Tại căn phòng đặc biệt, chỉ có một màu tối đen dành cho tử tù thuộc cấp độ cực
kỳ nguy hiểm, Lãng ngồi tựa lưng vào bức tường kim loại lạnh băng, hai mắt hắn
nhìn chăm chú vào khoảng hư vô, chẳng ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì
thông qua đôi mắt tĩnh lặng kia.
"Tử tù mã 06, anh đã chuẩn bị sẵn sàng dịch chuyển rồi chứ?" Ông Trung thở dài
nhìn gã thanh niên ngồi bất động như tượng đá trên màn hình giám sát, nếu
không có ánh đèn le lói chiếu vào cơ thể của hắn, chắc chẳng ai nghĩ căn phòng
kia có người bên trong.
Từ một gã thanh niên tràn đầy sức sống, chỉ trong vòng vài ngày lại giống như
ngọn nến sắp tàn. Những gì hắn đã trải qua, không phải ai cũng có thể thấu
hiểu.
Ông biết hắn bị oan, nhưng với khả năng hiện tại của mình, ông thật sự không
giúp được gì cho hắn. Hy vọng hắn có thể mạnh mẽ vượt qua tất cả, oanh oanh,
liệt liệt trở lại, tự rửa sạch oan khuất cho chính mình.
"Đã sẵn sàng." Lãng mấp máy làn môi khô nứt, phần đầu và lưng tựa vào tường
của hắn vẫn không hề nhúc nhích, dù chỉ một chút cũng không.
Nhận được câu trả lời, ông Trung đưa ngón trỏ kích nhẹ vào nút khởi động màu
đỏ trên màn hình tinh thể siêu mỏng trước mặt. Sau hai giây, bốn luồng sáng
trắng từ bốn góc phòng chiếu thẳng vào cơ thể Lãng, bao trọn lấy hắn vào bên
trong.
"Chúc may mắn, anh bạn trẻ!" Ông Trung thì thầm với căn phòng trống không, bên
trong màn hình giám sát.
...
Khi Lãng mở mắt ra, hắn thấy mình đang ngồi trên một chiếc xe việt dã bảy chỗ
cổ lỗ sĩ. Bên ngoài cửa sổ xe là cảnh thảo nguyên khô cằn, với những bầy thú
đủ loại chạy qua chạy lại. Do xe chạy khá chậm, nên hắn có thể tỉ mỉ quan sát
rõ ràng tất cả mọi thứ.
Vị trí ngồi hiện tại của hắn là ghế phụ, ngay cạnh ghế dành cho tài xế. Điều
khiến hắn ngạc nhiên là, loại xe nếu ở thế giới của hắn chỉ là đống sắt vụn bỏ
đi này, lại có thể lái tự động không cần đến người điều khiển. Đúng là một nơi
kì lạ!
Đưa mắt nhìn lên chiếc gương chiếu hậu treo trên khoảng giữa ghế phụ và ghế
lái, hắn quan sát bên dưới một lượt.
Trong xe có tổng cộng năm người cả già lẫn trẻ, tính cả hắn là vừa tròn sáu.
Cả năm đều đang lo lắng bất an, dáo dác hết nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại quay
sang nhìn mọi người trong xe. Quần áo trên người bọn họ và hắn na ná giống
nhau, đều là đồ bảo vệ cơ thể khỏi mất nước trong điều kiện thời tiết khô nóng
trên mức trung bình.
Có lẽ khi đến nơi này hắn đã bị tráo đổi quần áo, nếu không tại sao quần áo
của hắn lại giống năm người kia như vậy. Hơn nữa hắn nhớ rất rõ, trước khi tới
nơi này, hắn vẫn luôn mặc chiếc áo sơ mi yêu thích của mình.
Khi Lãng còn đang miên man suy nghĩ, một lượng tin tức khổng lồ do người có
tên Bố Trẻ gửi tới, truyền thẳng vào não bộ, khiến hắn cảm thấy đầu váng, mắt
hoa.
Đây là một thế giới giả tưởng, không kẻ nào biết người tạo ra thế giới này là
ai.
Nơi này chính xác là một trò chơi đẫm máu, người chơi muốn sống sót thì phải
tìm cách thoát khỏi sự đeo bám của những quỷ hồn và bọn dã thú.
Mới đầu chỉ là giết dã thú, đấu quỷ hồn, dần dần phải chiến đấu với cả người
lẫn thú và quỷ của các quân đoàn khác.
Người chơi được lựa chọn ngẫu nhiên ở các đất nước khác nhau, với đủ loại lứa
tuổi, đủ loại nghề nghiệp khác nhau.
Không cần biết bạn là ai, chỉ cần bạn xem đoạn video với tựa đề "Hướng dẫn
cách trở thành thợ săn chuyên nghiệp", thì bạn chính là kẻ được chọn.
