Độc Dược


Người đăng: hieugskm

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, về nhà nhớ đọc thêm về dung dịch Lành Da Cấp
Tốc, cả lớp giải tán.”

Kate vừa nói vừa cất dọn sách vở trên bàn vào trong cặp. Bọn trẻ bên dưới chờ
câu này lâu lắm rồi, cả bọn đều ầm ỹ cả lên. Một vài đứa trẻ đang dở tay khuấy
khuấy múc múc thì ngừng ngay lại, bỏ đấy, cầm cặp chạy vội. Kate nhìn mà lắc
đầu than thở. Lớp này đã là lớp học cuối cùng của Kate trong ngày, nên cô cũng
chỉ mong bọn trẻ đi nhanh nhanh chút để mà còn đi ăn.

Cũng phải năm mười phút sau, bọn trẻ đã thoát đi gần hết, trong phòng học chỉ
còn có mỗi mình cô và một thằng bé vẫn đang cặm cụi ghi chép gì đó. Kate mỉm
cười nhè nhẹ, cất tiếng hỏi.

“Hôm nay không có câu hỏi gì à?”

Thằng bé chẳng ngẩng đầu lên, vẫn cặm cụi ghi ghi chép chép.

“Dạ không, nhưng em hứa lần sau chắc chắn có ạ.”

Kate phì cười. Thằng bé này là học sinh cưng của cô, vừa chăm ngoan vừa thông
minh học giỏi. Tuy có thỉnh thoảng không tập trung nghe giảng, hồn bay đâu
mất, nhưng cô biết thừa là nó nghĩ về môn học nào khác chứ cũng chẳng phải mơ
mộng gì.

“Cần cô giúp gì không?”

“Dạ không. Cô cứ để đó, tí em dọn hết cho.”

Kate lắc đầu. Chẳng hiểu sao thằng bé này lại thích dọn dẹp thế. Buổi học nào
cô cũng hỏi vậy, lần nào nó cũng đáp y chang. Cũng thành quen rồi, cô cũng
chẳng nói gì, xách cặp lên, hướng cửa bước đi.

Thằng bé vẫn cứ cặm cụi. Cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Kate bỗng
dưng tò mò trỗi dậy, cô dừng bước, quay đầu lại hỏi.

“Sao em lại thích dọn dẹp thế?”

“Hửm?”

Thằng bé ngẩng đầu lên lần đầu tiên, có vẻ hơi ngạc nhiên là Kate vẫn chưa đi.
Nó nhún nhún vai.

“Em thích thôi. Chả có lý do gì cả.”

Nhìn cái vẻ mặt của nó là ai cũng có thể biết là nó đang nói bừa. Kate cũng
không mãn nguyện, ngỗi xuống cạnh nó, lấy tay xoa xoa đầu dỗ dành.

“Nói cho cô đi. Cô hứa sẽ không nói cho ai đâu.”

“…”

Cũng không ngờ được cô giáo sẽ nựng mình như nựng trẻ con, Quang đứng người
một hồi lâu. Nó hậm hực gạt tay Kate ra khỏi đầu mình, rồi lại tiếp tục ghi
chép.

“Em làm thí nghiệm.”

“Thí nghiệm?”

“Ừm…”

“Thí nghiệm là sao?”

“Thì thử đủ thứ…”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như thế này.”

Quang nhấc tay thò ra trước mặt nhấc một phần cánh hoa nửa hồng nửa xanh, thả
vào cái vạc nhỏ đang sủi trên bàn. Phần lá vừa cho vào, phần dung dịch đang
hơi hồng đỏ dần đổi sang màu xanh dương. Nó tắt lửa, khuấy nhẹ theo chiều kim
đồng hồ trong cái nhìn kỳ lạ của Kate. Cô giáo trẻ hơi liếc quanh bàn, quan
sát vỏ lá dược liệu khắp nơi.

