Người Chơi Mới Và Những Lời Thoại Khó Hiểu


Vì vừa sảy ra hiện tượng vô cùng ma quái, nên càng đi đến gần cánh cửa phòng
của Hoà, cả năm người càng căng thẳng. Lãng xiết chặt hai tay lại, lớp mồ hôi
lấm lấp phủ kín hai cánh mũi và vầng chán cao rộng của hắn. Mặt thánh giá trên
cổ hắn vẫn không hề có hiện tượng phát sáng, điều đó đồng nghĩa với việc xung
quanh đây vẫn trong trạng thái an toàn, nhưng hắn vẫn không thể ngăn bản thân
ngừng tưởng tượng ra cảnh, khi cánh cửa vừa mở, một người mặc đồ giống y hệt
bà Tâm nhưng lại có khuôn mặt vô cùng ma quái, nhào thẳng về phía cả bọn. Thậm
chí có đôi khi hắn còn nghi ngờ, liệu người đang bưng khay nước cam đi phía
trước kia có thật sự phải là mẹ của Hoà không, hay là lại là một bóng dáng
khác của con quỷ biến ra.

"Mấy đứa lên mở cửa giúp bác với, tay bác đang bưng nước không tiện mở cửa."
Bà Tâm dừng lại trước cánh cửa phòng của con gái, xoay người lại nhìn năm đứa
nhóc đang đứng chụm lại ở phía sau.

Cả năm nhìn nhau chần chờ, lúc này thật sự chẳng ai muốn là kẻ tiên phong xông
vào chốn nguy hiểm kia.

"Để cháu mở giúp bác." Sau vài giây suy tính, Loan dứt khoát bước lên phía
trước vài bước, đưa tay cầm lấy nắm cửa xoay tròn một vòng. Cô biết hiện tại
bốn người kia đang rất e ngại nơi này, nếu để họ quyết định xong chắc mất phải
mất vài phút đồng hồ, lại thêm giác quan thứ sáu mách bảo nơi này hiện tại
không có nguy hiểm rình rập, cô liền tự chủ chương tiến lên giúp bà Tâm mở
cửa.

Cánh được mở ra, chẳng có hiện tượng ma quái nào sảy ra như Lãng tưởng tượng,
nhưng cửa sổ bên trong phòng được đóng kín mít, căn phòng được chiếu sáng bởi
một bóng đèn có cường độ ánh sáng chỉ lớn hơn cường độ ánh sáng của đèn ngủ
một chút, nên nhìn từ ngoài nhìn vào cảm thấy căn phòng vô cùng u ám.

"Anh này, sao em cứ cảm thấy căn phòng của con bé Hoà này rờn rợn kiểu gì ấy,
có khi nào quỷ hồn ẩn núp ở trong đó không anh?" Thân thể to béo của Khánh
đứng nép sát vào Lãng, trong đầu hắn mở ra kênh đội nhóm gửi tin nhắn cho
Lãng.

"Rờn rợn thì anh công nhận, nhưng nếu nói quỷ hồn nấp ở đây anh thấy không
đúng, bởi nếu ở đây có quỷ, chắc chắn mặt thánh giá trừ tà của anh sẽ phát
sáng. Trừ phi..." Suy nghĩ của hắn đến khúc này liền dừng lại, nên đoạn tin
nhắn chưa hoàn chỉnh lập tức được gửi đến cho Khánh.

"Trừ khi gì hả anh?" Khánh nóng ruột hỏi lại.

"Trừ khi con quỷ ở nơi này cấp bậc quá khủng bố, nên mặt thánh giá trừ tà
không phát hiện được khí tức của nó." Lãng hơi nhíu hai hàng mày, nếu giả
thiết này của hắn là đúng, thì có lẽ phòng chờ số 6 lại thêm một lần nữa bị
đoàn diệt.

