Người đăng: hieugskm
Chiếc nón bắt đầu cất tiếng hát ồm ồm hơi lệch tông trong sự im lặng của cả
sảnh đường.
“Ờ thì rằng ta không đẹp
Nhưng mà chớ có xét ngoại hình…
…
Đừng sợ sệt, hãy nghe ta nói
Nghe ta phân loại ngươi ở nhà nào…
…
Hãy bình tĩnh. Hãy đội lên.
Trong vành nón ấm áp thương yêu…”
Giọng hát trầm ấm. Quả đúng như người ta nói, âm nhạc thay đổi theo đời người
thay đổi. Vẫn bài hát đó, vẫn giọng hát đó. Không nôn nóng như năm ngoái, nó
nghe với cả tâm hồn. Bụng nó quặn lại như bị dao đâm, tay nắm chặt, mắt ươn
ướt. Hơn tám trăm năm trời, yên lặng làm nhiệm vụ được giao một cách cao cả
không đòi hỏi gì. Cô đơn, không ai biết đến nhưng vẫn toàn tâm cống hiến. Ông
chờ cháu nhé. Tay đặt trước ngực trái, nó thầm thề với chính mình rằng sẽ tìm
ra giải pháp vẹn toàn.
Chiếc nón dừng hát nhưng tiếng hát vẫn âm vang. Cả hội trường vỗ tay náo
nhiệt. Bà McGonagall bắt đầu đọc tên học sinh.
“Hannah Abbott!”
“Hufflepuff.”
“Susan Bones!”
“Hufflepuff.”
“…”
Học sinh các nhà đều vỗ tay chào mừng mỗi khi có học sinh được phân vào nhà
mình. Quang thì vẫn phải cố cúi đầu thật thấp, tránh cho Hermione nhìn thấy.
“Hermione Granger!”
Nó thấp thỏm hướng mắt lên nhìn. Cô bé chạy như bay lên cái ghế, đặt chiếc nón
lên đầu. Chiếc nòn lầm bầm.
“Hừm. Cháu chắc chứ?”
Cô bé vẫn nhắm tịt mắt.
“Thôi được rồi. Theo ý cháu vậy. Ravenclaw!”
Hermione nhảy cẫng lên. Bàn Ravenclaw vỗ tay ầm ĩ, Quang thì sững người lại,
không thể tin nổi là mình lại quên mất việc chiếc nón sẽ nghe theo lựa chọn
của học sinh.
Cô bé trả lại chiếc nón, vừa đi vừa đưa mắt nhìn quanh cái bàn dài, như là tìm
kiếm ai đó. Chết tôi rồi. Nó hiểu ngay là cô bé đang tìm mình chứ chẳng còn ai
vào đây nữa. Đầu nó càng cúi gằm hơn nữa, tự thầm rủa mình tự dưng đi hứa với
con nhóc làm cái gì.
Buổi phân loại vẫn tiếp tục như bình thường. Harry được nhà Griffyndor hoan hô
vang rội. Ron tất nhiên nhờ phúc mấy thằng anh cũng được chào mừng nồng nhiệt.
Phân loại xong, cụ Dumbledore đứng lên phát biểu.
“Chào mừng các con bước vào năm học mới ở Hogwarts. Trước khi nhập tiệc, ta có
đôi lời muốn nói. Năm học này chúng ta chào mừng một giáo viên mới. Ramses
Muhammed. Thầy Ramses sẽ dạy bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.”
Cụ đưa tay chỉ sang bên phải. Một trung niên da nâu, nét mặt thô ráp, đứng
dậy, hơi cười nhẹ giơ tay, cúi đầu chào. Cả trường vỗ tay. Cụ cười ra hiệu
ngưng rồi tiếp tục.
“Rồi. Cà lang. Bí rợ. Tôm chiên. Cám ơn.”
Cả trường lại hoan hô. Quang lại một lần nữa ăn mà chẳng để tâm, thom thóp lo
sợ cho những chẵng ngày dài đằng trước.
---------------
Ngày hôm sau, ngay khi nó bước ra khỏi cửa ký túc Griffyndor thì đã thấy
Hermione hậm hực khoanh tay đứng ngay đó. Không biết cô bé đã canh ở đây bao
lâu nhưng vừa nhìn thấy nó, mắt cô trợn lên, miệng thở hồng hộc, nhìn chằm
chằm vào nó như thể chủ nợ thấy con nợ.
“Chào… Chào buổi sáng.”
Cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào nó như không nghe thấy gì. Nó bắt đầu thấy sờ sợ.
“Có… Có việc gì à?”
Cô bé bước từng bước lại gần nó, mắt vẫn nhìn thẳng, miệng gằn từng chữ.
“Anh. Lừa. Em.”
Nó bắt đầu đổ mồ hôi, càng lúc càng lắp ba lắp bắp, cố gắng phân bua.
“Không có, anh lúc đó chỉ là…”
“Anh lừa em!”
Cô bé cắt ngang. Nó tịt, im bặt một hồi rồi lí nhí.
“Anh xin lỗi.”
Hermione gắt gỏng.
“Em tạm bỏ qua lần này. Nhưng mà anh hứa với em rồi, em vào được Ravenclaw thì
sẽ dạy kèm em tùy theo em thích.”
“Ừ…”
Nó suy sụp. Cô bé thì hơi nhếch miệng, nhặt chiếc cặp đang đặt dưới sàn, quay
đi, chỉ để lại vài câu.
“Chiều mai. Thư viện, bốn giờ. Nhớ đứng trước cửa đấy.”
Quang nhìn theo bóng cô bé xa dần đi cùng cuộc đời học sinh bình yên của mình.
Thảm rồi.