Người đăng: zip94cute
Đã qua vài ngày nữa, Tính ra là còn sáu tháng đến khi Già Nam học viện bắt đầu
chiêu thu tân tinh. Mấy ngày nay thân thể hóa thân của Tiêu Sơn hoàn toàn đánh
vào cấp cấp hai đoạn đấu khí. Tốc độ vô cùng nhanh chóng. Nhưng xét đến cùng
thì cấp bậc càng cao thì tốc độ sẽ càng chậm. Hiển nhiên đấu khí mà hắn cần tu
luyện tốc độ sau này sẽ vô cùng chậm. Bạch Thanh Ngọc tu luyện đấu khí đến một
đoạn đấu khí chẳng qua chi cần tiêu tốn một ngày, mấy ngày sau lại đến hai
đoạn đấu khí. Nguyên nhân do thân thể của hắn đã đạt sẵn đấu giả, ngoài ra còn
dùng các loại thuốc hỗ trợ điên cuồng mà tu luyện nên mới được như vậy. Còn
thời gian nghỉ ngơi của hắn là buổi tối tiến hành đấu giá. Hầu như thời gian
ngủ cũng ở tu luyện. Công pháp của hắn hiện giờ hoàn toàn có thể tự động tu
luyện trong lúc ngủ, mặc dù là như vậy nhưng tự chủ tu luyện bao giờ cũng hữu
ích hơn nhiều.
Trong một cái sân lớn có ba mươi hai người, trong đó mười bốn người là nam
nhân còn toàn bộ tất cả là nữ nhân. Mỗi người đều phong tư một vẻ, mỗi người
có vẻ duyên dáng xinh đẹp khác nhau. Nam nhân thì anh tuấn khí khái, dù không
anh tuấn nhưng khí chất lại phát ra một loại cao ngạo. Mỹ nữ xinh đẹp cả người
phát ra khí chất như tiên nữ, quả là xinh đẹp mê người. Lão nhân lúc này đang
ngồi ở vị chí chính giữa hỏi vấn đề liên quan tới tu luyện của đám đệ tử.
Mỗi người bắt đầu đối với đều trả lời khác nhau. Giống như thể chất của họ
không quá tồi nhiều người cũng đã bước vào luyện khí sơ kỳ. Tiêu Sơn bình thản
ngước nhìn về phía mấy nữ nhân nói: "Khi các ngươi cấp độ đạt đến trúc cơ sơ
kỳ là có thể cùng với việc lựa chọn nam nhân rồi! Làm một vi sư như ta cũng
không can dự vào chuyện tình cảm của các ngươi. Chuyện tình cảm của các ngươi
phải dùng đến trạnh canh công bằng, nhớ lấy... Dù sao công pháp các ngươi tu
luyện đều cùng cần nam nhân âm dương hợp thể mới có thể khiến cho các ngươi
tăng nhanh tu vi. Vi sư cũng không muốn nói quá nhiều... Sau khi đến trúc cơ
sơ kỳ có thể lựa chọn tình lữ của mình sinh dục hậu đại. Các ngươi có thể tự
chủ trương không cần báo cho vi sư một tiếng..."
Mấy thiếu nữ dị tộc trong đó len lén liếc nhìn về phía mấy thiếu niên tuấn tú.
Mấy thiếu niên tuấn tú cùng ra vẻ mỉm cười. Chỉ tiếc rằng mấy thiếu niên không
tuấn tú lắm đều hừ lạnh, vẻ mặt tỏ ra kho chịu. Bởi vì Tiêu Sơn quy định tự do
hôn phối, một nam nhân có thể có nhiều nữ nhân chỉ cần các nàng đồng ý là
được. Nhiều nữ nhân trong đó có một nữ nhân là người của Tiêu gia mạnh bạo hỏi
trường hợp nữ nhân có thể có nhiều nam nhân được hay không. Tiêu Sơn cười khổ
nhếch miệng đáp lại rằng nếu như ngươi có khả năng. Nhưng Tiêu Sơn biết chắc
rằng điều mà hắn đưa ra với nữ nhân có thiệt thòi, nam nhân ở thế giới này đều
là ba vợ bốn nàng hầu, mấy nam nhân kia hiển nhiên đều muốn có mấy thê tử rồi,
mà nếu như nữ nhân nào đó lại muốn nhiều nam nhân thì chắc chắn các nam nhân
này sẽ ghê tởm nữ nhân này. Có vẻ như thế giới này cũng bị phân biệt giới tính
a! Tiêu Sơn lắc lắc đầu.
