Tầm Bảo


Người đăng: zip94cute

Tiêu Sơn vừa đi cũng không thể nhịn được tò mò ngước đầu về phía sau sơn động.
Một sơn động tối om chứa đựng đầy bí mật. Hắn biết được sơn động chắc chắn
không thể có vật gì đánh động được hắn nhưng cái tâm lý tò mò do xem quá nhiều
phim ảnh liên quan tới mấy loại đi tìm kho báu thì Tiêu Sơn không nhịn được
hít một hơi cố gắng nén lại hưng phẩn của mình.

Tiểu Y Tiên thấy vậy hừ lạnh nhìn về phía hắn mà cọi thường mà khinh bỉ. Rõ
ràng mồm tên này vừa nói hô rất to và rõng rạc rằng thứ ở dưới đó không đánh
động được hắn. Hiện giờ đôi mắt tham lam của hắn quả thực chẳng khác nào đang
nhìn mỹ nữ khỏa thân ưỡn người ra chờ hắn đến sơi tái đã hoàn toàn bán đứng
hắn. Tiểu Y Tiên bĩu môi nhìn về phía hắn.

Lúc hai người trở lại đội ngũ, phát hiện tại chỗ nghỉ ngơi đám dong binh sớm
đã chờ bọn họ. “Tiểu Y Tiên, may mà nàng đã trở về, nếu không ta cũng sẽ phái
người đi tìm!”

Bất quá khi nhìn thấy Tiêu Sơn phía sau Tiểu Y Tiên, ánh mắt của Mục Lực rất
nhanh biến đổi. Ban đầu là sát khí cực độ ngay sau đó là ánh mắt ấy biến hóa,
khuôn mặt của Mục Lực trở nên tươi cười. Mục Lực mỉm cười nhìn về phía Tiêu
Sơn nói: “Thì ra là vị tiểu huynh đệ này!”

Tiêu Sơn nhíu mày lại. Hắn cảm giác được có cỗ nguy hiểm. Lúc này đám người có
khoảng ba mươi người. Ba mươi người này toàn bộ đều mang ký hiệu của Lang Thủ
dung binh đoàn. Tất cả đều tập hợp với nhau, Mục Lực cười nói: “Vừa rồi ta suy
nghĩ cảm giác lúc đó mình có phần lỗ mãng, kính xin vị tiểu huynh đệ này đừng
để bụng!”

Mục Lực tiến tới gần Tiêu Sơn đồng thời hắn vỗ vỗ lên vai của Tiêu Sơn cười
nói: “Đến đây huynh đệ, ta Mục Lực muốn bồi tội với ngươi!” Tiêu Sơn rõ ràng
ngửi được mùi thơm nhè nhẹ khi bàn tay hắn vỗ lên người của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn
cũng cau mày đề phòng. Nhưng hắn phát hiện ra đó chỉ là một loại xạ hương có
chút đặc biệt cũng không phải là thuốc độc gì.

Mục Lực rất thân thiện kéo tay của Tiêu Sơn về phía đám dung binh. Đám dung
bình nhìn về phía thiếu niên xấu xí, bộ mặt họ lại xuất hiện vẻ tươi cươi
nhưng rõ ràng trong ánh mắt của họ lại xuất hiện vẻ chán ghét đối với hắn.
Tiêu Sơn cảm nhận được sát khí của đám người này đối với hắn. Tiêu Sơn mỉm
cười thẩm nghĩ: “Được rồi, để ta chơi với các ngươi một lần!”

Tiêu Sơn tiến đến về phía đám người sau đó hắn ngồi xuống phía dưới. Đồng thời
lình hồn cũng mở ra trạng thái lớn nhất sau đó hắn mới yên lặng ngồi xuống.
Mục Lực cười đưa chén rượu về phía Tiêu Sơn nói: “Mùa đông như thế này thường
thường uống một chén rượu sẽ ấm áp hơn nhiều…”

Mục Lực hớn hở vươn tay ra, trong tay của hắn cầm một chén rượu hắn nói: “Đến
đây người huynh đệ, ta kính ngươi một ly. Uống xong ly này ta hy vọng vị huynh
đệ đây sẽ tha thứ cho hành động lỗ mãng của Mục Lực ta!”

Tiêu Sơn cầm lấy một chén rượu. Hắn ngước nhìn về phía đám lính đánh thuê. Đám
lính đánh thuê vẫn tỏ ra ăn uống rất bình thường nhưng con mắt lại len lén
nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn ngước nhìn về phía Tiểu Y Tiên thấy được nàng đang
nháy mắt về phía hắn. Có vẻ như người thông minh như Tiểu Y Tiên phát hiện ra
được điều gì đó. Tiêu Sơn thấy vậy cười híp mắt hơn nữa cực độ dâm đãng, hắn
nhẹ nhàng dùng hai ngón tay hôn lên môi mình sau đó thổi về phía Tiểu Y Tiên.

Thấy bộ mặt xấu xí đang hôn gió về phía mặt của mình thì Tiểu Y Tiên vô cùng
tức giận cùng xấu hổ. Trước mặt tất cả mọi người hắn nhanh chóng uống vào một
chén lớn. Sau đó hắn đưa tay lên không trung lật chén xuống biểu thị chén rượu
đã uống hết không thừa giọt nào. Tiểu Y Tiên thầm mắng: “Tên ngu ngốc!”

Mục Lực thấy vậy cười lớn vỗ vào vai của hắn nói: “Tốt, người huynh đệ, tửu
lượng của cậu thật là lớn! Mọi người đến đây cùng vị huynh đệ này uống nào!”

