Do quân số thiệt hại nặng nề, hơn nữa cũng đã săn được một con mồi, nên bọn
báo không tiếp tục xông lên tấn công nữa. Chúng chia nhau tha từng mảnh cơ thể
của Trang và xác của những con đồng bọn, nhanh chóng lẩn vào trong bóng đêm.
"Hai đứa còn đi được không?" Ông Long lo lắng nhìn lên nhìn xuống hai chân của
Lãng và Thuận.
"Cháu vẫn đi được." Lãng vừa nói vừa khập khiễng bước về phía cái bạt đựng
củi. "Chúng ta mau lôi chỗ củi này về khu vực trung tâm, rồi bắt tay vào làm
vòng tròn dự phòng càng nhanh càng tốt. Vì cháu thấy mùi máu ở nơi này quá
nồng, vòng tròn lửa lại sắp tắt hẳn, chắc chắn bọn thú sẽ nhanh chóng xông tới
tấn công chúng ta." Đây chính là điều mà hắn đang lo lắng nhất, bởi bên ngoài
kia không chỉ có một đàn sư tử, mà còn bọn báo, linh cẩu, mèo rừng... nếu
không nhanh chóng dựng hàng rào phòng vệ, đến lúc bị tất cả bọn thú ăn thịt ở
đây vây lại, người khác thì hắn không dám khẳng định, nhưng riêng bản thân
mình, hắn tin rằng mình sẽ chết là cái chắc.
"Chú cũng nghĩ thế." Ông Long gật gù. "Thế này đi, cháu và Thuận dìu nhau đi
về nơi cắm trại xử lý qua vết thương, còn chú sẽ lôi số củi này về với chuẩn
bị những bước cơ bản của vòng tròn dự phòng."
Hai người nghe ông vạch ra kế hoạch như vậy thì hơi sửng sốt, nhưng cả hai
biết với sức mạnh đáng gờm của ông, một mình lôi cả cái bạt củi này cũng chẳng
phải vấn đề gì khó khăn, nên cả hai cũng không nhiều lời, nghiến răng nhịn đau
lấy tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước.
Phía sau, ông Long dùng hai tay túm chặt bốn góc bạt, cả người chạy băng băng
như thể thứ ông đang lôi chẳng phải đống củi nặng gần nghìn cân, mà chỉ là một
đống đồ lặt vặt nặng vài ki-lô-gam.
Khi Lãng và Thuận lết về tới nơi, ông Long đã đang bắt tay vào làm vòng tròn
dự phòng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai thấy được sự chán nản, bất lực
của mình phản chiếu trong mắt của đối phương. Đến đi bộ trở về bọn họ cũng
không đi nhanh bằng một người kéo theo vài trăm cân củi, hỏi sao bọn họ không
chán nản cho được.
Lãng nhanh chóng ngồi thụp xuống cạnh cái hộp y tế ban nãy Trang đặt trên mặt
đất. Hắn rút con dao thái vẫn dính đầy máu của bọn báo ra khỏi vỏ, cắt toạc
hai bên ống quần của mình, để lộ ra những lỗ máu to gần bằng hai ngón tay nằm
san sát nhau. Có vài vết cắn quá sâu, làm lộ hẳn ra lớp xương trắng hếu bên
trong.
Sau đó hắn cầm lọ cồn dội thẳng lên phần vết thương, cơn đau thấu xương do cồn
tiếp xúc với phần thịt lòi ra khiến mặt hắn tái trắng như giấy. Đợi cơn đau
dịu bớt, hắn dùng bông lau qua một lượt, rồi rắc thuốc cầm máu lên phía trên,
tiếp đó nhanh chóng dùng băng gạc quấn chặt lại. Vết thương trên cánh tay phải
cũng được hắn sơ cứu qua một lượt, nếu không e là hắn sẽ sớm ngỏm vì mất máu
quá nhiều. Lại thấy nhiệt độ cơ thể đang có chiều hướng tăng cao, hắn uống
luôn một liều kháng sinh và một liều hạ sốt. Sau khi làm xong tất cả mọi việc,
hắn nhanh chóng thay cái quần cũ bị cắt rách bươm ra, lấy từ trong ba lô một
cái mới mặc vào.
Bên kia Thuận cũng đang loay hoay tự sơ cứu vết thương cho mình, bởi vết
thương trên người hắn nhiều và nặng hơn Lãng, nên cần nhiều thời gian và sự tỉ
mỉ hơn.
