lo lắng về một chuyện hoàn toàn khác. Cả ngày chủ nhật, nó tìm
cách liên lạc với thầy Quirell nhưng không được, đến chiều thứ hai thì lớp của
thầy được báo hủy bỏ. Nó xuống hỏi thăm bà Pomfrey xem thầy ý có vào bệnh xá
không nhưng cũng chẳng có câu trả lời. Ngay cả bạn thân của thầy Quirell, thầy
Ramses cũng chẳng thấy đâu. Quang thử cả phép gửi tin nhắn mà nó sáng tạo cũng
vô dụng, điều này chứng tỏ hoặc là thầy ý không còn ở trong trường, hoặc là
thầy ý đã chết. Dù là khả năng nào trong hai cái đi chăng nữa thì cũng chả hay
ho gì.

Cả tuần trôi qua một cách nặng nề. Cũng may là đến cuối tuần nó nhận được tin
nhắn báo bình an từ ông ý, nói rằng ông bị thương và đang được chữa trị. Ông
còn nói ông đã báo cho thầy Dumbledore về việc đã xảy ra và bảo nó đừng manh
động.

Vừa đọc xong tin là nó an tâm thở ra, thử tìm cách nhắn lại nhưng vô tác dụng,
đành chờ đến khi ông trở lại. Nó còn mang cho Harry xem để cho thằng bé tập
trung ôn thi thay vì xoắn hết cả lên vì vụ Voldemort.

-----------------------------

Và rồi tuần thi cũng đến rồi đi. Trừ Quang ra, tất cả mọi người đều hì hụi cắm
đầu vào học, đặc biệt là Hermione, cô bé ôn đi ôn lại ôn tái ôn hồi. Thi xong
còn phải ngồi làm lại dăm ba lượt mới chịu hài lòng.

Quang thì tất nhiên làm bài dễ như bỡn. Kể cả môn khó nhai như lịch sử pháp
thuật nó cũng làm lướt qua là xong. Dù có phần nào nó không biết hay không nhớ
đi chăng nữa thì nó mang cả cái thư viện di động theo trong người, chỉ cần
nhắm mắt rồi vào hệ thống kiểm tra là xong. Mấy cái phép chống ăn gian của
thầy Flitwick làm sao có thể chống lại cái hệ thống Tạo Thần được.

Điều kỳ lạ là Harry không hề thấy đau đầu như trong truyện đã viết. Điều này
có lẽ chứng mình rằng thầy Quirell đánh Voldemort bị thương và hắn không còn
trong trường nữa? Dù gì đi chăng nữa thì tình hình tốt hơn nó tưởng nhiều.
Voldemort không ở gần đây, thầy Dumbledore đã biết về việc Chúa Tể Hắc Ám trở
lại, canh chừng nguyên ở trong trường đề phòng hắn muốn cướp viên đá thay vì
như trong truyện đi công tác. Duy có hơi xấu một chút là thầy Quirell vẫn chưa
trở lại.

-----------------

Thoáng cái, năm học đã trôi qua như vậy. Mấy biện pháp đề phòng của thầy
Dumbledore có vể như đã hữu dụng. Từ lúc đó đến cuối năm không có một ai thử
cướp đi viên đá cả. Vì Harry không bị đau đầu nữa nên nó nghĩ rằng chắc
Voldemort thật sự sợ thầy hiệu trưởng mà rút cũng nên.

Tuy Quang có hơi tiếc về việc bộ ba nhân vật chính không được trải nghiệm qua
việc đoàn kết tìm cách vượt qua thử thách của các thầy cô, nhưng nó lại thấy
dù sao thế này cũng an toàn hơn.

Rồi bữa tiệc cuối năm cũng đến. Đại sảnh đông kín người chờ thầy hiệu trưởng
phát biểu.

“Một năm học nữa đã qua.” Tiếng thầy Dumbledore vang vọng. “Và ta cũng chỉ có
một vài điều muốn lảm nhảm trước khi mọi người cắm đầu vào ăn uống. Hy vọng
năm học vừa rồi là một năm học tuyệt với đối với các em. Mong rằng đầu óc các
em vẫn tồn lại được chút gì đó sau mùa hè tới đây.”

“Và bây giờ là thời điểm treo cúp nhà của năm học này. Đây là điểm hiện giờ
của các nhà. Ở vị trí cuối, Gryffindor: 312 điểm. Vị trí thứ ba, Hufflepuff:
352. Đứng thứ hai là Ravenclaw với 426. Slytherin đứng nhất với số điểm là
452.”

