Haloween


Người đăng: hieugskm

Chiều hôm đó, cộng thêm mấy buổi chiều tương tự, Quang chạy quanh thư viện cấm
sờ sờ mó mó. Chố đống sách trong khu thư viện cấm này khác rất nhiều so với
đống sách đặt ở bên ngoài. Thứ nhất, mấy lão tác giả của đống sách này có vẻ
cực kỳ ưa màu đen, sách nào cũng “hắc” hết. Thứ hai, mấy lão này rất thích
chơi khăm người đọc, phần lớn đống sách này đều có ếm bùa chơi đểu. Cái thì
cắn người, cái thì gây dị ứng, gây ngứa, rồi bùa mót đái,… Nói chung là đủ cả.

Cũng phải mất gần hai tuần, nó mới sờ hết cái đống sách đó, chủ yếu là phải
ngồi niệm mấy cái thần chú phòng ngừa, giải bùa linh tinh. Trong hai tuần vừa
rồi nó cũng chẳng đi học nhóm cùng với Hermione và Cho Chang. Hai cô bé mấy
lần ngẫu nhiên gặp nó đều cằn nhằn kinh khủng. Biết là hai bé khó chịu, nhưng
mà giờ nó đang thu thập sách vì sự nghiệp vĩ đại, quan tâm làm gì?

Qua hai tuần đó là đã đến Haloween, lễ hội Ma truyền thống. Mấy thằng nhóc thi
nhau tìm trang phục, đóng giả ma quỷ các kiểu. Nó thì chỉ thích xem người khác
đóng quỷ thôi, chứ chẳng bao giờ mặc đồ gì cả. Từ hồi ở nhà đã vậy, gần như
chẳng có Haloween năm nào là nó giả ma.

Sảnh đường hôm nay trang trí rất phù hợp, hàng ngàn con dơi bay lượn trên trần
nhà, ánh nến chập chờn trong tiếng cười rùng rợn đâu đó. Trên bàn đầy những
đĩa vàng trống trơn. Thấy mình đến có vẻ hơi sớm, nó ngồi bừa vào tạm một cái
bàn rồi vừa quan sát xung quanh vừa chờ đợi. Cũng khoảng mười lăm, hai mươi
phút sau thì học sinh bắt đầu tràn vào, nhiều đứa ăn mặc kỳ quái đủ thứ kiểu:
yêu tinh, gia tinh, ma đói, ma giấy,…

Harry và Ron đi cùng với số học sinh trang phục bình thường còn lại. Hai đứa
tới vẫy chào nó rồi ngồi cùng luôn. Phải nói là lâu lắm rồi nó mới gặp hai
đứa. Cũng không hẳn là chẳng bao giờ bọn nó gặp trong trường mà chủ yếu là bọn
nó có gặp ngẫu nhiên thì cũng chỉ gật đầu cái xong thôi. Hai bên đều khá bận.
Hai đứa kia thì năm đầu, vẫn còn chăm làm bài tập, Quang thì vẫn cố gắng tìm
phương pháp ấp trứng.

“Dạo này sao rồi?”

“Nhiều bài quá anh ạ.”

“Học ai mà nhiều bài?”

“Snape chứ còn ai nữa. Ổng ghét tụi em hay sao ý.”

“Ừ, Snape cằn tính lắm, nếu được thì năm sau xin chuyển lớp đi, sang học cô
Kate ý, tuy xin hơi khó nhưng mà được thì đỡ khổ.”

“Vâng, nhưng mà còn hết năm nay nữa.”

“Ừ, đành chịu thôi.”

“À, mà anh biết chưa? Harry được nhận vào đội Quidditch của Griffyndor đấy!
Năm nhất! Cầu thủ trẻ nhất một thế kỷ nay!”

Quang cười cười, vỗ vai Harry.

“Được lắm. Phát huy cho tốt nhá. Năm nay phải lấy lại cúp từ bọn Slytherin cho
bọn nó biết mặt.”

Bọn nó vừa ăn vừa nói chuyện. Nó mới ăn được có tí tẹo phần thịt bò nướng của
nó thì bỗng dưng cửa đại sảnh mở toang. Rầm. Một học sinh lớp trên chạy hớt
hải vào, nét hãi hùng hiện rõ trên mặt.

“Quỷ… Quỷ khổng lồ… sổ hầm ngục…”

Nói chưa dứt câu, gã ngã gục xuống đất ngất xỉu. Cả sảnh đường sôn sao ồn ào.
Cụ Dumbledore phải dùng cây đũa thần của mình vẩy ra một tràng pháo bông đỏ
tía mới giữ được trật tự. Cụ ra lệnh:

“Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.”

