Người đăng: ♠ ™๖ۣۜKami๖ۣۜ ℑo๖ۣۜ™♠
Chương 02: Tử Vũ - Xích Vương
Thế kỉ 21, Địa Cầu.
Tử Vũ cất tiếng khóc đầu tiên chào đời.
Cũng như bao đứa trẻ khác, Tử Vũ có ba có mẹ và một em gái song sinh.
Nhưng chuyện đời luôn có sóng gió, năm hắn 6 tuổi ba hắn vì cờ bạc thiếu nợ
người ta rất nhiều tiền nên phải bán nhà trả nợ. Vì chuyện này, ba và mẹ hắn
đã cãi nhau một trận to tiếng. Hậu quả là trong lúc bốc đồng ba hắn đã lỡ tay
giết chết mẹ hắn.
Tuy còn có hai con nhỏ nhưng cuối cùng tòa án vẫn kết tội:
Bị cáo Tử Văn tội giết người hình phạt tù chung thân.
Lúc bấy giờ, họ hàng hai bên nội ngoại đều không có ai chịu nhận nuôi với lí
do: không có lợi ích. Ba hắn vì bán nhà trả nợ nên cũng chẳng để lại tài sản
gì. Mẹ hắn cũng xuất thân từ 1 gia đình bình thường cũng không có tài sản gì
cả.
Thế là họ hàng phủ sạch quan hệ, hai đứa trẻ trở thành trẻ mồ côi.
Tòa án cũng cực kì đau đầu, cuối cùng quyết định gửi cả hai vào viện trẻ mồ
côi.
Sống được vài tháng trong viện mồ côi, hai đứa trẻ ngày ngày bị ức hiếp. Không
chịu nổi cảnh đó, trong phút bốc đồng, trong đêm tối Tử Vũ dẫn theo em gái
trốn khỏi viện mồ côi.
Cuộc đời như vùi dập hai đứa trẻ nhỏ, sóng gió liên tục ập đến.
Trong đêm tối mưa to, Tử Vũ dẫn theo em gái chạy trốn bất ngờ bị xe đụng.
Lúc tỉnh dậy, hắn thấy mình ở trong bệnh viện.
Bản thân hắn thì không sao nhưng em gái hắn lại có chuyện, nó bị liệt cả hai
chân.
Nhìn em gái trên chiếc xe lăn mỉm cười nhìn mình, Tử Vũ đau lòng khóc hết nước
mắt.
Là hắn hại em gái mình.
Nếu hắn không rủ em gái chạy trốn thì đã không xảy ra chuyện như thế.
Nhưng trên đời mọi chuyện luôn có hai mặt. Tuy em gái hắn bị liệt nhưng bù lại
chủ chiếc xe gây tai nạn là một quý bà giàu có. Mặc dù lỗi gây tai nạn không
phải của bà ta nhưng khi nghe câu chuyện của hai đứa trẻ, bà ta động lòng nhận
nuôi cả hai.
Thế là mọi chuyện thay đổi, từ hai đứa trẻ mồ côi bỗng chốc Tử Vũ và em gái
trở nên giàu có.
Tuy vậy, chân của em hắn mãi mãi không bao giờ đi lại được nữa.
Việc này đã trở thành nỗi ân hận lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Nhưng nói cho cùng, sau cơn mưa trời lại sáng.
Và để đáp lại công ơn nuôi dưỡng của quý bà mẹ nuôi, hai đứa trẻ đều rất siêng
năng học hành. Cả hai đều được những giáo viên giỏi kèm cặp và chỉ dạy.
Mọi việc vẫn diễn ra như thế, cho đến năm Tử Vũ 12 tuổi.
Để tưởng thưởng cho hắn và em gái, mẹ nuôi đã tặng cho hắn và em gái mỗi người
một món trang sức mà bà mua được trong buổi đấu giá toàn quốc.
Trong đó, em gái hắn được mẹ nuôi tặng một sợi dây chuyền Sarphira cực kì sang
trọng được nhà nghệ danh Solomon chế tạo từ những năm 80 của thế kỉ trước.
Còn hắn, món quà của hắn tuy bền ngoài không sang trọng và rực rỡ nhưng lại
cực kì thần kì. Một chiếc nhẫn cổ với viên hồng ngọc không xác định được niên
đại. Một thứ rất có giá trong mắt những nhà khảo cổ.
Thế rồi mọi chuyện bắt đầu phát sinh, đêm đầu tiên khi Tử Vũ sở hữu chiếc
nhẫn, khi hắn đeo chiếc nhẫn vào tay, một âm thanh bất ngờ xuất hiện trong đầu
hắn.
Đó là một giọng nam trung niên mang theo vẻ vui mừng:
- Ha ha... Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi, chủ nhân của ta.
Hệ quả của việc bất ngờ này làm Tử Vũ giật mình ngã xấp xuống sàn.
Xoa xoa mông, Tử Vũ thét lên:
- Là ai, là ai giả thần giả quỷ?
Vì đang ở trong phòng riêng, căn phòng lại kín kẽ, cách âm rất tốt, lỗ tai hắn
chắc chắn cũng không có vấn đề, vậy chỉ có thể là có người thứ 2 ở đây chọc
phá hắn.
Giọng nói trong đầu lại một lần nữa vang lên:
- Là ta đây, là Xích Vương Nhẫn của chủ nhân đây. Chủ nhân không nhớ gì sao.
Nghe thế, Tử Vũ liếc nhìn chiếc nhẫn vừa mới đeo trên tay mình. Hắn nghi ngờ
hỏi:
- Là ngươi, là ngươi đang nói chuyện với ta.