Nhìn vẻ mặt của đám đệ tử đang trở nên căng thẳng, Tiêu Sơn cười khổ, hắn ho
khan vài tiếng sau đó lên tiếng hỏi: "Được rồi! Vi sư sẽ đưa ra câu hỏi để
kiểm tra tư chất của các đồ đệ. Nhớ câu hỏi của vi sư là vô cùng khó? Nó đòi
hỏi một trí thông minh cực cao? Các ngươi phải biết suy luận cực tốt! Nếu như
các ngươi trả lời sai sẽ phải ăn một viên địa ngục cường hồn đan!?" Tiêu Sơn
cười lạnh nhìn về phía mấy người, nụ cười hắn như ác ma, hắn nhìn về phía Tiêu
Bá nói: "Bá Nhi nghe nói ngươi thân thể tấn cấp vừa đúng cần dùng một viên
cường hồn đan a!?"
Nghe thấy thế Tiêu Bá run lên bần bật, cả người đổ mồ hôi lạnh. Thấy thế một
thiếu nữ bán nhân tộc thỏ nhân đứng bên cạnh hắn lên tiếng hỏi: "Tiêu Bá ca
ca, địa ngục cường hồn đan là đan dược gì vậy!?"
Tiêu Bá toát hết cả mồ hôi, cơn đau do ăn địa ngục cường hồn đan hắn nhớ rõ.
Để cho hắn đi cùng với người ta sinh tử chém giết còn hơn là ăn cái thứ khủng
khiếp ấy vào. Mấy người lúc đệ tử cũ đều thân thể toát ra mồ hôi hột. Tiêu Sơn
lắc đầu cười gian manh nói: "Được rồi, sư phụ cũng chỉ đùa các ngươi thôi!"
Nghe thấy vậy mấy người nhẹ nhõm, họ giống như được giải thoát. Tiêu Sơn mỉm
cười hắn bình thản nói: "Vài ngày nữa vi sư sẽ phải đi ra ngoài một chuyến.
Thế nên các đồ đệ phải tự biết chăm sóc bản thân!? Thời gian vi sư đi khoảng
hai năm sau đó mới trở lại. Trong vòng hai năm nay các ngươi phải tu luyện cho
tốt đừng để xấu mặt Tiềm Long tông chúng ta. Nhớ một điều chúng ta phải ẩn
nhẫn, nhưng trong trường hợp các ngươi gặp phải đối thủ xâm phạm vào giới hạn
của các ngươi mà đối thủ của các ngươi thực lực cũng chỉ ngang bằng hoặc kém
hơn các ngươi vậy các ngươi làm gì!?"
Một đệ tử ngay lập tức đứng ra ngoài nói: "Tìm cơ hội giết chết đối thủ, xóa
sạch dấu vết, đảm bảo không có bất cứ người nào tra được manh mối gì!"
Tiêu Sơn mỉm cười nói: "Được rồi, các đệ tử lãnh ngộ được một chút của vi sư
rồi đấy! Thế còn gặp phải nhân tài có khả năng phát triển uy hiếp chúng ta thì
sao?"
Một người sau đó lại bước ra cung kính nói: "Dùng toàn bộ lực lượng, dùng thực
lực mạnh nhất đi diệt sát đối phương đảm bảo đối phương không ngóc đầu lên
được. Dùng thực lực mạnh nhất diệt sát đối phương khi đối phương còn chưa phát
triển!"