Tiêu Sơn cảm giác được khi mình uống rượu vào thì sau khi tiến vào bụng. Có
một loại dược lực bắt đầu tan vào trong máu của hắn. Loại dược lực này có tác
dụng vô cùng chậm gần như không để ai biết. Nhưng tiểu thiên hà bắt đầu quay
tròn với tốc độ nhanh hơn, thiên hà nguyên lực vọt ra khỏi tiểu thiên hà tiến
thẳng đến đó đánh mạnh vào đám thuốc. Đám thuốc này ngay lập tức bị đánh tan
không còn bất cứ tác dụng nào. Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Ra là vậy độc dược mãn
tính sao?”

Sau khi uống rượu xong, Tiêu Sơn cũng xin phép với đám dung binh nói: “uống
rượu quá nhiều cũng không tốt! Ta còn không hy vọng đến khi ma thú đánh đến
đít rồi mà ta vấn không mở nổi mắt a!” Tiêu Sơn mỉm cười nhún nhún vai.

“hahaha…” Mấy dung binh bình thản cười nói. Mục Lực mỉm cười, mười ngón tay
đan vào nhau, hắn bình thản nói: “Được rồi, ta cũng không tiện giữ vị huynh đệ
này nữa! Đúng rồi từ nãy giờ uống rượu ta còn chưa thỉnh cao danh quý tánh của
huynh đệ a!?”

Tiêu Sơn mỉm cười nhìn hắn nói: “Tên ta là Bất Bại, bất trong chữ không thể
nào, bại trong chữ bại trận!”

“Hahaha…” Nghe thấy vậy Mục Lực phá lên cười nói: “Tiểu huynh đệ, cái tên thật
là khí phách!”

Tiêu Sơn nhún nhún vai sau đó đi về phía Tiêu Y Tiên. Tiểu Y Tiên thấy vậy sau
đó cười với hắn một nụ cười ấm áp nói: “Bất Bại, ngươi hình như vừa rồi không
được khỏe có muốn ta kiểm tra một chút được không!?”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy gật đầu cười nói: “Được a! Ta đúng là cảm giác có chút
không được khỏe!” Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy gật đầu. Thiếu niên xấu xí từ từ
ngồi về phía bên cạnh nàng. Hắn đưa tay ra, Tiểu Y Tiên bắt đầu kiểm tra cho
hắn. Thiếu nữ cầm vào tay của hắn kiểm tra một chút, nàng rõ ràng đã kiểm tra
rất kỹ thấy được hắn cũng không có bị trúng độc gì. Hơn nữa thân thể của hắn
cực kỳ kỳ lạ giống như bị một màn sương bao phủ không nhịn được rõ.

Bàn tay của nàng chạm lên cánh tay của hắn mà xem xét nhưng lúc này bàn tay
của hắn lại đang làm một việc khác là xoa lấy bàn tay của Tiểu Y Tiên. Bị
thanh niên xấu xí này dùng bàn tay xoa lên cánh tay của mình, Tiểu Y Tiên vừa
xấu hổ vừa tức giận. Còn những ánh mắt của mấy người dung binh đoàn hoàn toàn
là phun ra lửa. Tiêu Sơn tự lẩm bẩm nói: “Đúng vậy ta phi thường cảm giác
không được khỏe, vẫn là nhờ Tiên Nhi y sư chăm sóc một chút mới được!”

Nhìn ánh mắt vô cùng dâm đãng của Tiêu Sơn. Tiểu Y Tiên lúc này hừ nhẹ một cái
đẩy cánh tay của hắn ra. Nàng cảm giác giống như khi hắn nhìn về phía mình
trong đầu của hắn đang xuất hiện những ý nghĩ vô cùng dâm đãng. Thật ra thì
Tiêu Sơn đúng là có ý nghĩ này. Hắn đang mường tượng ra cảnh tượng Tiểu Y Tiên
mặc một bộ đồ y tá, hơn nữa quần của nàng lại là quần cụt để lộ ra chiếc chân
trắng nõn chắc hẳn sẽ rất gợi cảm. Tiêu Sơn bộ dạng hoàn toàn hóa thành cực
phẩm sắc lang, bộ dạng này giống như sợ người ta không biết hắn là sắc lang
ấy.

“Kiểm tra đi, ta cho các ngươi kiểm tra. Độc này vô sắc, vô vị, hoàn toàn là
độc dược mãn tính muốn phát hiện ra khó hơn lên trời” Mười ngón nắm chặt, Mục
Lực thầm nghĩ trong đầu. Hắn thầm nghĩ: “Tiểu tử, ngươi đừng trách ta a! Ai
bảo ngươi đánh chủ ý với Tiểu Y Tiên. Chỉ trách ngươi đánh chủ ý với người
ngươi không nên đánh chủ ý mà thôi. Nếu có kiếp sau mà nói, ngươi nên hiểu
được có một số người ngươi không nên nhắm vào đấy!”

Sau thời gian nghỉ ngơi, đội ngũ lại khởi hành. Lần này đoạn đường đi còn hơn
trước một khoảng nhưng lại an tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù vẫn gặp hai ba ma thú
công kích nhưng cũng không tạo ra hỗn loạn gì. Tiêu Sơn vẫn là một kích phải
chết, nhưng đồng thời hắn biểu hiện ra cơ thể mình hơi yếu hơn một chút để đám
người Mục Lực nhìn rõ.

