Người đăng: hieugskm
Tuần học tiếp theo trôi qua một cách nhanh chóng nhưng mang lại cho nó đầy rắc
rối. Quả trứng Bạch Long nằm im lặng trong cái chuồng nuôi thú trong hệ thống.
Cả tuần rồi, Tiểu Hắc vẫn luôn ôm lấy nó nằm ngủ ngon lành, cu cậu ngoan hơn
hẳn, không chạy nhảy cào cấu quanh phòng nữa mà im lìm trông chừng quả trứng.
Duy chỉ có điều đó là làm cho nó hơi vui vẻ một tí, cả tuần qua bọn trẻ cứ
luân phiên hỏi nó trứng nở chưa làm nó phát phiền. Đấy là còn chưa tính đến
Hagrids, ông bác một ngày có lẽ phải hỏi nó đến cả chục lần, có lúc còn đòi nó
mang ra cho ổng nựng. Rồi lại có Hermione liên tục hỏi xin nó sách mà nó đọc
về phương pháp thu phục rồng mà nó sử dụng. Tất nhiên là Quang không thể nào
đem sách trong khu vực Cấm cho Hermione xem được. Một phần là sợ bị phát hiện,
một phần không muốn dọa cô bé vì nó sử dụng ma thuật Hắc Ám.
Có lẽ đến một ngày nào đó nó sẽ phải cho mọi người biết, nhưng sẽ không phải
lúc này. Nó còn quá nhỏ, giờ nói ra sẽ chỉ bị ngăn cấm mà thôi. Điều thông
minh nhất mà nó nên làm đó là im lặng và tự nghiên cứu phát triển.
Ờ nhưng mà lại nói vì bị mọi người dày vò khổ sở nên nó đã nhanh hết sức có
thể ấp trứng. Đến đúng chiều thứ bảy là nó đi một mình đến căn phòng Yêu Cầu
như lần trước. Harry và Ron đòi đi theo nhưng mà cũng bị bắt ở lại ký túc với
lý do đơn giản: “bí mật”. Đến nơi thì cứ thế như lần trước mà làm thôi, đặt
trứng lên lửa, trứng vỡ, đổ máu, liên kết linh hồn.
Vì đã làm qua nên mọi việc trôi qua khá suôn sẻ, có lẽ một phần do linh hồn
liên kết với Tiểu Hắc đã làm cho linh hồn nó lớn mạnh hơn việc cũng dễ dàng
hơn. Đã có Tiểu Hắc thì tất nhiên là có Tiểu Bạch. “Hắc Bạch Song Long”.
Hắc Long Na Uy được biết đến với thể hình to, sức lực lớn, thể lực bền bỉ và
khả năng phun lửa mạnh mẽ, tính cách dữ dội. Còn Bạch Long Thụy Điển thì ngược
lại: thể hình thon thả, cánh to, bay nhanh, tính cách hiền lành và là một
trong những loài rồng hiếm có phun nước chứ không phải phun lửa.
Lại một lần nữa, tính chất cộng hưởng của liên kết linh hồn đem lại giá trị to
lớn. Thông qua Quang, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch có thể chia sẻ cho nhau các tính
chất nổi trội của hai loài khác biệt. Tất nhiên một con rồng không thể vừa
phun lửa vừa phun nước, nhưng mà những tính chất khác như: thể lực, sức mạnh
hay khả năng bay đều có thể chia sẻ. Điều này sẽ tạo ra hai con rồng mạnh hơn
bất kỳ một con rồng nào khác. Đấy là còn chưa tính đến khả năng ma thuật có
được từ Quang.
Mạnh mẽ vậy nhưng cũng phải ít nhất thêm một năm rưỡi nữa hai bé rồng mới có
thể giúp ích được. Hiện giờ thì chỉ có tốn cơm thôi chứ cũng chưa làm được gì
có ích cho xã hội cả.
Cũng như lần trước, hoàn thành xong việc liên kêt linh hồn là nó ngủ gục cho
đến chiều tối hôm sau. Cũng rảnh rang nên nó rủ ba đứa xuống túp lều Hagrids
chơi ngay, khoe cho mọi người Tiểu Bạch để cho họ bớt hỏi han phiền chết.