Tiêu Sơn mỉm cười nói: "Tốt! Thế là các đồ đệ lãnh giáo được một chút phong
cách hành xử của Tiềm Long tông rồi đấy!" Sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Bá nói:
"Bá Nhi ngươi vốn là tu luyện đao tu cần để ý đến tâm cảnh của mình. Vi sư
biết tu luyện đao tu không thể hành xử theo phong cách của Tiềm Long tông. Thế
nên vi sư đặc cách cho ngươi có thể không tuân theo những quy định của mình mà
hướng về đao đạo của mình. Nhưng vi sư cũng cảnh bảo một điều rằng nếu như
ngươi tu luyện theo hướng của Đao tu sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến Tiềm Long
tông sau này. Thế nên hậu quả sau này ngươi gây ra ngươi sẽ phải tự gánh chịu,
ngươi hiểu chứ!?" Đao tu vốn là dùng phương pháp ngạnh kháng mà đi, gặp bất cứ
trở ngại gì đều dùng đao chém thẳng mà đi thế nên Đao tu tốc độ tu luyện tăng
cực nhanh, thực lực cũng nhanh chóng tăng mạnh nhưng cũng rất dễ bị đánh bại
nếu như tâm linh có sơ hở.
Tiêu Bá gật đầu, hắn ngước nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Sư phụ đồ nhi đã rõ!"
Tiêu Sơn mỉm cười sau đó hắn ngẩn người nói: "Chết thật! Vi sư càng già càng
lẩm cẩm vừa nhắc đến mấy câu hỏi lại tự dưng nói sang chuyện này!" Tiêu Sơn
nhìn về phía đám để tử đang đứng dưới phẩy phẩy tay nói: "Được rồi, vi sư còn
quên mất chưa ra câu hỏi a!" Mấy người trung quanh thấy vậy đầu đầy mồ hổi.
Tiêu Sơn nói: "Vi sư chỉ muốn hỏi mấy câu hỏi như sao? Nghe nè... rất khó đấy
nhé! Trên một phí hành thú có 100 cục đá rơi mất một cục hỏi rằng mấy cục!?"
Tiêu Sơn lấy ra một bình đan dược, hắn mở ra hít hà vài hơi sau đó cười giống
như ác ma nói: "Địa ngục cường hồn đan thật là thơm a!?"
Nghe thấy câu hỏi đơn giản như vậy mấy người hoàn toàn kinh ngạc. Nhưng không
ai dám trả lời nếu như trả lời sai vậy phải uống vào một viên địa ngục cường
hồn đan đến lúc đó thì đúng là sống không bằng chết. Địa ngục cường hồn đan
làm cho mấy tên đệ tử cũ run rẩy giống như con cầy sấy. Tiêu Sơn cười lạnh
nói: "Nếu như không có ai trở lời sau mười khắc mỗi người chịu khó uống một
viên vào nhé!?" Tiêu Sơn khuôn mặt giống như ma quỷ nhìn về phía đám đồ đệ làm
cho mấy tên này run lên như cầy sấy.
Tiêu Thanh lúc này không ngờ bị người nào đó đẩy ra. Hắn bước ra khỏi hàng
quay lại phía sau, khuôn mặt âm trầm giường như muốn mắng to. Tiêu Sơn cười
lạnh nói: "Thanh Nhi hả!? Vậy ngươi mau trả lời..."
Tiêu Thanh cả người đầy mồ hôi, hắn run lên như cầy sấy, cả người mồ hôi ướt
đẫm lưng, hắn lên tiếng nói: "Là... là... là..."
Tiêu Sơn cười lạnh quát nói: "Là bao nhiêu!?"
Tiêu Thanh giật bắn hô lên: "Là 99 cục!"
Tiêu Sơn nghe thấy vậy rơi vào trầm ngâm. Cả người Tiêu Thanh đứng như trời
chồng. Ngay sau đó một âm thanh vang lên làm cho hắn suýt chút nữa ngã xuống
đất: "Tốt! Chính xác". Hắn lấy ra một bình đan dược nói: "Ở trong này có ba
viên đan dược tên là bạo viêm đan tương đương với tam tinh đại đấu sư một
kích. Các ngươi dùng khẩu quyết là có thể phát động được viên đan dược này nổ
tung. Nó gồm các chữ, chữ thứ nhất là... chữ thứ hai là... Cùng với các loại
ấn quyết như vậy viên đan dược sẽ nổ tung khi va vào đối phương..." Tiêu Sơn
ném về phía Tiêu Thanh nói: "Bắt lấy, cái thứ này vi sư để cho ngươi bảo
mạng!"