Ngay ngày hôm đó trước lúc trời tối, đội ngũ rốt cuộc cũng an toàn đến nơi hái
thuốc - một thung lũng khắp nơi sinh trưởng đầy dược thảo. Trong thung lũng
sinh trưởng đầy các loại dược thảo, vừa tiến vào đã ngửi thấy mùi dược liệu
thơm ngát phiêu lãng trong không trung, hít sâu một hơi liền làm cho người ta
khoan khoái thanh thản.

Tiểu Y Tiên tiến tới sau đó khe khẽ thở dốc, nàng quay lại nhìn về phía mọi
người nói: “Mọi người ở chỗ này hạ trại nhưng cần phải cẩn thận tránh phá hủy
các cây dược liệu ở đây”

Nghe Tiểu Y Tiên mở miệng, chung quanh đám dong binh lập tức lớn tiếng đáp
ứng, nhiệt huyết dâng lên bắt đầu kiến thiết lều trại. Nhìn Tiểu Y Tiên chỉ
đơn giản bằng một câu nói, đám dong binh liền bán mạng làm việc, Tiêu Sơn phì
cười, hắn thực sự đánh giá thấp địa vị của tiểu ny tử này trong lòng mọi
người. Tiêu Sơn tùy tiện tiến về phía một gốc cây, hắn nhắm mắt lại tựa vào
gốc cây. Lúc này Tiểu Y Tiên bắt đầu chỉ huy đội ngũ hái thuốc đào móc dược
thảo, sau đó cũng động bước đi dạo quanh thung lũng.

Bởi vì nguyên nhân nào đó, bên trong thung lũng năng lượng nồng hậu tinh thuần
hơn nhiều bên ngoài, cho nên có thể thúc đẩy dược thảo ở chỗ này sinh trưởng
nhanh chóng. Thung lũng có diện tích rất lớn, địa hình bên trong đến cả cũng
chưa từng dò xét hết, mà hiện tại vị trí của bọn Tiêu Sơn đang đứng, bất quá
chỉ là một khối đất bằng phẳng khá rộng ở bên ngoài mà thôi. Tiêu Sơn quan sát
dấu vết có một số dấu vết cũ ở đây. Rõ ràng là họ cũng nhiều lần đến đây.

Khu vực này khá là quang đãng không có quá nhiều cây lớn cùng bụi cây rậm rạp.
Những chỗ này rất khó cho ma thú ẩn nấp. Rõ ràng họ đã từng nhiều lần đến đây
tìm kiếm dược liệu. Tiêu Sơn quan sát vẻ mặt của đám dược viên rõ ràng họ tỏ
ra đối với nơi này vô cùng quen thuộc. Tiêu Sơn tùy ý dạo xung quanh một chút
đồng thời kiếm một chút rau rại, sau đó hắn mới quay lại khu vực trướng bồng.

Trở lại nơi hạ trại, đoá đoá lều vải màu trắng đội đất mọc lên, rất nhiều dong
binh đang bận rộn chuẩn bị bữa tối. Tiêu Sơn mỉm cười sau đó lấy ra một đống
thịt sau lưng. Hắn đem đống thịt này ra bắt đầu công việc chế tác. Hắn dù sao
đối với rau rại không quá rõ ràng bất đắc dĩ phải ăn một chút để cảm giác vị
của mấy thứ rau rại này sau đó đảm bảo phối hợp với nhau. Hy vọng nó không trở
thành thuốc độc.

Tiêu Sơn ngay lập tức chiếm lấy một vị trí bếp lò. Thấy vậy vị đại hán kia căm
tức nhưng cũng không có phản đối. Tiêu Sơn bắt đầu nhanh chóng đưa một đống
thứ vào với nhau sau đó trộn lẫn vào với nhau. Hắn bắt đầu xào nấu, xào nấu.
Hắn cũng tự mình cho gia vị vào cùng với tự mình nếm thử. May mắn lần này mùi
vị bắt đầu thơm phưng phức. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: “Thí nghiệm không
ngờ lại thành công mỹ mãn!”

Nghe thấy câu này đám người kia đều giật mình há hốc mồm. Tiêu Sơn cười đáp:
“ta nghĩ là không có độc đâu!” Hắn đưa thứ này ra, đám người dung bình lùi
lại. Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: “Các ngươi không ăn thì thôi! Món này để cho ta
đấy nhé!”. Chỉ thấy hắn chạy ra khu vực nước suối một lúc sau đó mang theo một
cái bọc đen ngòm quay lại. Thấy vậy mấy tên đại hán nhìn về phía Tiêu Sơn càng
có cảm giác quái dị.

Tiêu Sơn đem chực tiếp cục đất về phía đám lò bắt đầu nướng lên. Ánh mắt của
Mục Lực cùng với Tiểu Y Tiên đang ở trung ương tò mò nhìn về phía hắn. Ngay
sau đó hắn đem cục đất đó nướng đến khi nó bắt đầu toàn chỗ khô nóng thì mới
ngừng lại. Tiêu Sơn nhìn về phía cục đất liếm một cái, vẻ mặt tỏ ra vô cùng
thích thú. Đám người dung binh đều rùng mình thầm nghĩ: “người quái dị đến
thức ăn cũng vô cùng quái dị!”