“Norbert. Norbert. Thấy má không?” Hagrids hưng phấn đứng trước mặt rồng con
trắng tinh bé bỏng hỏi han.
Rồng con kêu lên vài tiếng rồi lại cúi xuống ăn miếng thịt gà dang dở.
“Cháu đặt tên nó là Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch?” Hagrids trừng mắt. “Tên gì mà khó nghe thế?”
“Tiểu Bạch. Nghĩa là màu trắng. Song song với rồng con cũ của cháu. Tiểu Hắc,
màu đen. Hắc Bạch. Đen trắng. Bác thấy hợp không?” Nó nhe răng cười tủm tỉm.
“Không được. Tên gì đọc đau cả mồm. Phải là Norbert.” Hagrids lắc đầu nguầy
nguậy.
“Nhưng mà giờ nó chỉ thích cái tên đấy thôi. Đổi chẳng được đâu. Rồng thông
minh lắm, bác mà thuyết phục được nó đổi thì cháu đồng ý ngay.”
Nó cười thầm. Tiểu Bạch giờ đã liên kết linh hồn với nó thì tất nhiên là nghe
lời nó hơn rồi. Nó đặt tên là Tiểu Bạch thì tất nhiên rồng con sẽ chẳng chịu
đổi tên khác. Hì. Cứ để cho ổng thử cho ổng đỡ cạu nhạu với mình.
Cả buổi mọi người chỉ ngồi ngắm hai con rồng con ăn thịt gà, thỉnh thoảng có
hỏi Quang vài câu. Buổi tối trôi qua khá êm đềm cho đến khi Harry bất thình
lình nhảy dựng lên chạy ra cửa sổ. Thằng bé vừa nhìn thấy một bóng người lướt
qua xuyên cái rèm cửa.
“Có ai đó nhìn thấy hai con rồng rồi.” Harry nặng nề nói. Thằng bé hơi ngập
ngừng rồi nói tiếp. “Hình như là Malfoy.”
Nghe thấy thế, trừ Quang hơi ngạc nhiên ra thì mọi người đều cau mày lo lắng.
Ron hỏi ngay.
“Làm sao bây giờ? Thằng mất dạy đấy chắc chắn sẽ mách ông Snape cho coi.”
“Không sao. Không sao đâu. Dù có báo cho người khác biết mà họ không tìm thấy
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch thì họ làm được gì? Nhìn này.”
Vụt. Vụt. Hai rồng con biến thành hai đốm sáng bay lại người nó rồi biến mất.
“Thấy không? Làm sao có ai có thể nhận ra được? Nó mà đi mách thì nó sẽ chỉ
làm trò cười mà thôi.”
Hagrids và bọn trẻ thấy vậy cũng an tâm. Cũng sắp tới giờ đi ngủ nên bọn nó
chia tay về ký túc. Quang chờ cho tới khi Hermione tách khỏi bọn nó đi về phía
Ravenclaw mới bắt đầu kéo hai đứa lại thì thầm.
“Ê, làm trò này chơi không?”
“Trò gì ạ?”
“Bẫy Malfoy chơi.”
“Bẫy Malfoy?” Ron và Harry nhìn nhau hưng phấn. “Bẫy sao ạ?”
“Đơn giản thôi.” Nó cười ranh mãnh. “Malfoy nhìn thấy con rồng của tụi mình
đúng không? Tụi mình phải giả vờ là muốn chuyển hai bé rồng con đi cho anh
Charlie để không bị bắt. Giả vờ như tụi mình hẹn gặp ở giữa đêm thứ bảy trên
tòa tháp cú. Rồi bằng cách nào đó để cho nó biết. Tụi mình chỉ cần làm cái bẫy
ở chỗ lâu đài là được.”
“Vậy làm cách nào để cho nó biết?”
“Khá đơn giản. Lúc nào gặp nó anh sẽ ếm bùa thính tai vào nó, rồi tụi bay chỉ
cần thì thầm hơi to chút là được. Nó sẽ chẳng nghi ngờ gì đâu. Thế nào? Chơi
không?”
Hai thằng nhìn nhau, cười cười, gật đầu đồng thanh đáp.
“Chơi luôn!”