Nghe thấy vậy Tiêu Thanh cầm thứ này rối rít cảm ơn. Mấy người thấy vậy đều
nhìn về phía hắn hâm mộ. Tiêu Sơn tiếp tục
Tiêu Sơn mỉm cười lại tiếp tục hỏi: "Như vậy câu hỏi tiếp theo, làm thế nào
trong ba bước đút con độc giác bạch long mã vào một cái tủ!?"
Nghe thấy vậy mọi người đều nhíu mày, con độc giác bạch long mã là một con thú
khá to lớn, hiện giờ đâu có cái tủ nào to đủ đút vào đó nhỉ. Lúc này ngay sau
đó tiểu tử khác hình như là Tiêu Vân bị đẩy ra ngoài. Tiêu Vân thấy câu hỏi dễ
như vậy chắc là cũng không khó. Hắn bị đẩy ra, dù có chút tức giận nhưng không
có quá lo lắng nói: "Xẻ thịt con độc giác bạch long mã, mở tủ đút đống thịt
vào..."
Tiêu Sơn trầm ngâm một chút, Tiêu Vân thấy vậy cả người đầy mồ hôi. Tiêu Sơn
cười lạnh nói: "Rất tiếc câu trả lời sai! Vân Nhi chịu khó uống địa ngục cười
hồn đan nhé! Chỉ đau một chút thôi sau đó linh hồn ngươi sẽ tăng một cấp
đấy!?" Nghe thấy vậy cả người Tiêu Vân run lên. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói:
"Bất quá không uống có thể mau trả lời ba câu hỏi của vi sư!? Nếu không chịu
khó uống viên đan dược này vào nhé!? Thế nào làm ra lựa chọn trả lời ba câu
hỏi của vi sư hay là..."
Ngay lập tức Tiêu Vân hô lên: "Sư phụ đệ tử chọn trả lời câu hỏi!"
Tiêu Sơn vuốt vuốt cằm bình thản nói: "Được rồi! Nhưng chớ có nói dối vi sư
bởi vì vi sư mới tu luyện một loại pháp thuật có thể nghe được lời nói dối của
đối phương hay không! Thế nên liệu mà trả lời thẳng thắn..." Tiêu Sơn nhìn về
phía Tiêu Vân làm cho hắn cả người nổi đầy da gà, Tiêu Sơn hỏi: "Vân Nhi ngươi
đến năm bao nhiêu tuổi vẫn còn dấm đài!? (đái dầm)"
Nghe thấy vậy mấy người đều cười khúc khích, Tiêu Vân đỏ ửng cả mặt. Hắn không
biết phải nói thế nào cho phải. Hắn run lên sau đó lắp bắp nhìn về phía Tiêu
Sơn nhưng bộ mặt của Tiêu Sơn vẫn hờ hững như không nói: “Nếu như ngươi không
muốn nói chuyện này vi sư cũng không ép buộc ngươi a… Chỉ cần ngươi uống viên
thuốc này vào là được!?” Hắn cầm trong tay viên đan dược màu đỏ có hóa văn
giống như mạch máu đang liên tục đập liên hồi giống như một trái tim.
Tiêu Vân thấy viên đan dược này thì khuôn mặt của hắn trở lên trắng bệnh ngay
sau đó hắn cắn răng một cái, kế tiếp hít một hơi thật sâu thở ra: “Là năm mười
bốn tuổi!”
Nghe thấy vậy mọi người đều ngẩn người, có người không nhịn được khóe miệng rõ
rang nhếch lên, làm như cười mà không dám cười. Tiêu Sơn phẩy phẩy tay nói:
“Được rồi, muốn cười thì cứ cười đi! Các ngươi cười cứ như muốn ăn đấm vào mặt
ấy!” Nghe thấy sư phụ nói vậy cả bọn khục khích cười. Một số thanh thiếu niên
không nhịn được phá lên cười lớn khiến cho khuôn mặt Tiêu Vân đỏ ửng giống như
máu.
