Người đăng: hieugskm
Tuy vô cùng tò mò xem Hagrids có gì mà giấu giấu diếm diếm, nhưng Hermione vẫn
giữ cả bọn lại trong thư viện nhất quyết bắt mấy đứa làm xong bài mới đi đến
cái lều đá của bác ý. Cũng phải khoảng gần hai tiếng sau, cả bọn, gồm nó và bộ
ba mới lê lết được đến nơi.
Cái lều đá bị đóng kín mít, rèm cửa sổ kéo hết vào như thể đang cố che dấu cái
gì đó. Bọn nó gõ cửa trong khi ngó ngang ngó dọc. Không mở luôn cửa như mọi
ngày, lão Hagrids hỏi vọng ra từ bên trong nhà:
“Ai đấy?”
Khi nhận ra là bọn trẻ thì lão hé cửa mở cho tụi nhỏ chui vào rồi đóng lại
ngay. Mới vào xuân mà bên trong phòng nóng rừng rực như giữa trưa mùa hè. Lão
mời mấy đứa uống trà với ăn bánh nhưng cả bọn từ chối.
“Sao, bọn bay muốn hỏi gì?”
Cũng không có vòng vo tam quốc, Harry hỏi thẳng.
“Dạ, bọn cháu đang thắc mắc, không biết ngoài con Fluffy ra thì còn cái gì bảo
về cục đá nữa không?”
Lão nhăn mặt nhìn Harry.
“Ta không thể nói với tụi bây mấy thứ này được. Bản thân ta không biết, dù ta
biết, ta cũng không thể nói được. Đây là bí mật tối cao của trường đấy. Lần
trước ở ngân hàng Gryngotts đã suýt bị mất trộm rồi, cụ Dumbledore để ý chuyện
này lắm.”
Hermione phải nịnh lão một hồi, lão mới chịu nói tí tẹo.
“Hầu hết là các giáo sư trong trường giúp đỡ. Có cô McGonagall, thầy Flitwick,
thầy Quirell… Ờ, có cả giáo sư Snape nữa.”
“Snape ý ạ?”
“Ừ, ta đã bảo rồi mà. Snape giúp sức bảo vệ hòn đá, tụi bay hiểu không?”
Ron với Harry nhìn nhau. Quang biết tỏng ngay bọn này đang nghĩ gì. Bọn này
chắc chắn lại đang nghi Snape làm tay trong. Đúng là ghét ai thì người ta làm
gì cũng ghét. Harry cất tiếng hỏi.
“Bác là người duy nhất biết cách vượt qua con Fluffy phải không ạ? Bác đừng
nói cho ai khác biết nhé. Kể cả các giáo sư nữa.”
Lão Hagrids tự hào trả lời.
“Tất nhiên rồi. Không ai biết được ngoại trừ cụ Dumbledore ra.”
Nghe vậy, bọn trẻ gật đầu an tâm. Giờ Hermione mới quay ra, tay quạt quạt,
hỏi.
“Cháu mở cửa sổ được không? Sao trong nhà bác nóng quá đi.”
Lão lắc lắc đầu, chăm chú nhìn vào ngọn lửa vẫn đang cháy bừng bừng trong lò
sưởi. Cả bọn tò mò ngó vào nhìn theo. Vừa nhìn vào trong, Quang đã há hốc mồm
sửng sốt.
Trứng rồng! Lại một quả trứng rồng khác! Sao lại có thể thế được. Nó cướp quả
trứng từ lâu rồi cơ mà? Sao lại có thêm một quả nữa?
Trong khi nó vẫn đang kinh ngạc không thôi thì Harry mở miệng hỏi.
“Cái gì vậy bác?”
“À…ờ…là…”
“Bác kiếm đâu ra vậy? Chắc phải tốn một đống tiền mua đấy nhỉ?”
“Không phải ta mua. Ta thắng cược được. Tối hôm nọ, ta xuống dưới làng làm vài
ba li, chơi vài ván bài giải trí. Có một thằng ngu đem quả trứng ra đặt cược.
Thực ra thì cái thằng đó cũng có vẻ vui khi tống được quả trứng đi.”
“Nhưng bác đang làm gì khi quả trứng nở?”
“Ờ…thì…mấy hôm nay ta cũng mượn tư liệu để tham khảo.”
Vừa nói, lão vừa lôi ra quyển sách trên nóc tủ - “Nuôi Rồng Giải Trí”.
“Sách có vẻ hơi lạc hậu, in từ mấy trăm năm trước nhưng mà cũng tạm. Nè, nó
bảo phải để trứng trong lửa, vì rồng mẹ thường khè lửa để sưởi ấm. Nở rồi thì
cho ăn tiết gà pha với rượu mạnh. À, đúng rồi, quả trứng này là loại Bạch Long
Thụy Điển – hiếm lắm đấy.
Được rồi… bình tĩnh… bình tĩnh nào… Nhật Quang, mày biết rõ truyện sẽ khác
nhiều mà. Thế này có vẻ khác quá nhiều quá sớm nhưng mà cũng tạm. Nghĩ đi…
Nghĩ đi…
Thứ nhất, tại sao lại có hai quả trứng đến tay Hagrids mà trong truyện chỉ có
một? Có thể là Hagrids chỉ muốn một con thôi, nếu ổng không bị mình cướp thì
chắc ổng sẽ từ chối quả trứng thứ hai này.
Thứ hai, nếu mà người đưa quả trứng rồng cho bác Hagrids như trong truyện đều
là để moi thông tin về Fluffy thì chứng tỏ có một khả năng lớn là có đến tận
hai nhóm khác nhau đang nhằm ăn cắp hòn đá.
Tạch… Tạch… Nó ngón tay gõ bàn, nghĩ ngợi.
Nếu mà như thế thật thì ngoài đệ tử Voldemort ra, còn một nhóm khác đang nằm
trong bóng tối. Tình hình càng ngày càng găng. Cũng không có gì khó hiểu, hòn
đá này là đỉnh cao của ngành giả kim. Đợt trước, hai cụ ông cụ bà nhà Flamel
suốt ngày ẩn cư ở nơi khỉ ho cò gáy nào chẳng ai biết thì không sao. Giờ có
tiếng đồn ra tung tích của hòn đá thì rất dễ hiểu được tại sao có người lại
đến cướp.
Một thứ có thể mang lại sự bất tử và phú quý thì ai mà không muốn? Kể cả nó
cũng có thấy ham nữa là. Nếu mà có hòn đá thì nhà nó không phải lo tiết kiệm
triền miên nữa.