Đụng Độ Mèo Rừng


Đàn mèo rừng năm con bị mùi máu trong không khí thu hút, chúng rón rén lại gần
khu vực ban nãy đàn sư tử xé xác ông Tâm, nhưng ngoài những mảnh xương không
hoàn chỉnh và cái đầu lâu trống huếch ra thì chẳng còn lại gì. Bốn con quanh
quất một hồi vẫn không tìm được mảnh thịt thừa nào, đang định kéo nhau đi tìm
con mồi mới thì nghe thấy bốn tiếng động lớn vang lên. Cả năm dựng thẳng tai
nghe ngóng, sau cùng chúng định vị được vị trí âm thanh phát ra từ phía khoảng
đất đang sáng bừng lạ thường phía trước.

Ban nãy chúng cũng định tiến lại dò xét khoảng đất kia, nhưng vì là loài quen
hoạt động vào ban đêm nên chúng không khoái ánh sáng lắm, cộng thêm chúng
không đánh hơi được mùi gì lạ thường ngoài mùi khói, cho nên cả năm quyết định
bỏ qua. Nào ngờ đang định nhổ neo lại phát hiện ra tiếng động lạ thường, lúc
này cã năm con đều đang đói meo, bởi hôm qua con mồi chúng săn được bị đàn báo
đốm xông tới cướp giật, nên chúng không hề chần chừ, phóng người nhanh như
chớp lao về phía âm thanh phát ra.

Nhóm ba người nhặt củi không hề biết mình đã trở thành mục tiêu của đàn mèo,
cả ba đứng xoay lưng vào nhau lúi húi gom củi, tư thế của bọn họ lúc này tạo
thành hình tam giác khép kín, nhằm tránh trường hợp bị bọn thú bất ngờ tấn
công từ phía sau, cũng như có thể cùng nhau quan sát toàn cảnh chung quanh.

Bất chợt ông Long đứng thẳng người lên, dơ tay ra hiệu cho Lãng và Thuận dừng
lại.

"Sao thế chú Long?" Thuận dùng khẩu hình miệng hỏi khó hiểu.

"Chú nghe thấy có âm thanh lạ, mọi người phải chú ý cẩn thận." Ông Long cũng
dùnh khẩu hình miệng thông báo cho cả hai. Dù ông không phải là kẻ thường
xuyên lăn lộn trong thế giới trò chơi như những người chơi chuyên nghiệp,
nhưng ít nhiều ông cũng đã có chút thành tựu về phương diện phát triển giác
quan thứ sáu, cho nên bọn mèo dù có uyển chuyển đến mức nào, hành động của bọn
nó vẫn không thoát khỏi giác quan đặc biệt của ông.

Từ khi ông Long ra hiệu cho mọi người dừng mọi hành động, Lãng hiểu rằng xung
quanh có biến, bởi một người lão luyện như ông Long nếu không có nguy hiểm thì
nhất định sẽ không làm ra những hành động thừa thãi.

Hắn đưa bàn tay trái nắm chặt chuôi con dao thái bên hông, từ từ rút nó ra
khỏi cái vỏ bảo hộ. May mắn là tay trái của hắn hoàn toàn có thể hoạt động
linh hoạt như tay phải, nếu không với cánh tay vẫn còn đang đau âm ỉ vì hai
vết cào của con sư tử, đến cầm chắc dao còn khó khăn chứ nói gì đến bảo vệ bản
thân thoát khỏi sự tấn công của bọn thú. Cũng chính bởi vậy hắn mới hoàn toàn
yên tâm cùng hai người trong nhóm ra ngoài gom củi, nếu không với tình trạng
hiện tại, xông ra khác nào tự sát.

Thuận lúc này lại không được bình tĩnh như Lãng, dù trời đang ở nhiệt độ sấp
sỉ âm hai độ C, trên trán hắn vẫn lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hắn hiểu, dù đây là khoảng thời gian trống trong kịch bản, nhưng không có
nghĩa là người chơi sẽ được an toàn tuyệt đối, nên hắn đã dự đoán trước ra
ngoài chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng
đến khi nguy hiểm thật sự cận kề, linh hồn hắn vẫn không ngừng run rẩy liên
tục vì sợ hãi.

Cũng không thể trách hắn được, hơn hai mươi năm quen sống cuộc sống yên bình,
bỗng chốc gặp phải biến cố nghiêng trời lệch đất, tin rằng dù là bất cứ ai
cũng sẽ khiếp sợ như hắn. Hơn nữa lúc này gặp nguy mà hắn vẫn can đảm đứng yên
không bỏ chạy, cũng đã là một bước thay đổi vô cùng khó khăn đối với một người
như hắn.