Tiêu Sơn dùng bàn tay túm lên cằm, một tay kia khoanh đặt ngang ngực. Hắn trầm
ngâm sau đó hỏi tiếp tục thờ dài: “Các ngươi thanh thiếu niên người nào đều
huyết khí phương cương a. Vi sư làm sao mà bù được…” Mọi người nghe thấy vậy
thì tò mò nhìn nhau, họ không hiểu được sư phụ vừa dâm vừa vô lại này nói gì.
Đột nhiên lão nhân mặc áo bào đen hỏi: “Vân Nhi nói cho vi sư biết ngươi khi
nhìn trộm nữ nhân tắm là lúc lên mấy tuổi!?”
Lúc nghe câu hỏi này, con mắt mấy người đều trợn tròn to. Đây có phải là vị sư
phụ của mọi người kính trọng hay không đây, thật sự vừa vô sỉ lại vừa ti bỉ.
Quả thật già mà không kính, hết sức vô sỉ, cực độ ti bỉ. Tiêu Sơn thở dài lấy
ra viên đan dược nói: “Đánh vậy, Vân Nhi ngươi không muốn trả lời vi sư không
bắt ép…”
Tiêu Vân cảm giác được đầu choáng mắt hoa, cả người đã ướt đẫm mồ hồi, mặt đỏ
ửng vì xấu hổ. Hắn hận không có chỗ nào chui xuống phía dưới đất. Hắn cắn răng
nói khẽ: “Năm mười tuổi…”
“Hả…” Mày Tiêu Sơn nhíu lại, hắn đưa tai ra nói: “Vi sư tai rất kém nói rõ một
chút!”
Cả người của Tiêu Vân run lên hắn hét lớn: “Là năm mười tuổi!”
Tiêu Sơn giả vờ giật mình hỏi: “Trời là năm mười tuổi sao? Quả là danh sư xuất
cao đồ!” Tiêu Sơn lại bắt đầu tự sướng, hắn giả dạng tiên phong đạo cốt vuốt
vuốt râu lên tiếng nói: “Hài, nhớ năm xưa vi sư mới mười hai tuổi đi nhìn trộm
nữ nhân nhà người ta tắm kết quả là bị đánh cho gần… À không phải là bị đuổi
đánh nhưng với một thân tu vi cao thâm nên vi sư đã trốn thoát. Nhưng năm đó
vi sư cũng chỉ có mười hai tuổi mà ngươi năm đó mười tuổi đã làm việc này rồi!
Hài…, tốt, quả không phụ danh vi sư. Ngươi năm xưa so với vi sư cao hơn một
bậc…”
Đây là khen còn là chê, mọi người hoàn toàn rơi vào trạng thái điên. Họ hoàn
toàn đầu choáng mắt hoa. Tiêu Sơn lại không thèm để ý đến mấy tiểu đồ đệ hỏi:
“Vậy nói cho vi sư biết nếu như ngươi muốn có bảo bảo. Vậy…” Tiêu Sơn chỉ về
phía mấy thiếu nữ hỏi: “Ngươi muốn ai giúp ngươi sinh bảo bảo!?”
Nghe thấy thế tất cả thiếu nữ ở đây, trên khuôn mặt của họ xuất hiện một lớp
phấn đỏ, một rặng mây hồng trên đỏ. Tiêu Vân cho là tuấn kiệt trong đám, hơn
nữa có chút tuấn mĩ. Một số thiếu nữ ở đây đỏ măt hiển nhiên là có chút tình ý
với Tiêu Vân nhưng vấn đề nếu như nói về cái gì giúp hắn mang bảo bảo thì các
nàng còn không dám nhắc đền…
Mặt của Tiêu Vân trở nên xám xít, hắn nhìn về phía thiếu nữ có một cái đuôi
rắn khá dài màu xanh lá cây. Thiếu nữ bị hắn nhìn cũng e thẹn đỏ mặt cúi đầu
xuống. Trong đó có một hai thiếu nữ thấy được vẻ mặt này thì có chút ảm đạm.