Kế tiếp hắn lại không biết từ đâu lấy ra một cục khác đặt sẵn vào chỗ đó. Hắn
cầm lấy cục đất đã được nung kỹ sau đó tiến về phía hai người Mục Lực và Tiểu
Y Tiên đang ngồi ở đống lửa trung tâm. Họ đang ngồi ở đó sưởi ấm cũng như ăn
uống. Thấy thân ảnh của Tiêu Sơn đi tới, Mục Lực khuôn mặt mỉm cười, hướng
Tiểu Y Tiên cười nói: “Bất Bại tiểu huynh đệ thiên phú tu luyện rất không tồi,
ngày sau thành tựu khẳng định sẽ không thấp.”

“Có lẽ vậy.” Tiểu Y Tiên hờ hững, từ chối đàm luận.

“Ta đi kiểm kê dược liệu, trật tự trong doanh vẫn phiền toái Mục Lực thiếu gia
hỗ trợ quản lý một chút.” Tiểu Y Tiên hướng Mục Lực mỉm cười, Mục Lực khe khẽ
gật đầu.

Sau đó có vài người múc mấy thức ăn thơm ngon đưa cho hai người. Mục Lực hướng
về phía Tiểu Y Tiên cười nói: “Tiểu Y Tiên món này rất ngon, nàng thử xem!”

Tiểu Y Tiên thấy vậy mỉm cười nói: “Cảm ơn!” Sau đó nàng bắt lấy món thức ăn
của Mục Lực đưa cho nàng. Bất quá khi nhìn thấy được Tiêu Sơn mang theo cục
đất tiến đến, trong tay hắn còn cầm theo mấy cái đĩa thì nàng nhíu mày một
cái. Thiếu nữ từ từ đặt món ăn của Mục Lực đưa cho xuống đất.

Mục Lực ho khan nhìn về phía Tiêu Sơn đã tiến tới rồi hỏi: “Bất Bại huynh đệ,
thứ này trong tay ngươi là thứ gì!?”

Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Thức ăn! Hơn nữa còn là món rất ngon! Thế nào Mục Lực
huynh đệ cùng với các vị huynh đệ ở đây có ai muốn thử hay không!?”

Tiêu Sơn quét mắt về phía mọi người thấy được mọi người lắc đầu sau đó nhanh
chóng tránh nhìn về phía ánh mắt của Tiêu Sơn. Mục Lực ho khan vài tiếng: “Món
này ha, có lẽ ta ăn không quen, Tiêu Sơn huynh đệ vẫn là tự thưởng thức a!”

Tiêu Sơn cười thầm trong lòng hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang ngồi bên cạnh
Mục Lực hỏi: “Thế nào cô có muốn thử món ngon do ta nấu ăn hay không!?”

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên sắc mặt hơi đổi nhưng sau đó khinh thường nói: “Có
thể! Nhưng sao ngươi không ăn một miệng trước!” Nàng muốn thử một chút Tiêu
Sơn, nàng còn không tin hắn có thể ăn được cái món này a. Nếu như hắn ăn được
món này đó mới là một chuyện là. Một cục đất mà có thể ăn được sao.

Tiêu Sơn nhếch miệng lên nói: “Tiểu ny tử, vẫn là cô biết thưởng thức món
ngon!” Tiêu Sơn cầm lấy một cục đá cuổi gần đó. Hắn cầm trong tay xoay xoay
vài vòng kiểm tra độ tròn, độ sắc và độ cứng của cục đá. Ngay sau đó hắn dùng
cục đá đập lên cục đất đang nóng kia. Thực ra hắn có thể dùng tay không nhưng
thực sự là không quá quen mà thôi. Mọi người có chút tò mò về hành động của
Tiêu Sơn.

Ngay sau đó là một mùi hương ngào ngạt thơm nức từ trong kẽ nứt trào ra. Mọi
người ngửi được mùi hương thơm này không khỏi hít hà tham lam mà hít lấy hít
để. Tiêu Sơn dùng cánh tay nhẹ nhàng tách mọi thứ bên trong ra. Lúc này xuất
hiện ở cục đất là một con gà. Con này rõ ràng là ma thu nhất giai mà hắn bắt
được trong mấy đợt tấn công vừa rồi. Hắn cười khoái trá nhìn đám dung binh,
sau đó nhẹ nhàng bẻ lấy một miếng đùi gà đặt vào đĩa đưa cho Tiểu Y Tiên.

Tiểu Y Tiên lúc này đã sớm đói, nàng không nhịn được bắt đầu nuốt nước miếng.
Mấy tên dung binh cũng bắt đầu nuốt nước miếng. Tiêu Sơn thầm cảm giác có chút
khoái trá, hắn nghĩ nói: “mấy tên tiểu tử các ngươi, rõ ràng vừa rồi không
muốn ăn còn nuốt nước miếng cái gì!”

Mục Lực hít hà nhìn về phía Tiêu Sơn cười nói: “Bất Bại tiểu huynh đệ, món này
có vẻ rất ngon đi! Không biết món này tên là gì!?”

Tiêu Sơn cười nói: “Món này tên là gà ăn mày!” hắn cười hắc hắc.

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên nói: “Món này rất ngon nhưng cái tên không được quá
hay!”

Tiêu Sơn cười đáp: “Ngon sao, nếu như nàng muốn ngày ngày ta có thể nấu ăn cho
nàng!” Nghe thấy vậy mấy dung binh khinh bỉ nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn không
thèm để ý nói: “Cái này có liên quan tới một sự tích. Hơn nữa ăn một con gà
thì có nghĩa là gà ăn mày mà ăn hai con có nghĩa là gà phú quý!”

