Người đăng: hieugskm
“Hôm nay đến đây thôi. Về tập luyện nhưng đừng để ảnh hưởng đến các lớp học
khác. Tất cả giải tán.”
Đến cuối buổi tập thì cũng chỉ có một mình Quang là làm được cái phép thuật
hợp đó thành công mà thôi. Tuy vậy cả bọn đều đang tự mình luyện tập chăm chú
nên cũng chẳng có ai nhận ra việc Quang thành công cả. May mắn thay. Cả bọn đã
tản ra đi về hết, chỉ mình Quang lại bám theo đuôi thầy Quirell. Ông vừa nhìn
thấy nó thì lậm bậm đã rủa.
“Đậu xanh rau má. Quang! Đây không phải lớp học, có gì mà hỏi, về đi.”
“Xin thầy đấy, một tí thôi mà. Sẽ nhanh thôi.”
“Trò nói câu đấy bao nhiêu lần rồi. Chả lần nào nhanh thật hết.”
“Đi mà thầy. Một câu thôi.”
Quirell cau có. Ông cho thằng bé này vào câu lạc bộ một phần là để cho nó có
cái để mà tập luyện. Nó giỏi thì bắt nó tập cùng bọn lớp năm cho nó mệt phờ
luôn. Hết đường mà đòi hỏi. Cứ tưởng là sau mấy tiếng tập luyện làm phép,
thằng bé hết ma lực thì sẽ mệt bơ phờ, ai ngờ giờ mặt mũi nó tưng bừng hấn
khởi. Nhìn đâu ra mệt mỏi? Ông cũng chẳng biết ma lực thằng bé lấy đâu ra nữa.
Kiểu này là lấy gạch đập chân rồi.
“Thôi được. Một câu thôi đấy.”
Mắt nó sáng lên như đén pha.
“Dạ. Có phải phép thuật nào cũng có thể hợp được với nhau không ạ?”
“Không. Được rồi nhá. Đi đi.”
“Thầy! Đấy đâu phải trả lời. Tại sao không ạ?”
Quirell đưa tay xoa xoa thái dương, cảm thấy như mình vừa bị chơi đểu.
“Tại vì không phải phép thuật nào cũng hợp nhau.”
“Thầy đã thử được những cái nào rồi?”
“Phần lớn các ma thuật đều không hợp nhau. Vì thế nên cái phép hợp này mới
không nổi tiếng. Chứ nếu cái nào cũng hợp được, lúc đánh nhau hợp lá chắn với
tấn công thì hòa cả làng à.”
“Hợp từ ba phép thuật trở lên có được không ạ?”
“Hợp hai còn chẳng có mấy cái được thì hợp ba đâu ra. Đừng có mà nghĩ ngợi
viển vông nữa. Về nghỉ đi.”
“Thế tại sao thầy nói phép tăng trọng lại hợp được với bất kỳ phép thuật nào?”
“Hầu hết thôi. Ta cũng không biết tại sao nữa. Nhưng mà thử nhiều thì thấy
vậy. Ta chỉ biết đến đấy thôi. Tự đi mà kiếm sách đọc đi.”
Đến lúc này thì Quang mới chịu tách ra về phòng. Đã học Quirell lâu nên nó
biết rõ rằng khi ông nói ông chịu thì tức là ông thật sự không biết thật. Hiếm
có thầy cô giáo nào có thể thừa nhận một cách đơn giản sự thiếu hiểu biết của
mình như vậy. Đây cũng là một lý do làm nó cực kỳ tôn trọng Quirell. Bất kỳ ai
cũng phải dám nhận kém mới tiến bộ được.
Về đến phòng, nó cố gắng hợp một số phép thuật đơn giản với nhau như là bùa
bay, lá chắn, phép đẩy, bùa ù tai, bùa lú, các thứ đủ kiểu. Đúng như thầy
Quirell nói, tất cả đều không thành công. Nhưng khác một điều đó là nó nhận ra
lý do. Dòng chảy ma pháp của những phép thuật này xung đột với nhau! Phần lớn
những phép thuật này đều dẫn qua một đường chính giống nhau nên bị xung khắc.
Phép tăng trọng có thể hợp với nhiều phép khác là do nó dùng một đường khác
khá kỳ dị so với những bùa kia.
Điều này chứng tỏ rằng nó có thể dựa vào dòng chảy ma pháp để tìm ra những bùa
phép nào hợp được thành một. Nhưng lại có một điều khó hiểu là lịch sử pháp
thuật đã tồn tại cả nghìn năm, nó không thể nào là người đầu tiên phát hiện ra
dòng chảy ma pháp ở trong người được. Khoan! Nếu mà thật sự hợp hai thành một
thì đây là mình đang sáng tạo một phép thuật mới rồi. Chẳng lẽ đây là cách mà
Snape đã tạo ra phép Cắt Sâu Mãi Mãi?
“Đậu phộng!”
