Thần?


Người đăng: hieugskm

“Oài...” - Quang trở mình, cúi người nắm sấp, cố vùi đầu để tránh cái ánh sáng
chết tiệt đang chiếu khắp nơi.

Sao mà sáng thế này? Đang ngủ ngon... – nó cựa mình, mắt nhắm tịt, tay mò mẫm
cái chăn đâu đó nhưng chẳng thấy. Cằn nhằn, nó đành phải mở cặp mắt kèm nhèm
nhìn xung quanh.

Ơ? Tưởng mình chết rồi cơ mà? – Giờ nó mới nhận ra cái điều vô lý chình ình ra
đó. Tay sờ sẫm xung quanh với sự ngờ vực, thậm chí nó còn véo đùi mình mấy
phát. Đau thế này thì chắc là thật rồi. Nhưng mà đây là đâu? Thiên đường à? Nó
nhận ra mình đang nằm trên một thảm cỏ xanh mượt tưởng chừng như dài bất tận.
Trời nắng nhẹ, đâu đó thi thoảng mùi hoa sữa.

Sao có thể thế được? Là một tín đồ của khoa học, nó chưa bao giờ tin vào thiên
đường hay địa ngục. Cuộc sống sau khi chết? Có thể có, nhưng thiên đường thì
thật là rất nhảm. Mong là ở đây có người ở. Nó đứng dậy, nhìn quanh, mong xem
có thứ gì đó có thể giúp nó xác định phương hướng. Có mặt trời, có cỏ nhưng mà
những thứ mà nó học được trên Discovery có vẻ như chẳng có mấy tác dụng.

“Quác! Quác!” Từ xa xa bỗng có một cái bóng đang bay lại gần. Nghe tiếng như
là tiếng chim, chim gì thì nó chẳng rõ. Thời đại này mà còn chim to thế hử?

Càng lại gần, Nhật Quang càng không thể tin được vào mắt của mình. Chim thì
nhìn giống đại bàng nhưng mà - Con chim đang chở người!!! Con chim nhẹ nhàng
đáp xuống cách Quang khoảng vài mét. Thần Điêu Đại Hiệp? Nó lại gần thì mới
nhìn rõ là một ông già tóc đen nửa bạc. Râu rài tới nách, à nhầm tới ngực. Ông
mặc một bộ đồ màu xám bạc nhìn qua có vẻ lùng thùng. Tay cầm một cái quạt mo
phẩy phẩy như Gia Cát Lượng.

Gandalf?* Nó tự nhẩm, hỏi một cách vu vơ, rồi lại bật cười với trình độ nhảm
của mình. Gandalf phải cầm gậy chứ đâu cầm quạt.

Ông già liếc qua nhìn nó, cười mỉm, đưa tay sờ đầu con đại bàng. “Về đi.” Nó
còn đang tự hỏi xem ông ta đang nói chuyện với mình hay chim thì con đại bàng
đã đập đôi cánh to tổ chảng, dần lên cao rồi bay đi mù tắp. Nó mải nhìn con
đại bàng mà quên đi ông già đứng ngay cạnh.

“Đẹp thật, đúng không?”

Nó giật mình, ngại ngùng nhìn sang. “Dạ, vâng.” Dù có cả đống câu hỏi trong
đầu nhưng nó chẳng biết mở lời thế nào. Nó luôn là một người ít nói.

“Vua của loài chim, bá chủ bầu trời, biểu tượng của tự do phải nói là một kiệt
tác của tạo hóa.” Ông già chầm chậm nói, ngừng lại như chờ nó phản ứng.

“Dạ, nhưng cháu chưa từng nghe có loài đại bàng nào to vậy.”

Ông ngồi bệt xuống thảm cỏ, bật cười. “Ừ.” Nó thấy vậy cũng ngồi xuống bên
cạnh, hít một hơi sâu, tận hưởng cái không khí trong lành mà lâu lắm nó chưa
được thở. Làn gió thoảng nhẹ bay. Tuyệt thật. Chắc Trái Đất chả còn chỗ nào
như thế này nữa rồi. Nó quay đầu sang nhìn ông già, ngập ngừng mãi. Ông có vẻ
như nhận ra nó đang bối rối, cất tiếng trước:

“Sao? Thắc mắc lắm hả?” Nó gật. Mắt nhìn ra xa tít, nơi mà thẳm cỏ và bầu trời
gặp nhau, cũng chẳng quay đầu lại. Chết rồi. Còn gì phải xoắn. Hai người cứ
ngồi vậy. Không hề biết ông già nhưng nó lại có cảm giác bình yên kỳ lạ.

“Đây là đâu thế ạ?” Cầm quạt mo, lại còn nói tiếng Việt… Hay là Bụt? Hì. Lại
nhảm rồi. Ông già bật cười, như thể biết được ý nghĩ của nó.

“Đây là thế giới gốc của ta. Một góc nhỏ bình yên mỗi khi ta cảm thấy mệt mỏi…
Ta là thần, tên chỉ một chữ: Quân. Một trong cả đống các vị thần mà ngay cả ta
còn chả nhớ được hết. Cai quản hơn một ngàn thế giới nho nhỏ lộn xộn tương tự
như cái mà con vừa ở.” Ông bỗng dưng dừng lại. Như là biết nó cần chút thời
gian để xử lý cái điều khó tin đó.