Tiểu Y Tiên nghe được lời của hắn mới đầu thì đỏ mặt. Bây giờ nhìn kỹ khuôn
mặt của hắn đúng là thực sự rất xấu nhưng cũng không quá xấu như lúc ban đầu
mình gặp nữa. Tiểu Y Tiên tò mò hỏi: “Sự tích gì!?”

Tiêu Sơn gãi gãi đầu nói: “nếu cô muốn nghe mà nói!” Tiêu Sơn bắt đầu từ từ kể
ra sự kiện liên quan tới món gà ăn mày này. Hắn cũng dùng cái này đi câu gái
được ba đến bốn lần rồi thì phải. Dù là cũ rich nhưng rất hữu ích chỉ cần là
cô gái này chưa nghe bao giờ như vậy nó vẫn có hiệu quả. Nghe thấy vậy mọi
người mới gật đầu thì ra sự tích lại là như vậy.

Tiêu Sơn sau khi ăn xong hắn lại lấy ra một cục đất khác. Tiểu Y Tiên dù sao
sức ăn có hạn, nàng cũng chỉ ăn lấy một miếng thịt bên kia để lấy cái gọi là
phú quý chứ không thể nào cũng hắn ăn hết được. Tiêu Sơn cũng không có ý định
ăn hết mấy thứ này. Hắn hướng về phía mấy vị huynh đệ nói: “Các vị nếu muốn
cũng có thể ngồi vào chung vui!” Nghe thấy vậy một vài tên lính đánh thuê
không nhịn được mà tiến vào gần. Nhưng chỉ vài tên lính đánh thuê thôi ngay
lập tức trong vài phút con gà chỉ còn lại duy nhất xương.

Tiểu Y Tiên lúc này cũng tiến vào vào trướng bồng ở trung tâm. Ánh mắt nhìn
chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu, đợi đến khi chủ nhân của nó khuất khỏi tầm
mắt, Mục Lực lúc này mới có lý do để thu hồi ánh mắt, bàn tay nắm lại, khóe
miệng nhếch lên thoáng hiện nụ cười quỷ dị.

Sắc trời tựa như đống lửa đang cháy chậm rãi phủ xuống dãy núi. Hắc ám bao phủ
rừng rậm, cành lá lúc này co rúm lại tựa như một con mãnh thú giương nanh múa
vuốt. Theo bóng đêm phủ xuống, doanh địa cũng dần dần tĩnh lặng, ngoại trừ
dong binh gác đêm ở ngoài, chỉ có thanh âm răng rắc của củi đang cháy trong
hỏa diễm dữ dội. Khí lạnh thổi qua làm cho mọi người cũng phải run lên, các
đợt lính canh bên ngoài nhanh chóng dùng đấu khí hộ thể xua tan đi khí lạnh.

Tiêu Sơn ngồi trong lều, hắn lúc này đem mấy thứ trọng thiết thu vào trữ vật
giới chỉ, sau đó hắn nói: “Đã bắt đầu rồi sao! Tiểu Ny tử này thật sự so với
ta đâu có kém về phần vội vàng đâu nhỉ!”

Trong bóng tối yên tĩnh, chỗ lều vải vừa động, một thân ảnh đen kịt uyển
chuyển từ trong lều lặng lẽ vọt ra, sau đó không một tiếng động lách qua kẽ hở
giữa đám thủ vệ chạy vào trong rừng rậm. Sau khi bóng đen rời đi không lâu,
một đạo thân ảnh cũng từ một lều vải khác vọt ra, nhanh chóng theo sau bóng
đen. Trong rừng rậm, xa xa thỉnh thoảng truyền đến thanh âm sói tru, làm cho
người ta cảm thấy dựng tóc gáy.

Hai đạo hắc ảnh vội vã một trước một sau, từ từ ly khai doanh trại càng ngày
càng xa. Bởi vì trời khá tối nên tốc độ của hai bóng đen này khá trậm. Đi được
một quãng đường khá xa, thiếu nữ mới lấy ra một nguyệt quang thạch làm đèn dẫn
đường. Nhưng Tiêu Sơn cũng không cần bởi vì hắn dùng linh hồn lực tiến hành
quan sát. Tiêu Sơn khi đi cùng không quên xóa đi dấu vết trên đường đi. Hắn
còn không muốn có chuyện trong lúc tìm kho báu a.

Tiêu Sơn cực độ hưng phẩn nói: “Tìm kho báu, tìm kho báu!”

Tiêu Sơn đứng ở vách núi cao, hắn mặc một áo bào lam trên người. Gió trên cáo
rít lạnh làm cho thiếu nữ bên cạnh của hắn hơi run lên. Nàng lúc này thay một
thân hắc y bó sát người tiện cho việc leo trèo. Thiếu nữ hai tay đan xen vào
nhau liên tục xoa xoa để đảm bảo cái lạnh nhanh chóng bị xua đi.

Tiêu Sơn mở miệng hỏi: “tầm bảo bắt đầu được chưa vậy tiểu thê tử!?”

Tiểu Y Tiên chẳng thèm trả lời hắn, nàng ngồi xổm xuống đất nhặt một ít củi
khô, khéo léo buộc chúng thành hai bó đuốc, phía trên rải một ít bột phấn màu
vàng, tiếp đó từ trong ngực lấy ra mồi lửa đem bó đuốc đốt lên.

“Cầm đi!”.

Vừa đem cây đuốc đưa cho Tiêu Sơn, lại từ trong ngực lôi ra một sợi dây thật
dài quơ quơ trước mặt hắn, cười nói: “Ngươi là đại nam nhân, sẽ không để cho
một thiếu nữ chân yếu tay mềm như ta đi trước chứ?”

