Sau khi kết thúc giờ học thêm buổi chiều, Lãng cùng đám bạn thân rồng rắn trở
về khu chung cư thân thuộc. Vừa mở cửa bước vào phòng khách, mùi thức ăn thơm
lừng từ phòng bếp xộc thẳng vào mũi, khiến cái bụng đang đói meo của hắn kêu
réo liên tục.
"Tuấn về rồi đấy hả con." Bà Hường, mẹ của nhân vật Tuấn do hắn nhập vai từ
cửa phòng bếp ló mặt ra. "Hôm nay bố con được về sớm đấy, con mau đi tắm rửa
rồi cả nhà mình cùng ăn cơm. Với cả tối nay mẹ nấu toàn món hai bố con thích
đấy nha." Khi nhắc đến những món ăn, giọng nói của bà đầy hào hứng.
"Bố hôm nay lại được về sớm cơ à mẹ?" Hắn tháo cái ba lô nặng trịch xuống khỏi
hai vai, sửng sốt hỏi lại người mẹ hiện tại của mình.
Trong kịch bản, bố của Tuấn làm việc ở cục cảnh sát hình sự. Bởi dạo gần đây
có quá nhiều chuyên án rắc rối, nên hầu như thời gian ông ở cơ quan nhiều hơn
ở nhà, có hôm còn tận mười một, mười hai giờ đêm mới tan làm. Vì vậy hôm nay
nghe tin ông được về sớm, nhân vật Tuấn chắc hẳn sẽ cảm thấy vô cùng ngạc
nhiên. Cho nên lời thoại tự biên tự diễn, và cả biểu cảm vừa rồi của Lãng vô
cùng ăn khớp với nhân vật.
"Ừ!" Bà Hường gật đầu. "Chắc công việc vơi bớt rồi nên bố con và đồng nghiệp
tan làm sớm một hôm." Bà nói ra suy đoán của mình.
"À ra vậy." Hắn vỗ đầu vẻ mặt bừng tỉnh. "Thế con đi tắm luôn đây mẹ, gặp lại
mẹ sau." Hắn lôi cái ba lô bước về phía cửa phòng của mình.
"Ừ, gặp lại con sau." Bà vừa xoay người lại với việc xào nấu, vừa nói vọng ra
trả lời hắn.
Vừa vào đến phòng, Lãng quẳng luôn cái ba lô lên mặt bàn, rồi hắn quay người
khoá trái cửa lại, bởi hắn sợ trong lúc đang làm vệ sinh cá nhân lại có "bố"
hoặc "mẹ" bất ngờ mở cửa đi vào. Nói gì thì nói hắn và hai người bọn họ trên
thực tế chẳng quá quan hệ máu mủ gì, trong quá trình tiếp xúc, hắn đã cố vận
dụng tất cả khả năng của mình để diễn cho khớp với nhân vật mình nhập vai. May
sao thành quả cũng không tệ lắm, "mẹ" của hắn hoàn toàn không nhận ra bất cứ
sự bất thường nào từ thằng con của mình, còn "bố", hắn hy vọng cũng sẽ thuận
lợi qua cửa mà không gặp bất cứ rắc rối nào.
Vừa tắm Lãng vừa chăm chú nhìn mặt thánh giá đeo trên cổ, bởi hắn sợ tình
huống quái dị như buổi trưa lại diễn ra. Nhưng có vẻ hắn đã lo lắng thừa, cả
quá trình tắm rửa chẳng hề sảy ra chuyện kỳ lạ nào cả.
"Lãng xong chưa con." Hắn vừa sấy tóc xong thì tiếng gọi cửa của bà Hường từ
bên ngoài vọng vào.
"Con ra ngay đây." Cất máy sấy vào ngăn đựng đồ trong nhà tắm, hắn bước nhanh
về phía cửa ra vào.
"Ồ, chào con trai!" Thấy hắn bước ra, ông Trọng đặt tờ báo trên tay sang một
bên. "Hôm nay ở trường có chuyện gì vui không con?"
