Kế Hoạch Và Thay Đổi (2)


Người đăng: hieugskm

“Au.”

Quang vực người dậy, tay vỗ vỗ đầu, lắc lắc. Nó cảm giác như mình bất tỉnh
phải cả tháng trời rồi. Đầu đau như búa bổ, hơi nghi ngờ, nó sờ sờ bụng xem
cái vết thương trong phòng Chiến Đấu Giả Tưởng có đưa ra hiện thực hay không.
May mắn thay, không có một chút dấu vết gì trên da cả.

Nó nhìn quanh, nhận ra mình vẫn đang nằm trong không gian chính của hệ thống.
Đứng dậy một cách khó khăn, nó cất tiếng gọi.

“Linh! Ra đây ta hỏi.”

Cô gái mặt mũi lạnh lùng hiện ra ngay trước mặt Quang. Nó nhìn nhiều cũng quen
rồi, chẳng ngạc nhiên gì cả mà quay ra hỏi.

“Tại sao bọn Malfoy lại mạnh thế? Hệ thống cường hóa bọn chúng lên à?”

Linh lắc lắc đầu trả lời.

“Dạ không. Sức mạnh của chúng vẫn vậy nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì khác. Ở
mức độ khó khác nhau kỹ thuật chiến đấu, lợi dụng sức mạnh và địa hình của đối
thủ của ngài sẽ khác nhau. Ngài có thể dựa vào đó mà học theo.”

Nó nghe vậy, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nhưng mà hôm nay nó mệt rồi, để hôm
khác tiếp tục vậy.

---------

Trời đã gần nửa đêm, đã quá giờ ngủ giành cho học sinh từ lâu lắm rồi. Quanh
trường Hogwarts có đâu đó tiếng cú vọ, tiếng ma kêu, tiếng sói hú. Một buổi
đêm khá là bình thường.

Vậy mà trong hành lang, một người phụ nữ mặc áo khoác đen, đeo khăn choàng,
trên tay đầy những chiếc vòng tay hoa văn kỳ lạ đang đi một cách vội vàng. Bà
đeo một cặp kính to dày, tóc vàng bù xù như che đi nửa khuôn mặt.

Bà chạy vội, cuối cùng bước vòng qua một góc hành lang, đến trước một miệng
máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí. Bà dừng lại,
nhìn quanh như thể đang xem xem mình có bị theo dõi hay không. Giọng hơi run,
bà nói.

“Kẹo chanh.”

Hiển nhiên đây là một cái mật khẩu, bởi vì con thú bằng đá bỗng nhiên sống
dậy, mắt mở toang, nhảy phóc một cái tránh qua một bên, và bức tường đằng sau
nó tách ra làm đôi. Bà bước vào, cánh cửa đá đóng ập lại sau lưng. Đằng sau
bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc êm ái chuyển động lên cao, giống như
một cái cầu thang cuốn tự động. Người phụ nữ được nâng lên theo hình xoắn ốc,
càng lúc càng cao, mãi cũng dừng lại. Trước mặt bà là một cánh cửa bằng gỗ sồi
bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng một con sư tử đầu chim.
Sư thứu, biểu tượng của nhà Gryffindor.

Bà gõ nhẹ. Cánh cửa tự đổng mở ra, bà bước vào. Đó là một căn phòng tròn rộng
rãi, đầy những âm thanh kỳ dị. Một mớ dụng cụ bằng bác lạ lùng xếp trên mấy
cái bàn chân cẳng khẳng khiu, thỉnh thoảng xịt ra những cụm khói nho nhỏ. Mấy
bức tường treo đầy chân dung các thầy cô hiệu trưởng cũ của trường Hogwarts.
Tất cả đều đang ngủ gà ngủ gật trong khung tranh. Ở giữa phòng là một cái bàn
giấy khổng lồ vô cùng bừa bộn, chân có vuốt. Ngay cạnh bàn có một cành cây
vàng, cùng với một con chim già lụ khụ cũng đang lim dim ngủ. Người phụ nữ gỡ
mũ trùm xuống, để lộ ra khuôn mặt đầy lo lắng. Bà khẽ gọi.

“Cụ Dumbledore?”

Bà gọi một vài lần nhưng không ai đáp lại. Khi mà bà chuẩn bị mất hết kiên
nhẫn thì cửa văn phòng mở ra. Cụ Dumbledore, người vẫn đang mặc nửa đồ ngủ,
mặt bí xị.