"Mấy đứa mau vào đây." Bà Tâm thấy cả bọn đần mặt nhìn chằm chằm vào trong
gian phòng, liền lên tiếng hối thúc. "Dạo này Hoà nó khó ngủ, nên bác phải
thay bóng đèn có ánh sáng dịu đi một chút, lại sợ nó nhiễm lạnh nên bác cũng
đóng kín cửa sổ lại, mấy đứa thông cảm nha." Như đoán ra cả bọn đang thắc mắc
điều gì, bà mỉm cười hiền hậu lên tiếng giải thích, đâu còn nét kinh dị như
khuôn mặt ma quái ban nãy.

"Vâng, không sao bác ạ." Khánh cười khan, cố tỏ ra không để tâm đến cái sự u
ám như ngôi nhà ma ở trong công viên Đầm Sen kia.

Lần này Loan là người dẫn dầu nhóm người bước vào phòng, bốn tên con trai đưa
mắt nhìn nhau hổ thẹn, bọn họ là đàn ông đàn ang đàng hoàng, ấy vậy mà trong
tình huống này lại để một cô gái đi trước dò đường, thật là thẹn đến mức muốn
chui luôn xuống đất lánh mặt thế gian.

"Hoà ơi, các bạn đến thăm con tới rồi này!" Giọng bà Tâm trìu mến nói với con
nhóc đang ngồi bất động trên giường như tượng đá. "Con vẫn cảm thấy khoẻ chứ?"
Bà đặt khay nước lên cái bàn ở giữa phòng, rồi bước tới ngồi xuống cạnh mép
giường, bàn tay phải đưa lên áp nhẹ vào chán và mặt của con bé.

"Con vẫn ổn." Hoà từ từ ngẩng mặt lên nhìn mẹ của mình và những người vừa đến.

Khuôn mặt hốc hác với quầng mắt thâm xì, khác một trời một vực với mấy ngày
trước đập vào mắt cả năm khiến bọn họ vô cùng sửng sốt. Cả bọn không biết rốt
cuộc con bé đã trải qua chuyện gì, mà chỉ trong mấy ngày cơ thể đã thay đổi
nghiêng trời lệch đất như vậy.

"Hi Hoà! Cậu đã khoẻ hơn chưa? Nghe tin cậu bị ốm, bọn tớ liền rủ nhau đến
thăm cậu này." Lãng đánh bạo tiến lên chào hỏi, hiện tại hắn đang vô cùng nóng
ruột muốn biết, rốt cuộc Hoà đã chứng kiến việc gì trong vụ mất tích của ba
đứa nhóc kia, mà chẳng những tinh thần không ổn định, cơ thể cũng trở nên tàn
tạ như người bị bệnh nan y thế này.

"Ừ hi" Hoà nhợt nhạt kéo khoé môi thành một nụ cười. "Cảm ơn các cậu đến
thăm." Giọng cô cứng ngắc đáp lại đoạn chào hỏi của Lãng.

"Trời con bé này." Loan bước tới cạnh mép giường, cúi người ngồi xuống vỗ nhẹ
tay lên mu bàn tay của Hoà. "Tụi mình chơi với nhau lâu vậy mà cậu còn nói mấy
câu khách sáo đấy là không nể mặt tụi mình đấy nha." Nhân vật cô nhập vai và
Hoà vốn chơi rất thân, nên hành động của cô lúc này vô cùng hợp tình hợp lý.
Nhưng điều khiến cô khiếp sợ là bàn tay của Hoà lạnh đến bất thường, giống như
kiểu vừa ngâm tay vào nước đán một lúc lâu vậy.

"À!" Nghe cô nói xong, Hoà chỉ à một tiếng khô khốc rồi tiếp tục im lặng.

"Mấy đứa uống nước cam nóng đi cho ấm người." Bà Tâm thấy phản ứng kỳ quái của
con gái với các bạn, vội đứng dậy bưng khay nước cam đến mời cả bọn uống, sau
cùng còn một cốc, bà cầm tới đặt vào bàn tay xương xẩu lạnh ngắt của cô con
gái.

"Cảm ơn bác, nước cam ngon quá bác ạ." Năm người bưng cốc uống một ngụm, rồi
lên tiếng cảm ơn bà.