Tiêu Sơn cầm lấy đám dây thừng cười nói: “Thiết!” Hắn nhanh chóng thử đám dây
thừng thấy chắc chắn vô cùng sau đó hắn mới cười nói: “Tiểu ny tử tốt nhất
nàng không nên hại ta nha! Nếu như ta mà chết có thành ma ta cũng sẽ về bám
sát nàng. Đến lúc đó ta đảm bảo cả đời này nàng cũng không tái giá được đó!?”

Tiểu Y Tiên hừ: “Toàn nói những lời linh tinh!” nàng ngày thường chứng kiến
đám dong binh phần lớn đều có chút hào sảng, không ngờ hôm nay nàng lại gặp
cái loại người vô sỉ đến như vậy vừa xấu lại vừa dâm. Thiếu nữ thầm nghĩ: “Sao
hắn không tự soi lại bản mặt của mình nhỉ?”

Tiêu Sơn phẩy phẩy tay nói: “Ta đi xuống trước. Ta sẽ kiểm tra độ an toàn ở đó
nhưng nhớ đừng dở trò gì đấy nhé nếu không ta có thành quỷ cũng không tha cho
cô đâu!” nói xong thiếu niên bắt đầu dùng dây thừng vuột thẳng xuống phía
dưới.

Tiểu Y Tiên nói: “Đồ đần, ngươi phải dùng đuốc tung xuống phía dưới mới phát
hiện cửa động a! Như vậy ngươi có thể nhìn thấy thứ gì!”

“Không cần, ta có cách của ta!” Thiếu niên xấu xí dứt khoát đáp một câu. Sau
đó, thân thể của hắn rất nhanh rơi xuống phía dưới giống như đang sử dụng cầu
trượt vậy.

Hắn nhẹ nhàng đáp xuống phía dưới đất. Trong khi tuột xuống phía dưới hắn đã
để ý được đến một thứ thú vịĐộng khẩu cũng không rộng, bên trong một mảnh hắc
ám nhưng mơ hồ phát ra hào quang nhàn nhạt có vài phần quỷ dị. Xung quanh động
khẩu để lại không ít dấu vết điêu khắc, bất quá có lẽ do thời gian đã lâu nên
chỉ có thể thấy được lờ mờ. Tiêu Sơn dùng cây đuốc nhẹ nhàng quơ quơ trên đó
tìm dấu vết.

Sau khi đã kiểm tra xong, hắn đưa về phía Tiểu Y Tiên đưa tay quơ quơ cây đuốc
ra hiệu. Tiểu Y Tiên thấy vậy không trần trờ nhanh chóng tuột xuống theo chiếc
dây. Trong lòng nàng có chút tò mò tại sao hắn có thể xác định cửa động trong
khi chính nàng không biết được vị trí đây. Theo lý tung đuốc mới có thể nhìn
ra mới đúng. Nàng nhanh chóng dùng nguyệt quang thạc thay thế cho cây đuốc,
mặc dù nguyệt quang thạch ánh sáng khá là lờ mờ nhưng tối đa mà nói nó không
bất tiện như cây đuốc. Nếu như cây đuốc mà dính lửa lên đám dây thừng vậy thì
xong.

Thiểu nữ lúc này cầm trong tay viên nguyệt quang thạch đồng thời nàng theo ánh
sáng ở cây đuôc mà Tiêu Sơn quơ quơ bắt đầu từ từ lèo xuống. Vốn là nữ nhân
nên tốc độ của nàng cũng khá chậm. Mọi thứ trung quanh bắt đầu tối dấn. Thiếu
nữ đột nhiên kinh hãi bởi vì nàng cảm nhận được thứ gì đó.

“Xuy...”

Tiểu Y Tiên khuôn mặt trắng bệch hô lên: “Nham Xà!”

Nham xà, tên cũng như nghĩa, đây là một loài ma thú hình rắn sinh sống trong
các vách nham thạch, gần tới nhất giai, loại ma thú này nhờ vào thân thể dẹt
dài tựa như đôi cánh có thể bay lượn trong không trung như chim ưng, hơn nữa
bởi vì là ma thú mang một loại biến dị thạch thuộc tính, cho nên thân thể cứng
rắn như đá, đao kiếm bình thường căn bản khó có thể tạo thành thương tổn quá
lớn.

Với Tiêu Sơn không quá khó nhưng với Tiểu Y Tiên thì là cả một vấn đề. “Nham
xà? Vậy phải làm sao bây giờ?” Thân thể của Tiểu Y Tiên mại run lên. Nàng tự
mình hỏi. Lần này nàng biết mình không xong rồi. Dù sao đi nữa thì nàng không
có khả năng chống lại Nham Xà trong tình cảnh này. Thiếu nữ không ngờ mình lại
gặp phải tình cảnh này trong khi chính Tiêu Sơn hắn lại không có vấn đề gì cả.

Nham Xà ngày một bay gần Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên trong lòng hốt hoảng không
biết phải làm sao. Tiêu Sơn lúc này trong tay đã cầm vài viên đá. Hắn toàn bộ
nhắm mắt lại, hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Thiên nhân mô thức mở ra, sử dụng
trạng thái cao nhất. Mục đích duy nhất đảm bảo mọi cách có thể cứu Tiểu Y
Tiên!”

“Xuy, xuy…!” Nham Xà bay thẳng về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên hoàn toàn ngây
ngẩn, nàng lúc này bó chân bó tay không thể làm gì khác hơn là hoàn toàn chờ
chết. Thiếu nữ hoàn toàn tuyệt vọng trong trường hợp này. Khi nham xà bay gần
tới Tiểu Y Tiên thì ngay sau đó là một vài âm thanh xé gió bay lên.