“Trelawney à, cô mà không có lý do gì chính đáng để đến đây nửa đêm thì tôi sẽ
phải cắt lương…”

Ông còn chưa nói hết thì người phụ nữ đã cắt ngang.

“Lời tiên tri đã thay đổi.”

Vẻ buồn ngủ rút ngay khỏi khuôn mặt của cụ Dumbledore. Ông im lặng, không nói
một câu gì, đi lại cái bàn khổng lồ, ngồi xuống, lấy một quyển sổ ra như là
định ghi chép lại. Xong xuôi đâu đấy, ông mới nói với Trelawney.

“Phiền cô kể lại từ đầu, cô Trelawney.”

Bà hít một hơi dài, tay vẫn run run, cố bình tĩnh lại, từ tốn kể.

“Tối hôm nay, tôi đã làm một vài phép tính nhỏ. Về thằng bé được chọn và về kẻ
mà ai cũng biết là ai đấy. Chỉ vì tôi hơi chán. Cũng không nghĩ gì cả, tôi chỉ
mong xem có đọc được thêm chi tiết nào không thôi. Ai ngờ…”

Giọng bà nhỏ dần đến mức chẳng thể nghe được.

“Ngờ gì, cô Trelawney?”

“Lời tiên tri về kẻ được chọn đã sai hoàn toàn. Hay nói đúng hơn là nó đã thay
đổi hoàn toàn.”

“Thay đổi?”

Người phụ nữ khẽ gật.

“Thay đổi thế nào?”

Bà im một hồi, rồi cất tiếng, tiếng nói vang như là từ một thế giới khác.

“Một kẻ lữ hành mồ côi, chu du các thế giới, sẽ nắm giữ số mệnh của cả thế
giới. Thịnh vượng hay hủy diệt, đều nằm trong tay của hắn.”

Sự im lặng bao trùm căn phòng.

“Kẻ lữ hành? Cô Trelawney, cô đã từng nói, một phép tính có thể có nhiều cách
đọc khác nhau. Cô có chắc đây không chỉ là một trong những cách đọc thôi chứ?
Việc này cực kỳ quan trọng, tôi không muốn thay đổi mọi kế hoạch đã có một
cách sai lầm.”

“Không, tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại rồi. Không thể sai được.”

Lại một lần nữa im lặng.

“Việc này có hay gặp trong các lời tiên tri không?”

Bà lại lần nữa lắc đầu.

“Nhà tiên tri dựa vào các phép tính ghé một cái nhìn vào số phận thế giới.
Việc thay đổi cách tính hoàn toàn phổ biến nhưng chưa bao giờ những gì nhìn
được lại thay đổi. Đó là quy luật bất biến từ bao lâu nay. Trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

“Trừ khi đó là một người đến từ thế giới khác.”

“…”

“…như là Tử Thần đến từ địa ngục…”

“…Lời tiên tri sai rất nhiều. Tôi không nghĩ đây là một điều có khả năng xảy
ra cao, cô Trelawney ạ.”

Nghe vậy, bà Trelawney nén giận nói lại.

“Cụ Dumbledore, ngài là một phù thủy vĩ đại. Nhưng ngài lại chẳng hiểu gì về
tiên tri cả. Bất cứ một lời tiên tri nào được nói ra thì đã không còn là tiên
tri đích thực nữa. Con người có quyền lựa chọn. Cái gọi là số phận phần lớn
chỉ là điểm đến mà thôi, con người có thể chọn cách đi. Đi từ A đến B có thể
đi bằng chổi, bằng tàu, bằng xe. Mà tiên tri thì mấy ai có thể đoán được cái
điểm đến đó? Các lời tiên tri sai nhiều là vì sự tự do của sinh vật. Khi biết
về số phận của mình, có ai chịu ngồi yên? Nếu là số đen thì muốn tránh, số đỏ
thì muốn đỏ hơn. Như vậy là đã thay đổi đường đi rồi.”

Nói đến đó, bà đứng dậy, gật đầu chào.

“Nhưng cái mạng lưới đường đi dù phức tạp đến đâu, sẽ luôn có những con đường
chính không thể tránh, luôn có những con đường kết nối tất cả mọi thứ lại. Kẻ
lữ hành kia là một trong con đường đó. Tôi chỉ có thể nói với cụ rằng kẻ kia
rất quan trọng. Tin hay không là việc của cụ.”

Kéo mũ trùm lên, bà cất bước nhẹ nhàng ra khỏi căn phòng hiệu trưởng, để lại
cụ Dumbledore một mình chìm trong suy ngẫm.


Tuệ Thần - Chương #34