"Nhắc đến hôm qua, tớ lại nhớ đến cái lão già cổ quái kia." Loan đưa bàn tay
trái xoa xoa cánh tay phải. "Không hiểu vì sao mỗi lần tưởng tượng ra khuôn
mặt của ông ta tớ lại rùng hết mình." Nói xong, cơ thể của cô run lên vài cái
cho khớp với lời thoại.
"Ừ, cậu nhắc tớ mới nhớ." Lãng gật đầu đồng tình. "Tối qua sau khi về nhà, tớ
bị ám ảnh suốt cả buổi tối vì cái mặt kỳ quái của ông ta. Các cậu có bị như
thế không?" Hắn quay sang hỏi ba người còn lại.
"Có, bọn tớ cũng cảm thấy như vậy." Ba người gật mạnh đầu.
Thực chất cả năm không hề biết ông già mà bọn họ đang nói đến là ai, nhưng khổ
nỗi nhân vật bọn họ nhập vai lại biết rõ ràng về ông ta, thành thử trong lòng
cả năm lúc này đang kêu trời gọi đất, vì bọn họ vừa tìm thấy manh mối đầu
tiên, đã bị hạn chế của kịch bản chặt đứt ngay lập tức. Bởi chẳng có ai lại đi
tìm hiểu tư liệu về người mình đã biết cả, cho nên nếu bây giờ cả nhóm đi dò
la thông tin về ông già mà bọn họ nói là kỳ quái kia, sẽ gây ra NG là cái
chắc.
"Thôi các cậu đừng nhắc đến ông ta nữa." Khánh hất mặt về phía sân trường.
"Trời ngớt mưa rồi kia kìa, tụi mình tranh thủ về nhanh thôi."
Bốn người nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy đích thực cơn mưa nặng hạt ban nãy
bây giờ đã chuyển thành mưa bụi bay đầy trời.
"Um, vậy đi nhanh nào, tớ sắp chết cóng rồi đây này." Sơn kéo khoá áo khoác
lên đến tận cổ, dẫn đầu cả nhóm chạy hẳn ra bên ngoài sân trường.
Lãng và những người còn lại cũng không nhiều lời, cả bọn nhấc chân chạy vọt
theo Sơn. Riêng Khánh bởi thân hình quá nặng nề, nên luôn bị bom lại phía sau
cùng. Khi hắn chạy đến bãi đỗ xe, nhóm người đã dắt xe đạp điện ra khỏi nơi để
quy định, chỉ còn đợi hắn đi đến là sẽ phóng xe đi ngay lập tức.
Suốt cả quãng đường về, Khánh thông qua kênh đội nhóm gửi tin nhắn than vãn về
cái nhân vật chết dẫm của mình với Lãng. Than vãn xong vẫn chưa hết bực, hắn
bắt đầu chuyển sang đâm thọt kịch bản rách nát của Bố Trẻ bằng những lời nói
hắn cho là có lực sát thương nhất. Biết hắn đang bực bội nên Lãng cũng chẳng
phàn nàn gì, chỉ im lặng lắng nghe, thi thoảng mới chêm vào vài câu khuyên nhủ
hắn nên bình tĩnh lại.
