Chiếc Gương Erised (2)


Người đăng: hieugskm

Đám người trong gương chỉ đứng đó nhìn Harry và mỉm cười, như thể được ngắm
nhìn nó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất mà họ có thể có được. Thằng bé nhận ra
ngay bố mẹ nó, một người với đôi mắt xanh lá như nó, người còn lại có chiếc
mũi tương tự. Cả hai cười và vẫy tay. Hai tay Harry đè lên mặt gương như thể
muốn chìm vào trong đó.

Thằng bé đứng đó lâu. Lâu lắm. Quang cũng đứng đó nhìn. Cũng phải đến gần sáng
sớm, đâu đó có tiếng chim hót, thằng bé như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đưa mắt
khỏi cái mặt gương. Thằng bé nhận ra Quang vẫn luôn ở trong phòng. Hary hưng
phấn gọi.

“Anh Quang! Lại đây. Lại nhìn gia đình em nè. Để em còn nhìn người nhà anh
nữa.”

Quang cười mỉm, bước lại dần đứng cạnh thằng bé. Harry nhìn vào gương nhưng
lại chẳng thấy Quang đâu, mà lại vẫn chỉ thấy bố mẹ nó.

“Có biết tác dụng của cái gương này là gì không bé?”

“Nó không phải để nhìn thấy gia đình sao ạ?”

Quang cười cười, xoa đầu thằng bé ngốc nghếch, dắt tay nó bước ra xa vài bước.

“Đừng nhìn vào mặt gương, nhìn vào dòng chữ vòng cung bên trên ý.”

Thằng bé làm theo, nhìn vào chỗ tay nó chỉ. Trên đó có một dòng chữ in đậm.

Erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi.

Thằng bé ngập ngừng hỏi.

“Em không hiểu?”

“Nó bị viết ngược đấy. Lật ngược lại mà xem.”

Quang rút đũa ra viết lên trên không dòng chữ tương tự rồi vẩy. Dòng chữ xáo
trộn lên rồi xắp xếp ngược lại thứ tự.

I show not your face but your heart’s desire.

Tôi không soi gương mặt mà soi điều ước muốn trong tim.

“Chiếc gương này đối với mỗi người lại cho thấy một thứ khác nhau. Nó hiện ra
những điều muốn người mong muốn, khát khao nhất. Dối với em, một người luôn
muốn có một cảm giác gia đình thì tất nhiên nó sẽ cho em thấy hình ảnh của một
gia đình ấm áp. Giả dụ như là một người hám tiền thì sẽ lại nhìn thấy vàng bạc
châu báu. Nó là một khảo nghiệm về tâm hồn. Cụ Dumbledore từng nói rằng nó
không cho ta bất kỳ kiến thức hay sự thực. Anh lại hoàn toàn không đồng ý.”

“Chiếc gương cho ta thấy được những thứ mà ta ước muốn nhất, thứ mà có thể
ngay cả chính bản thân mình còn chưa biết. Điều quan trọng là mình phải nhận
ra thứ trong gương chỉ là mộng tưởng, chỉ là ảo ảnh mà thôi. Quay đi, bỏ qua
đi. Rồi cố gắng hết sức đưa cái mộng tưởng đó trở thành hiện thực. Em muốn một
gia đình ấm cúng? Vậy hãy chấp nhận sự thật rằng ba mẹ em không thể sống lại,
rồi cố gắng tạo cho mình một ngôi nhà ấm áp. Nhà có thể là trường Hogwarts
này, hay bạn bè, hoặc có thể mai sau là một cô gái tuyệt với nào đó.”

“Đừng để mộng chỉ là mộng tưởng.”

“…”

“Đi thôi, trời sắp sáng rồi, về ký túc thôi.”

Thằng bé miễn cưỡng gật đầu, bước đi theo nó ra khỏi căn phòng tuy đầu vẫn
ngoái lại nhìn đấy tiếc nuối. Trên đường về, hai đứa vì không muốn bị bắt nên
rón ra rón rén, chẳng nói câu nào. Sau khi vào đến đại sảnh nhà Gryffindor rồi
Harry mới hỏi.

“Mà sao anh không có áo tàng hình lại vào được khu đó thế?”

