Lần Đầu Tiên Thân Mật Tiếp Xúc!


“Chào thủ trưởng”

Mấy người qua đường còn nấn ná không chịu đi thấy cảnh này há hốc mồm, còn nằm
trên mặt đất tên trộm không khỏi hít hà một hơi thầm nói “ đá phải tấm sắt”
nhưng mà hắn quên mình đang nằm dưới đất, hít một miệng đầy đất sặc sụa lên.

“Chào đồng chí”Lê thần gật đầu đáp lại.

“Thủ trưởng tốt”

“Đồng chí tốt”

“Thủ trưởng...”

Lê thần thấy tên kia còn muốn nói tiếp, vội vàng hô: “ Dừng, Đồng chí , ta còn
chưa biết tên của ngươi đâu.”

“ha hả, là lỗi của ta”người áo đen cười gãi gãi đầu: “ Ta tên là Chu Đổng Chi,
Giám sát viên số 9527 của ‘ Cục giám sát và điều tra sự kiện thần bí’ trực
thuộc ‘Hội đồng bảo an Liên Bang’.”

Nghe xong tên người này, Lê Thần thật phục cha mẹ hắn: “ Bạn bè ngươi có phải
hay không thường gọi ngươi là Chu đồng chí?”

Chu Đổng Chi kinh ngạc nhìn Lê Thần: “ Ngài làm sao biết!? Không chỉ bạn bè
nha, người thân cùng đồng nghiệp cũng thường gọi ta là Chu đồng chí, nghe
nhiều cũng thành quen luôn. Ta nói, ta vừa không phải cảnh sát cũng không phải
quân nhân, làm sao cứ gọi ta đồng chí đâu. Ta nghĩ...”

Chu Đổng Chi không quan tâm đến ai bắt đầu kể chuyện, một kể đã không dừng
được nữa, nói nước bọt văng xa ba mét.Lê Thần ngăn không được hắn đành phải
nói sang chuyện khác: “ Tên trộm này xử lí thế nào”

“Ah, ta thế mà quên mất hắn” Chu đồng chí bây giờ mới tỉnh ngộ.

Tên trộm khóc: “ Trời xanh a, đại địa a, cuối cùng các ngươi cũng nhớ đến ta”

“ Không có vấn đề đặc biệt mà nói, chúng ta sẽ chỉ gửi thông báo cho gia đình,
tạm giam giáo dục mấy ngày rồi thả, dù sao hắn chỉ là ăn trộm ví , phạm tội
không nghiêm trọng” Chu đồng chí nhìn tên trộm nghĩ nghĩ rồi nói.

“ Vậy ngươi còn không mang hắn đi!”

“ Phải, phải, xin lỗi thủ trưởng, làm mất thời gian của ngài”

Lê Thần đuổi Chu đồng chí đi bởi vì hắn nhận thấy người bị mất cắp đến rồi,
nàng cùng một người nữ sinh khác đang đi tới chỗ Lê Thần.

“ Ví của ngươi”

Hẵn đưa ví cho hai người, chuẩn bị rời đi. Bởi vì thực sự mà nói, đại đa số
người còn chưa biết trên thế giới có Dị năng giả tồn tại. Không muốn người ta
biết trừ phi đừng sử dụng, cho nên không tiếp xúc là tốt nhất.

“ Chờ một chút... ah”

“ Đừng động, Umi , chân của ngươi còn đang bị trật gân mà”

“ Người nhật!? Chẳng lẽ là...chuyển trường sinh!” Lê Thần nghe được hai nàng
nói chuyện bằng tiếng Nhật không khỏi nghĩ đến.

Mấy năm gần đây Liên Bang vô cùng chú trọng trao đổi văn hóa giữa các quốc
gia, bởi vậy chương trình Exchange Students ra đời, đây là một chương trình
trao đổi học sinh , sinh viên giữa tất cả các quốc gia trên thế giới nhằm xúc
tiến dung hợp văn hóa.

Xung quanh khu vực này có mấy trường đại học, nhưng mà cách đây gần nhất là
đại học EU, cũng chính là nơi Lê Thần đang học.

“Có lẽ hai nàng là Chuyển trường sinh của EU?”

“ Uy, chân của ngươi có làm sao không?” Dù sao cũng là cùng trường, không giúp
đỡ thì thật không nói được.

“ Lúc trước vội xuống xe nên té ngã, làm phiền ngươi quan tâm, đúng rồi vừa
nãy còn chưa cảm ơn ngươi giúp ta lấy lại ví” Nữ sinh cố nén đau đứng dậy đối
với Lê thần cảm ơn.

Lê Thần lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có gì.

Nàng đồng bạn cùng cười nói: “ Cảm ơn, senpai, ngươi cũng biết tiếng nhật!?”

“ Biết một chút. Các ngươi là chuyển trường sinh sao, Đại học EU?”

“ Đúng vậy a, còn ngươi”

“ Ta cũng là”

Hai người thấy Lê Thần là cùng trường, không khỏi vui vẻ lên.

“ Khoan nói đi, ta thấy chân ngươi cần được chữa trị, nếu không dễ lưu lại
khuyết tật” Hắn thấy cô bé kia đứng có chút khó khăn, bèn khuyên can: “ Gần
đây cũng không có bệnh viện nhưng mà trong trường có phòng y tế, chúng ta cần
thiết đi nhanh một chút”

“ Nhưng... nhưng mà ta không đi được” nữ sinh kia đỏ mặt cúi đầu nói.

“ Như vậy, để ta cõng ngươi đi” Lê Thần trong lòng không khỏi cười thầm ‘ cơ
hội tốt’.

Hai nữ sinh nhật, một người điềm đạm dễ thương, tính cách có chút mềm yếu,là
cái mỹ nhân cũng chính là cô gái bị thương, người còn lại trái ngược, vui
tươi, hoạt bát, nhưng dung mạo bình thường.

Theo kịch bản thường thấy thì một cái là nữ chính, một cái là nữ phụ, cuối
cùng tất cả về Lê Thần ôm ấp, a hắc a hắc...

Không nói, kia nữ chính còn đang lưỡng lự, nữ phụ đã đẩy nàng về phía Lê Thần
còn đối với hắn nháy mắt một cái, thật là bán đồng đội một con, nhưng mà Lê
Thần không thể không đối với nàng giơ ngón tay cái “ good job”.

“Maeko...” Umi trừng bạn thân một cái, rồi lại nhìn Lê Thần ánh mặt trời ấm áp
nụ cười, đỏ mặt, tim không hiểu tại sao đập nhanh lên,giơ hai tay lên vòng qua
cổ hắn.

Lê Thần bắt lấy hai chân của nàng nhẹ nhàng đứng lên, hắn chỉ thấy đằng sau
một mảnh mềm mại, trong lúc nhất thời tâm ý viên mãn.

Ánh mặt trời buổi sáng nhẹ nhàng chiếu xuống, làn gió mơn man thổi qua tóc,
mang theo vài chiếc lá mùa thu bay đi xa, hai người bóng dường như hợp lại làm
một, không khí ấm áp lại có chút ái muội làm người ta mê say... Nếu không có
cái bóng đèn Maeko thì càng tốt.

Đau lòng Maeko, bản thân làm mai mối xong không còn tác dụng bị vứt bỏ.


Tử Vong Tài Xế - Chương #8