Nội dung của đoạn video kia quay cảnh, một nhóm người đang điên cuồng đuổi bắt
đàn lợn lòi khổng lồ trong rừng, sau đó lại chuyển sang cảnh nhóm người đang
chiến đấu với đám thực vật biến dị, còn có cả cảnh thu phục quái vật dưới đáy
biển. Cảnh kết thúc video là hình ảnh nhóm người đang gào thét hoảng sợ, chạy
trốn khỏi một thứ vô hình trong màn đêm.
Khi đoạn phim kết thúc, màn hình hiện ra một dòng chữ màu xanh lá cây: "Chào
mừng bạn gia nhập trò chơi, hi vọng bạn không ngỏm quá sớm!"
Đoạn video này cũng không phải muốn tìm là lập tức tìm được, nó xuất hiện rất
ngẫu nhiên, thời gian không hề cố định. Hơn nữa một khi nó xuất hiện trước
mặt, dù có xem hay không người đó cũng bị kéo vào thế giới giả tưởng này, sau
đó bắt đầu những chuỗi ngày kinh hoàng nhất trong cuộc đời.
Khi trò chơi bắt đầu, người chơi phải chơi theo kịch bản do Bố Trẻ, tổng giám
đốc điều hành thế giới giả tưởng này đưa ra. Nếu làm trái lại kịch bản, người
chơi sẽ bị trừ một số điểm thưởng nhất định. Khi điểm thưởng trở về con số 0,
cho dù có hoàn thành trò chơi, người chơi cũng sẽ nhận được vé máy bay một
chiều của hãng hàng không Âm Phủ.
Ngốn xong đống tin tức, Lãng đưa tay day nhẹ hai huyệt thái dương đau nhức.
Hiện tại hắn đang ở trong thế giới trò chơi có cấp độ dễ nhất, nhưng nhìn qua
hắn lại chẳng thấy nó dễ nhằn chút nào. Đối với một kẻ quanh năm chỉ cặm cụi
làm việc với những người bị kiện cáo và quan toà như hắn, một cú tát toàn lực
của con sư tử ở nơi này, cũng dư khả năng khiến hắn chết không kịp ngáp.
Không để hắn và năm người trên xe chờ lâu, kịch bản mở màn của trò chơi lập
tức được gửi đến. Kèm theo đó là dụng cụ bắt thú hình tròn, nửa trắng nửa đen
được gửi cho từng người, cùng hướng dẫn sử dụng rất chi tiết.
Lãng không vội tìm hiểu về cái thứ quái dị hình tròn kia, việc hắn cần làm lúc
này là nắm chắc kịch bản trong tay, tìm ra đường đi nước bước, an toàn vượt
qua màn đầu tiên.
Kịch bản trò chơi có chủ đề là "Thảo nguyên hung hiểm", viết về sáu nhà sinh
vật học đến thảo nguyên Châu Phi, ghi hình cuộc sống thường ngày của tất cả
động vật làm phim tài liệu.
Khi cả sáu đang sôi nổi bàn luận về vẻ đẹp hoang sơ của nơi này, bốn bánh xe
bị hơi nóng từ mặt đất phả lên làm cho nổ tung. Cả nhóm lục tục kéo nhau xuống
thay bánh xe mới, nhưng chẳng hiểu sao, bánh xe mới vừa lắp vào còn chưa kịp
nóng vít, đã lập tức nổ tung như mấy cái bánh cũ.
Do trước khi xuất phát không dự đoán trước được tình huống này, nhóm người chỉ
mang theo bốn cái lốp dự phòng. Hiện tại không còn lốp để thay, lại thấy nơi
này cách điểm đến không xa, cả bọn quyết định bỏ xe lại, xách theo đồ cuốc bộ
đi tới điểm đến, chờ cứu hộ tới tiếp viện.
Mới đi chưa được hai ki-lô-mét, sáu người đã mệt lử vì thời tiết nóng nực đến
gần năm mươi độ C, cộng thêm mang vác máy móc quay phim cùng đồ ăn, thức uống
trên vai. Vừa hay thấy gần đó có một dòng sông lớn, trên bờ sông có một đàn
ngựa vằn số lượng lên đến gần nghìn con đang nhở nhơ gặm cỏ. Thấy không có
nguy hiểm, cả sáu hồn nhiên chạy tới bụi cây lá gai cạnh bờ sông nghỉ ngơi,
tiện thể quay luôn cảnh sinh hoạt của đàn ngựa vằn.
Đúng lúc cả nhóm vừa dựng xong máy quay phim, đang định chọn góc bấm máy, thì
một đàn sư tử ẩn nấp gần đó lao tới tập kích.
Do quá bất ngờ, lại thêm phản ứng không nhanh nhạy bằng bọn thú, đoàn người
còn chưa kịp hoàn hồn, một người trong nhóm đã bị lũ sư tử hạ gục, phanh thây
ngay tại chỗ, máu và nội tạng vương vãi đầy mặt đất.
Đến đây kịch bản màn mở đầu của trò chơi kết thúc, muốn biết diễn biến tiếp
theo của trò chơi thì phải đợi kịch bản màn kế tiếp được gửi đến.