"Bọn chúng đang tới." Ông Long tiếp tục dùng khẩu hình thông báo cho hai
người. Ông chuyển cây đuốc đang cháy trong tay phải sang tay trái, bàn tay
nhắm thẳng chuôi con dao thái treo bên hông rút mạnh ra. Ánh lửa phản chiếu
lên lưỡi dao sắc bén, tạo ra những vệt sáng loang loáng trên mặt đất.

Thuận thấy hai người kia đã trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hắn mím chặt
hai môi cố đè nén nỗi sợ hãi đang trào dâng trong lòng. Hai người kia, một
người đã có tuổi, một người thì vừa bị thương nặng còn chưa kịp lành, ấy vậy
mà bọn họ vẫn vô cùng bình tĩnh, can đảm đối mặt với mọi nguy hiểm, chẳng lẽ
một người đang trong độ tuổi trai tráng, hoàn toàn khoẻ mạnh như hắn lại không
bằng bọn họ?

"Mình nhất định phải mạnh mẽ hơn!" Hắn xiết chặt hai tay, tự cổ vũ chính mình,
nhịp tim đập nhanh như trống đánh ra quân của hắn, cũng đang dần bình ổn lại.

Bọn mèo càng tiến gần càng cảm thấy hưng phấn, chúng nghe thấy nhịp tim đập
của con mồi ngày một rõ ràng. Khi bước tới gần khu vực ánh sáng và bóng tối
giao nhau, năm con tản ra tứ phía, nhún người, dơ móng vuốt nhào thẳng về phía
con mồi.

Do đã chuẩn bị từ trước, nên khi thấy hai bóng đen nhanh như chớp vọt tới,
Lãng dơ cây đuốc đang cháy đón đầu một con, tay trái dựng thẳng con dao thái
chém mạnh về phía con còn lại.

Con mèo bên tay trái thấy ánh lửa lao tới, nó vội vã lách người đổi hướng,
thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng. Nhưng nhọ cho nó, cơ thể thì tránh được còn cái
đuôi yêu quý của nó thì không. Lông tóc chính là thứ dễ bắt lửa nhất, cái đuôi
của nó chỉ xẹt nhẹ qua ngọn lửa đã lập tức bùng cháy. Con mèo hoảng sợ, nó
điên cuồng khua khoắng cái đuôi trong không khí, nhưng cũng chính vì hành động
vô thức đó của nó khiến nó càng thảm hơn. Bởi khi cái đuôi của nó đập vào phần
đùi và phần bụng, cơ thể của nó cũng nhanh chóng chịu chung số phận giống cái
đuôi.

Cùng lúc đó con mèo bên tay trái cũng nhanh chóng lách mình tránh khỏi lưỡi
dao đang bổ tới của Lãng, chân trước của nó khi xẹt qua tay hắn, lâp tức đổi
hướng, ba móng vuốt sắc lẹm nhằm phía cổ tay cào mạnh xuống, khiến ống tay áo
rách ra ba đường thẳng tưng, vài nhúm bông trắng bên trong theo vết rách chui
ra ngoài, bay lơ lửng trong không khí.

Lãng vội lùi lại một bước, tay cầm đuốc đuổi theo hướng hạ xuống của con mèo.
Nhưng tốc độ nó quá nhanh, cộng thêm tay phải đang cầm đuốc của hắn bị thương
nặng, không được linh hoạt như ngày thường, cho nên trước khi ngọn lửa chạm
tới nó đã nhún người chạy thẳng về phía trước, hoà mình vào bóng đêm.

Bên phía ông Long cũng có hai con nhào tới, ông vận dụng chiến thuật y như của
Lãng, nhưng với khả năng hơn hẳn người thường, hiệu quả ông tạo ra so với hắn
giống như hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.

Con mèo thấy cây đuốc đang cháy bừng bừng trong tay ông Long vọt tới, nó cũng
nhanh chóng lách người tránh được, hơn nữa đuôi của nó cũng không gặp vận rủi
như con đồng bọn bên kia. Nhưng chắc tại hôm nay nó ra ngoài săn mồi quên
không xem lịch, nên chạm trán ngay phải kẻ đáng gờm nhất bọn. Ông Long liếc
mắt thấy nó lách người tránh thoát, bàn tay cầm cây đuốc của ông nhanh như
chớp đuổi theo sau nó, thành thử con mèo đang hí hửng, định bụng sau khi đáp
xuống đất sẽ xông lên tấn công tiếp, thì cái mông yêu quý của nó đã bắt lửa
cháy bừng lên.