Percy ngay lập tức đứng dậy.

“Học sinh năm thứ nhất, nắm tay nhau, đi theo anh. Các em cứ theo đúng hướng
dẫn của anh thì không sợ con quỷ khổng lồ. Đứng sát sau lưng anh nhé… Xin
tránh đường cho học sinh năm thứ nhất… Xin lỗi, tôi là Huynh trưởng đây.”

Trong khi cả bọn đang lổn nhổn xôn sao xếp thành hàng đi về ký túc thì Quang
đang khó hiểu. Nó có cảm giác rõ ràng rằng thầy Quirell không hề bị chiếm xác,
tức là thầy không có lý do gì để thả con quỷ ra cả. Vậy thì ai làm? Rồi bỗng
dưng nó nhớ ra chuyện gì xảy ra tiếp. Hermione!

“Ê, hai đứa có thấy Hermione đâu không?”

Ron bỗng dưng hoảng loạng cả lên.

“Thôi chết, Hermione vẫn đang khóc trong phòng vệ sinh nữ. Nó chắc không biết
gì về con quỷ đâu.”

Quang gật gật đầu, lo lắng dặn hai đứa.

“Bọn bây đi về ký túc đi. Để anh đi tìm Hermione được rồi. Đừng có cãi, đi
đi.”

Nói xong, nó phóng người đi ra cầu thang. Rút đũa phép khỏi túi áo, Quang ếm
lên chân mình bùa im lặng, rồi nhanh chóng chạy đi phòng vệ sinh nữ trong các
tầng khác nhau. Vừa tới gần tầm tầng ba, nó đã ngửi thấy một cái mùi hỗn hợp
của tất cũ và nhà vệ sinh công cộng lâu ngày không chùi rửa. Cộng thêm tiếng
chân thình thịch – chậm rãi nhưng lại nặng nề, nó biết mình đã tới đúng chỗ.
Bỗng dưng một tiếng hét ré lên làm cho nó rùng mình.

Quang ngó vào bên trong cái phòng vệ sinh nữ rồi thấy một cái bóng to đùng
ngay gần cửa ra vào. Con quỷ cao gần bốn thước, da xám ngoét và dầy cui, thân
hình thô kệch xù xì như một tảng đá nhám với cái đầu hói nhỏ xíu nhô lên như
trái dừa khô.

Hermione thì đang co rúm ở một góc tường, vẻ mặt như sắp chết giấc tới nơi.
Con quỷ khổng lồ đang bước tới trước mặt cô bé, tay chân nó đập đổ những bồn
cầu chung quanh.

“Ngất!”

Quang ngắm đúng vào đầu con quỷ, cái phép trúng mục tiêu nhưng lại chẳng có gì
xảy ra cả, con quỷ giơ tay trái lên gãi gãi đầu như bị ngứa rồi quay lại nhìn
thấy nó đang đứng đó chỉ đũa. Chết tiệt, quên mất bọn này phải dùng bùa tấn
công vật lý.

Vẫn giờ đũa phép, nó bắn bùa thứ hai, nhưng lần này lại nhắm vào đầu gối. Khóa
chân!

Tia phép bắn trúng và hữu hiệu ngay lập tức. Con quỷ khựng lại, không thể bước
tiếp thêm, bực mình bắt đầu vung cái khúc gỗ chày lung tung, nện cả xuống sàn.
Hermione nghe vậy càng khóc to hơn.

Quang nghe vậy rối lên bắn bùa Lực lung tung hết cả lên người con quỷ. Tiếng
bốp bốp vang lên khắp cơ thể. Và rồi… Bụp. Nó bắn bùa Lực cuối cùng với gần
như tất cả chỗ ma lực còn lại. Cái phép nện mạnh đến nỗi cả căn phòng rúng
động, con quỷ theo quán tính bay thẳng vào bức tường rồi im re luôn.

Nó thở phào nhẹ nhõm. Hermione thì chạy vội, ôm chầm lấy nó, vừa sụt sịt khóc
nấc vừa lầm bầm.

“Sao… hức… anh… hức… đến… hức… chậm… hức… thế…?”

Đời tôi khổ thế này đây, cứu người xong chẳng được cảm ơn mà còn bị trách. Nó
tay trái vuốt vuốt đầu cô bé, tay phải vỗ vỗ lưng, lặp đi lặp lại.

“Ừ, ừ, anh xin lỗi. Anh đây rồi mà. Anh đây rồi...”


Tuệ Thần - Chương #27