Người đăng: hieugskm
Phần bom khói được chế ra khá đơn giản. Lợi dụng công tác vệ sinh phòng thí
nghiệm của nó, việc kiếm đủ nguyên liệu đối với Quang dễ như ăn bánh. Có kinh
nghiệm bào chế và nghiên cứu độc dược gần hai năm, cộng thêm tài liệu kiếm
được ở cả thư viện công cộng lẫn thư viện cấm, Quang có thể được coi như là
một dược sư hoàn chỉnh rồi. Có lẽ nó còn xa mới có thể bắt kịp khả năng độc
dược của Snape nhưng cũng đã vượt xa học sinh lớp bảy. Thành ra việc bào chế
chỉ tốn nó hai ngày trời với vài lần thử nghiệm.
Đến giữa hôm thứ tư, đúng như hẹn, nó trốn trong đám đông thầm ám phép tai
thính lên người Malfoy, còn hai thằng Harry và Ron thì giả bộ thì thầm nói
nhau việc đưa rồng con lên tòa tháp. Quả nhiên, từ đằng xa quan sát, nó thấy
rõ Malfoy nở nụ cười nham hiểm rồi biến mất. Quang ra giấu cho hai thằng bé
báo hiệu thành công rồi cũng ra về chờ mong đến tối thứ bảy để thực hiện kế
hoạch.
Rồi thì mấy ngày cũng qua đi một cách chậm chạp trong sự chờ mong của mấy
thằng quỷ nghịch ngợm. Tầm chín giờ tối, đúng như đã hẹn. Cả bọn đã gặp nhau ở
trước cửa vào tòa tháp cú. Ron và Harry thì dùng áo Tàng Hình đến, Quang có
thuật tàng hình riêng còn hai ông quậy Fred và George thi lại có bản đồ Đạo
Tặc. Vậy là bước hai đã thành công: lẻn ra khỏi ký túc sau giờ giới nghiêm.
“Bom đâu?” – Fred vừa gặp đã hỏi.
Lấy từ trong cái cặp đeo ra mười viên bom khói cùng với năm cái khẩu trang, nó
chia đều cho mỗi người hai viên rồi giải thích.
“Bom thì cứ ném thôi, trúng là sẽ nổ. Yên tâm là sẽ không có bằng chứng gì còn
lại. Nó sẽ tự bay hơi phân giải hết, cũng không có mùi. Thằng Malfoy có tố cáo
cũng chẳng ai tin. Còn khẩu trang thì để phòng ngừa bọn mình không hít phải.
Thế nhá, mỗi đứa tìm một vị trí rồi nấp ngay.”
“Chờ chút.” – George tự dưng cắt ngang.
Hắn cầm một cái nhìn như cái tấm vải ra rồi đặt xuống một bậc thang. Tấm vải
màu xám nên trong cái trời tối chập chờn ánh lửa này cũng không thể nhận biết
khỏi cái nền bậc được.
“Bọn anh ếm bùa dính vào cả hai mặt.” – Fred cười toe toét. – “Chỉ cần thằng
Malfoy đi lên là sẽ dính chân ngay. Tha hồ đứng đấy làm bia sống cho tụi mình
ném. Vào vị trí đê anh em.”
Mỗi đứa tự tìm một chỗ thoải mái để ngồi rồi chờ. Đứa thì nấp trong bụi, đứa
thì nấp sau cột đèn, nói chung là cũng khá gần chỗ bẫy. Cũng phải chờ đâu hơn
một tiếng mới thấy Malfoy lò dò đi đến. Trời tối nên bọn nó không nhìn rõ cho
lắm nhưng mà đến vào thời điểm này mà rón ra rón rén thì chả Malfoy thì còn ai
vào đây?
Thằng bé bước dần lên từng bậc thang một trong sự hồi hộp của năm đứa. Rồi bọn
nó nghe tiếng Malfoy chửi rủa.
“Thế quái nào?”
Vậy là biết cu cậu đã dính bẫy rồi. Cả bọn không ai bảo ai rút bom ra ném.