“Cánh hoa Sương Mai Sớm, rễ cây Bạch Lan, nhựa gỗ mun… Đây là thành phần của
dung dịch Gắn Xương mà. Nhưng cánh hoa phải cho ngay vào trước khi dung dịch
sủi chứ? Sao lại để rõ lâu như vậy?”

“Thì em đang thí nghiệm mà.”

Kate nhăn mày, khó chịu gắt.

“Hóa ra em ở lại để làm những cái trò vớ vẩn này. Em có biết tất cả những gì
liên quan đến ma thuật đều rất nguy hiểm không hả? Chỉ sai một bước là có thể
tạo ra sự cố chết người như chơi. Thế mà em lại đi nghịch thử linh ta linh
tinh. Từ sau cô cấm. Nghe rõ chưa?”

Quang nghe vậy, bĩu môi mặc kệ. Nó lấy trong cặp ra một quyển sách khá là cũ
nát, giấy hơi ố vàng. Lật mở đến trang mà nó đã đánh dấu, Quang đưa cho cô
Kate đọc.

“Đây là sách giáo khoa lớp năm mà. Có gì hay mà đưa cô?”

Nói vậy nhưng Kate vẫn cầm quyển sách lên. Trang giấy in bị gạch xóa, viết
chèn lên nhiều đến nỗi nhìn hoa cả mắt. Ngay chỗ Quang đã đánh dấu có một đoạn
văn ngắn, chữ viết khá chỉnh tề.

Bọn cổ hủ ngu xuẩn. Slughorn. McGonnagall. Kể cả cái thằng mọt sách Flitwick.
Làm cái quái gì cũng sợ nguy hiểm. Cẩn thận, tỉ mỉ từng tí một. Đến cả việc
nghĩ ngoài những gì sách vở dạy mà cũng không dám thì tiến bộ thế nào được?
Đâu phải cứ những gì trong sách là đúng? Đâu phải cứ là tiền bối thì không thể
sai? Suốt ngày tìm kiến thức trong cái đống sách cũ phủ đầy bụi xếp xó. Kiến
thức cần phải kiểm tra, thử thách, qua trăm ngàn lần thử nghiệm mới có thể kết
luận được. Mù quáng làm theo mà không hiểu rõ tại sao phải làm vậy thì sao có
thể tiến bộ?

Đọc hết đoạn văn mang tính báng bổ tiền bối một cách dã man như vậy, Kate bĩu
môi.

“Viết vào sách giáo khoa như thế này thì chắc là học sinh nào đó rồi. Viết vớ
va vớ vẩn vậy mà em cũng tin à?”

“Không vớ vẩn gì đâu. Tư tưởng rất tiên tiến là đằng khác. Rất giống với tư
tưởng khoa học thực nghiệm của thế giới Muggle. Vô cùng đáng học tập.”

“Vớ vẩn. Tiền bối làm là có lý do. Làm khác đi nhỡ tạo ra nguy hiểm chết người
thì sao?”

“Cô à. Không phải bậy bạ cái gì cũng thử mà phải suy luận giả thuyết. Người
viết cũng chỉ nói là phải biết suy nghĩ tìm tòi chứ không mù quáng nghe theo.
Chỉ vậy thôi. Mà những gì ông ấy chú thích trong đấy đều rất hữu ích. Hướng
dẫn có hiệu quả hơn sách giáo khoa nhiều.”

Nghe vậy, Kate cũng nửa tin nửa ngờ. Quang là học sinh cưng của cô, thằng bé
nói là hướng dẫn có ích thì chứng tỏ rằng nó cũng phải đã thử qua rồi mới nói
vậy. Kate lật ra đầu sách.

“Quyển sách này là tài sản của Hoàng Tử Lai”

Nhìn Kate cau mày nghĩ ngợi, Quang cười thầm. Nó tìm thấy quyển sách này từ
đầu năm rồi. Lúc bắt đầu đọc sách giáo khoa nó đã mấy lần cố đi tìm trong
phòng học Độc Dược xem có quyển sách nào khác mà Snape để lại hay không. Tiếc
thay có đúng một quyển tập năm còn lại. Tuy chỉ có vậy nhưng cũng đủ để nó
hiểu một phần nào đó con người của Snape. Mang cách nhìn có phần khoa học tiến
bộ thế này thì cũng không khó hiểu tại sao Snape lại giỏi về Độc Dược, một môn
có phần rất giống với Hóa Học đến vậy.