Nó biết khá nhiều phù thủy đi trước đã sáng tạo ra bùa phép mới nhưng sách vở
chỉ nói rằng những phù thủy đó có hiểu biết sâu rộng về ma thuật chứ không nói
gì thêm. Quá trình sáng tạo này luôn được nói là “vô cùng nguy hiểm”. Nếu nhớ
không nhầm thì Pandora Lovegood, mẹ của Luna đã chết trong quá trình sáng tạo
phép thuật của riêng mình.
Giả sử như lý thuyết về dòng chảy này đúng, thì đây sẽ là một phát hiện mang
tính lịch sử: một phương pháp sáng tạo an toàn.
-------------
Tuy lý thuyết đã hiểu nhưng dù sao cũng chỉ là hiểu. Nó vẫn dùng mất cả tuần
để thực hành cái phép đẩy hợp với tăng trọng. Đến tuần thứ hai thì nội dung
buổi tập cũng vẫn vậy, mọi người tiếp tục tập hợp phép. Nó thì đã dần thuần
thục, gần như mười lần bắn thì chín lần thành công, được thầy Quirell coi như
“Tạm được”.
Những người khác thì cũng không tập trung cho lắm. Khả năng là vì một lý do vô
cùng đơn giản: Giáng Sinh đã tới. Tuyết phủ đầy sân. Trời lạnh rét căm căm thế
này, chẳng ai có thể tập trung tập tành gì cả. Cũng vì thế mà hội hôm nay giải
tán sớm.
Kỳ nghỉ Giáng Sinh này nó và mấy anh em nhà Weasley đều ở lại trường. Hai ông
bà Arthur và Molly quyết định đi Romania chơi thăm anh Charlie, mang cả Ginny
theo. Cô bé còn viết thư bảo là sẽ chụp ảnh mấy con rồng to đùng về cho nó coi
mà tha hồ ghen tị. Hì. Cô bé này mà biết mình có hẳn một con rồng nuôi thứ
thiệt thì kiểu gì cũng đòi một con cho coi. Mà lại nói, Tiểu Hắc dạo này mới
có mấy tuần tuổi mà thôi nhưng sức ăn thì lại lớn kinh khủng. Mỗi tuần nó phải
xuống nhà bếp hai lần để lấy thức ăn cho rồng con. Giờ Tiểu Hắc cũng cao bằng
nửa người của nó rồi. Chắc tầm một, hai tháng nữa là cao ngang tầm nó. Tạm
thời thì nó vẫn còn để cho con rồng nhảy chơi quanh phòng được chứ để một thời
gian nữa là chịu. Chắc phải thỉnh thoảng đi ra khu rừng Cấm cho tiểu Hắc chơi
mất.
Trong cái không khí rộn ràng của ngày nghỉ này, Quang tất nhiên vẫn đang ngồi
ở nơi mà nó thích nhất: thư viện trường. Ở trong phòng thì hơi tù túng, ở Đại
Sảnh thì ầm ỹ, ngoài trời thì lạnh cóng, thư viện rõ ràng đã trở thành sự lựa
chọn tốt nhất để đọc sách. Đang ngồi ngẫm nghĩ về những gì nó vừa đọc về môn
tiên tri thì bỗng dưng nó nghe tiếng gọi.
“Anh Quang!”
“Hử?”
Ngẩng đầu lên thì thấy bộ ba Harry, Ron và Hermione đang đứng trước mặt. Harry
thì tất nhiên ở lại trường rồi, còn Hermione thì nó cứ tưởng cô bé về nhà rồi
cơ.
“Hermione? Anh tưởng em về rồi cơ mà?”
“Mai em mới về. Sao anh chả bao giờ chịu nghe em nói chuyện gì sất!”
“À… ờ… thì… Nghỉ rồi sao mấy đứa còn vào thư viện làm gì thế?”
Cười gượng, nó đổi đề tài ngay. Hermione thì như bĩu môi, chẳng trả lời. May
thay cho nó, Harry đáp lời.
“À đúng rồi, bọn em đang tìm thông tin về một phù thủy tên là Nicolas Flamel.
Anh đã nghe về cụ bao giờ chưa?”
Hử? Mấy cu này vẫn đang tìm kiếm thông tin về hòn đá cơ à? Mình có nên cho bọn
nó biết luôn không nhỉ? Thôi. Kệ bọn nó đi. Để truyện tiến triển bình thường
chứ không giờ bọn nó biết trước làm đánh rắn động cỏ thì chết.
“Chưa nghe bao giờ hết. Nicolas Flamel? Anh chịu.”
Tuy hơi thất vọng nhưng bọn nó đã lục tìm cả đống sách còn không thấy thì chắc
gì Quang đã biết. Tuy Hermione nhìn Quang hơi nghi nghi nhưng cũng không có
hỏi thêm gì cả. Bộ ba lục tìm sách lung tung tùng phèo trong lúc nó tiếp tục
ngồi đọc sách.