Nhìn lại đồng hồ, thế mà đã gần 3h sáng, lên lớp chắc phải làm thêm một giấc,
haizzz...Thở dài một hơi, Lê thành quyết định lái xe về nhà trọ.
“ Kích phát nhiệm vụ ngẫu nhiên: Mẹ ơi, con muốn về nhà!
Miêu tả: động lực lớn như thế nào mà để bây giờ vẫn còn chạy xe, về nhà thôi
anh giai.Cần thiết trong vòng 20p về tới nhà trọ, tính giờ từ lúc khởi động.
Thưởng: 100 pnt, bình xịt thuốc ngủ x1, quần lót siêu nhân x1.”
“Cái nhiệm vụ quỷ gì, tên làm sao low như vậy” lê thành nhìn xem cái tên nhiệm
vụ thật cạn lời, còn phần thưởng, pnt không nói, ngươi cho ta bình xịt thuốc
ngủ để làm gì, xịt ai!? Quần lót siêu nhân? Hắn lại không phải biến thái, cần
thiết mặc quần sịp đỏ chạy nhông ngoài đường ư!?
Tính, lại không phải ép dùng, nhiệm vụ có thì phải làm thôi,hơn nữa thưởng pnt
cũng khá, quyết định rồi thì cần hành động ngay. Lê thành cũng không muốn dong
dài nữa, thời gian không còn sớm.
“ Khởi động”
Theo một tiếng hô, xe bắt đầu nổ máy, động cơ gầm rú như một con thú làm Lê
Thành hô to không khoa học. Xe của hắn làm sao có động cơ mạnh mẽ như vậy,
tiếng không khác gì siêu xe, chẳng lẽ đây là hệ thống nói đến ‘ nâng cấp’.
Đạp ga, chiếc xe kia morning lao về phía trước với vận tốc lên tới 100 km/h
trong 3 giây, tuy không so được với đỉnh cấp xe thể thao nhưng cũng được liệt
vào hàng cao cấp. Lê thành cả người dán vào ghế dựa bởi tốc độ quá cao, hắn
thực sự chưa bao giờ lái nhanh như vậy nhưng có siêu thần kỹ năng lái xe bây
giờ chỉ là chuyện nhỏ. Hoàn mỹ tăng tốc, hoàn mỹ quẹo cua, tốc độ xe vẫn duy
trì khoảng 200km/h tại đường nội thành, như một viên đạn trong màn đêm...
............
Đỗ Mộng Băng bây giờ cảm giác thật khó chịu, rạng sáng hơn 2h đang ngủ ngon mà
bị quấy nhiễu thì cho dù là ai cũng thấy tức giận. Nhưng Đỗ Mộng Băng lại
không thể không dậy, là tổ trưởng tổ 1 đơn vị cảnh sát giao thông Hà thành-
thủ đô Đại Việt dân quốc, nàng quản lý khu vực xảy ra tai nạn giao thông, Đỗ
Mộng Băng cần thiết đến ngay hiện trường. Đừng tưởng rằng tổ trưởng quyền có
bao lớn, có thể chỉ huy người khác đi đứng đường, mình ngồi mát mẻ uống trà
sữa, cảnh sát giao thông có thể có bao lớn quyền lực hơn nữa hà thành quản lý
giao thông cũng không chỉ có tổ 1, không làm người khác làm, công lao chưa có,
không bị cấp trên phạt đã là may. Cho nên, việc cần làm thì phải đi làm dù
muốn hay không. Chỉ có thể nói, cuộc sống mà , ai cũng đều không dễ dàng.
Lắc đầu không tiếp tục nghĩ, Đỗ Mộng Băng tiếp tục lái xe tới hiện trường.
Nhưng phía trước đột nhiên truyền tới tiếng động cơ gầm rú, ngay sau đó một
chiếc xe dân dụng cỡ nhỏ gào thét phi qua mang theo từng cơn gió mạnh cuốn bay
những mảnh rác trên đường.
Đỗ Mộng Băng ngẩn người, trong đầu chợt hiện lên hai từ: “ Đua Xe!?” sau đó
chợt phản ứng lại,quay xe đuổi theo. Làm một người công an có trách nhiệm với
công việc. Phát hiện một vụ đua xe tất nhiên không thể làm ngơ. Ngay lập tức
nàng quay xe lại đuổi theo.
.........
Hiện trường vụ đâm xe. Nơi đây đã có xe cứu thương tới chở mấy tên côn đồ đi,
còn có vài người cảnh sát giao thông đang tra hỏi người xung quanh cùng ghi
chép thông tin.