Thấy Kate vẫn còn đang nhăn nhó, Quang cười.

“Đây, để em giải thích cho cô phần thì nghiệm mà em đang làm.”

Nó ngắt lửa, lấy một cái xương dê nó đã chuẩn bị sẵn ra đặt trước mặt.

“Sách giáo khoa giải thích rằng cánh hoa Sương Mai Sớm tuy ít nhất nhưng quan
trọng nhất của dung dịch Gắn Xương này. Nó còn nói rằng thời điểm thả cánh vào
vô cùng quan trọng. Nhưng vậy thì chắc gì thả ngay vào sau khi dung dịch sôi
là tốt nhất? Chưa có ai làm những thì nghiệm này để kiểm chứng cả. Nếu có thì
họ đã giải thích rõ ràng tại sao phải làm như vậy rồi. Giờ chúng ta thử kết
quả của thí nghiệm.”

Nó bẻ cái xương làm hai, xếp hai nửa liền nhau rồi để lên bàn. Lấy một cái
thìa nhỏ, nó múc rồi rót lên phần gãy của cái xương. Mấy giọt xanh dương vừa
rớt xuống trên mảnh xương thì bốc khói cùng với tiếng xì xèo. Sau khi nó rót
xong cái thìa dung dịch thì miếng xương đã hoàn hảo như ban đầu. Nó cười nói.

“Cô thấy không? Liền ngay khi chạm, tốt hơn nhiều lần dung dịch bình thường.
Điều này chứng tỏ chưa chắc thả cánh hoa ngay khi sôi là tốt nhất. Tất nhiên
còn có nhiều thứ để kiểm tra như xem nó có độc với con người hay không, xem nó
có dùng cho tất cả các loại xương hay không,… Nhưng mà nói chung, bài học là
không có gì trong thế giới phù thủy này là chắc chắn cả. Phương pháp nghiên
cứu của phù thủy vô cùng lạc hậu và lỗi thời so với khoa học hiện đại.”

“Vì vậy, em mới đang cố gắng làm việc này. Ghi chép lại tất cả những gì em thử
nghiệm. Hoàng Tử Lai cũng như em, phát hiện rất nhiều chỗ đáng ngờ và thí
nghiệm, nhưng nói gì thì cậu ta cũng chỉ là một người, vẫn bỏ lỡ một vài thứ.
Em đang vừa làm vừa ghi chép lại để cho những người đi sau có thể biết rõ ràng
em đã có những kết quả như thế nào. Đây cũng là lý do em đang nói những thứ
này với cô, mong cô có thể nhập hội, cùng phương pháp nghiên cứu mới. Chỉ cần
phổ biến nó, em biết chắc môn Độc Dược sẽ có những tiến bộ không tưởng.”

“Quyển sách đó cô cứ cầm lấy. Những hướng dẫn của tên đó cô có thể thử theo,
em làm thử hết rồi, đều khá tốt. Để cô có thể thấy được sức mạnh của thử
nghiệm và tìm tòi.”

Kate vẫn hoang mang vì những gì mình vừa nghe. Từ bé tới lớn, cô luôn được
giáo dục rằng ma thuật là nguy hiểm, cần phải cẩn trọng. Vậy mà giờ đây có hai
người đã và đang táy máy lung tung, thử này thử nọ với cái mà được gọi là vô
cùng nguy hiểm này. Kỳ lạ là cái này lại có thể mang cho họ thành quả hơn
người. Đăm chiêu nghĩ ngợi, cô theo bản năng làm theo những gì Quang nói cầm
lấy quyển sách rồi đi về, để lại Quang một mình vừa thí nghiệm vừa kiếm điểm
năng lượng.


Tuệ Thần - Chương #35