Về đến khu trung cư, Lãng cất xe vào tầng hầm, chào qua loa bốn đứa bạn thân,
rồi đi thẳng về nhà. Một phần vì hắn cảm thấy hơi mệt, một phần vì muốn tìm
một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Do bây giờ là buổi trưa, bố mẹ hắn vẫn còn đang trong giờ làm việc, hắn lại là
con một, thành thử căn nhà rộng lớn hiện tại chỉ có một mình hắn. Thường trong
những bộ phim hay những câu truyện có yếu tố linh dị, quỷ hồn thường xuất hiện
và tấn công bất ngờ khi đối tượng nó nhắm đến chỉ có một mình, nên hiện tại
hắn cảm thấy khá lo lắng, nhưng bởi có mặt thánh giá trừ tà đeo trên cổ, hắn
cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Hắn đặt cái ba lô trên tay lên bàn học, khom người ngồi xuống cái ghế xoay
được bọc một lớp vải lông mềm trên mặt ghế, hai tay thoăn thoắt sắp xếp lại
tất cả đồ vật, sách vở trong ngăn tủ và trên mặt bàn lại cho ngay ngắn. Mục
đích hắn làm vậy là để tìm xem có phát hiện ra manh mối gì, về nguyên nhân vết
bầm kia xuất hiện từ nhân vật hắn nhập vai hay không. Bởi nhân vật hắn nhập
vai chỉ là nhân vật diễn phụ, nên trong kịch bản không hề nhắc nhiều đến sinh
hoạt hằng ngày của nhân vật này, vì vậy hắn hy vọng có thể tìm được một cuốn
nhật ký, sổ tay ghi chép những việc thường ngày, hay thứ gì đại loại như vậy.
Vì nếu chiếu theo giả thiết vết bầm trên tay của hắn và bốn người kia có liên
quan đến con quỷ ở thế giới này, thì chắc chắn hắn và bọn họ đã tiếp xúc qua
thứ gì có liên quan đến con quỷ đó, cho nên nguyền rủa của nó mới có thể bám
vào người cả năm người, tạo ra vết bầm kỳ quái kia.
Nhưng kết quả khiến hắn hoàn toàn thất vọng, tất cả sổ sách bên trong ngăn tủ
và trên mặt bàn đều là sổ sách liên quan đến học tập. Bên trong file lưu trữ
của máy tính cũng chẳng có gì khác ngoài đống bài tập nâng cao dành cho học
sinh lớp 8. Bên trong điện thoại di động thì càng không phải nói, ngoài tin
nhắn trên facebook của đám bạn thân ra, trong hộp thư chỉ toàn tin nhắn thông
báo của Viettel về các chương trình khuyến mãi dành cho thuê bao trả trước.
Hắn chán nản ngả người tựa hẳn vào thành ghế xoay, có lẽ cái vụ tìm kiếm manh
mối từ chính nhân vật mình nhập vai, hắn đành tạm gạt sang một bên, nếu không
càng tìm sẽ càng khiến sự lo lắng trong lòng hắn thêm trầm trọng.
Hai mắt hắn khép hờ lại giả như đang nghỉ ngơi, trong đầu âm thầm mở bảng
thuộc tính cá nhân và đống thông tin kịch bản màn đầu tiên ra kiểm tra lại một
lượt. Trong lần chơi này hắn vẫn nhập vai nhân vật phụ, nhưng điểm thưởng cho
lượt chơi lần này của hắn được tận 300 điểm, cao hơn lần trước 150 điểm. Số
điểm thưởng 605 điểm của lượt chơi trước nhận được, hắn dùng 600 điểm để mua
vật phẩm kỹ năng và mở khoá cường hoá linh hồn, 5 điểm còn lại dùng để mua vé
vào phòng mô phỏng trò chơi. Nên khi tiến vào thế giới trò chơi lần này, điểm
thưởng của hắn lại một lần nữa trở về con số 0. Thêm nữa ban nãy do hắn dùng
lời thoại tự nghĩ để trả lời Loan, số điểm thưởng 300 hắn nhận được giờ chỉ
còn 295 điểm, đây cũng là tổng số điểm hiện tại hắn có.
Do quá nhập tâm vào kiểm tra thông tin và đọc lại kịch bản, hắn không nhận ra
rằng mặt thánh giá trên cổ của mình bắt đầu loé lên những tia sáng trắng lạnh
lẽo. Màn hình máy tính trước mặt và cái đèn học vừa được hắn bật lên cũng đột
ngột tắt ngúm. Bầu trời mùa đông vốn ảm đạm, lại thêm hôm nay mây đen giăng
dầy đặc, cho nên dù rèm cửa sổ phòng ngủ và phòng khách đều được mở toang,
nhưng cả căn phòng vẫn gần như tối thui giống ban đêm. Nhiệt độ trong phòng
nhanh chóng giảm mạnh xuống một cách khó hiểu, trong khi máy sưởi trong nhà
vẫn luôn bật ở mức cao nhất.