Thần? Hơn một ngàn thế giới? Nó cũng chẳng thấy ngạc nhiên cho lắm. Trước giờ
nó luôn là một người theo lý tưởng bất khả tri – chẳng tin thần mà cũng chẳng
vô thần. Tại vì nó nghĩ như thế là lô-gíc nhất rồi – không có bằng chứng chứng
minh có thần mà cũng chả có bằng chứng chứng minh vô thần. Hòa nhau, nói chung
là chả biết.

“Thế là ông cứu cháu ạ?” – Cái điều mà nó muốn biết nhất là số phận của nó sau
này cơ. Nhưng mà không thể hỏi thẳng thế được, đành lòng vòng tí.

“Cứu? Không. Cháu chết rồi.” Ông bật cười. Nó ngạc nhiên nhìn lại. “Đây chỉ là
linh hồn của cháu thôi.” Nó giơ hai tay, hai chân lên nhìn, vỗ vỗ. Vẫn ra
tiếng mà. Đưa tay véo đùi. Ái. Đau thật mà. Nó nhìn sang chờ giải thích.

“Cả người cháu giờ là linh hồn thì tất nhiên tay véo đùi sẽ đau rồi. Thử đá
chân vào cục đá kia mà xem.” Nó đá một phát rõ mạnh. Bộp. Au. Đau thế. Chơi
đểu mình à. Nó nhìn sang thì đã thấy ông Quân bò lăn ra cười.

“Đứa nào cũng thế. Ngốc quá thể. Ha ha.” Nó xị mặt. Già mà chẳng nết. Đi lừa
trẻ con.

“Rồi, rồi. Ông xin lỗi. Đùa tí thôi mà. Thế giới gốc của ta là thế giới đặc
biệt. Linh hồn sống ở đây cũng như người bình thường sống ở Trái Đất mà thôi.”
Ông già cười xuề xòa.

Nó ngồi bệt dưới đất. Tay xoa xoa chân, thổi thổi, đúng phong cách người trung
du Phú Thọ. Nó hỏi đùa đùa:

“Thế bây giờ ông đưa cháu đi Thiên Đường hay Địa Ngục thế?”

“Ha. Ta định đưa cháu thành thần.” – ông Quân nói bâng quơ, như thể chẳng có
việc gì to tát lắm.

“Thành thần?” – Nó giật mình, cười đáp lại.

“Ông cứ đùa.”

“Không. Ông nói thật đấy. Ông muốn thu cháu làm đệ tử.”

Nó xoay đầu lại, nhìn thẳng mặt ông già. Nhìn có vẻ nghiêm túc, không biết có
phải lại giở trò trêu người không nữa. Ông Quân dở khóc, dở cười.

“Thật đấy. Không phải trêu cháu đâu.”

“Tại sao ạ?”

“Hừm… Tại vì bạn bè ta có đệ tử hết rồi mà ta vẫn chưa có đứa nào. Phải tìm
người để truyền thừa chứ.”

“Không. Cháu hỏi là tại sao lại chọn cháu cơ.” Cái ông này, biết thừa lại còn
giả vờ. Mình chẳng thiên tài như bọn ở MIT*, cũng chả khỏe như mấy thằng ở
Olympic. Chọn mình làm cái gì?

“À… Ta tiện đường qua đây. Thấy cháu hợp tính ta thì muốn nhận thôi. Nếu cháu
không thích thì ta có thể chuyển cháu đi đến kiếp sau luôn.”

“Ra thế. Không. Cháu làm chứ. Làm thần nghe có vẻ hay đấy.”

Nó đứng dậy, phủi phủi tay.

“Thế bắt đầu từ đâu đây ạ? Học Lý lượng tử?” Hì.

Ông Quân đứng dậy, tay phải vẫn cầm cái quạt mo phẩy phẩy, giơ ngón trỏ trái
chỉ vào giữa trán nó. Một luồng sáng trắng bay ra từ tay ông vào thẳng đầu
Nhật Quang. Nó loạng choạng, ngã xuống đất. Lắc lắc đầu, dụi dụi mắt, nó ngẩng
lên hỏi:

“Cái gì thế ạ?”

“Ông tặng cháu một thiết bị hỗ trợ. Tương tự như đại học vậy, ông sẽ không
biến cháu thành thần ngay. Ông sẽ chỉ cho cháu một suất học bổng thôi. Thành
thần hay không còn tùy vào cháu.”

“Cháu vẫn chả hiểu gì cả.”

“Ừ…”

Vẫn chưa nói hết lời, ông ngẩng đầu nhìn về phía tay phải, hơi nhíu mày.

“Ta phải đi rồi. Cái hệ thống ông vừa đưa sẽ giải thích cho cháu hiểu thêm.”

Ông đặt cả bàn tay trái lên đầu nó. “Quang, cố lên nhé.” Bàn tay ông vuốt
xuống, kéo theo cả hai mí mắt của nó. Bóng tối một lần nữa bao phủ…


Tuệ Thần - Chương #2