“Anh có thẻ vào khu thư viện cấm mà. Ngồi đấy chờ em từ chiều rồi. Về ngủ chút
đi.”

“Em tò mò tí được không?”

“Ừ?”

“Tại sao anh không nhìn vào gương? Anh không thấy tò mò à?”

Quang mỉm cười.

“Cũng có chứ. Nhưng đối với một người biết rõ mình đã muốn gì thì cần gì phải
xem?”

------------

Khoảng vài ngày trước khi kỳ nghỉ Giáng Sinh kết thúc, một phần lớn học sinh
đã trở lại trường, bao gồm cả Cho Chang và Hermione. Sau hôm nói chuyện với
Harry về cái gương quái quỷ Erised thì thằng bé cũng không quay lại chỗ đó
nữa. Tuy cu cậu có hơi trằn trọc vài đêm bị ác mộng nhưng bọn nó cũng chẳng
nghĩ nhiều.

Nó đã dặn trước với Harry là không nói chuyện về cái gương cho ai cả, trong đó
tất nhiên bao gồm Hermione. Tuy tránh được việc cô bé giận vì hai đứa phá luật
chạy giữa đêm nhưng lại vẫn bị tức vì tội “không tặng quà Giáng Sinh”. Phải
nói thật là lúc nhận được quà từ cô bé nó đã nghĩ tới rồi nhưng lại quên béng
mất.

Nó đành chữa cháy, tặng cho cô bé một quyển sách lịch sử Pháp Thuật cổ xưa.
Chỉ cần cô bé để ý một chút là sẽ nhận ra ngay Nicolas Flamel là ai từ trong
quyển sách. Nó cũng tặng Cho Chang một quyển sổ tay màu cam nhạt. Tuy biết là
Cho hiền lành, sẽ không đòi quà như bé Hermione nhưng người ta tặng quà mà
mình không tặng lại thì kỳ quá.

Qua khoảng hơn tuần, Quang và Cho đang ngồi trong thư viện học nhóm như
thường. Nói là học nhóm chứ bình thường mấy đứa chỉ cắm cúi học bài của mình.
Hiếm khi nào Cho Chang hay Hermione có gì khó hiểu mới hỏi nó một câu.

Tuần vừa rồi, bộ ba cũng hay đến học cùng, nhưng mà chủ yếu là để tìm kiếm
thông tin về cụ Nicolas Flamel. Nó muốn nói luôn cho ba đứa để tụi nó đỡ tốn
công nhưng mà lại không muốn bọn này đánh rắn động cỏ nên lại thôi. Dạo này
Harry cũng phải tập Quidditch nhiều hẳn lên, nhưng mà được cái thằng bé lại
trông có vẻ vui hơn nhiều. Cũng phải một lúc lâu, Hermione mới tìm ra được thứ
cả bọn mong muốn.

“Em tìm ra rồi! Em tìm ra rồi!”

Hermione hét toáng lên, làm cho người trông coi thư viện phải nhìn qua nhắc
nhở.

“Nicolas Flamel!”

Cô bé thì thầm.

“Ông ấy là người duy nhất làm ra được viên đá phù thủy.”

“Đá gì cơ?” – Ron hỏi lại.

“Đá phù thủy.” – Quang rất tự nhiên tiếp lời – “Viên đá có thể chuyển hóa kim
loại thành vàng vĩnh cửu. Còn có khả năng tạo ra Sinh Lực Dược Tề, làm cho
người uống bất tử.”

Thấy vậy, cô bé bĩu môi.

“Rõ ràng anh biết mà chả chịu nói.”

“…”

“Con chó ba đầu nhất định là đang gác viên đá này. Tớ cá là cụ Flamel nhờ cụ
Dumbledore giữ nó.”

Harry chêm vào.

“Một viên đá tạo ra vàng và làm con người bất tử. Bảo sao Snape lại muốn có
nó.”

“Bọn mình phải báo cho cụ Dumbledore ngay lập tức.”

Cứ để cho tụi này tự do thì loạn hết mất.

“Nào, nào, mấy đứa. Bình tĩnh đã. Anh đã bảo rồi. Snape là người tốt.”


Tuệ Thần - Chương #39