Người đăng: hieugskm
Dù nó suy nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào thay đổi được sự thật
rành rành trước mắt: Hagrid có thêm một quả trứng rồng mới, Bạch Long Thụy
Điển.
Nó thở dài, nghĩ ngợi xem nên làm gì tiếp với quả trứng mới này. Đem gửi con
rồng con cho Charlie như trong truyện? Chắc cũng chỉ còn cách đấy mà thôi.
Đúng trong lúc mà nó vẫn đang chìm sâu trong suy ngẫm thì một việc bất ngờ xảy
ra. Tiểu Hắc, rồng con vẫn đang ngủ ngon trong Chuồng Nuôi Thú của Hệ Thống
bỗng dưng nghịch ngợm nhảy ra bất thình lình. Bình thường nó cũng không ngăn
cấm Tiểu Hắc ra ngoài chơi vì khoảng hơn vài tuần tuổi là cu cậu đã vô cùng
thông minh biết điều, chỉ ra ngoài khi nó ở trong phòng.
Tiểu Hắc từ trong người nó nhảy vồm ra ôm lấy quả trứng nửa xanh nửa trắng
đang trong bếp lửa làm cho tất cả giật mình đứng bật dậy, lùi bước còn nó thì
theo bản năng kêu lên.
“Tiểu Hắc! Mày giở chứng gì đấy?”
Rồng con chẳng trả lời, chỉ ôm quả trứng vào lòng, rủ cánh phủ lên rồi nằm lăn
ra như muốn ngủ. Thấy vậy, tất cả tập trung nhìn vào nó, nhất là Hermione,
ngạc nhiên giật mình hỏi.
“Anh Quang, đây là…?”
Mặt nó nhăn nhó. Định giữ làm con bài tủ vậy mà chưa được mấy tháng đã bị lộ
rồi. May là ở đây toàn người tin được, không thì ăn hành rồi.
“Đây là Tiểu Hắc. Rồng Hắc Long Na Uy. Anh nuôi nó được mấy tháng rồi.”
“Anh nuôi rồng?” – Hermione hỏi lại.
“Ừ.”
Cô bé nghe vậy, như nổi khùng lên.
“Như thế là phạm pháp đấy anh có biết không?”
“Ừ, biết. Không bị bắt là được.”
“Anh…”
Trong lúc cô bé tắc tịt chả biết nói sao thì Ron đã hưng phấn ra mặt.
“Anh kiếm đâu ra con rồng này thế? Kiếm cho em một con được không? Mà sao anh
nuôi mà không ai biết được? Còn nữa, lúc này anh giấu nó ở đâu mà tự dưng nó
chui ra hay vậy?”
Cả Harry lẫn Hagrid cũng sáng mắt nhìn sang phía nó đầy hứng khới, thèm
thuồng. Nếu mà Quang có cách nuôi rồng mà không ai biết thì họ có thể giữ rồng
con này lại. Hagrid cũng không phải là ngu, chỉ là ông thích quá nên mới chẳng
để ý mà thôi.
“Bình tĩnh đi cu. Tiểu Hắc là anh nhặt được. Lúc nãy anh giấu nó trong người,
dùng một loại phép thuật cực kỳ phức tạp. Cũng chẳng hiểu sao cái thằng quỷ sứ
này lại chạy ra đây. Mọi người giữ bí mật giùm nhé. Đừng nói cho ai biết, cả
bạn bè lẫn người thân. Mấy thứ này càng ít người biết càng tốt.”
Mọi người hết nhìn nhau rồi lại nhìn Tiểu Hắc, gật đầu hứa sẽ giữ kín. Ron vẫn
không hết hy vọng, hỏi tiếp.
“Anh dạy bọn em cái phép thuật kia được không ạ? Cả bác Hagrid nữa.”
Quang hơi nhăn mày. Lần trước phải trải qua nó mới biết rõ cái phép liên kết
linh hồn đó nguy hiểm và hà khắc đến mức nào. Cả thế giới này phải nói chắc
chỉ có một mình nó mới có thể làm được mà thôi. Nó đáp.
“Phép thuật này không phải phức tạp bình thường đâu. Cực kỳ hà khắc. Bác
Hagrid, cháu xin lỗi nhưng mà phép thuật này chỉ có trẻ con chưa trưởng thành
mới làm được thôi.”
Hagrid nghe vậy thất vọng thở dài.
“Thế còn bọn em?”
“Mấy đứa cũng không được. Phép này yêu cầu lượng ma lực lớn ngang ngửa một
thần sáng trưởng thành, nếu mấy bé tự tin anh có thể đo thử.”
Điều kiện thứ hai thực ra nó cũng chẳng rõ lượng ma lực đến bao nhiêu là đủ
nhưng mà nó cũng đành phải nói vậy để cho bọn trẻ biết khó mà lui. Như dự
kiến, hai đứa nghe thế cũng chỉ đành ỉu xìu chấp nhận. Chỉ có Hermione thì vẫn
tiếp tục tra hỏi.
“Nhưng mà anh không sợ nó lớn lên nổi điên à?”
“Không.” Nó lắc đầu. “Anh có cách thuần hóa mà. Tiểu Hắc thường ngày ngoan và
nghe lời lắm. Chỉ có hôm nay chắc là do gặp trứng đồng loại nên mới hưng phấn
nhảy ra ngoài thôi.”
Ừ nhưng mà giờ lộ Tiểu Hắc ra rồi, mình có thể xin luôn thêm con rồng thứ hai
này nữa. Vừa giúp Hagrid nuôi, vừa đỡ việc cho Charlie, mình lại thêm tay đấm.
Nghĩ tới đó, nó quay ra hỏi Hagrid ngay.
“Bác Hagrid, bác biết rồi đấy, rồng cực kỳ khó nuôi. Đến lúc tầm vài tháng
tuổi là nó sẽ to gần bằng căn phòng rồi. Tiểu Hắc của cháu là loài chậm lớn
nên mới vậy. Đợi đến khi bọn nó lớn lên thì bác không thể nào giữ bí mật được.
Vậy chẳng bằng bác đưa nó cho cháu nuôi đi. Cháu sẽ mang nó đến thăm bác
thường xuyên. Vậy còn đỡ hơn là nuôi nó vài tháng rồi phải thả nó đi.”
Hagrid nhăn nhó đau khổ. Ông biết là Quang nói đúng, nhưng mà tự dưng thú cưng
của mình lại phải nhờ người khác nuôi thì khó chịu là phải. Đến lúc đấy muốn
gặp còn phải gọi thằng nhóc đến. Thế này thành ra là thú cưng của nó rồi chứ
còn đâu là của Hagrid. Thôi, đành coi thằng Quang là nửa chủ của rồng con vậy.
“Ừ.” Hagrid bất đắc dĩ gật đầu. “Nhưng mà nhớ cho ta chơi cùng nó thường
xuyên.”
Nó cười toe toét đáp lại, vươn người đón lấy quả trứng cùng tiểu Hắc đưa vào
trong Hệ Thống.
“Vậy để cháu chuẩn bị đồ rồi sẽ bắt đầu ấp trứng. Khi nào trứng nở thì cháu sẽ
báo cho bác biết.”