Bị cơn lạnh đột ngột ập tới, Lãng rùng mình mở bừng hai mắt. Thấy căn phòng
vốn đèn điện sáng trưng hiện tại tối thui như đêm đen, lại thêm mặt thánh giá
đeo trên cổ đang loé sáng liên tục, báo hiệu có quỷ hồn đang tiến gần đến vị
trí của mình. Một kẻ luôn bình tĩnh như hắn vào lúc này, cả cơ thể cũng không
kiềm chế được run lên bần bật. Hai bàn tay hắn xiết chặt lấy hai thành của cái
ghế xoay, tròng mắt đảo ngược, đảo xuôi quan sát toàn cảnh xung quanh.
Bất chợt màn hình máy tính trước mặt hơi loé lên thu hút sự chú ý của hắn, hắn
căng thẳng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm những thay đổi nho nhỏ đang diễn ra
trên màn hình. Bên trong màn hình vốn tối đen xuất hiện hai đốm sáng lập loè
như đom đóm, không gian xung quanh hai đốm sáng kia bắt đầu vặn vẹo, tụ hợp
lại tạo thành hình dáng từng bộ phận trên khuôn mặt của một người, với làn da
bủng beo xanh ởn. Mà hai đốm sáng kia chính là trung tâm của hai con mắt, ánh
sáng phát ra từ chúng đang khoá chặt lấy cơ thể hắn.
"Mi đang tìm ta sao? Khục khục..." Cái mồm quái dị không môi của khuôn mặt mấp
máy, một giọng nói âm lãnh truyền thẳng vào thính giác, khiến máu trong người
Lãng như đông cứng lại. Mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, ướt đẫm mặt và lưng hắn. Hắn
đứng bật dậy, lùi nhanh về phía sau gần chục bước, nhằm kéo dài khoảng cách
với cái màn hình máy tính. Hành động đột ngột của hắn khiến cái ghế xoay bị
đẩy mạnh, đâm thẳng vào tường phát ra tiếng động lớn.
Điều đáng sợ là hắn di chuyển, cái khuôn mặt vặn vẹo trên màn hình cũng ngày
một to hơn, như thể nó di chuyển theo hắn. Nhưng có vẻ như nó bị màn hình ngăn
trở không cho thoát ra bên ngoài, nên khi đi đến kịch màn hình, mỗi lần nó cố
gắng nhích về phía trước, khuôn mặt của nó bị màn hình chèn ép thành những
hình dạng méo mó cổ quái.
Tưởng rằng khuôn mặt quỷ dị kia đã bị mắc kẹt, Lãng thở phào nhẹ nhõm, mười
ngón tay đang xiết chặt của hắn nới lỏng ra một chút.
"Khục khục..." Đúng vào lúc này một tràng tiếng cười ma quái truyền đến khiến
hắn giật thót, cái khuôn mặt đáng lẽ bị nhốt bên trong màn hình nhanh như chớp
phóng vọt ra ngoài, kích thước của nó bành trướng to gấp năm lần so với ban
nãy. Sau đó cái mồm của nó há to hết cỡ, lấy tốc độ sét đánh nuốt chửng lấy cả
cơ thể hắn vào bên trong.