"Vậy mấy đứa nói ngồi nói chuyện với Hoà nha, bác phải vào phòng bếp chuẩn bị
nấu bữa trưa cho Hoà." Vừa nói bà vừa chỉ về phía bộ bàn ghế bọc da đặt ở giữa
phòng ngủ. "Có chuyện gì thì tới phòng bếp gọi bác ngay nha." Bà dặn dò cả
năm, rồi mở cửa bước hẳn ra ngoài.

"Dạ vâng." Cả năm vui vẻ trả lời, bởi khoảng khắc cả bọn mong đợi đã xuất hiện
thuận lợi ngoài mong đợi. Hiện tại bọn họ hoàn toàn có thể hỏi Hoà về những
việc đã trải qua trước khi ba đứa nhóc kia biến mất, và còn cả những quân bài
mà con bé đã từng nhắc đến.

"Hoà này." Loan khéo léo lựa lời. "Mấy ngày trước cậu đi chơi cùng mấy đứa ở
bên lớp C à?" Vừa nói cô vừa chăm chú quan sát phản ứng trên khuôn mặt của con
bé đang ngồi đờ đẫn trước mặt, cô sợ câu hỏi của mình sẽ khiến con bé kích
động.

Lãng và ba người kia cũng nhanh nhảu đi tới sát cạnh giường, cả bọn đặt mông
ngồi bệt xuống mặt sàn được trải thảm dày bịch. Nhìn qua có thể thấy được nhà
của Hoà là một gia đình vô cùng khá giả, tất cả đồ đạc bày biện trong nhà đều
thuộc loại hàng đắt đỏ có tiếng của các hãng nổi tiếng.

"Các cậu muốn gặp tụi nó à?" Ánh mắt dờ đẫn của Hoà đột ngột phát sáng một
cách quỷ dị. "Có thứ này trên tay, rất nhanh các cậu sẽ gặp được tụi nó thôi."
Hay bàn tay lạnh như đá đóng cục của cô chụp lấy bàn tay trái của Loan, lật
ngửa cổ tay lên chỉ vào vết bầm đã đen hơn so với hôm qua khá nhiều.

"Cậu... cậu nói vậy là có ý gì?" Tuyên đứng bật dậy như lò so, giọng nói run
run hỏi lại Hoà.

Bàn tay phải của Lãng xiết chặt lấy cổ tay phải, dù đã đoán ra từ trước, nhưng
khi nghe Hoà nói hắn vẫn cảm thấy vô cùng run sợ.

"Hoà, nhìn tớ này!" Loan mặc kệ cái lạnh từ bàn tay Hoà toả ra, cô lật tay nắm
chặt lấy hai tay của con bé. "Cậu biết tại sao cái vết bầm này xuất hiện trên
tay tớ phải không? Nếu cậu biết hãy nói cho tớ biết được không?" Giọng cô chân
thành tha thiết, khiến người nghe không kiềm được mà muốn nói tất cả những gì
mình biết cho cô nghe.

Trong lòng Hoà lúc này như sóng biển cuộn trào, bởi cô cũng chỉ là một người
chơi mới, cô thật sự cũng chẳng biết rốt cuộc cái viết bầm kia từ đâu mà có.
Từ lúc bước vào thế giới trò chơi, cô bị kịch bản hạn chế nên chỉ có thể diễn
vai đờ đẫn như xác ướp, ru rú ở nhà. Điều khiến cô khiếp sợ là dù cô cảm thấy
hoàn toàn khoẻ mạnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy đồ ăn cô lại chẳng hề có cảm giác
đói, ban đêm cũng chẳng có cảm giác buồn ngủ. Sau cùng cô hiểu ra rằng, những
hiện tượng trên là do kịch bản tác động đến cơ thể của nhân vật cô nhập vai,
nhằm mục đích cho khớp với thảm trạng của nhân vật Hoà trong kịch bản gặp
phải. Mới chỉ gần hai ngày mà cô cảm thấy như đã ở nơi này gần hai năm, nếu cứ
tình trạng này, e là chưa bị quỷ hồn giết cô đã bị cái kịch bản này hành cho
ngỏm tỏi.

