Bị Sư Tử Tập Kích


Sau một hồi căng thẳng chỉnh góc quay, ông Tâm thấy thời gian có vẻ đã đủ, lại
không thấy bóng dáng con sư tử nào, ông ta cảm thấy an tâm hơn, cơ thể đang
căng cứng bắt đầu thả lỏng, dơ ngón trỏ phải kích nhẹ vào nút bắt đầu ghi
hình.

"Xong rồi." Ông ta xoay người lại, lấy ống tay áo quẹt ngang dòng mồ hôi trên
mặt. "Mọi người mau lại đây xem tôi chỉnh góc thế này đã được chưa."

Nhóm người đang cảnh giác cao độ, thấy đã chỉnh góc bấm máy xong mà vẫn không
thấy có nguy hiểm gì, cả bọn thở phào một hơi.

"Để cháu xem khả năng chỉnh góc của chú Tâm có bị xuống tay không nào." Trang
nở nụ cười vui vẻ hiếm hoi, cô chắc mẩm rằng tình tiết này đã thay đổi, giống
như tình tiết bốn bánh xe bị nổ lúc trước.

"Phải đấy, chú cũng muốn xem tay nghề của ông ấy khá hơn hay kém hơn so với
thời trẻ nha." Ông Vinh vừa nói vừa cùng nhóm người tiến về phía đặt máy quay.

Lãng lại không hề buông lỏng cảnh giác như bọn họ, hắn cố ý bước chậm lại, đi
tụt xuống phía sau cùng. Dù hai mắt đỏ lựng vô cùng đau đớn, nhưng hắn vẫn cố
gắng mở căng hết cỡ quan sát toàn cảnh bốn phía.

"Mọi người cứ yên tâm, tôi già nhưng phong độ không hề già." Ông Tâm vừa nói
vừa chỉ tay về phía màn hình. "Không tin thì mọi người xem đi, tôi mà căn góc
thì chuẩn không cần chỉnh."

Trang và Thuận giả bộ hào hứng đưa mặt lại gần quan sát.

"Đúng là chuẩn không cần chỉnh chú ạ." Trang dơ ngón cái về phía ông Tâm. "Từ
góc này chúng ta có thể quay được luôn cả cảnh thảo nguyên ở phía xa, quá
tuyệt vời."

Lãng cũng nhón người lên nhìn vào màn hình, đây là hắn nhìn thật chứ không hề
giả bộ như mấy người kia, mục đích của hắn là thông qua màn hình quan sát động
tĩnh phía trước.

Hắn thấy bên cạnh bờ sông, con cá sấu đang dùng cái hàm to khoẻ của mình, cắn
chặt chân sau của một con ngựa vằn chưa trưởng thành, dùng sức lôi nó xuống
dưới nước. Đàn ngựa đang chờ uống nước thấy đồng bọn bị tấn công, tất cả hoảng
sợ chạy tản hết ra xa. Chếch sang góc đối diện là những tốp ngựa đang nhàn nhã
gặm cỏ, lùi lại phía dưới một chút là những bụi cây lá gai cùng những thảm cỏ
hơi ngả sang màu vàng. Từ đã, màu vàng, màu vàng...

Máu trong người Lãng như đông cứng lại, hắn nhận ra những sợi lông thú màu
vàng sậm xen lẫn trong màu vàng của đám cỏ, nếu không phải mắt hắn có vấn đề,
chắc chắn bọn sư tử đang nấp bên trong bụi cỏ kia rình mò, nhưng con mồi của
chúng nó là bọn ngựa hay là bọn hắn thì có trời mới biết.

Năm người còn lại cũng đã nhận ra sự bất thường lẫn trong dám cỏ, cơ thể cả
năm căng cứng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Ôi... mọi... mọi người mau nhìn kìa." Thuận run lập cập đọc lời thoại của
mình. "Bên trong đám cỏ ấy, trông... trông giống như có lẫn lông của bọn thú
phải không nhỉ?"

"Đâu... đâu?" Giọng của Trang cũng run rẩy không kém. "Tớ chẳng nhìn thấy gì
cả."

"Kia kìa." Thuận dơ ngón trỏ chỉ về phía góc dưới màn hình trước mặt.

Đúng lúc đó, bọn sư tử đang ẩn mình đứng thẳng người lên. Một, hai, ba...
những tận gần hai mươi con, lại còn toàn những con trưởng thành, cao to lực
lưỡng.

Cả nhóm sợ hãi lùi nhanh lại phía sau gần chục bước, ông Tâm và ông Vinh còn
định chạy thẳng tới vị trí đặt ba lô xăng, nhưng lời thoại trong kịch bản xuất
hiện khiến hai ông chết chân tại chỗ.

"Một... một đàn sư tử kìa... mọi người ơi." Ông Vinh tuyệt vọng lên tiếng đọc
lời thoại. "Để tôi chỉnh góc... góc máy quay, rồi... theo sát phía sau bọn
nó."