Tiêu Vân cắn răng ra nói: “Ta… ta…”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu thở dài nói: “Đến nữ nhân mình thích cũng không dám nói!
Như vậy tâm cảnh không yên. Vân Nhi nghe vi sư nói một điều làm việc gì cũng
phải quyết đoán, nhớ lấy, nhớ lấy. Tuyệt đối không để mọi việc quá muộn dẫn
tới hối hận đến lúc đó đã muộn…”
Tiêu Vân giật mình sau đó có chút ngơ ngẩn sau đó hắn chắp tay với Tiêu Sơn
hành lễ nói: “Đồ đệ đã biết!”
Tiêu Sơn phất phất tay nói: “Được rồi, vi sư đã biết câu hỏi của ngươi! Tốt,
lui xuống đi!”
Sau đó Tiêu Sơn tiếp tục câu hỏi. Cuối cùng một người đoán là mở tủ ra, đút
độc giác bạch long mã vào, sau đó đóng cửa tủ. Câu hỏi tiếp theo là làm thế
nào trong bốn bước đút con hắc dực vân báo vào trong tủ. Câu trả lời là mở tủ,
lôi con độc giác bạch long mã ra, đút con hắc dực vân báo vào, đóng cửa tủ
lại. Câu hỏi tiếp trong cuộc tập họp thú vương đưa ra khiến tất cả ma thú đều
phải đến dự nhưng vẫn thiếu một con là con nào? Câu trả lời đơn giản là con
hắc dực vân báo con trong tủ. Câu tiếp theo một người bình thương bơi qua sông
chứa đấy ma thú dưới nước tại sao không bị ma thú tấn công. Câu trả lời là ma
thú đã đi dự cuộc họp do thú vương triệu tập. Câu hỏi tiếp theo tại sao người
bơi lại đột nhiên bị chết. Câu trả lời đúng là bị hòn gạch rơi trúng đầu.
Mặc dù rất nhiều câu trả lời nhưng họ thường nghĩ mọi việc quá rắc rối nên
không biết được những đạo lý đơn giản nhất. Tiêu Sơn lấy công làm việc tư, hắn
đều đưa ra những câu hỏi vô cùng hắc ám khiến cho những người bị ra câu hỏi
đều xấu hổ vô cùng.
Đến câu cuối cùng là mỹ thiếu nữ xà nhân tộc Song Dương đều có trả lời sai. Ai
bảo nàng trả lời là do người đó chết đuối. Thiếu nữ hiển nhiên phải chấp nhận
trả lời câu hỏi. Nhưng nàng lại nguyện uống địa ngục cường hồn đan ai ngờ muội
muội yếu đuối của nàng là Song Nguyệt lại dám đứng ra nhận nàng trả lời thay.
Tiêu Sơn mỉm cười khoanh tay gật đầu nói: “Được rồi vi sư cần ngươi trả lời
mười câu hỏi a!?”
Nghe thấy vậy, Song Dương tính cánh có chút cứng rắn nói: “Sư phụ, người không
phải chỉ hỏi ba câu hỏi thôi sao giờ lại đột nhiên chuyển thành mười câu!?”
Tiêu Sơn khoanh tay nhún nhún vai nói: “Bởi vì ta là sư phụ! Mà sư phụ thích
đặt mười câu hỏi, các ngươi còn có ý kiến gì hay không!?”
Nghe thấy vậy Song Dương có chút uất ức khó chịu nhưng không ngờ nàng lại bị
muội muội nàng kéo lại. Song Nguyệt tiến lên cúi đầu cung kính với Tiêu Sơn
hỏi: “Sư phụ, người hỏi đi! Có nghi vấn gì Nguyệt Nhi nhất định đều nói cho sư
phụ biết!”
Tiêu Sơn nhíu mày, giả vờ tiên phong đạo cốt lên tiếng hỏi: “Nghe nói Mỹ Đỗ
Toa nữ vương của xà nhân tộc rất đẹp a!?”