Vút! Vút… Âm thanh mang theo kình lực vô cùng mạnh mẽ. Thiếu nữ nhìn không rõ
chút nào, nàng chỉ nghe thấy tiếng ầm, ầm của tiếng đá va chạm mạnh vào với
nhau mà thôi. Thiếu nữ lúc này đã kinh hãi run rẩy cực độ, nàng không thể nén
lại nỗi sợ hãi mà toàn bộ nhắm mắt lại chờ chết.

Ầm! Âm thanh to lớn vang lên. Mấy viên đá bắn mạnh về phía cổ của nham xà đánh
trúng nó bảy tấc. Đồng thời đánh cho hắn bay ra một hướng khác. Nhưng đồng
thời vì vậy mà Tiểu Y Tiên bị mấy viên đá đập vào cánh tay lại công thêm kình
khí làm cho cánh tay của nàng hoàn toàn không giữ được mà tuột tay. Thiếu nữ
hét thảm lên một tiếng: “Aaaa…” Ngay sau đó thiếu nữ ngã xuống phía dưới, nàng
nhanh chóng bị khoảng tối nuốt chửng.

Thiếu nữ cứ tưởng trừng mình sẽ tử vong, không ngờ lúc này một bóng ảnh tung
người bay lên. Hắn đồng thời dùng hai tay nâng lên nàng, bế nàng theo kiểu
công chúa. Do bị sức nặng của thiếu nữ ghì xuống mà thân hình hắn nhanh chóng
rơi xuống. Thân hình hắn đạp mạnh lên trên đám đất đá, Ngay sau đó đám đất đá
nhanh chóng bị đánh vỡ ra sau đó lăn xuống dưới.

Thân mình của bóng đen liên tục nhảy vài bước sau đó đáp xuống phía dưới cửa
động. Lúc này cửa động hoàn toàn bị đám nham thạch lấp kín. Thiếu nữ lúc này
mới nhìn rõ bóng đen, thì ra hắn là người thiếu niên xấu xí lúc nào cũng trêu
đùa nàng. Vừa rồi hắn nhưng không tiếc hy sinh bản thân ra cứu nàng. Thiếu
niên xấu xí đặt nàng xuống phía dưới. Sau đó hắn ngồi phịch xuống phía dưới
đất.

Tiểu Y Tiên thân thể lúc này vẫn còn run, nàng muốn sụi lơ xuống đất nhưng
nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thấy thiếu niên xấu xí đang ngồi ôm đầu mình
thì Tiểu Y Tiên mở miệng: “Onii-chan, cảm ơn ngươi!” Thấy thiếu niên vẫn ôm
đầu không có trả lời. Thiếu nữ có chút tò mò, nàng tiến tới gần thì thấy được
hắn đang ngồi ôm đầu, máu từ mũi của hắn đang chảy ra ngoài. Tiểu Y Tiên thấy
vậy hốt hoảng lo lắng: “Tiêu Sơn ngươi làm sao vậy!?”

Tiêu Sơn lắc đầu gượng cười nói: “Không có gì, ta chỉ choáng váng đầu óc một
chút mà thôi! Nghỉ ngơi một hồi sẽ khỏe lại ngay thôi!” Thiếu nữ thấy vậy cũng
không hỏi thêm. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Sau đó nàng rút ra cây đuốc phía
trên vách đá, hắn đã cắm cây đuốc của hắn ở trên đó.

Thiếu niên lắc đầu, thiên hà nguyên lực điên cuồng vọt vào não bộ của hắn
khiến cho não bộ của hắn giảm đi quá trình thống khổ do sử dụng loại năng lực
thiên nhân mô thực này ở mức độ cao nhất. Tiêu Sơn cười khổ, loại năng lực này
bá đạo thật nhưng lần này sử dụng có chút thiệt hại không nhỏ.

Sau hơn nửa ngày Tiêu Sơn mới đứng dậy, hắn mỉm cười nói: “Ta không sao rồi
chúng ta đi thôi!” Hắn quay đầu lại nhìn thấy một đống đá đã lấp kín cửa động.
Thiếu niên cười khổ lắc đầu nói: “Vẫn là phải làm cu li không công rồi ha!”
Nói xong hắn tiến đến rõ xét một chút, sau đó hắn toàn lực đánh về phía cửa
động.

Một trận cuồng phòng thổi qua đem một đống đá vụn chồng chất cùng với quái mộc
thổi vào trong hẻm núi đen kịt. Tiêu Sơn tiến về phía Tiểu Y Tiên ôm lấy nàng
nói: “Được rồi đi thôi!” Sau đó hắn đạp bước về phía trước, thân hình theo một
đường cong rơi vào phía cửa động. Vừa tiếp đất, Tiểu Y Tiên nhanh chóng thoát
khỏi lồng ngực Tiêu Sơn, sau đó kìm nén kinh hỉ mà đánh giá động khẩu.

Tiêu Sơn mỉm cười khoanh tay đi về phía bên trong, hắn cầm cây đuốc nói: “nè
tiểu ny tử có muốn đi cùng vào không! Hay là nàng sợ quỷ, ta nghe nói có người
làm điều bất chính thường ngày mới sợ gặp phải quỷ a!”

