Sư Phụ Xuất Hiện


Người đăng: ๖ۣۜTà๖ۣۜĐế

Ở Cửu Thiên đại lục, tu sĩ tu luyện công pháp được chia làm 4 cảnh
giới: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Chí Thiên, Thiên Nhân, riêng công pháp phật
môn tu luyện lại chia làm 4 cảnh giới khác là: Đồng Tử, La Hán, Hòa
Thượng, Phương Trượng. Về cảnh giới cao hơn thì vẫn còn là bí ẩn.

Sau khi Tuệ Không chia tay với vị đại tiểu thư kiêu ngạo kia. Hắn trở
lại một tòa am ni cô gần đó.

Trong am ni cô có đứng đợi một người con gái, mặc dù không có vẻ
phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành nhưng khí chất trên
người nàng toát ra có vẻ khả ái, dễ gần, dễ làm cho người thương
tiếc muốn ôm vào lòng an ủi một phen .Đó là vị sư tỷ của hắn, năm
nay đã đôi mươi, nàng đứng đây là do sư phụ bảo nàng đến đón hắn
trở về.

“Sư đệ khỏe, sư phụ bảo ta ở đây chờ ngươi, đi theo ta.”

Vẫn là tiếng nói ấy, con người ấy nhưng khi mỗi lần gặp mặt hắn
lại thấy một vẻ đẹp khác của nàng.

“Vâng, sư tỷ”

Hắn trả lời xong, vội vội vàng vàng đi theo sư tỷ đến gặp sư phụ.
Đã ba năm rồi, kể từ khi xuống núi chưa từng được gặp lại sư phụ.
Sự phụ rất yêu thương hắn, đã từng dạy hắn cách làm người. Mặc dù
có trí nhớ của kiếp trước nhưng những lời dạy bảo của sư phụ hắn
hắn vẫn nhớ như in từng câu từng chữ.

“Sư đệ, đây là sơn trang của sư phụ, trước khi vào phật môn sư phụ đã
từng ở đây một thời gian, nơi này đã bỏ hoang 30 năm nhưng vì sư đệ
sư phụ lại trở lại chốn này.”

Âm thanh của sư tỷ cất lên đánh vỡ mạch suy nghĩ của hắn. Hắn rất
cảm kích sư phụ, sư tỷ, nếu không có họ chẳng biết hắn có sống
nổi đến ngày hôm nay hay không.

Trước mặt hắn bây giờ là một sơn trang cỡ lớn, nằm trong thung lũng
Tích Vũ sơn, bên ngoài nghìn dặm của Tích Vũ thành. Bao quanh sơn
trang là vùng núi trúc bao la bát ngát. Như người ta thường nói:

“ Trên núi có trúc, trúc là trúc tía. Dưới núi có am, am là am ni
cô”

Am ni cô chính là nơi sư tỷ vừa đứng đợi hắn ở dưới chân núi.

Bỗng không khí tự nhiên thay đổi hẳn, yên tĩnh đến lạ thường, một
lúc sau hắn chợt nghe âm thanh xào xạc mạnh mẽ của những lá trúc
như đang báo hiệu địch nhân tới cửa. Đúng vậy, một mảnh cuồng phong
bạo loan nổi lên, trên bầu trời bay tới hàng chục tu sĩ cường đại, y
phục không gió mà bay, bên hông đeo một mảnh bội ngọc in hình chữ
“Xuyên” nhìn vào biết ngay là tu sĩ của học viện hoàng gia.

Không hiểu bọn hắn mang theo sát khí muốn giết người tự dưng lại
đến nơi đây làm gì. Phải biết ở đây là nơi thanh tịnh, không ai dại
gì mà đắc tội đến lão đại hoàng gia cả.

“Diệu Âm sư thái có ở trong hay không, tại hạ biết sư thái đang trốn
tránh triều đình, nhưng nếu sư thái không ra thì ta sẽ giết hết
nguời ở Tích Vũ sơn này, gặp một giết một, gặp hai giết cả đôi.”

Mang theo sự lạnh lẽo của sát khí, một đại hán đứng giữa nhóm
người tay vươn ra và nói. Trong tay hắn cầm một thanh kiếm sắc bén,
trên miệng lưỡi kiếm nhuộm một vùng đỏ tươi tỏa ra từng đợt từng
đợt sát khí như thực chất hòa vào không khí xung quanh.

Đang là nơi thanh tịnh với những khóm trúc xanh mơn mởn thì bây giờ
bầu trời đổi màu, những khóm trúc ấy như cuộn mình lại bảo vệ cho
những cây non đang mọc.

Tuệ Không tiểu sư phụ mắt híp lại, trên người khí chất cũng thay
đổi hẳn, từ bình dị gần gũi nay như một mãnh hổ chuẩn bị xông vào
cắn người bảo vệ con của mình.

Hắn biết người trong miệng đại hán kia là sư phụ của hắn, những tên
nào muốn làm tổn thương đến sư phụ hắn thì cũng chẳng khác gì làm
tổn thương đến hắn. Hắn phải gồng mình mà phản kháng lại.

“Hừ! Lời lẽ ngông cuồng, ta tưởng là nhân vật phong vân nào đến bái
kiến Diệu Âm sư thái ta đây, hóa ra chỉ là mấy con chó săn nghe lệnh
triều đình đi cắn càn. Đừng tưởng ta phận nữ nhi thì dễ bắt nạt.
Thù nay thù xưa một ngày nào đó ta sẽ trả hết cho bọn mi.”

Lời lẽ tức giận, mang theo vô số đám hắc sắc hỏa liên vô cùng vô
tận trên trời, mỗi một đóa hỏa liên tỏa ra nhiệt độ vô cùng khủng
bố, không gian như bóp méo lại tạo cảm giác như mộng như ảo.

Một bạch y thiếu nữ từ phía chân trời bay đến, như súc địa thành
thốn bay nhanh đến đứng trước mặt Tuệ Không.

Hốc mặt của hắn trong chốc lát bỗng đỏ lên, vành mắt xuất hiện
nước mắt. Sư phụ hắn vẫn cường đại như thế, vẫn phong hoa tuyệt
đại, tuyệt thế mỹ nữ như ngày nào hắn còn ở bên cạnh nàng. Sư phụ
hắn đã đạt đến Thiên Nhân cảnh giới, là một trong mười vị cao thủ
đệ nhất của đại lục này. Từ khi xuống núi nhập hồng trần đến nay,
hắn chưa từng thấy ai cường đại được như sư phụ của hắn.

Nhưng theo ý tứ của nàng có vẻ rất kiêng dè triều đình.

Hắn đã từng nhiều lần hỏi qua nàng về quá khứ của hắn cũng như
quá khứ của nàng, nhưng chưa một lần nàng nói cho hắn biết. Hắn
rất tò mò về quá khứ của mình và nàng như có sự liên hệ ràng
buộc nào đó, có lẽ việc cha mẹ bỏ rơi hắn cũng không như hắn nghĩ,
chắc hẳn ở đây phải giấu âm mưu khủng khiếp nào đó mà sau mấy chục
năm vẫn như có như không bóng dáng của một thế lực khổng lồ điều
khiển tất cả.


Tuệ Không Hòa Thượng - Chương #2