Lãng thấy vậy bước tới dặn dò hắn: "Tớ thấy vết thương của cậu nặng quá, cậu
cứ ngồi đây xử lý viết thương kỹ càng, để tớ qua bên kia giúp chú Long một
tay."
"Vậy sao được." Thuận lắc đầu nguầy nguậy. "Tớ không muốn trở thành kẻ vô dụng
nữa đâu."
"Haizz, vô dụng gì chứ." Lãng thở dài không cho là vậy. "Nếu cậu không xử lý
kỹ những vết thương này, lát mà bị bọn thú tấn công tiếp, lúc đấy cậu mới trở
thành kẻ vô dụng thì có.”
Thấy hắn nói có lý, Thuận cam chịu nhận mệnh. "Um! Vậy phiền cậu với chú Long
làm giúp tớ, thật xin lỗi vì tớ không giúp được gì cho mọi người.”
"Không có gì." Lãng mỉm cười chân thành nhìn hắn. "Con đường chúng ta phải đi
còn dài, sau này chắc chắn có lúc tớ và chú Long cần đến sự giúp đỡ của cậu,
hy vọng đến lúc đó cậu sẽ không từ chối.”
Thuận hiểu sau này mà hắn nói đến ý chỉ là những lần tham gia trò chơi tiếp
theo, cho nên không nói thêm những lời uỷ mị nữa. Hắn tự hứa sau này dù hai
người kia có gặp bất cứ khó khăn nào, nếu bản thân có thể giúp sức, hắn nhất
định sẽ không bao giờ từ chối.
Khi Lãng bước tới thì ông Long vừa hoàn thành xong phần cơ bản của vòng tròn
dự phòng, đó là đổ nhiều lượt xăng trên mặt đất theo hình vòng tròn bao quanh
cả nhóm. Bước tiếp theo là chất củi lên trên lớp xăng, sau đó đến bước cuối
cùng, lấy xăng dội lên trên lớp củi.
Biết thời gian cấp bách nên hắn không nhiều lời, lập tức bước tới cái bạt chứa
củi, dùng hai tay ôm từng bó củi chất lên trên vòng tròn xăng. Khi nhìn rõ
tình trạng của hai tấm bạt, hắn cảm thấy có lẽ thần may mắn vẫn mỉm cười với
cả bọn, bởi lớp bạt bên dưới đống củi ma sát mạnh với mặt đất hầu như đã bị
bào mòn gần hết, nếu kéo lê thêm vài trăm mét nữa chắc chắn cả hai cái bạt sẽ
rách bươm, không thể giữ được đống củi bên trong nữa.
Đúng lúc này, ánh sáng toả ra từ hai chiếc đèn pha mini tắt ngúm, không gian
xung quanh lập tức bị bóng đêm nuốt chửng, chỉ còn nhìn thấy những đốm than
hồng lúc sáng, lúc tối của vòng tròn lửa vừa tắt.
"Có lẽ đèn pha mini hết năng lượng rồi." Ông Long đặt bó củi trong tay xuống
khoảng đất trống cách xa vòng tròn dự phòng, sau đó cúi người nhặt chai xăng
dưới chân, mở nắp tưới lên trên đống củi. Rồi ông châm lửa khiến đống củi bừng
cháy, không gian tối mịt xung quanh lại được thắp sáng trở lại.
Thuận cũng nhanh chóng chạy lại tập hợp với hai người, bởi chỉ có đứng cạnh
bọn họ hắn mới có cảm giác an toàn.
Trong khi đó Lãng vẫn đang cặm cụi vận chuyển số củi còn lại, trên eo và túi
quần hắt treo lúc liểng những chai xăng, nên đặt củi đến đâu hắn lấy xăng
trong chai tưới luôn đến đó. Mục đích hắn làm vậy là để hoàn thành vòng tròn
dự phòng nhanh hơn.
"Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?" Thuận căng thẳng đọc lời thoại của
kịch bản vừa xuất hiện, điều này đồng nghĩa với việc màn hai cam go chính thức
bắt đầu.
"Hình như là tiếng dã thú chạy." Ông Long vừa đọc lời thoại vừa nhanh như chớp
di chuyển những bó củi trong tay đến nơi cần đặt.
"Nghe tiếng động dồn dập thế này chắc chắn không phải chỉ có vài con." Lãng
căng tai ra nghe ngóng, đích thực là đang có vô số tiếng bước chân chạy dồn
dập vọng lại. Căn cứ theo tần xuất sóng âm truyền tới, khoảng cách của bọn họ
và bọn thú rất gần nhau.