Mọi người ai lấy nghe đều giật mình. Mỹ Đỗ Toa nữ vương là cường giả đấu hoàng
mạnh nhất trong Gia Mã đế quốc. Nghe nói vẻ đẹp của nàng cùng với hung danh
đều lan sa. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía lão nhân chuyển thành kinh hãi.
Nghe những lời này thân thể của Song Nguyệt khe khẽ run một chút sau đó gật
đầu nói: “Vâng!”
Tiêu Sơn mỉm cười thỏa mãn hỏi tiếp: “Như vậy đồ đệ ngươi đã gặp qua nàng
sao!?”
Song Nguyệt khe khẽ gật đầu nói: “Vâng! Ta đã từng gặp nữ vương!”
Tiêu Sơn giật bắn hắn kinh ngạc thốt lên: “Khi nào a!? Đúng rồi nàng trông như
thế nào!? Vòng một số đo bao nhiều!? Vòng hai số đo bao nhiều!?... Nghe nói xà
nhân tộc nhưng chỗ đó những không có lông a, vậy có phải hay không nữ vương
cũng như thế? Đúng rồi Mỹ Đỗ Toa có hay không có ý trung nhân a!?”
Một đám câu hỏi loạn thất bát tao không ra thể thống gì cả. Mấy để tử đều nhìn
về phía Tiêu Sơn cảm giác sư phụ quả thực là vô lại, hơn nữa dâm đãng và ti
bỉ. Tiêu Sơn ho khan vài tiếng, giả vờ tiên phong đạo cốt, hắn đứng hiên
ngang phất tay nói: “Các đồ đệ chớ nhìn vi sư như vậy! Hài, các ngươi không
hiểu ý chí cao cả để phấn đấu gì cả!?” Tiêu Sơn liên tục đi đi lại lại: “Các
ngươi cần phải đặt một mục tiêu cho mình để mình có thể phấn đấu tốt hơi…”
Tiêu Sơn chỉ chỉ vào mình sau đó nói: “Cả đời vi sư nhiệm vụ chung là đặt vào
mục đích dụ dỗ con gái nhà lành. À không là phát quang Tiềm Long tong. Như các
ngươi thấy đấy lần này vi sư tự đặt cho mình sự nghiệp vô cùng cao cả!?”
Mọi người nghe thấy được những lời đầy chính khí lẫm nhiến của Tiêu Sơn. Tiêu
Sơn hung hồn nói tiếp: “Vi sư nghe thấy hung danh của Mỹ Đỗ Toa đồn xa, nàng
vốn là người âm ngoan thủ lạt. Thật là… Hài… Vi sư chẳng qua chỉ độ hóa Mỹ Đỗ
Toa trong vòng tay của vi sư. À không là dưới bàn tay của vi sư trở nên tốt
hơn. Các ngươi cũng biết đấy, Tiềm Long tong hướng người đi về cái chân,
thiện, mỹ…”
Tiêu Sơn bắt đầu nói lan man nhưng cụ thể là liên quan tới cái chân thiên mỹ
hướng người hướng thiện. Mấy tên đồ đệ đầu đều to như cái đấu, mồ hôi chảy đầy
người thầm nghĩ: “Từ khi nào môn phái có chân thiện mỹ không phải là cái gì
phải dùng biện pháp tà ác nhất diệt sát đối phương đảm bảo đối phương không
ngóc đầu lên được sao!?”
Không hiểu trong não của Tiêu Sơn xuất hiện quá nhiều những ý thức dâm đãng
hay sao mà hắn nói loạn xì ngầu lên hết cả: “Vi sư chỉ muốn Mỹ Đỗ Toa nữ vương
khuất phục trước dâm uy của vi sư. À là khuất phục trước ý nghĩ chân thiện mỹ
của vi sư…Các ngươi hiểu chứ!? Này, Tiêu Thanh ngươi có gì mà phải nháy mắt
với vi sư. Ngươi đã nghe hiểu vi sư vừa rồi nói gì không hả!?”