"Con chào bố!" Hắn kéo cái ghế ăn ra, đặt mông ngồi xuống. "Hôm nay không có
chuyện gì vui bố ạ. Ngoài chuyện các bạn bàn về lễ hội hoá trang, thì vẫn như
mọi ngày ấy bố."
"Ồ!" Ông Trọng tựa cằm lên hai bàn tay đan vào nhau. "Vậy có chuyện gì... um
chuyện gì lạ lạ sảy ra không con?" Hai mắt ông nhìn thẳng vào hắn. Trong đôi
mắt đen nhánh đó, hắn bắt gặp một tia lo lắng thoáng qua. Nhưng cũng chính bởi
điều đó nên hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc thì ông bố của hắn đang lo
lắng về điều mới được.
"Chuyện lạ lạ ý ạ?" Lãng tỏ ra hơi ngạc nhiên. "Để con nghĩ xem nào...
humm..." Hai bàn tay của hắn chắp lại đặt trước miệng, hai ngón trỏ gõ gõ vào
nhau theo nhịp điệu, ra chiều đang tập trung suy nghĩ. "Con không thấy có
chuyện gì lạ bố ạ." Sau một hồi suy đi tính lại, hắn đưa ra câu trả lời của
mình. Vốn hắn tính định nói về chuyện vết bầm trên tay cho ông nghe, nhưng có
vẻ như thế lại khá không hợp lôgíc, bởi trong kịch bản, nhân vật của hắn chỉ
xem vết bầm trên cổ tay là do va chạm mạnh với thứ gì đó gây ra, cho nên đó
không thể xem là một chuyện lạ được.
"Vậy à." Ông Trọng thở phào một hơi, nhưng lạ là trong giọng điệu của ông lại
có lẫn cả sự thất vọng và nhẹ nhõm khiến người ta vô cùng khó hiểu.
Đến lúc này Lãng hoàn toàn có thể khẳng định, bố của hắn đang có chuyện gì đó
giấu con trai của mình, mà chắc chắn chuyện này có liên quan đến hắn và ngôi
trường hắn đang học.
"Hai bố con đang nói về chuyện gì vậy?" Bà Hường bưng đĩa cá sốt cà chua thơm
lừng từ trong bếp đi ra.
"À, anh với con đang nói về chuyện ở trường học của con ý mà." Ông Trọng trả
lời qua loa. "Món cá hôm nay mẹ nó nấu ngon quá, mới thấy đã muốn chảy nước
miếng rồi." Ông nhìn chằm chằm vào đĩa cá vừa được đặt xuống mặt bàn, miệng
xuýt xoa khen ngon.
"Ngon thì anh ăn nhiều một chút, chứ tuần vừa rồi đã làm việc vất vả lại toàn
ăn cơm hộp, sức đâu lại cho được.” Vừa nói bà vừa quay vào bếp bưng những món
khác ra, Lãng nhanh nhảu đứng dậy chạy đến giúp đỡ bà một tay.
"Nhất bố nha, được mẹ quan tâm nhất nhà còn gì bằng!” Hắn vừa xách cái nồi cơm
điện ra vừa làm bộ như ganh tị với ông bố của mình.
"Ơ cái thằng nhóc này." Bà Hường dí nhẹ ngón trỏ lên trán hắn. "Dạo này học
được mấy lời sặc mùi gato này ở đâu thế hả?"
"Mẹ cũng biết gato là gì cơ á?" Hắn giả bộ trợn mắt kinh ngạc nhìn bà.
"Chuyện! Có gì mà mẹ vĩ đại của con không biết cơ chứ." Bà hất mặt khoe khoan
về thành tích của mình. "Hôm trước mẹ còn lên faceboock chém gió bay nóc nhà
luôn đấy nhá, cái từ gato này đã là gì."
Khoé miệng Lãng hơi giật nhẹ một cái, bà mẹ này của hắn cũng thật xì tin quá
mức cho phép.
