Nghi Ngờ


Người đăng: hieugskm

“Mấy đứa có tin anh không?”

“Dạ… có.”

“Thì nghe anh đi, Snape là cánh tay phải của cụ Dumbledore, ông ấy là chính
phái đấy. Đừng có mà nghĩ vớ nghĩ vẩn.”

Bộ ba nhìn nhau, ngay cả Cho Chang cũng nhìn nó đầy ngờ vực. Ai cũng biết rằng
Snape từng là Tử Thần Thực Tử, tuy quay đầu nhưng cái bản tính đáng ghét của
ổng không ai ưa cho được, nhất là bọn học sinh. Giờ này Quang với tư cách là
một học sinh nhà Gryffindor lại bảo vệ Snape như vậy thì đúng là một việc lạ.

Nó cũng biết vậy nhưng Snape trong truyện tuy hơi bẩn tính nhưng lại thực sự
là một con người vĩ đại. Nó không muốn ông lại có một cái kết thảm thiết như
trong truyện. Việc này tuy sẽ khó nhưng nó muốn bắt đầu từ việc thay đổi cách
nhìn về Snape của bộ ba.

“Tin anh đi, anh đã lừa tụi em bao giờ chưa?”

Thấy mấy đứa vẫn do dự, Quang mở miệng cố gắng thuyết phục, nhưng không mảy
may nhận ra mình đã quên đi một việc nào đó khá quan trọng. Hermione mắt mở
to, nhìn thẳng vào mắt nó, ngây thơ hỏi lại.

“À thế ạ?”

“Ừ thật mà.”

“Anh không lừa em bao giờ ạ?”

Đổ mồ hôi… Quên béng mất là đầu năm mình lừa cô bé này vào Ravenclaw…

“À thì… Việc quan trọng thế này anh không nói đùa đâu mà.” – Nó cố gắng phân
bua.

“Tạm tin anh một lần. Nhưng mà nếu mà tụi em thấy Snape làm gì đó khả nghi lần
nữa là em đi báo cụ Dumbledore ngay.”

Sau một hồi đọ mắt, cô bé mới tha cho nó mà đồng ý bỏ qua.

------------

Cũng may cho nó là mấy tuần tiếp theo, cả bọn đều khá là bận rộn nên chẳng có
đứa nào nhắc lại chuyện Snape và viên đá thần kỳ kia nữa. Harry thì bị đội
trưởng đội Quidditch Wood bắt tập như điên để chuẩn bị cho trận đánh đối đầu
với Hufflepuff sắp tới. Hai đứa còn lại thì cũng bận học hành ôn thi cho kỳ
kiểm tra cuối năm thử. Tuy chỉ là thi thử nhưng mà nó cũng là kỳ kiểm tra lớn
đầu tiên của cuộc đời phù thủy mấy đứa bé nên bọn trẻ cũng đâm đầu vô học,
nhất là Hermione vẫn đang quyết tâm vượt điểm người nào đó thủ khoa năm ngoái.

Cuối cùng thì trận đấu cũng đến trong sự hồi hộp của cả ký túc. Và tất nhiên
là Gryffindor thắng một cách vang dội nhờ cú bay người bắt bóng đầy kịch tính
của Harry, đúng như trong kịch bản. Thật là kỳ lạ thay, thằng bé bị cận khá
nặng, vậy mà vẫn có thể nhìn thấy quả bóng bé tí từ rõ xa. Cũng không biết là
ăn may hay thế nào nữa.

Điều quan trọng là Gryffindor đã thắng. Tất nhiên không thể nào tránh khỏi một
bữa tiệc tùng ầm ỹ inh tai trong đại sảnh.

Đứng một mình dưới sân, nâng niu cây chổi Nimbus 2000, Harry vui lắm. Thằng bé
đã chứng tỏ được mình. Lần đầu tiên trong đời thằng bé có cảm giác mình đã làm
được điều gì đó hữu ích.

Nhưng mà niềm vui đó nhanh chóng mờ nhạt đi trong tâm trí. Có một bóng người
mặc áo choàng đen đang lướt nhanh xuống từ bên trong lâu đài, rảo bước nhanh
về hướng cánh rừng.