Sau khi đọc xong kịch bản, Lãng nhận được 150 điểm thưởng cho lần tham gia trò
chơi này. Nếu dùng hết một trăm năm mươi điểm thưởng hiện có, đồng nghĩa với
việc hắn một lần nữa bị kết án tử hình, sẽ ngỏm thật sự.
“Mình không thể chết ở đây được!” Hắn xiết chặt mười ngón tay, tự nhủ trong
lòng.
"Năm phút chuẩn bị trước khi chính thức nhập vai bắt đầu đếm ngược."
Dòng chữ thông báo màu xanh chạy qua chạy lại trước mặt cả sáu người, bên cạnh
dòng chữ có thêm cái đồng hồ điện tử, màn hình đồng hồ hiển thị bốn phút và số
giây phía sau đang thay đổi liên tục.
Lãng tranh thủ thời gian còn lại, xem qua một lượt lời thoại dành cho mình ở
màn mở đầu.
Trong kịch bản hắn tên Nam, năm nay ba mươi tuổi, vừa tốt nghiệp thạc sĩ
chuyên ngành sinh vật học, được nhóm năm người kia rủ đi cùng đến vùng thảo
nguyên khô cằn này.
Lời thoại của hắn không nhiều lắm, chủ yếu là lời thoại của cặp đôi diễn chính
là Thuận và Trang. Độ tuổi của bọn họ sấp xỉ hắn, đọc qua miêu tả trong kịch
bản bọn họ là bạn thân học cùng chuyên ngành, lại cùng một lớp nên luôn cùng
nhau lập ra kế hoạch thám hiểm. Dĩ nhiên chuyến đi lần này cũng là do bọn họ
khởi xướng.
Ba người còn lại là ba vị giáo sư có tiếng trong ngành, vốn có máu phưu lưu
mạo hiểm trong người, cho nên vừa nghe Thuận nói qua về chuyến đi, cả ba ngay
lập tức đồng ý nhập bọn.
"Thời gian năm phút kết thúc, người chơi bắt đầu nhập vai diễn, nếu chậm trễ,
mỗi giây trôi qua sẽ bị trừ một điểm thưởng."
Nhìn mức hình phạt nếu cố tình câu giờ trong mục thông báo vừa xuất hiện, nhóm
người chơi còn đang lo lắng bất an liền cuống hết lên.
Lãng lại tương đối bình tĩnh, gần mười năm kinh nghiệm làm thầy cãi, đã rèn
luyện cho hắn luôn có một cái đầu lạnh trong mọi tình huống.
"Cảnh... cảnh vật ở đây thật... thật tuyệt Trang nhỉ?"
Gã thanh niên ngồi ở hàng ghế phía sau Lãng diễn vai Thuận, giọng nói hắn cứng
ngắc, lắp ba lắp bắp đọc lời thoại đầu tiên.
"Um!" Cô gái diễn vai Trang vội vã đáp lời. "Thật bõ công chúng ta lặn lội
đường xa đến nơi này."
Giọng cô tuy có chút hơi run rẩy, nhưng đọc lời thoại cũng khá trơn tru.
Lãng chống cằm nhìn hai người qua gương chiếu hậu, có vẻ họ cũng thuộc dạng
mới toanh như hắn, không khó để thấy được những nét sợ sệt toát ra từ đôi mắt
cả hai.
"May là nhờ có hai đứa, nếu không ba ông già bọn chú chắc cả đời cũng không
đặt chân đến mảnh đất châu phi xinh đẹp này."
Ông Long, một trong ba người đàn ông trung niên lên tiếng đọc lời thoại của
mình. Chắc do đã trải đời nhiều, nên ông ta đọc thoại tương đối ổn, mượt mà
hơn cặp đôi diễn chính rất nhiều.
"Hi... hì..." Thuận cố gắng bật ra tiếng cười vui vẻ, nhưng có vẻ hắn đã thất
bại. Cũng may đây không phải diễn để quay thành một bộ phim, đối với kỹ năng
diễn xuất của người chơi, Bố Trẻ cũng chẳng đưa ra yêu cầu gì khắt khe cho
lắm.
"Nếu... lần sau tìm ra nơi nào thú vị, bọn cháu nhất định sẽ rủ các chú đi
cùng." Thuận nâng tay lau mồ hôi chảy dài trên mặt, cố gắng bình tĩnh đọc xong
lời thoại của mình.
"Nhất trí." Ông Vinh khô khan nói ra câu đầu tiên. "Người ta nói, cuộc đời là
những chuyến đi, hãy đi khi còn có thể, thế nên bọn chú nhất định phải đi khám
phá tất cả những nơi hoang dã trên trái đất này."
Một câu hùng hồn như thế, qua miệng ông ta lại trở thành câu nói chẳng có tí
cảm xúc nào.
Cũng may là nhập vai đến đâu, lời thoại sẽ tự động xuất hiện trong đầu, nếu
không e là cả đám vì loay hoay tìm lời thoại của mình mà bị trừ sạch điểm
thưởng nhận được.