Người đăng: hieugskm
Tối hôm chủ nhật đó nó giành tất cả thời gian lập kế hoạch phát triển và thử
nghiệm sức mạnh của nó và Tiểu Hắc. Tất nhiên là sau khi đi lấy cả đống đồ ăn
từ nhà bếp về đánh chén.
Theo đống sách vở nói thì rồng sẽ phát triển khả năng phun lửa vào khoảng sáu
tháng tuổi, học bay vào tầm 1 năm tuổi, khoảng hơn hai năm thì sẽ trưởng
thành. Tức là trước khi nó lên lớp bốn, phấn lớn chiến đấu nó sẽ vẫn phải tự
thân vận động.
Nó cũng rất muốn thử nghiệm ngay xem sức mạnh mà nó đạt được từ Tiểu Hắc là
gì, nhưng mà giờ thì chưa được. Phun lửa hay kháng phép đều vậy, nó cần phải
chờ cho rồng con trưởng thành, năng lực ổn định thì lúc đó nó mới có thể thí
nghiệm thoải mái được.
Lại nói tuy Voldemort không ký sinh được vào cơ thể của thầy Quirell, tên Chúa
Tể Hắc Ám vẫn chắc chắn sẽ có một kế hoạch khác để cướp lấy hòn đá phù thủy
đầy quyền lực kia. Vụ con quỷ xổng chuồng trong lễ hội Halloween kia là một
dấu hiệu cực kỳ rõ ràng.
Ai đó đã thả con quỷ ra để đánh lạc hướng mọi người trong khi hắn tìm cách
vượt qua các thử thách mà mấy thầy cô đặt ra. Điều nay chứng tỏ rằng hoặc là
Voldemort đã ký sinh vào cơ thể của một người nào đó khác, hoặc là trong
trường có một vị Tử Thần Thực Tử đang trốn và tìm cách cướp hòn đá để hiến cho
chủ nhân. Dù là khả năng nào trong hai cái thì điều hiển nhiên đối với nó là
nó phải tăng thực lực chiến đấu của mình lên.
Quang biết rất rõ rằng tuy mình đã đọc và hiểu hết các kiến thức của môn đấu
phép từ năm bốn trở xuống, khả năng chiến đấu của nó vẫn chả đâu vào đâu cả.
Lúc đối mặt với con quỷ, nó cuống hết cả lên, bắn bùa loạn xạ không có kế
hoạch. Tuy có một phần do tâm lý quá kém mà không phát huy được hết thực lực,
nhưng phải công nhận là khả năng thực chiến của Quang kém xa rất nhiều với
kiến thức của nó.
Thế giới cũ của nó rất an toàn và ổn định nên nó mới không cần quan tâm đến
thực lực bản thân và tập trung học những gì nó muốn. Nhưng giờ đây, thế giới
phù thủy đang trong thời kỳ bất ổn, khả năng tự bảo mình là một thứ cần thiết.
Đó là còn chưa nói đến có bao nhiêu thứ nó muốn thay đổi. Ví dụ như cái chết
của Fred, của Sirius hay của Dumbledore. Tuy nó biết rằng sự chết chóc là một
trong những chủ đề chính của bộ truyện, nhưng giờ truyện đã không phải của
Rowling rồi, truyện này giờ là của nó. Và nó muốn tạo một thế giới phù thủy
tươi sáng hơn, tốt đẹp hơn cho những nhân vật mà nó yêu quí hết mực.
Đã quyết định như vậy nên nó gần như tạm dừng lại sự nghiệp đọc sách của mình
để phát triển thực lực. Kế hoạch của nó cũng khá đơn giản. Thứ nhất, nó sẽ xin
vào câu lạc bộ thực chiến của thầy Quirell. Bình thường câu lạc bộ chỉ giành
cho học sinh lớp bốn trở lên nhưng nó nghĩ với số điểm Quirell mà nó đã tích
tụ, thầy sẽ cho học sinh giỏi nhất khối của thầy được đặc cách. Với sự dẫn dắt
của thầy Quirell, nó nghĩ thực lực của nó sẽ tiến bộ một cách nhanh chóng.
Thứ hai, nó đã hỏi Linh của hệ thống xem có phương pháp nào giúp nó không, và
câu trả lời tất nhiên là có. Hệ thống có một cơ sở có thể xây dựng tên là
“Phòng Chiến Đấu Giả Tưởng”. Hiện giờ nó chỉ đủ điểm năng lượng để xây cấp một
của căn phòng này. Nâng cấp lên cao thì cái phòng này có thể tạo ra các đối
thủ thoải mái cho nó đối mặt để tập luyện. Nhưng cấp một của chiếc phòng này
chỉ có thể chạy dựa trên thông tin thu thập được thông qua trí nhớ. Tức là nó
chỉ có thể đánh với những gì nó đã từng đánh qua. Mà hiện giờ thì nó chỉ từng
đánh qua hai trận: một với bọn Malfoy và một với con quỷ núi.
Con quỷ núi thì còn được chứ bọn Malfoy thì chẳng có gì đáng để tập tành cả.
Nghĩ ngợi một hồi nó cũng thấy được hai phương pháp để giải quyết. Phương pháp
thứ nhất khá trực tiếp: kiếm điểm để tăng cấp. Hiện giờ nó cũng chỉ có một
cách kiếm điểm khá nhanh là hấp thu những độc dược hỏng bỏ đi của trường. Thật
ra thì có một cách khá tốt đó là kiếm tiền Muggle để đổi lấy tiền phù thủy.
Với khả năng lập trình của nó hiện giờ, nó có thể làm ra cả đống sản phầm vượt
trước thời đại. Nhưng mà làm những thứ đó đều cần một lượng tiền đầu tư khá
lớn. Hơn nữa, hiện giờ nó đang ở trong trường Hogwards, sản phẩm công nghệ vào
đây nếu tốt thì trục trặc, kém thì hỏng luôn. Vậy nên cách này vẫn cần phải
nghĩ ngợi thêm.
Còn phương pháp thứ hai để giải quyết? Tưởng ký. Nếu nó có thể dùng tưởng ký
để quan sát các trận đấu của người khác, vậy thì những thứ đó thành ký ức của
nó rồi. Chỉ là khó ở chỗ tìm đâu ra tưởng ký? Chả lẽ vào phòng thầy hiệu
trưởng trộm? Nói chung là hiện giờ tịt, để tính sau. Giờ thử dùng cái phòng
mới xây đã. Nó vừa dùng 1000 điểm năng lượng để kiến tạo cái phòng “Chiến Đấu
Giả Tưởng” này, tất nhiên là phải kiểm tra xem sao.
“Linh! Đưa ta vào phòng Chiến Đấu Giả Tưởng.”
“Dạ.”
Vụt.
Người nó hiện ra ở trong một không gian trắng toát. Ngay trước mặt nó hiện ra
một dòng chữ đen.
“Xin hãy lựa chọn ký ức để tạo giả tưởng:”
- Trên tàu với bọn Malfoy
- Trong phòng vệ sinh nữ với con quỷ
Nó ngẫm nghĩ, chỉ thử thôi thì chọn cái dễ hơn đi. “Trên tàu với Malfoy”. Dòng
chữ mờ đi rồi lại hiện ra.
“Xin hãy chọn độ khó.”
- Dễ
- Bình Thường
- Khó
- Cực Khó
Nó ngạc nhiên tự hỏi. Lại còn có độ khó nữa hả? Xì, bọn Malfoy thì có gì mà
khó?
“Cực Khó!”
Cả không gian trắng xóa bắt đầu tạo hình lại như đúng trong trí nhớ của nó lúc
trên tàu. Một tiếng nói vang lên trong đầu nó. Nó vẫn đang ngồi trong khi hai
đứa Harry và Ron đứng đó, mặt hằm hằm như chuẩn bị đánh nhau. Bọn Malfoy thì
cũng đứng khá gần, Crabbe và Goyle thì đứng trước, Malfoy thì ở sau.
“Xin chuẩn bị. Ký ức sẽ bắt đầu trong ba giây. Ba, hai, một!”
Quang vừa mới chuẩn bị rút đũa thì tất cả đã xong rồi. Crabbe và Goyle mỗi đứa
một bên, lấy hai tay cầm lấy đầu Harry và Ron đập đánh rầm vào tường. Malfoy
thì lao lại, lật cái bàn lên để chắn tầm nhìn của Quang. Không biết từ lúc nào
cái dao ăn trên bàn đã ở trên tay Malfoy cắm phập vào bụng nó. Nó nén đau cố
tìm cây đũa, nhưng cái đũa bên người không rõ đã bay đâu mất.
Đến lúc cái bàn rơi ra khỏi tầm nhìn thì nó nhận ra Harry và Ron đã nằm dưới
sàn, máu chảy tùm lum. Ngước lên thì thấy Malfoy cười tủm tỉm, giơ giơ cái đũa
phép của nó như trêu ngươi. Thằng bé hơi gật đầu đánh hiệu cho thằng Crabbe
đứng bên cạnh. Crabbe nhấc cái ghế lên, miệng cười khểnh nhắm vào đầu nó rồi
phang.
“Ngủ ngon nhá, anh dai.”
Bốp!