Thằng bé nhanh chóng nhận ra cái dáng đi của cái hình bóng đó: Snape, rón rén
đi ra khỏi lâu đài một mình trong khi mọi người còn đang ăn tối. Còn gì đáng
nghi hơn nữa chứ?

Có vẻ như anh sai rồi, anh Quang ạ. Thằng bé thầm nhủ trong lòng, nhanh chân
nhảy lên cây chổi phóng người theo cái bóng người đang xa dần.

Thằng bé bay khá thấp và chậm, rất khó khăn xuyên giữa hàng cây rậm rạp. Cũng
khoảng một lúc Harry mới nghe thấy tiếng động từ đằng xa. Nó bay càng chậm
lại, từ tốn tiến lên về hướng tiếng động đang phát ra. Đến khi cảm giác được
nơi phát ra tiếng đó đã khá gần, thằng bé mới dừng lại, khẽ khàng đứng trên
một cành cây to, nấp sau hàng lá. Nó hơi vén tay, vừa nhìn lén vừa nghe lỏm.

Ở phía dưới, Snape đang đứng đó nhưng không phải một mình mà lại cùng với hai
người khác nữa. Một người thanh niên tóc vàng và một người nhìn có vẻ hơi
trung niên da nâu.

“Rốt cuộc anh muốn gì hả Severus? Tại sao lại hẹn bọn ta ra đây”

“À, không có gì. Ta chỉ muốn có một chút riêng tư để nói chuyện mà thôi. Chúng
ta không muốn ai khác biết về Hòn Đá, đúng không?”

Người thanh niên hơi nhăn mày, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ Snape nói hết.

“Rốt cuộc trong hai ngươi, ai là kẻ đó?”

“Kẻ gì cơ?”

“Đừng giả vờ. Có một kẻ nội gián trong trường. Bọn ta đã biết từ lâu rồi.
Trong tết Haloween, khi mà con quỷ đó chạy lung tung thì con chó ba đầu của
Hagrids sủa vang một góc trường. Rõ ràng có ai đó đã muốn giương đông kích
tây, đánh lạc hướng mọi người để làm việc mờ ám. Bọn ta đã điều tra rồi: trong
thời điểm đó chỉ có hai đứa bọn mi và ta là không xác định được địa điểm có
mặt. Mà rõ ràng là ta không phải người đó. Thì chứng tở chỉ có thể là một
trong hai đứa mi, hoặc có thể là cả hai.”

Snape từ tốn gần như là rít qua kẽ răng từng lời từng lời một.

“Khai ra mau. Bọn mi không muốn là kẻ thù của ta đâu.”

Hai người liếc nhìn nhau một vài giây như là trao đổi ý nghĩ gì đó. Cuối cùng
thì người thanh niên trả lời.

“Xin thứ lỗi cho, giáo sư Snape. Bọn ta không thể nói vào thời điểm đó bọn ta
đang ở đâu nhưng điều đó không có nghĩa là bọn ta là thủ phạm. Hogwarts không
phải thực sự là bất khả xâm phạm. Có thể là người từ bên ngoài làm cũng không
chừng.”

Ông hít một hơi.

“Còn về câu cuối cùng thì tuy ông đã từng là Tử Thần Thực Tử nhưng bọn ta cũng
không phải đèn cạn dầu. Không phải tự nhiên mà ngài hiệu trưởng mời Quirell ta
về làm giáo sư lớp Phòng Chống đâu. Ông cứ tự nhiên.”

Hai người quay đầu, rất tự nhiên rời khỏi. Snape thì có vẻ hơi tức giận, hừ
một tiếng rõ kêu rồi cũng quay về. Harry nghe ngóng, chờ một lúc để chắc chắn
là họ đã đi hẳn rồi mới rón rén cất người bay về. Nó đang rất nóng lòng muốn
nói những thứ vừa nghe được cho bọn bạn.

Lần này nhất định bọn nó phải làm gì đó.


Tuệ Thần - Chương #40