"Cả tôi nữa." Ông Long vẫn vô cùng bình tĩnh. "Lâu lắm rồi tôi mới được nhìn
thấy một đàn sư tử đông như thế này, không thể bỏ qua cơ hội quan sát chúng nó
được."

"Cả bọn cháu nữa." Trang và Thuận gần như đồng thanh lên tiếng, khuôn mặt của
cả hai lúc này cắt không còn giọt máu, hai bàn tay của Trang run rẩy ôm chặt
lấy cánh tay trái của Thuận.

"Mọi người định bỏ rơi cháu đấy à?" Lãng vừa đọc thoại vừa bước về phía máy
quay. "Cháu còn chưa bao giờ được tận mắt quan sát bọn sư tử hoang dã đâu mấy
chú ơi."

Hắn biết với tình hình này không thể chạy trốn được, nên quyết định trước khi
bọn cớm kia phát hiện ra nhóm người, hắn phải ra tay trước đoạt lấy quyền chủ
động.

"Ây, chút nữa thì quên mất." Hắn giả bộ như vừa nhớ ra, xoay người lại bước về
phía đống ba lô trên mặt đất, xách một cái đeo lên vai. "Phải mang theo nước
uống mới được, không thì lát nữa chết khát mất."

Lời thoại Lãng vừa nói xong là do tự hắn nghĩ ra, cho nên hiện tại điểm thưởng
của hắn từ 155 điểm chỉ còn lại 108 điểm, nhưng hắn lại không hề cảm thấy xót
ruột vì số điểm vừa mất.

Khi vừa nhìn thấy bọn sư tử, trong đầu hắn đã lướt qua vô vàn phương án ứng
phó, sau cùng hắn thấy phương án mang nước theo là khả quan nhất, bởi dưới
thời tiết nóng nực như thế này, cơ thể con người sẽ cần bù nước liên tục, nên
hắn mang nước theo sát bên mình cũng chẳng có gì kỳ quái. Kết quả cho thấy suy
luận của hắn hoàn toàn đúng, ngoài bị trừ điểm thưởng vì nói ra lời thoại tự
nghĩ, hành động của hắn không hề gây ra NG. Hơn nữa quan trọng là lúc sắp xếp
đồ đạc, hắn đã thay một nửa số nước trong ba lô thành xăng, cho nên bây giờ
mới bất chấp bị trừ điểm thưởng để vác cái ba lô nặng trịch này theo.

Ngoài ông Long, bốn người trong nhóm không hiểu tại sao trong tình huống nguy
cấp thế này hắn còn nghĩ tới chuyện mang nước theo, nhưng bọn họ không có thời
gian, cũng chẳng còn tâm trí nào quan tâm đến những hành động quái lạ của hắn.
Bốn người chậm chạp bước về phía máy quay, bắt đầu vừa đọc thoại, vừa chỉnh
góc máy.

Đàn sư tử đang đứng quan sát những con ngựa vằn, thi thoảng lại đưa mắt nhìn
nhau như đang trao đổi. Con đầu đàn là con có cái bờm và cơ thể lực lưỡng
nhất, đôi tai nó động đậy liên tục, nghe ngóng những sóng âm truyền trong
không khí. Những con còn lại trong đàn cũng làm y hệt như vậy, mỗi khi bắt
được âm thanh lạ, tầm mắt của chúng chuyển theo hướng phát ra sóng âm, dáo dác
tìm kiếm.

Nhóm người thấy hành động của bọn sư tử, hồn vía như muốn bay ra khỏi cơ thể.
Cả bọn cố gắng hạ giọng xuống mức thấp nhất có thể, với hy vọng bọn sư tử sẽ
không phát hiện ra mình, sau đó sẽ không tấn công, như vậy sẽ không có ai phải
chết. Nhưng ở cái thế giới trò chơi đẫm máu này, hy vọng là một điều vô cùng
viển vông. Con sư tử đầu đàn nhanh chóng phát hiện ra giọng nói của cả bọn,
cái đầu to tướng, đầy lông lá của nó quay phắt lại, những con khác thấy có
biến cũng quay đầu nhìn theo.

Bị gần bốn mươi cặp mắt nửa vàng, nửa xanh của bọn thú nhìn chằm chặp, nỗi
khiếp sợ của cả bọn lúc này đã lên đến đỉnh điểm. Ông Tâm là người gan bé nhất
bọn, thấy bản thân đã rơi vào tầm ngắm của bọn sư tử, ông ta sợ tới mức ngồi
bệt xuống đất, một dòng nước từ đũng quần chảy ra, tưới ướt đẫm mảng đất khô
cằn bên dưới.

"Bọn chúng đang nhìn về phía máy quay kìa.” Trang nức nở, tiếp tục đọc lời
thoại. "Mọi người mau nhìn con to nhất đàn kia mà xem, thật là đẹp."