"Ahh!" Hắn theo bản năng thét lên sợ hãi, hai tay dơ lên cao che chắn trước
mặt. Nhưng kỳ lạ là lúc này hắn lại phát hiện ra mình vẫn đang ngồi trên chiếc
ghế xoay, màn hình máy tính trước mặt vẫn sáng choang, hiển thị giao diện
chính với cái hình nền thảm cỏ và bầu trời xanh thẳm. Cái đèn học trên mặt bàn
vẫn toả ra ánh sáng ấm áp, nhiệt độ căn phòng cũng chẳng có gì thay đổi so với
ngày thường.
"Chẳng lẽ là mơ?" Hắn lầm bầm tự hỏi, nhưng rồi suy đoán đó bị hắn loại bỏ,
bởi rõ ràng hắn đang xem tin tức trong bảng thuộc tính cá nhân và đọc lại kịch
bản màn đầu tiên, nói như vậy hắn đâu có ngủ thì tại sao lại nằm mơ được. Hơn
nữa cảm giác vừa rồi vô cùng chân thực, khi cái mồm của con quỷ nhào tới, hắn
cảm nhận vô cùng rõ ràng linh hồn mình như bị nó nuốt chửng. Còn cả đống mồ
hôi đang chảy ướt đẫm người và mặt hắn, nếu là mơ làm sao cơ thể lại phản ứng
mạnh mẽ đến vậy.
Suy ngẫm một hồi, hắn nhớ đến một chi tiết quan trọng trong hiện tượng ma quái
vừa sảy ra với mình. Con quỷ kia có hỏi một câu là "Mi đang tìm ta sao?", nếu
suy luận theo hướng câu hỏi đó, chẳng phải là vì hắn đang cố gắng tìm kiếm
thông tin liên qua đến nó nên nó mới xuất hiện? Nếu như vậy, điều đó cũng
chứng minh lập luận, con quỷ kia vẫn luôn đi theo hắn mọi lúc mọi nơi. Không,
nói đúng hơn là nó đi theo những kẻ bị nguyền rủa bám lên người mọi lúc nọi
nơi mới chính xác, và tất nhiên nó biết tất tần tật mọi việc làm của hắn và
những người còn lại.
Nhưng quan trọng là trong kịch bản nhân vật của hắn từ lúc về nhà cho tới lúc
đi học thêm, không hề gặp phải chuyện gì bất thường. Mà hiện tại mọi chuyện
diễn ra hoàn toàn khác với nội dung của kịch bản, hắn không hiểu rốt cuộc là
vì sao lại như vậy. Không lẽ bởi hành động sắp xếp lại sách vở, nhằm mục đích
tìm kiếm thông tin của hắn đã khiến kịch bản thay đổi?
"Bên em có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?" Lãng lập tức thông qua kênh đội nhóm
gửi tin nhắn cho Khánh, vì hắn tin rằng dù con quỷ kia khủng đến đâu cũng
không thể biết đến sự tồn tại của kênh đội nhóm này, cho nên đây chính là nơi
an toàn nhất để trao đổi.
Cũng may cho cả hai là trong kịch bản, nhà của Tuấn và Toàn béo dù ở hai tầng
khác nhau nhưng lại nằm cùng một vị trí, thành ra khoảng cách của hai người
chỉ cách nhau một cái trần nhà. Chứ nếu ở xa hơn một ki-lô-mét, cả hai sẽ
chẳng có cách nào sử dụng kênh đội nhóm được, vì khoảng cách cực hạn kênh đội
nhóm cho phép là một ki-lô-mét, nếu vượt quá khoảng cách này, khi gửi tin nhắn
sẽ chỉ nhận được thông báo: "Người chơi này hiện tại đang ở ngoài vùng phủ
sóng".
"Không anh, bên anh đã xảy ra chuyện gì phải không?" Nhận được tin nhắn của
hắn, tim Khánh giật thót một cái, linh cảm mách bảo hắn nhất định đã có chuyện
xảy ra.
Lãng dùng suy nghĩ tóm tắt lại nội dung về hiện tượng ma quái hắn vừa gặp
phải, và cả suy luận của hắn về con quỷ kia gửi cho Khánh.