“Hay a, hay cho một ý tướng khiến cho Mỹ Đỗ Toa nữ vương khuất phục dưới dâm
uy của vi sư!” Âm thanh lanh lảnh vang lên. Tiêu Sơn giật bắn người, hắn quay
lại nhìn thấy một thiếu phụ mặc áo đỏ kín đáo nhẹ nhàng đi tới. Nàng còn liên
tục mỉm cười nhìn hắn, bàn tay đưa lên vỗ vài tiếng khá to biểu hiện sự hoan
nghênh với câu nói của hắn.
Tiêu Sơn cười ha ha nói: “Ra là đại đồ đề Nhã Phi a!” Trong lòng hắn xuất hiện
một trận lạnh run.
Mấy người thiếu niên thiếu nữ phía dưới cúi đầu hành lễ nói: “ra mắt đại sư
tỷ!”
Tiêu Sơn vội vàng phất phất tay hướng mấy đệ tử phía dưới nói: “Khụ, khụ… vi
sư có chuyện riêng với Nhã Phi, các đồ đệ đi ra đi!” Thấy mấy tên đồ đệ vội
vàng nhanh chóng cuốn xéo. Tiêu Sơn chợt nhớ đến một việc, hắn vội vàng ném
chiếc nhẫn về phía một thiếu niên bảo: “Bắt lấy!” Tiêu Sơn ho khan vài tiếng
nói: “Trong đây còn ba mươi bình có chứa bạo viêm đan, chia ra mỗi người một
bình mà phòng thân!” Sau đó hắn phấy phẩy tay nhanh để mấy tên đồ đệ rời đi.
Mấy tên đồ đệ nhìn về phía hai người, trong mắt của họ lóe lên tia nghi hoặc.
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Nhã Phi. Hắn bước đến nói: “Tiểu bảo bối của
ta, ngươi đã đến đây ha!” Hắn vươn tay muốn kéo Nhã Phi vào trong lòng, Nhã
Phi ngay lập tức né tránh không muốn để cho mình bị hắn ôm lấy.
Tiêu Sơn cười khổ gãi gãi mũi: “Ngạch!”
Nhã Phi hừ nhẹ một cái, đôi môi đỏ thắm câu người chu ra, lời nói ẩn hàm vị
chua chua: “Cái gì mà khuất phục dâm uy a, cái gì mà số đo với cái gì gì nữa
a!?”
Tiêu Sơn vờ ngu ngốc, hắn gãi gãi đầu nói: “Ha, ta nói gì cơ!?”
Nhã Phi giận giữ, hai mắt trừng trừng nhìn về phía hắn sau đó xoay người đi
nói: “Lại còn vờ ngu ngốc! Tối nay cấm ngươi chui vào trong phòng của ta!” Nói
xong Nhã Phi hừm hừm có chút tức giận bỏ đi.
Tiêu Sơn đứng ngây ngẩn ở đó, hắn vội vàng gọi: “Tiểu yêu tinh nè, nàng… ơ…
hey… ài… thế quái nào nhỉ!?” Tiêu Sơn gõ gõ chán. Chẳng qua hắn trước kia ở
địa cầu là một tên hay ru rú ở nhà hiện giờ chuẩn bị ra ngoài lịch lãm có chút
hưng phấn, hưng phấn quá hóa rồ lên có chút không kiềm chế được. Hiện giờ lại
rơi vào tình trạng này. Không phải Nhã Phi nói đi bàn bạc công việc hôm nay
không thể về sớm được sao? Thế nên hắn mới cùng với bọn đồ đệ tiến hành cái
gọi là thuyết trình vô lại giảm căng thẳng đầu óc ai trong lúc hứng quá ngu
ngốc lại nói cái gì mà Mỹ Đỗ Toa nữ vương không có long rồi khuất phục dưới
dâm uy gì đó. Vậy là hôm nay hắn treo luôn, buổi tối nhưng không có thịt người
để ăn a.
Cái cảm giác bababa rồi dùng âm dương song tu so với bababa bình thường thật
sự là sảng khoái chết. So với bababa bình thường sảng khoái không biết bao
nhiêu lần a! Tiêu Sơn dùng ngón tay nhỏ vân vê chán. Hắn cảm giác được hình
như mình đang trở lên háo sắc hơn cùng với việc ham muốn tăng mạnh hơn đặc
biệt là với Nhã Phi.