Cách đó không xa, trên ban công ngôi nhà cao tầng, trong bóng tối, một thân
tây trang màu đen bọc kín người cầm điện thoại nói: “ Ông chủ, Anne tiểu thư
được một người thanh niên trẻ đưa đi, xác nhận không có nguy hiểm, số 1 đang
bám theo họ.”
Bên kia truyền đến giọng nói của một người trung niên: “ Ta đã biết, ngươi làm
rất tốt , số 2, còn có bí mật xử lý nốt mấy con rệp kia đi, mặc dù là bị thuê
đến, thế nhưng đã dám có ý đồ với con gái của ta, hừ...”
“ Vâng, thưa ông chủ” Số 2 không chút do dự đáp, chứng tỏ hắn đã làm việc này
không chỉ một lần.
“ Bất quá...” Số 2 ngập ngừng,không biết có nên hỏi hay không.
“ Chuyện gì” giọng nói bên kia hơi sắc lạnh , có vẻ đã mất kiên nhẫn.
“ Chỉ là Ông chủ ngài làm sao biết sẽ có người đến cứu tiểu thư” Đây là điều
mà số 2 vô cùng thắc mắc. Giữa đêm, rạng sáng hắn đã điều tra rõ ràng cái giờ
này đoạn đường này sẽ không có người qua lại, mặc dù có đi chăng nữa thì cũng
chỉ là ngẫu nhiên. Khó tin chính là hắn cùng số 1 nhiệm vụ chính là chờ người
tới cứu tiểu thư Anne.
“Hừ ... chuyện không nên biết thì không cần hỏi, biết càng nhiều chết càng
nhanh.”
Số 2 cả người run lên, biết mình quá mức, hắn vội vàng nói: “ Phải, phải, thưa
ông chủ, là ta sai, ta ngay lập tức đi làm việc, ngài đừng giận.”
Tắt điện thoại, không gian xung quanh lại chìm vào trong bóng tối chỉ còn lại
một ánh mắt sắc lạnh nhìn theo xe cứu thương hướng đi. Đêm nay, tránh không
được lại đổ máu!...
.........
Dưới mặt nước tĩnh lặng là sóng ngầm cuồn cuộn, mà Lê Thành đối với tấm lưới
lớn bao phủ mình còn chưa biết gì cả. Hắn còn đang phải chạy trốn cảnh sát
đâu.
Trên đường phố, một chiếc xe dởm lao nhanh , đằng sau là xe cảnh sát ánh đèn
xanh đỏ đuổi theo sát nút.
“ Đậu xanh rau má” Lê thành nhịn không được chửi ầm lên. Hôm nay đi ra đường
không xem lịch! Rạng sáng gần 3h mà còn gặp phải cảnh sát giao thông.
Không còn cách nào khác, nhìn màu đỏ nút bấm trên vô lăng, Lê Thành có chút do
dự , nếu hắn đoán đúng thì cái này là...,cuối cùng cắn răng ấn xuống! Phía
sau, ống xả phụt ra ngọn lửa màu xanh, chiếc xe lấy tốc độ càng cao hơn lao về
phía trước khiến Lê thành cả người dán vào ghế ngồi.
Không sai! Là nitro gas, hệ thống vậy mà lắp thêm bình nitro cho chiếc xe này!
Chỉ có thể nói , quá trâu bò!Hai bên đường cảnh vật chỉ thấy được một mảnh mờ
nhạt kéo qua, không gian xuất hiện từng tia vết nứt, như tấm gương vỡ thành
nhiều mảnh.
Hình ảnh thay đổi...
Bầu trời giăng đầy mây đen, hoang vu tàn phá cánh đồng, dường như vừa trải qua
một cuộc chiến tranh, đất đá bị xới tung, tay cụt , chân cụt, xác chết đầy
khắp nơi, nhìn vô cùng thê thảm.
Không còn một người sống...
Không! Nơi xa một bóng người , hắn vẫn còn đứng, chỉ là cũng không phải hắn
còn sống, mà hắn bị hai thanh kim loại mọc từ dưới đất lên cắm xuyên qua
người, chết đến không thể chết thêm. Khuôn mặt không biết bị máu của ai bắn
lên, đã khô lại khiến người ta cảm thấy rùng mình, nhìn người này cũng không
già, hay phải nói là còn rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, hắn, là Lê Thành!
Lê Thành, chết!
Hai mắt đang nhắm lại, bỗng nhiên mở bừng ra , trong mắt tơ máu như mạng nhện
kéo đến màu đen đồng tử... nếu có người hỏi con mắt đó nhìn như thế nào, vậy
tác giả trả lời rằng, đó là một đôi tràn ngập đau đớn, hối hận , phẫn nộ cùng
sát ý con mắt.