Sau bữa cơm tối, bởi ngày mai là chủ nhật, nên hắn không vội làm bài tập về
nhà mà ngồi lại xem tin tức trong ngày với bố mẹ.
"Tuấn này, con biết ba đứa Thương, Huyền và Thắng học lớp 8C cùng khối với con
chứ?" Bất chợt ông Trọng lên tiếng hỏi.
"Vâng, con biết ạ." Lãng ngơ ngác gật đầu. "Sao vậy bố?"
"Hiện tại gia đình của ba đứa không biết tung tích của cả ba ở đâu, hai hôm
trước bọn họ lên cục cảnh sát thành phố báo án mất tích, bên phía cảnh sát
hiện tại cũng chưa lần ra được manh mối nào cả." Nói đến đây ông nghiêm túc
nhìn hắn. "Bởi vậy nếu có người lạ mặt nào rủ con đi đâu, cho con tiền hay bất
cứ đồ vật gì, không được nhận hay đi theo họ, mà phải chạy đến chỗ đông người
biết không?"
"Dạ, vâng... vâng." Hắn lắp ba lắp bắp vì tin tức bất ngờ này. "Mà ba bạn ấy
bị người ta bắt cóc hả bố?" Hắn khéo léo dò hỏi thông tin, bởi linh cảm mách
bảo rằng, vụ án mất tích của ba đứa nhóc kia chắc chắn chính là một manh mối
mới xuất hiện.
"Hiện tại bố cũng không khẳng định được điều gì." Ông chán nản lắc đầu, bởi
mỗi năm cứ vào khoảng thời gian này, lại có những nhóm học sinh ở các độ tuổi
khác nhau mất tích một cách bí ẩn, vì vậy cấp trên tạo áp lực rất lớn đến ông
và các đồng nghiệp. Nhưng điều khiến người ta tuyệt vọng là, sau bao sự nỗ lực
tìm kiếm của lực lượng chức năng, vẫn không hề có bất cứ một tin tức nào về
những nhóm học sinh mất tích kia. “Có con bé Hoà ở cách nhà mình ba nhà, ở
cùng ba đứa nhóc kia trước khi chúng mất tích, nhưng hiện tại tâm trí của con
bé vô cùng hỗn loạn, bác sĩ và người nhà không cho bên cảnh sát hỏi han bất cứ
điều gì, họ sợ sẽ kích thích thần trí vốn đang hoảng sợ của con bé. Bởi vậy
những đầu mối bên cảnh sát có được, hiện tại đang trong tình trạng đóng băng.”
Giọng ông đều đều nói ra khúc mắc tổ chuyên án đang gặp phải.
"Nói vậy bọn anh phải đợi đến khi tinh thần con bé ổn định mới lấy được thông
tin hả?” Bà Hường lo lắng lên tiếng. "Chỉ sợ lúc đó ba đứa nhóc kia lành ít dữ
nhiều rồi."
"Ừ, cho nên bọn anh phải nhanh chóng tìm ra tung tích của ba đứa, khổ cái là
nhiều mũi trinh sát toả đi khắp nơi nhưng không có bất cứ thông tin gì về bọn
nhóc.” Ông châm một điếu thuốc kề lên môi, hút một hơi dài. "Mà quan trọng là
trước khi bị cách ly với người lạ mặt, con bé Hoà có nói đến những quân bài,
nên vụ mất tích lần này được sát nhập vào hồ sơ những vụ mất tích liên hoàn
của mấy năm trước." Bàn tay trái của ông vò mạnh mái tóc lấm tấm sợi bạc đầy
bất lực. Cứ mỗi lần có một vụ mất tích liên quan đến những quân bài, ông và
đồng đội của mình lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bởi bọn trẻ trong vụ mất
tích cứ như thể hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới, không hề để lại bất cứ manh
mối hay dấu vết nào.
