3:


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜTước

Diệu Âm sư thái không cần nhiều lời, xuất thủ đối với tên đứng ở
vị trí gần nhất. Một đóa hắc sắc hỏa liên từ trong tay nàng bắn ra
xuyên thủng mi tâm của hắn. Hắn chết mà vẫn mở to mắt ra ẩn hiện
những tia sợ hãi không biết mình chết như thế nào.

Quá đột ngột, không khí một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Vị đại hán nọ với những lời nói ngông cuồng bây h cũng vô ý thức
mà ngậm miệng chặt lại.

Không biết sau bao lâu mới nghe thấy tiếng thở hổn hển của những tên
còn lại đáng vỡ sự trầm lặng của núi rừng. Họ quá sợ hãi, sợ
hãi trước nguy cơ sinh tử của mình, sợ hãi vì sau mấy chục năm mà
Diệu Âm sư thái đã trở nên mạnh mẽ, thần bí thái quá.

Tên đại hán vốn tưởng rằng mang theo đội hình toàn là Chí Thiên
cảnh giới tu sĩ đã dữ thừa để cho mình sử dụng. Nhưng hắn thấy
mình sai lầm, triệt để sai lầm rồi, đối diện với hắn không còn là
tiểu công chúa bé con ngày nào còn ngây thơ ngoan ngoãn gọi mình là
thúc thúc, thúc bá mà bây giờ đã là thiên tài tuyệt thế của đại
lục được vô số các thế lực công nhận.

Sát khí trên người đại hán không những không thu lại mà càng tỏa ra
mãnh liệt, qua nhiều năm chinh chiến đã luyện cho hắn một thần kinh
thép, hắn cũng không phải đèn cạn dầu mà ai muốn làm gì thì làm.

“Thật không nghĩ ra! Hahaha! Ta thật không thể tưởng tượng nổi một
ngày ngươi trở nên cường đại như vậy. Quả nhiên là danh xứng với
thực thiên tài tuyệt thế. Ta tuy có thể không đánh lại ngươi, nhưng ta
không tin ngươi có thể bảo vệ được hai kẻ sau lưng ngươi an toàn.” Vị
đại hán trợn ngược mắt lên dõng dạc tuyên bố.

“Hừ! Ngươi dám..” Diệu Âm sư thái phẫn nộ quát.

“Ta có gì mà không dám. Sư thái, sự việc đã đến nước này rồi hãy
ngoan ngoãn giao ra bảo vật mà ngươi trộm trong bảo khố của hoàng
cung. Ta sẽ xem xét thái độ của ngươi mà cân nhắc thoáng một ít” Vị
đại hán càng là chỉ vào mặt nàng mắng.

“Hahaha! Thì ra ngươi cũng như bọn hắn, đánh chủ ý lên thứ công pháp
vớ vẫn không ai luyện được kia. Ngươi lấy được thì sao chứ, ngươi
luyện được sao.” Diệu Âm sư thái khinh thường bĩu môi nói.

“Luyện được hay không là chuyện của ta. Ngươi mau giao nộp công pháp ra
đây không thì hôm nay máu chảy thành sông, không chết không thôi.”

Vị đại hán tay cầm thanh kiếm, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Hắn nhòm ngó xung quanh, phát hiện không có ai ẩn nấp bèn yên tâm
xông thằng vào định bắt Tuệ Không uy hiếp Diệu Âm sư thái.

Tuệ Không đã đề phòng từ nãy giờ. Phát hiện tên đại hán kia đánh
chủ ý lên người mình, hắn bèn cười cười, thấy mình trẻ tuổi dễ
bắt nạt đây mà.

Tâm tùy ý động, nghĩ sao mà làm vậy. Tay hắn vận khí hình thành
lên một đóa kim liên rực rỡ.

Vì sao hầu như công pháp của phật môn vi hoa sen làm biểu tượng. Bởi
sự hình thành của sen tuân theo quy luật nhân quả luân hồi của đất
trời, là sự nối tiếp liên tục. Nó tượng trưng cho vẻ đẹp thần bí,
huyền ảo mà sâu kín, cho sự thanh cao không màng danh lợi của người
đời.

Nhìn vào đóa kim liên trên tay Tuệ Không ta tưởng như là nó vô cùng
yêu ớt, dễ bị dập tắt. Nhưng biết đâu được, trong cái sự yếu ớt đó
đang giấu diếm một tia ý niệm của phật tổ, đủ để vượt một cấp
chém giết bất kỳ đối tượng nào.

Tuy nhiên công pháp dù cường đại đến đâu cũng cần một thân chân khí
để chèo chống. Đóa kim liên nghịch thiên như vậy cũng đủ để hắn mấy
tháng không vận dụng được chân khí rồi, nói gì đến muốn ngày nào
cũng vượt cấp chém giết.

Thấy đã tích xúc đầy đủ chân khí vào đóa kim liên. Hắn liền chờ
đợi thời cơ, chỉ cần một lần có hiệu quả là lật ngược cả ván
cờ. Nay thấy tên đại hán có vẻ sốt ruột muốn ra tay với hắn, Tuệ
Không biết cơ hội trời cho đã đến rồi.

Vị đại hán nhìn qua Diệu Âm sư thái đề phòng nàng xuất thủ nhưng
nàng lại không hề động, một bộ ta xem trò vui bộ dáng hồn nhiên,
khóe miệng khẽ nhếch mang theo vẻ trào phúng ngày càng nồng đậm.

Vị đại hán cảm giác khó hiểu, nhưng vì tâm tư cẩn mật mà vẫn âm
thầm đề phòng.

Tuy nhiên cái tính cẩn thận của hắn lại khiến hắn ân hận suốt đời,
hắn tâm thần đều tập trung trên người nàng để cho Tuệ Không có cơ
hội ra tay vào chính nhược điểm đó của hắn.

Ánh kiếm lóe lên, chỉ một khắc sau vị đại hán sẽ thấy đầu của
Tuệ Không bay lên. Cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy chỉ diễn ra trong
chớp mắt.

Một tia máu tươi bay ra, đầu lìa khỏi cổ, nhưng tất cả mọi người
mắt lại trợn tròn, mồm miệng há hốc, cái cằm xuýt nữa rơi xuống
đất vì cả đời này họ chưa bao giờ từng thấy cảnh tượng tương phản
thế này.

Vị đại hán khí thế hùng hồn, ánh kiếm chớp lóe nhưng lại vẫn lạc
trong tay tiểu hòa thượng chọc đầu. Khuôn mặt tiểu hòa thượng đó
vẫn còn hiển hiện sự non nớt của thiếu niên, chưa có sự trưởng
thành của thanh niên trẻ tuổi. Họ đâu ngờ được người thiếu niên bề
ngoài yếu ớt, da dẻ trắng nõn mà lại có một thân tu vi khủng bố
không thể tưởng được.

Không khí lại một lần nữa rơi vào sự trầm lặng đáng sợ. Chỉ có
điều lần này đối tượng thợ săn và con mồi đã chuyển hoán lại cho
nhau.


Tuệ Không Hòa Thượng - Chương #3