Trong khi dùng lửa đối phó với con mèo bên phía tay trái, tay phải của ông
Long cũng đồng thời xoay ngang con dao thái, lưỡi dao nhanh chư chớp lao thẳng
về phía hai chân trước của con mèo đang chồm tới. Nhận thấy nguy hiểm, con mèo
vội vàng chuyển hướng, nhưng tốc độ của nó đọ không lại ông, thành thử một bàn
chân của nó bị con dao trong tay ông chém cho đứt hẳn khỏi cơ thể, rơi xuống
mặt đất.

Thuận thì không may mắn như vậy, dù chỉ bị một con mèo tấn công, nhưng do
không có kinh nghiệm cận chiến nên hắn là người chật vật nhất nhóm.

Hắn cũng tính dùng lửa đối phó với con mèo đang xông tới, nhưng khổ cái tay
cầm cây đuốc đang cháy lại là tay trái, mà hắn lại không phải là người thuận
cả hai tay như hai người kia, thành thử khi hắn đang lóng nga lóng ngóng di
chuyển cây đuốc về phía con mèo, thì nó đã đổi hướng, cái mồm đầy răng sắc
nhọn há lớn ngoạm chặt lấy cánh tay phải, lôi hắn ngã kềnh xuống đất.

Quá bất ngờ, hắn còn chưa kịp làm ra bất hành động gì, cơn đau buốt từ cánh
tay phải đã truyền thẳng đến đại não. Hơn thế nữa, cơ thể hắn theo lực kéo của
con cớm kia, không tự chủ được bị lôi xềnh xệch trên mặt đất.

Tình cảnh hung hiểm này khiến những ký ức về cảnh ông Vinh bị con sư tử vần vò
lần lượt hiện lên trong đầu hắn, tin chắc rằng nếu hắn không làm gì để chống
lại, chắc chắn dù được người khác cứu thương tích cũng không khá khẩm hơn ông
Vinh là bao.

Cây đuốc trong tay trái của hắn bị dúi xuống nền đất, ngọn lửa vốn đang cháy
rất to lập tức tàn lụi dần. Hắn nghiến chặt hàm răng, tay cầm đuốc cũng xiết
chặt lại, dùng toàn lực cố ổn định cơ thể đang bị rung lắc dữ dội vì con cớm
kia cò kéo, từng sợi gân xanh thô to nổi rõ trên trán và bàn tay hắn, chúng
giống như nhân chứng cho sự cố gắng vượt bậc của hắn vào thời khắc này.

Con mèo thấy con mồi đang dùng sức chống lại lực kéo của mình, nó rít lên một
tiếng qua cuống họng, bộ hàm chắc khoẻ dùng sức nghiến chặt hơn, như muốn cắn
đứt luôn cánh tay của hắn.

Nhận thấy nếu không hành động ngay lập tức, chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào
cho mình nữa. Hắn gào to một tiếng, bàn tay cầm đuốc bẻ ngoạt về phía cái đầu
đầy lông đen của con mèo, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất dí đầu lửa sắp tàn
thẳng về đám lông rậm rạp của nó. Ngay lập tức cái đầu nó bốc cháy, mùi khói
và mùi khét lẹt do protein trong đám lông của con mèo bị phân huỷ thốc thẳng
vào mũi, làm hắn ho sặc sụa.

Lãng và ông Long xử xong bọn mèo, thấy tình cảnh nguy hiểm của Thuận vội chạy
tới giúp đỡ.

Ngay khi cái đầu của con mèo vừa bốc lửa, con dao thái trong tay Lãng đã đâm
thẳng vào bụng nó, ngập đến tận chuôi dao. Còn ông Long thì chém mạnh một nhát
vào cần cổ, khiến máu từ động mạch chủ của con mèo phun ra như suối. Kết quả
nó còn chưa bị chết cháy đã bị hai kẻ mà nó xem là con mồi giết chết.

“Cứu được một người chơi thoát chết, điểm thưởng + 100.”

Dòng thông báo cộng điểm thưởng chạy qua trước mặt Lãng. Vì lần này có hai
người cùng cứu, với cả bản thân Thuận cũng đã dùng cây đuốc khiến cái đầu của
con mèo bốc cháy, cho nên điểm thưởng được cộng không nhiều như lần hắn cứu
ông Vinh. Như vậy tổng cộng số điểm thưởng hiện tại của hắn là 705 điểm.

Năm con mèo, chỉ còn lại một con cào Lãng xong chạy trốn là vẫn còn lành lặn,
nó đứng im trong bóng tối quan sát một lượt, sau đó lập tức bỏ lại đám đồng
bọn đang nằm la liệt trên mặt đất chạy mất dạng. Con bị cụt một chân trước
cũng bất chấp đau đớn, tập tễnh lẩn mình vào trong bóng đêm.


Tử Tù Mã 06 - Chương #11