Nghe đến đây Lãng vừa mừng vừa sợ. Mừng là bởi rốt cuộc đến bây giờ hắn đã tìm
được một manh mối có giá trị nhất từ lúc tiến vào thế giới trò chơi cho đến
nay, sợ là vì không ngờ những năm trước cũng có những người mất tích liên quan
đến những quân bài. Trong lòng hắn đang ngầm tính toán các phương án để thu
thập thông tin, sau cùng hắn thấy phương án điều tra từ máy tính làm việc của
bố hắn là nhanh gọn và an toàn nhất. Nhưng vấn đề là hắn không chắc máy tính
trong phòng làm việc của bố hắn có lưu dữ liệu về những vụ án kia không, hơn
nữa nếu máy tính được thiết lập mật khẩu nhiều lớp thì cũng là một vấn đề nhức
đầu. Mà quan trọng nhất là, bây giờ hắn phải tìm được lý do hợp lôgíc để nhân
vật của mình có thể nhúng tay vào tìm hiểu vụ này, nếu không chắc chắn sẽ sảy
ra NG.
"Ah! Đúng rồi!" Hắn thầm reo lên. Trong kịch bản có nói qua nhóm năm người hắn
và con bé Hoà kia chơi khá thân, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này để tạo
ra lý do chính đáng cho nhân vật của mình. Nhưng việc trước tiên là hắn phải
liên hệ với bốn đứa bạn thân của mình trước đã, nên hắn vội chào bố mẹ, rồi
chạy tót vào phòng riêng.
Cầm lấy chiếc điện thoại di động, hắn mở mục messenger ra bắt đầu soạn tin.
"Này các cậu, tớ có tin nóng hổi đây! Bố tớ nói là ba đứa Thương, Huyền, Thắng
lớp 8C bị mất tích, mà cái Hoà chơi với bọn mình lại ở cùng chúng nó trước khi
chúng nó biến mất. Nghe nói hiện tại thần trí của Hoà nó không tỉnh táo, mai
tụi mình đến thăm nó đi."
"À còn có, bố tớ bảo cái Hoà còn nói gì đến những quân bài ấy, nên tớ thấy lạ
lắm. Ban sáng tụi thằng Đức mang cái hình săm quân bài ra trêu tụi mình, bây
giờ mấy đứa kia mất tích cũng lại liên quan đến quân bài, mà bố tớ còn nói
những năm trước còn có nhiều vụ mất tích tương tự sảy ra, tớ cứ cảm thấy quái
quái thế nào ấy."
Hắn gửi liền một lúc hai tin nhắn dài ngoằng, vào trong nhóm chat vừa được cả
bọn thống nhất tạo vào chiều nay. Sau đó hơn mười giây, tin nhắn trả lời của
cả bọn tràn đầy màn hình điện thoại của hắn.
Riêng Khánh lại dùng luôn cả hai kênh, messenger trên faceboock và kênh đội
nhóm của thế giới trò chơi để bàn chuyện, Lãng thông qua kênh đội nhóm nói tỉ
mỉ cho hắn biết về kế hoạch sắp tới của mình. Sau một lúc thảo luận, cả nhóm
quyết định chín giờ ba mươi phút sáng ngày mai, tập trung tại nhà của hắn rồi
đến thăm con bé Hoà. Lãng tính sau khi thăm con bé xong, hắn sẽ tìm cách nói
ra kế hoạch thu thập thông tin từ máy tính của bố mình cho cả bọn, bởi theo
lôgíc không có lý gì hắn lại giấu diếm đám bạn thân của mình về chuyện kích
thích như chơi trò thám tử này cả.
Trong khi hắn đang sắp xếp lại kế hoạch của mình, tại một căn phòng ngủ toàn
màu hường và các hình dán hello kitty, Loan cũng đang tính toán kế hoạch thu
thập thônh tin của mình. Chỉ là mục tiêu nhắm tới của cô không phải là máy
tính ở nhà Lãng, mà là toàn bộ hệ thống máy tính ở cục cảnh sát. Với khả năng
hacker cấp độ thần thánh của mình, cô tin tưởng tư liệu tuyệt mật cấp quốc gia
cô cũng thừa sức hack được, cho nên hack tư liệu về mấy vụ mất tích không tính
là bảo mật này chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.