- Đúng vậy, chủ nhân.
Tử Vũ thở dài, day day trán:
- Chắc mình sốt rồi, phải đi uống thuốc thôi. Không ngờ lại gặp ảo giác.
Giọng trung niên nam tử hốt hoảng vội vàng nói:
- Không, không,... chủ nhân không có gặp ảo giác. Là ta đang nói chuyện với
chủ nhân thật mà.
Tử Vũ một lần nữa thở dài:
- Ảo giác ngày càng ngày nặng rồi.
Xích Vương "..."
Bất ngờ Tử Vũ bật cười nói:
- Xem người hốt hoảng kìa. Ta đùa ngươi thôi. Ta không phải tên đần, ta còn
phân biệt được thật giả. Mặc dù chuyện này không quá khoa học nhưng ta còn
chấp nhận được. Vậy bây giờ ngươi kể ta nghe đi.
Xích Vương kinh ngạc hỏi:
- Kể gì ạ?
- Kể về thân thế của ta. Ngươi luôn miệng gọi ta là chủ nhân trong khi ta lại
không hề biết ngươi. Vậy chỉ có thể do ta bị mất kí ức. Rồi bây giờ định mệnh
cho ta và ngươi gặp nhau thì tất nhiên ngươi phải hỗ trợ ta. Ta nói đúng
không? Trong các truyện Huyền Huyễn trên mạng ta xem đều là như thế cả.
Nghe vậy, Xích Vương giật cả mình, tuy hắn chỉ là chiếc nhẫn không thể ra bên
ngoài nhưng từ khi Tử Vũ đeo vào, phong ấn phá hủy, hắn đã có thể quan sát
những việc xảy ra bên ngoài.
Theo những gì hắn thấy được, chủ nhân của mình cốt linh ước lượng chỉ có
khoảng 12 tuổi, ở độ tuổi này mà có thể suy đoán ra được nhiều như vậy thì
đúng là thiên tài.
Nếu Tử Vũ mà biết được những gì Xích Vương suy nghĩ, chắc Tử Vũ cười tới đau
bụng mất. Ở Địa Cầu thế kỉ 21, mấy cái truyện Huyền huyễn, tiên hiệp, kiếm
hiệp rất nhiều. Chỉ cần đọc qua vài bộ công với một chút suy đoán là có thể
nghĩ ra rồi.
- Ngươi im lặng lâu quá đó, mau kể ta nghe đi.
- Dạ, dạ... Chuyện là thế này...
Xích Vương bắt đầu kể cho Tử Vũ nghe về thân thế của hắn...
Mọi chuyện bắt đầu từ Thần giới.
Khi đó, cuộc chiến Thần Ma đang diễn ra, tất cả các vị diện đều trở thành
chiến trường.
Cuộc chiến kéo dài cả vạn năm. Cuối cùng kết quả lưỡng bại câu thương. Hai bên
đình chiến.
Các vị diện thuộc phe Thần và Ma đều trổ nên hoang tàn, tử thương vô số. Có
rất nhiều cường giả vì bị thương quá nặng dẫn đến tu vi dừng lại, cả đời không
tiến.
Tử Vũ chính là một người trong số đó.
Đối với Tử Vũ, một người đạt cấp Thần cả đời luôn truy cầu thực lực thì đó là
việc không thể chấp nhận được.
Hắn liều mạng, quyết định dùng cấm thuật đầu thai chuyển thế.
Trước khi vào luân hồi, Tử Vũ chuẩn bị rất nhiều thứ.
Thần binh Cửu Vương đi theo hắn nhiều năm - binh khí do nhật nguyệt tinh hoa
sáng tạo gồm 9 thanh Thần kiếm có thể biến đổi thành chiếc nhẫn. Hắn quyết
định phân tán phong ấn ở các vị diện khác nhau.
Bản thân chỉ giữ lại thanh Xích Vương bước vào luân hồi.
Nhưng không ngờ cấm thuật của hắn vẫn chưa hoàn thiện, rắc rối xảy ra.
Hắn và Xích Vương xuyên tới Địa Cầu nhưng lại bị tách ra, kí ức của hắn cũng
bị mất hết.
...
Ngẫm nghĩ cả buổi, Tử Vũ cuối cùng cũng minh bạch, hiểu rõ đôi chút.
- Thế Xích Vương, bây giờ ta phải làm gì?
Xích Vương im lặng đôi chút rồi nói:
- Theo kế hoạch của chủ nhân, chủ nhân sẽ phải tu luyện lại từ đầu...
Tử Vũ ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng.
- Ngươi nói rõ ràng hơn đi. Chính xác hơn bây giờ hơn bây giờ ta phải làm gì.
Xích Vương chỉ thốt ra hai chữ:
- Tu luyện.
Tử Vũ kinh ngạc:
- Tu luyện cái gì....?
Xích Vương kinh ngạc:
- Chủ nhân không biết sao?
Tử Vũ day day trán:
- Ta bị mất trí nhớ mà. Đại ca, ta gọi ngươi Đại ca đó. Ngươi không nói làm
sao ta biết.
Xích Vương như hiểu ra:
- À, xin lỗi chủ nhân. Để ta bắt dầu giảng giải.
Tử Vũ cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, kiếp trước tại sao lại giữ Xích Vương đi
vào luân hồi. Tên Xích Vương này có chút không bình thường lắm, đầu óc khác
chậm chạp.
- Thôi để mai đi, ta buồn ngủ rồi.
Nói xong hắn cũng mặc kệ phản ứng của Xích Vương, vươn vai nằm xuống giường.