Kịch bản do Bố Trẻ viết ra thật biết tra tấn người, rõ ràng là đang sợ đến mất
mật, mà vẫn phải mở mồm khen cái thứ đe doạ đến tính mạng của mình rất đẹp.
Lãng thật sự hoài nghi, tên Bố Trẻ kia liệu có phải đầu óc có vấn đề hay
không.

"Ừ, công nhận đẹp thật!" Hắn gật gù lên tiếng. "Con này là con sư tử to nhất
mà tớ từng thấy đấy." Vừa nói tay hắn vừa kéo khoá ba lô lấy ra một chai nước,
sau đó hắn để cái ba lô vẫn trong tình trạng mở khoá xuống ngay cạnh chân.

Đúng lúc này, những tiếng huỳnh huỵch từ phía sau truyền đến, nhóm người hoảng
sợ xoay phắt người lại, đập vào mắt cả bọn là ba cái bóng vàng to lớn đang
nhào thẳng về phía này.

Tình huống quá bất ngờ, đợi đến khi sáu người phản ứng lại thì ba con sư tử
chỉ còn cách bọn họ khoảng hai mươi cen-ti-met, mà bên kia, con đầu đàn cũng
đang dẫn theo đồng bọn thong thả đi tới.

Giữa thời khắc sống còn này, Lãng không còn kiêng kị gì nữa. Hắn xoay người
trở lại, dơ chân đạp thẳng vào dàn máy quay trước mặt, rút lấy một thanh sắt
cứng nhất có một đầu nhọn, lao về phía một trong ba con sư tử đang xông tới.
Đừng hỏi hắn tại sao không dùng xăng, với khoảng cách giữa bọn sư tử và hắn
lúc này, nếu dùng xăng còn chưa thiêu được bọn nó thì hắn và năm người kia đã
cháy thành than trước rồi. Hơn nữa, hắn nhớ đã đọc được ở đâu đó là, muốn đối
phó với bọn hổ và sư tử, hãy ra tay đập thẳng vào đầu của chúng nó khi chúng
đang nhào lên, thế nên hắn mới không hề ngần ngại là kẻ lao tới đầu tiên.

Ông Long dù là người đã có tuổi nhưng hành động lại rất nhanh nhẹn, ông ta vọt
tới dùng tay rút mạnh thanh sắt chống chân ra khỏi dàn mát quay, sau đó bám
sát theo phía sau Lãng, đón đầu một con sư tử khác trong số ba con.

Nhưng sức người sao có thể chọi lại bọn thú quanh năm chạy nhảy săn bắt, con
sư tử lách người, dễ dàng tránh được đòn tấn công của Lãng. Cho dù nó không
tránh được, với sức lực hiện tại của hắn, có đánh trúng cũng chỉ như gãi ngứa
cho nó. Thấy mình đánh hụt, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, tránh xa khỏi
phạm vi công kích của con cớm, chuẩn tiếp tục lao lên phản công.

Bên này, ông Long dùng thanh sắt nhắm thẳng đầu con sư tử phang mạnh tới,
khiến người khác kinh ngạc là tốc độ tay của ông ta nhanh kinh người, đến mức
bằng mắt thường không thể quan sát được cử động của ông ta, chỉ nghe thấy
tiếng gió xèn xẹt trong không khí.

Con sư tử lập tức bị trúng đòn, nó choáng váng dừng lại tại chỗ, cái đầu đầy
lông lá lúc lắc liên tục. Lợi dụng thời cơ, ông Long xông lên dùng sức vụt lia
lịa về phía cơ thể của nó. Nhưng con sư tử dù có bị choáng, sự cảnh giác và
nhanh nhẹn của nó cũng không hề yếu đi, ông Long vừa chuyển động, cơ thể to
lớn của nó đã nhanh chóng lùi lại, khiến đòn tấn công của ông ta rơi vào
khoảng không.

Trong tình cảnh phía trước và phía sau đều có địch, bốn người còn lại cũng bất
chấp sợ hãi, chạy tới rút một thanh sắt làm vũ khí cho mình, cùng nhau cản lại
đòn tấn công của con sư tử thứ ba.

Đang trong tình trạng giằng co với con sư tử trước mặt, Lãng liếc mắt thấy bốn
người kia chỉ chăm chăm vào một con sư tử, lại không hề để ý đến bọn sư tử ở
phía sau cũng đang tới gần.

"Bọn sư tử ở phía sau sắp tới gần rồi kia kìa! Mau chia người ra lấy xăng cản
chúng lại!" Hắn hơi xoay người gào lên với cả bốn, con sư tử thấy con mồi để
lộ sơ hở, chân trước của nó dơ lên, nhằm thẳng về phía đầu của hắn, dốc toàn
lực tung ra cú tát thần thánh.


Tử Tù Mã 06 - Chương #5