Cái bàn nhà Slytherin vỗ tay ầm ỹ. Không có điểm bù của bộ ba nên nhà
Gryffindor đứng thảm hại ở vị trí dưới cùng còn Slytherin đứng nhất, một điều
mà cả ba nhà còn lại oán thán.

“Rất tốt, rất tốt, Slytherin.” Thầy Dumbledore cười. “Nhưng mà, có một vài
việc gần đây cần phải được tính điểm.”

Nghe tới đó, cả Đại Sảnh Đường bỗng nhiên im phăng phắc. Nụ cười của học sinh
nhà Slytherin héo đi một chút.

“E hèm! Dành cho trò Quang Weasley…”

Nó giật mình ngẩng đầu trong khi cả sảnh đường trố mắt nhìn lại.

“Vì sự thông minh và quả cảm của trò mà Hogwarts hay thậm chí là cả thế giới
phép thuật đã được bảo vệ. Ta thật sự tin rằng trò có thể trở thành một Thấn
Sáng vĩ đại. 150 điểm cho Gryffindor!”

Học sinh nhà Gryffindor hò reo, vỗ tay, đập bàn đập ghế ầm ỹ cả lên. Đâu đó có
tiếng Percy nói với những huynh trưởng khác:

“Em tao đấy! Em tao đấy tụi bây!”

Tất cả như điên lên vậy. Thêm 150 điểm của nó là nhà Gryffindor đã trở thành
đứng nhất, trên Slytherin, giành lại cái cúp nhà như đúng tiến trình của
truyện. Cả hai ký túc còn lại cũng vỗ tay không ngừng, đủ để thấy được nhà
Slytherin bị ghét thế nào. Cụ Dumbledore phải cất cao giọng để trấn áp cơn bão
hoan hô.

“Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút.”

Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu
tím, bạc hoá ra vàng; con trăn khổng lồ – biểu tượng của nhà Slytherin – biến
mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Thầy Snape đang bắt tay
giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra.

Tối hôm đó, Quang được vác về ký túc như một người hùng. Mọi người thi nhau vỗ
vai đập lưng nó dù chẳng ai rõ cái việc “bảo vệ thế giới pháp thuật” mà nó làm
là cái gì.

Tuần cuối cùng trôi qua một cách vui vẻ. Điểm thi cũng đã được công bố. Harry
và Ron đều đạt điểm khá cao. Hermione và Quang thì đều đứng nhất khối.
Hermione tức lắm, điểm của cô bé tính tổng kết chỉ kém điểm của nó năm ngoái
có 2 điểm, cô bé thề là năm sau nhất định sẽ trả thù.

Vẫn như năm ngoái, tụi nó bị cảnh cáo không được dùng phép ở nhà, rồi dặn dò
chuẩn bị các thứ cho năm học kế. Tụi trẻ đi tàu về sân ga chín ba phần tư rồi
tủa ra từ phía từ bức tường bê tông.

“Anh Quang!” Ginny kêu ầm lên rối rít, lao vào ôm nó sau một năm không gặp.
“Nhớ anh quá đi.”

“Ừ.” Nó cười, ôm chầm lấy cô bé, nựng. “Anh cũng nhớ bé Gừng lắm.”

“Hè này đến trang trại chơi nhá. Cả hai đứa ý.” Nó quay ra nói với Harry vả
Hermione, vừa vẫy tay chào tạm biệt.

“Dạ. Nhất định rồi.”

Chia tay xong với hai đứa, tụi nó đang định lên xe về nhà thì bỗng dưng có
tiếng gọi.

“Quang này?” Nó quay ra thì thấy Cho Chang đang đứng đó, mặt hơi ngượng ngùng.

“Ừ?” Nó đáp trong cái nhìn đầy ẩn ý của hai thằng anh sinh đôi.

“Hè này sang nhà tớ chơi nhé?”

“Sang nhà cậu á?” Nó bất ngờ hỏi lại.

“Ừ.” Cô bé e thẹn đáp. “Bố tớ muốn gặp cậu.”

“Bố cậu? Sao bố cậu lại muốn gặp tớ?”

“Tớ không biết. Bố tớ nghe về cậu nên muốn gặp thôi?”

“Sao bố cậu lại nghe về tớ được? Tớ có nổi tiếng gì đâu?”

Đến đây thì mặt cô bé đỏ tưng bừng. “Thì vậy… Hè đến nhà tớ chơi nhé?”

“À… Ừ. Nhưng mà tớ không biết địa chỉ nhà cậu.”

“Tớ sẽ gửi thư cho cậu sau. Bye.” Cô bé chạy vội đi, để lại nó vẫn chả hiểu mô
tê gì cả.


Tuệ Thần - Chương #51