"Tớ cảm thấy bọn chúng đang chạy về phía này, chúng ta cần phải nhanh chóng
hoàn thành vòng tròn dự phòng trước khi chúng xông đến mới được." Thuận bất
chấp những cơn đau như cào, như xé truyền đến mỗi khi di chuyển, hắn bước
nhanh tới cái bạt chứa củi, ôm từng bó lớn chất lên vòng tròn dự phòng.
Bởi người chơi nhập vai nhân vật Trang đã chết, nên lời thoại của cô bị kịch
bản tự động cắt bỏ hết, hơn nữa do Lãng nghĩ ra kế hoạch tạo vòng tròn dự
phòng, nên một vài lời thoại của các nhân vật khác cũng được sửa lại cho kịch
bản trùng khớp với thực tại.
Khi chất xong lớp củi cuối cùng, ba người nhìn thấy cái đầu đầy lông lá của
một, không nói đúng hơn là của hơn hai mươi con sư tử đồng loạt xuất hiện. Bọn
báo đốm, mèo rừng và linh cẩu cũng nhanh chóng lộ mặt ở ba phía còn lại.
Trong đàn sư tử có vài con lông bị cháy đen, đích thị đây là bọn sư tử lúc
chiều tấn công cả bọn. Bên phía bọn mèo rừng thì có con bị ông Long chém bay
một chân trước, bọn báo thì có con bị Lãng dùng dao lóc một tảng thịt trên
chân xuống. Máu từ vết thương của hai con vẫn đang chảy rầm rề, nhưng dường
như chúng chẳng cảm thấy đau, cả hai hướng về nhóm người rít gào từng tiếng
đầy căm hờn.
Người ta nói kẻ thù gặp nhau hai mắt đỏ ngầu cũng chẳng sai, những con sư tử
bị đốt cháy lông cũng gào tướng lên đầy giận dữ, nhất là con bị Lãng làm
thương ở đùi non, nó xông hẳn lên phía trước gầm gào vài tiếng, rồi nhún người
lao như bay về phía cả bọn.
"Mau châm lửa!" Thuận gào lên, bàn tay của hắn lúc này hoạt động còn trơn tru
hơn cả lúc không bị thương. Hắn móc vội cái bật lửa trong túi ra, ngón tay cái
nhấn mạnh xuống nút đánh lửa. Khổ cái hắn dùng sức quá lớn, thành thử cái nút
đánh lửa trực tiếp bị gãy làm đôi.
Lãng nhanh tay hơn, khi Thuận vừa nói xong lời thoại, cái bật lửa trong tay
hắn đã dí thẳng về phía vòng tròn dự phòng. Lớp xăng trên đống củi lập tức bắt
lửa, nhanh chóng lan ra tạo thành vòng lửa bảo vệ mọi người. Nhưng tốc độ của
lũ thú quá nhanh, trước khi vòng tròn kịp bắt lửa hết, đã có một con sư tử,
hai con linh cẩu, một con mèo rừng và một con báo đốm xông vào bên trong.
Những con khác xông tới nửa đường, bị ngọn lửa lan tới khiến đám lông nhanh
chóng bốc cháy, chúng lập tức dừng lại lăn lộn quằn quại trên mặt đất.
Lãng nhặt cây đuốc dự phòng đã được chuẩn bị từ trước, hắn dí ngọn đuốc vào
vòng lửa đang cháy phừng, tay còn lại rút con dao thái đã ngả sang màu đỏ sậm
bên hông ra, hai mắt nhìn chằm chằm con sư tử đang gầm gừ đứng trước mặt hắn.
Thuận cũng nhanh chóng châm đuốc, rút dao, chuẩn bị tư thế sẵn sàng lao vào
quần chiến. Riêng ông Long thì không dùng đuốc, bởi với khả năng của ông nắm
đấm còn có hiệu quả hơn là dùng lửa đối phó với bọn cớm kia. Năm ngón tay trái
của ông xiết lại thành nắm đấm dơ lên phía trước, bên tay phải thì nắm chặt
chuôi con dao thái. Sau khi đã chuẩn bị xong, ba người lùi sát về phía nhau,
lưng áp chặt lưng, tạo thành thế chân vạc phòng thủ ba phía.
Lúc này cả bọn vẫn còn xăng, nhưng không ai dám mang ra đối phó với bọn thú,
bởi khoảng cách của chúng và nhóm người quá gần, nếu tạt xăng e là cả nhóm
cũng không tránh bị dính phải. Ba người họ không ai muốn có kết cục tự mình
đốt mình, giống người chơi diễn vai Trang.