Tiểu Y Tiên hừ lạnh, Tên này rõ ràng ngoài việc tìm lời nói gây hấn với nàng
ra cũng không có việc gì khác làm. Vừa rồi không hiểu sao nàng lại suy nghĩ
khác về hắn sau khi hắn cứu nàng một mạng. Nhìn sơn động bên trong đen kịt,
Tiểu Y Tiên có chút do dự, một lát sau dậm chân, cắn răng theo sau. Bước đi
trong sơn động tối đen và yên tĩnh, hàn ý nhàn nhạt toả ra lượn lờ quanh thân,
trong thông đạo an tĩnh chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của hai người.

Chung quanh khung cảnh âm u mờ ảo, thiếu nữ tiến về phía sau lưng của Tiêu
Sơn. Nàng cảm giác được khi đi sau lưng hắn mọi cảm giác nguy hiểm đều không
có chút nào. Hắn cho nàng cảm giác vô cùng an toàn. Thiếu nữ theo sau hắn. Hắn
lúc này giơ ra cây đuốc quan sát những vách đá xung quanh sau đó nói: “Những
vách đá này đều có dấu vết của tiền nhân lưu lại…” Hắn chỉ về phía mấy vết in
trên trường. Trong đó có một số vết rạch rõ ràng do vũ khí gây nên mà không
phải là ma thú gì đó.

Thiếu nữ đi với hắn nhìn thấy hắn khi ngoảnh đầu lại nói với nàng, trên mũi
của hắn xuất hiện một vết màu nhàn nhạt vẫn lưu lại. Thiếu nữ cảm giác lòng
mình có chút ấm áp. Sau đó nàng đi sau lưng hắn không nhịn được tò mò hỏi:
“Lúc mà ta rơi xuống, lúc đó rất nguy hiểm! Tại sao ngươi lại cứu ta!”

Tiêu Sơn cau mày sau đó vẫn từ từ đi về phía trước, hắn bình thản nói: “Ta
không biết, chỉ là lúc đó ta có linh tính mách bảo cho ta rằng nếu như ta để
cho cô gặp nguy hiểm như vậy ta sẽ hối hận cả đời! Nếu như để cô gặp nguy hiểm
gì ta sẽ hối hận cả đời thế thì chẳng thà liều chết cứu cô một lần còn hơn ân
hận suốt đời!”

Nghe thấy vậy thiếu nữ có chút cảm động. Nàng lên tiếng hỏi: “Thực lực của
ngươi rất mạnh, dù ngươi không tuấn tú nhưng chắc hẳn cũng có rất nhiều nữ yêu
thích gả cho ngươi đi!” Thiếu nữ không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy. Ở
cái thế giới này không sai, là cường giả vi tôn thế giới. Mấy tên tiểu bạch
kiếm (mặt trắng nhỏ) chỉ có thể an ổn phục vụ các thiếu phụ góa bụa có tiền và
quyền mà thôi. Nếu như được lựa chọn thì các thiếu nữ vẫn tình nguyện lựa chọn
một người có thực lực mạnh mẽ gả cho mà Tiêu Sơn thuộc loại này, hắn hiện giờ
được xếp vào loại mặc dù dâm dê và xấu nhưng có được thiên phú tốt.

Tiêu Sơn mỉm cười lắc đầu nói: “Ân, cũng có một chút!” Nghe thấy tin này Tiểu
Y Tiên cảm giác trái tim hơi khó chịu. Tiêu Sơn sau đó đáp nói: “Chỉ là ta
chưa tìm được người mình yêu thật lòng, một người mình yêu toàn tâm toàn ý mà
thôi! Lần này ta ra ngoài lịch lãm là muốn tìm một người như vậy!”

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên hơi ngẩn người. Nàng không hiểu tại sao trong tiềm
thức của nàng lại có chút vui vẻ. Nhắc đến mới nhớ hiện giờ nàng nhìn về phía
hắn cũng thấy hắn đâu có xấu lắm đâu. Tiểu Y Tiên mím môi sau đó nói: “Onii-
chan, nếu như ngươi trở nên lịch thiệp một chút. Dù ngươi có không tuấn tú ta
nghĩ cũng sẽ có nhiều nữ nhân thích ngươi hơn!”

Tiêu Sơn cười khổ lắc đầu nói: “Ta vẫn là sống đúng thật với con người mình
đi! Ta hy vọng tìm được nữ nhân toàn tâm toàn ý yêu ta mà ta cũng vậy toàn tâm
toàn ý yêu cô ấy. Mặc dù ta là người có chút háo sắc tham lam!” Tiêu Sơn thở
dài nói: “Ta đã thề nếu như một ngày có một người nữ nhân nguyện vì ta mà cùng
ta đi ăn xin trong lúc ta thất thế thì dù có phải hy sinh tính mạng vì cô ấy
ta cũng không tiếc…” Nghe được những lời này Tiểu Y Tiên hơi ngẩn người, Tiêu
Sơn lắc đầu nói: “Hài, ta cũng không biết tại sao lại kể cho cô nữa!”

Tiểu Y Tiên lúc này thấy hắn đã đi xa nhưng nàng vẫn đứng ngẩn ra đó. Thiếu
niên xấu xí đi được một quãng đường rồi thì không thấy Tiểu Y Tiên mới quay
lại thấy nàng đứng ở phía xa hắn cười lên tiếng nói: “Tiểu ny tử, còn không đi
nhanh ngươi định để phu quân người chờ hay sao?”

Không biết suy nghĩ gì, thiếu nữ lắc lắc đầu sau đó dảo bước theo sau Tiêu
Sơn.


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #91