Trứng Nở (2)


Người đăng: hieugskm

Không biết vì sao, rồng con nằm dưới đất nhìn có vẻ như mệt mỏi lắm, cả người
cuộn lại, mắt nhắm hờ, chân trước thì đang ngậm ở trong mồm, dễ thương kinh
khủng. Nó đưa tay trái định nhấc rồng nhỏ lên nhưng tay nó vừa mới chạm vào
thì có một luồng điện như chạy qua người nó.

Quang giật bắn, ngả người suýt ngã, rồng con thì ré lên kháng cự. Sợ sệt, nó
chỉ ngồi đó nhìn.

Nhìn một hồi cũng lấy lại được dũng khí “nghé con không sợ hổ, điếc không sợ
súng, trẻ con không sợ ổ điện”, nó lại đưa tay ra rón rén chạm vào bé rồng vẫn
đang nằm đó. May thay lần này không có giật điện hay chuyện gì xảy ra cả. Mạnh
dạn hơn, nó lấy cả hai tay nhấc rồng nhỏ lên trên tay, bồng như bồng em bé.
Rồng nhỏ cũng không phản kháng lại mà cuốn mình nằm trong lòng nó đầy hưởng
thụ.

Nó ngồi trên sàn, ánh lửa bập bùng trên bếp lửa. Ôm rồng con trong lòng, Quang
có một cảm giác ấm cúng vi diệu. Nó đưa tay vuốt dọc người rồng nhỏ, ngẫm
nghĩ.

Ban đầu nó định đặt tên rồng nhỏ là Saphira. Một phần là vì nó từng rất thích
truyện Eragon, nên tất nhiên muốn có một rồng Saphira tương tự. Một phần là vì
Saphira nghĩa gốc là ngọc bích, làm nó nhớ đến kiếp trước. Nhưng giờ rồng nhỏ
cả thân chẳng có liên quan gì đến màu ngọc bích, đặt tên vậy thì chẳng hay
chút nào.

Ngẫm đi ngẫm lại, nó đặt tên cho bé rồng là Tiểu Hắc. Cho nó đơn giản.

“Bé con à, lớn nhanh đi. Lớn nhanh để anh còn đi hù người chứ.”

Nó cười cười nựng. Tiểu Hắc ậm ừ đáp lại. Khoảnh khắc này được các nhà lịch sử
tương lai ghi lại như là một trong những thời điểm có ảnh hưởng lớn nhất của
thiên niên kỷ, vì nó đã tạo ra một huyền thoại mới, một thần thoại mới của thế
giới phép thuật: kỵ sĩ rồng.

Nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng Quang không biết rằng mình lại may mắn tới mức
nào mới thành công được, có thể có một phần công lao của cái dung dịch nó
uống. Gần như không có một ai khác có thể thành công được nếu mà làm chính xác
những gì mà nó vừa làm.

Ma thuật này đòi hỏi khá khắc nghiệt. Độ tuổi phải thấp tại vì để liên kết
thành công, máu trong người phù thủy thực hiện phải tinh thuần, mà càng lớn
lên, cơ thể người lại có càng nhiều tạp chất. Vậy nên, càng lớn tuổi, khả năng
thành công càng nhỏ. Nhưng mà trẻ con nhỏ tuổi thì lại khó có thể có đủ ma lực
để duy trì phép thuật này.

Kể cả khi có một đứa trẻ nào đủ ma lực để hoàn thành cái ma thuật này thì cũng
sẽ không thể thành công như Quang được. Lý do: cường độ linh hồn. Cường độ
linh hồn quyết định tính chất của mối liên kết giữa hai bên. Bên nào mạnh hơn
thì bên đấy đóng vai trò làm chủ. Theo quy luật tự nhiên thì linh hồn của con
người mạnh dần theo thời gian, sống càng lâu thì càng mạnh. Một đứa trẻ mới có
mười hai tuổi làm sao có thể so được với một con rồng dù mới sinh? Quang khác
ở chỗ linh hồn của hắn đã sống hơn ba mươi năm ở Trái Đất.

Vậy mới nói Quang gần như là một người hi hữu, hội tụ đủ các yếu tố để trở
thành kỵ sỹ rồng đầu tiên của nhân loại.

--------------

Sau khi về đến phòng, nó lăn ra ngủ chết mê chết mệt ngay lập tức. Do là rồng
con mới sinh nên nó cũng lưu luyến, không để bé vào Chuồng Nuôi Thú trong Hệ
Thống mà ôm nó nằm ngủ. Ngay từ đầu năm nó đã ếm bùa bảo hộ, bùa cách âm các
thứ đủ kiểu lên căn phòng để cho có chút riêng tư nên cũng chẳng lo ai vào
được phòng trong lúc nó ngủ. Vả lại, nó cũng chẳng có mấy bạn bè nên cũng
chẳng lo có người tới.

Nó cứ ôm Tiểu Hắc ngủ một mạch tới tận gần chiều tối hôm sau, tức là cũng phải
hơn ba mươi tiếng. Chỉ vậy cũng đủ biết nó mệt đến mức nào. Cũng do rồng nhỏ
nhảy câng câng trên người nó nên mới làm nó dậy chứ không thì không biết nó
ngủ đến bao giờ mất.

“Ha ha… Được rồi, được rồi, đừng có nhảy nữa.”

Nó ngồi dậy, đầu óc vẫn hơi choáng váng vì thiếu máu, bụng réo ùng ục, chân
tay thì mỏi rã rời. Kiểu này mai phải xin nghỉ thôi. Quang thẩn thơ nghĩ ngợi
trong khi Tiểu Hắc nhảy nhót quanh phòng.

Nhìn bé rồng tung tăng đập phá, nó cười mỉm. Nhấc tay trái lên, Quang quan sát
kỹ cái dấu ấn trong lòng bàn tay. Cái dấu nhìn như một con rồng cuốn tròn vậy.
Tuy tò mò cái dấu có ý nghĩa gì nhưng nó còn tò mò về rồng con nhiều hơn.
Trong quyển Ma Thuật Cổ có nói rằng Thuần Thú Sư cùng với Ma Thú liên kết có
các sức mạnh siêu tưởng đối với phù thủy và ma thú bình thường. Tác giả quyển
sách này còn cho giả thuyết rằng Thuần Thú Sư mạnh mẽ hơn phù thủy bình thường
là vì hai bên có thể cộng hưởng và chia sẻ sức mạnh của nhau.

Nói một cách đơn giản thì Quang có thể dùng sức mạnh của Tiểu Hắc và ngược
lại. Hiện giờ nó rất muốn xem xem mình có thể dùng sức mạnh của Tiểu Hắc.
Chẳng lẽ lại là phun lửa? Cứ tưởng tượng mỗi lần đấu phép là mình lại phải há
mồm ra khè khè là nó lại thấy buồn cười. Nó vỗ vỗ tay, hướng tới rồng nhỏ gọi.

“Bé con, lại đây xem nào.”

Tiểu Hắc rất nghe lời nhảy xuống giường, liếm liếm bàn tay nó. Quang nhấc bé
rồng lên, để cho đầu nó đối mặt mình, hỏi.

“Bé con hiểu anh nói gì không?”

Rồng con gật gật, không chịu ngồi yên lại quay quanh liếm chân trước.

“Từ giờ, mày tên là Tiểu Hắc, nghe không?”

Rồng con ngẩng đầu lại nhìn Quang như thể đang hỏi tại sao lại đặt tên khó
nghe vậy. Nó cười.

“Tại vì mày đen. Đặt tên thế cho dễ nhớ.”

Rồng con ngơ ngác một hồi, tựa như đang hỏi cái tên liên quan gì đến màu đen.
Nó thì đang tự ngẫm lại kiến thức về rồng của mình.

Nói thực là danh tiếng của rồng không hay ho gì cho lắm trong thế giới phù
thủy. Rồng được coi là một trong những sinh vật huyền bí mạnh mẽ và nguy hiểm
nhất, không thể nuôi và huấn luyện được. Tuy vậy nhưng rồng nguy hiểm chỉ do
ba đặc điểm lớn: biết phun lửa, khả năng kháng phép thuật và tính dữ dằn. Chưa
từng có truyền thuyết nào nói về việc rồng có thể làm phép cả. Khác với phượng
hoàng nổi tiếng về sức mạnh ma thuật, rồng nổi tiếng về sức mạnh vật lý.

Nhưng mà giờ bế Tiểu Hắc trên tay, nó có thể cảm nhận rõ ràng luồng ma lực
sung túc đang chảy trong người rồng con. Điều này chứng tỏ giả thuyết của tác
giả cuốn sách Ma Thuật Cổ khá chính xác, Tiểu Hắc thông qua Quang, có được ma
lực và một ngày nào đó sẽ có khả năng làm được phép thuật. Còn Quang thì chưa
biết mình đạt được sức mạnh gì từ Tiểu Hắc. Dù chỉ là một phần nhỏ độ kháng
phép của rồng thôi thì đã là bá đạo lắm rồi.

Thử tưởng tượng mà xem, rồng biết làm phép và phù thủy kháng phép? Nó chỉ nghĩ
một chút thôi mà đã cười ngu vì sướng.


Tuệ Thần - Chương #32