Bụp. Bụp. Xì. Xì. Tiếng bom viên rơi và khói xì vang lên liên tục kèm theo
tiếng ho của Malfoy trong làn khói. Cũng chưa đầy nửa phút sau, từ đâu đấy
vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Cả bọn chụm miệng cố nén cười. Rồi cũng như đã bàn trước, năm đứa rẽ lối đi tự
tìm đường về ký túc như lúc đến, phân ra luôn dễ lén lút hơn. Quang về đến
phòng ngủ thẳng đến sáng, kết thúc một cuộc phiêu lưu thành công tốt đẹp.
-------------------
Đau đớn thay, sự thật trái ngược với như nó tưởng, “chuyến phiêu lưu” không có
thành công mà lại thất bại thảm hại.
Không phải thất bại trong việc bẫy thằng Malfoy. Cái vải của hai ông tướng có
tác dụng hơn một tiếng. Một tiếng giữa nửa đêm đứng đó ngay bãi nước tiểu của
mình, đủ thấy thằng bé khổ thế nào. Lại còn gió lạnh nữa chứ. Thiện tai. Thiện
tai. Thằng bé lò dò về chưa đến nơi thì bị cô McGonnagall bắt gặp, quần đầy
mùi khai. Khổ thân thằng bé, vừa bị chơi đểu vừa phạt cấm túc. Rồi khi về đến
ký túc thì bị người khác bắt gặp với cái quần ướt. Nói chung là cái bẫy thành
công vang dội. Đảm bảo cu cậu nhớ đến già.
Thất bại là ở chỗ trong lúc trốn về, hai thằng Ron và Harry bị thầy Filch tóm
được.
“Sao thế được? Tụi bây có áo tàng hình mà?” – Nó hỏi một cách ngạc nhiên khi
hai đứa trẻ báo tin xấu cho nó biết.
“Là con mèo Norris. Trên đường về, tụi em có gặp nó. Không hiểu nó dở chứng
thế nào mà vồ về chỗ tụi em đứng, làm rớt mất tiêu cái áo choàng. Rồi ông
Filch bắt gặp. Nói chung là xúi quẩy.”
Nghe vậy, Quang mới nhận ra mình mắc một lỗi rất nghiêm trọng: không tính tới
con mèo. Nó lúng túng mở miệng.
“Anh xin lỗi. Là do cái viên bom đấy. Loại khói đấy không có mùi với người
nhưng mèo thì lại rất nhạy cảm. Chắc là có một phần dính vào người hai đứa.
Ài, sao mà mình lại quên mất con mèo.”
Harry và Ron nhìn nhau cười khổ. Bọn nó biết là cũng không thể trách Quang
được, ai mà có thể nghĩ đến việc con mèo tự dưng ở trên đường về cơ chứ.
“À mà quên mất, Hermione cũng bị bắt đấy anh Quang ạ.” – Harry nói tiếp thêm
một tin xấu còn lại.
“Hermione? Bắt gì?”
“Thì không hiểu sao nó biết được kế hoạch của tụi mình. Tối hôm đấy nó mò ra
để cản tụi mình lại nhưng không được, bị cô McGonnagall bắt nốt.”
“…Còn tin xấu gì nữa thì kể hết đi.”
“Bọn em mỗi đứa bị trừ năm mười điểm. Thành ra Gryffindor mất 100, Ravenclaw
mất 50.”
“… Ít nhất thì Malfoy cũng bị trừ điểm chứ?” – Nó hy vọng.
“Có. Nhưng chỉ bị trừ có năm điểm.”
“Năm điểm?”
“Vâng.”
Thế là Slytherin lại lên đứng đầu rồi. Chỉ vì cái trò đùa nhảm của nó mà
Gryffindor mất hạng đầu, Slytherin lên thay thế. Khỉ gió.
“Thôi, bọn em báo tin thế thôi. Phải về làm bài đây, tối còn phải đi phạt.” –
Harry thở dài cau có. Trước khi hai đứa đi hẳn, Ron còn nói với lại. - “À mà
anh cẩn thận nhá.”
“Cẩn thận?”
“Hermione hỏi tra kinh quá, em không giấu nó được, đành nói với nó là anh chủ
mưu.”
“Ơ cái thằng ăn cháo đá bát…”
“Thế nhá. Bye anh dai.”
“Thằng mất dạy kia, ai cho mày chạy? Đứng lại…”