"Đợi đến khi những quân bài tập hợp, cậu sẽ hiểu ngay thôi." Hoà rút hai bàn
tay của mình ra khỏi tay Loan. Cũng cùng lúc đó, Loan vô tình nhìn thấy hình
quân bài nhép đen xì trên cổ tay trái của Hoà, phía dưới quân bài nhép lại là
một vệt đo đỏ như vết bỏng vừa khô lại.

"Tay cậu!" Cô kinh ngạc chỉ về phía cổ tay đã lật úp xuống che đi vết bầm hình
quân nhép của Hoà.

"Là thế đấy." Hoà vẫn dùng cái giọng nói khô khốc của mình nói ra những câu
thoại tối nghĩa.

"Là thế nào cơ?" Lãng cũng kịp nhìn thấy cái quân nhép xấu xí trên cổ tay của
Hoà, hắn không thể tiếp tục im lặng được nữa, lập tức đứng bật dậy lên tiếng
hỏi.

"Hoà à!" Sơn và Khánh cũng nhỏm người đứng dậy. "Cậu biết gì thì nói cho bọn
mình biết đi, chứ cứ úp úp mở mở bọn mình thấy lo lắm." Sơn khéo léo dùng lời
nói bày tỏ sự lo lắng của mình, nhằm mục đích nhận được sự cảm thông của Hoà.

Lúc này Hoà thật sự bất lực, cô cũng chẳng hiểu rốt cuộc những lời mình nói là
có nghĩa gì. Hơn nữa nếu có biết, chưa chắc kịch bản đã cho phép cô nói cho
những người này biết. Đến bây giờ cô cũng đã nhận ra bọn họ là người chơi
giống mình, trong đầu cô đang tính toán sẽ nói ra một lời thoại tự nghĩ nào đó
để bọn họ biết cô cũng là một trong số những người chơi tham gia trò chơi lần
này.

"Các cậu có thích chơi trò chơi thực tế không?" Hoà đột ngột ngẩng lên hỏi một
câu khiến cả bọn đờ ra. "Tớ rất ghét trò chơi thực tế, nhưng tớ không còn cách
nào khác." Khi nói những câu cuối cùng, giọng của cô hạ xuống, giống như đang
tự thì thào với chính mình vậy.

Lãng và Loan nhanh nhạy lập tức bắt được ý nghĩa trong câu thoại vừa rồi của
Hoà, cả hai thật sự bất ngờ khi cô cũng là một trong số những người tham gia
trò chơi lần này.

"Trong trò chơi cậu sẽ tìm được đồng đội, nên đừng lo lắng điều gì cả." Lãng
nhìn thẳng vào đôi mắt hốc hác của Hoà nói ra một câu đầy thâm ý.

Ba người còn lại cũng đã lờ mờ đoán ra thân phận thật sự của Hoà, nên cái vẻ
nóng vội muốn hỏi bằng được mọi chuyện xẹp xuống như bóng xì hơi, bởi bọn họ
hiểu nếu cô là người chơi, thì có khi con còn chẳng hiểu những gì mình nói,
giống như hôm qua, khi bọn họ nói về một ông già quái dị nào đó.

"Thế cậu nghỉ ngơi sớm đi nha, tụi mình sẽ thay phiên nhau chép bài ở lớp cho
cậu, nên cứ yên tâm nhé." Loan nhỏm người đứng dậy khỏi giường, bàn tay cô vỗ
nhẹ lên vai Hoà.

Cô cũng hiểu bây giờ có hỏi thêm cũng không khai thác được bất cứ tin tức gì,
nên dứt khoát rút quân, chuyển sang hướng điều tra vụ mất tích liên hoàn của
những năm trước.

"Cậu nghỉ ngơi nha, ngày mai tụi mình lại đến thăm cậu." Lãng nói ra một câu
hứa hẹn.

"Ừ." Hoà vẫn chỉ trả lời bằng một câu đơn, nhưng khuôn mặt cô hiện tại có sức
sống hơn ban nãy rất nhiều.


Tử Tù Mã 06 - Chương #32