Sự Cố Giờ Bay


Người đăng: hieugskm

Cuộc sống của Quang cứ thế có thêm một hoạt động mới: dọn vệ sinh phòng thí
nghiệm. Một tháng trời cứ trôi qua yên ả như vậy: đi học, dọn vệ sinh, đọc
sách. Chán thì đi xem hai thằng Fred và George tập Quidditch, hứng lên thì ném
bóng cho bọn nó đánh. Quang cũng muốn chơi thử nhưng mà học sinh năm nhất bị
cấm bay ngoài giờ nên nó cũng chỉ đứng ngoài xem thôi, thỉnh thoảng rống lên
chửi hai thằng chơi ngu. Thế cũng vui rồi.

Ba giờ chiều, sân Quidditch của trường. Hôm nay là lần đầu tiên bọn nó được
phép bay tự do cao hơn 10 mét. Gần hai tháng trời mới được bay lên trên 10
mét, một tiến độ có thể nói là không thể nào chậm hơn được nữa.

Bà Hooch đứng dưới ở ngay giữa sân trông chừng trong khi cả bọn đang bay
quanh. Lớp học được chia ra nhiều nhóm tụm lại cùng nhau. Quang vì không bạn
không bè nên bay solo một thân một mình. Vòng vòng mãi cũng chán, nó lởn vởn
quanh khu vực nhóm học sinh Ravenclaw tìm xem cô bé Cho Chang đâu ngắm chơi.
Tuy cũng học chung nhiều lớp nhưng mà hai đứa cũng chẳng nói chuyện mấy với
nhau, chỉ thỉnh thoảng vẫy tay cười gật đầu cho biết.

Tìm một lúc cũng thấy, cô bé buộc tóc đuôi ngựa, đang cười nói với một học
sinh nữ tóc vàng khác. Cái áo vàng của nhà Ravenclaw có vẻ rất hợp với Cho
Chang, nhìn cô bé xinh xắn hơn hẳn là khi mặc áo phù thủy chùm đen.

Đang mải nhìn thì bỗng dưng nó nhận ra một bọn Slytherin ở gần đó cười rúc
rích. Một đứa thì rút đũa phép ra, rón rén chỉ rồi mấp máy môi. Một luồng ánh
sáng nhỏ gần như vô hình bắn về phía đám nữ sinh Ravenclaw.

“Ah!”

Cây chổi thần của Cho Chang lắc lư. Cả người cô lật qua, tay trái cô bé cố bám
lấy cái chổi nhưng vô vọng. Tuột tay, cô bé rơi thẳng xuống. Cả bọn học sinh
như bị bùa choáng, không kịp phản ứng lại. Nó giật mình, chẳng kịp nghĩ ngợi
gì phóng ngay xuống hết tốc độ có thể.

Như một cảnh phim quay chậm: nó chồm người, thúc cán chổi, đè cả người xuống
lao hết sức. Gió rít qua tai, cùng với tiếng rú hét kinh hãi của đám bạn học.
Nó hai chân quặp chắc vào nhau, buông hai tay khỏi cán chổi, giơ ra đón lấy
người Cho Chang đang rơi xuống.

Phịch.

Quang bắt được Cho Chang một cách chính xác. Nhưng bản thân nó đang phóng
nhanh lại thêm đỡ một người vừa rơi nữa, không có hai tay nên nó không thể cân
bằng lại cái chổi. Quán tính đấy cả người Quang nghiêng đi. Nó dần không thể
khống chế được cái chổi, cả người rơi xuống. Cho Chang lại tiếp tục thét lên.
Như một phản xạ, nó đem cả người Cho ôm lấy, cố bao bọc lấy cô bé.

Thôi. Cuộc chơi đến đây là hết.

Xẹt. Xẹt. Bỗng dưng thân thể hai đứa nó rơi chậm lại, hạ dần xuống đất một
cách nhẹ nhàng. Nó mở mắt, thở ra nhẹ nhõm.

Cô Hooch! Lúc đấy không hiểu sao nó lại quên mất cô đang đứng ngay dưới sân.
Có cô ở đó thì làm sao có sự cố rơi chết người được. Bỗng dưng cô trừng mắt
nhìn nó nói.

“Còn định ôm nhau nằm đấy đến bao giờ hả?”

Ah. Nó quên mất là mình đang ôm Cho Chang nằm giữa sân trong cái nhìn của bao
người. Đỏ mặt, Quang rụt tay, lật đật đứng dậy, phủi phủi quần áo. Cho cũng
chống tay đứng dậy theo, mặt cô bé còn đỏ cả hơn mặt nó, cũng chẳng biết là do
sợ hay do xấu hổ nữa. Quang chạy đi nhặt lại hai cái chổi bị văng ra lúc nãy
trong khi Cho đứng đó cúi gằm mặt.

“Chổi cậu này.”

“Ừ… Cám… Cám ơn…”

Nói được câu đó rồi cô bé im bặt. Nó thấy thế liền chạy lật đật đi xin cô
Hooch về sớm. Bình thường thì những giờ Bay tự do này ai về sớm cũng được,
nhưng mà nó vừa ngã xong, cũng nên báo cáo cho cô rồi mới đi.

Sự cố nhỏ vừa rồi cũng chẳng ầm ỹ được bao lâu. Ở trường dạy ma thuật thì sự
cố là một chuyện thường ngày. Cái đặc biệt chỉ là việc Quang cố cứu người mà
thôi. Dù có cô Hooch canh chừng ở đó, không có bất kỳ sự nguy hiểm nào nhưng
mà hành động ‘xả thân cứu người’ của nó cũng được mọi người bàn tán. Fred và
George được thể trêu nó suốt, nhất là những lúc nó gặp Cho Chang trong nhà ăn.
Mà Cho thì cũng mất vài tuần để bình thường trở lại, hồi đầu mấy lần gặp nó
trên lớp thì đều đỏ mặt tránh đi làm nó thấy khó hiểu. Mình muốn cứu cô bé chứ
có phải tỏ tình đâu mà xấu hổ?


Tuệ Thần - Chương #14