Người đăng: zip94cute
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống phía dưới dòng suối. Ở bên suối là một chiếc
bàn ghế khá là tinh xảo. Trên chiếc bàn tinh xảo đó có một chiếc bánh kem mười
bốn tầng cực kỳ không lồ. Chiếc bánh kem chứa đựng hai màu chính làm chủ là
màu hồng và màu trắng. Hai màu kết hợp hoàn mỹ làm cho chiếc bánh kem vô cùng
đẹp mắt. Trên mặt trên của chiếc bánh kem chứa đựng mười tám chiếc nến đủ các
loại màu sắc. Trên bàn chứa đựng các loại ho quả vô cùng đẹp mắt cùng với nước
uống tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến người ngửi thấy đều chảy nước miếng.
Ngồi ở trên ghế là một thiếu niên và một thiếu nữ.
Thiếu nữ lúc này liên tục vỗ vỗ tay theo giai điệu nhạc. Trước mặt thiếu nữ là
mười bốn đứa trẻ sếp thành hàng liên tục ca hát một bài ca có cái tên "Chúc
mừng sinh nhật!" Thiếu nữ khuôn mặt xuất hiện một vẻ hảnh phúc. Nàng không ngờ
hắn lại bày ra nhiều trò như vậy chỉ để làm vui lòng nàng. Thiếu nữ khuôn mặt
xuất hiện một rặng mây hồng khe khẽ liếc nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên
mỉm cười nhìn nàng.
Trong lòng thiếu nữ thầm nghĩ: "Không ngờ hắn lại nhiều trò vậy a!? Hì..."
Sau khi mấy tiểu hài tử hát xong, một tiểu nữ hài từ lúc này đưa lên một bó
hoa vô cùng bắt mắt. Hai tay của tiểu hài tử dâng lên cho hồng y thiếu nữ đồng
thời tiểu hài tử cười, một nụ cười vô cùng đáng yêu xuất hiện trên mặt của
tiểu nữ hài. Thiếu nữ thấy vậy cũng mỉm cười, nàng nhẹ nhàng dùng bàn tay xoay
xoa đầu của thiếu nữ nói: "Cảm ơn muội muội!"
Tiểu hài tử đột nhiên mở miệng nói: "tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp a! Muội thấy tỷ là
người đẹp nhất mà muội đã từng gặp!"
Nghe thấy thế hai má của Tiêu Mị càng ngày càng đỏ.Thiếu nữ dùng hai bàn tay
ôm lấy mà của mình sau đó nhìn tiểu hài tử sẵng giọng nói: "Muội muội là ai
dạy muội nói những điều này!?"
Ngay lập tức tiểu nữ hài chỉ về phía thiếu niên chu cái mỏ nhỏ nhắn lên nói:
"Là đại ca ca, huynh ấy nói sau khi tặng tỷ tỷ xong thì hãy nói những điều
này!"
Tiêu Mị thấy vậy mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn khẽ nói: "thì ra là vậy a!"
Tiêu Sơn thấy vậy liên tục hoa khan. Hắn cười khổ tiểu hài tử lúc nào cũng
thẳng thắn như vậy đó. Hắn quên mất không nói với nữ tiểu hài tử này không
được nói ra là hắn dạy nàng. Đáng tiếc bây giờ đã muộn. Tiêu Sơn nhìn về phía
Tiêu Mị có chút lúng túng và xấu hổ. Tiêu Mị xuất hiện một nụ cười thỏa mãn và
hạnh phúc. Tiêu Sơn chỉ về phía chiếc bánh kem khổng lồ nói: "Mị Nhi muội còn
không mau ước a!"
"Nga" Tiêu Mị thấy thế giật mình. Sau hơn nửa ngày nàng mới nhớ đến một việc
là điều mà nàng cầu nguyện trong lễ sinh nhật. Thiếu nữ nhắm mắt lại bắt đầu
tiền hành ước điều mình muốn. Sau khi kết thúc lời ước, thiếu nữ bỏ tay xuống,
nàng hít một hơi thật dài thổi mạnh về phía trước. Tiêu Sơn nhưng không ngờ
tiểu thiếu nữ tinh nghịch này lại làm một chuyện mà hắn không ngờ. Nàng vận
dụng đấu khí toàn lực thổi tắt nến. Nhưng nến không thấy tắt chỉ thấy một
lượng lớn kem trắng bắn về phía mặt của Tiêu Sơn.
Bụp!
Tiêu Sơn lúc này trên mặt xuất hiện toàn bộ là kem trắng. Tiểu thiếu nữ thấy
vậy cười lớn. Tiêu Sơn thấy vậy dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vân vê chán sau đó
bỏ miệng bánh kém vào miệng của mình. Hắn đột ngột tập kích làm cho Tiêu Mị
không kịp phản ứng. Một lượng bánh kém lớn vô cùng đánh về phía mặt của Tiêu
Mị. Tiêu Mị thấy vậy vội vàng tránh né nhưng nàng không có tránh thoát vẫn bị
một lượng lớn bánh kem oanh tạc lên người làm cho cả y phục của nàng xuất hiện
từng vết kem trắng.
Sau đó là một trận chiến bánh kem giữa hai người xảy ra. Tiếng cười lớn vang
lên bên cạnh dòng suối.
Trăng lúc này lên đã khá cao. Bóng hai người một thiếu niên một thiếu nữ lúc
này dảo bước trên con đường nhỏ. Thiếu nữ nhìn về phía quần áo của mình mang
theo giọng oán trách: "Tại huynh đó! Ta thế nào còn dám trở về đây!?"
"Ách" Tiêu Sơn cười khổ trong lòng. Việc này rõ ràng là tiểu nữ quỷ này nghịch
ngơm gây ra. Vốn dĩ là nàng khơi mào đầu tiên nhưng giờ giọng của nàng hiển
nhiên tất cả trách nhiệm đều đổ lên người của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ
nhún nhún vai hắn không có phản bác lời của thiếu nữ. Hai người lúc này tiến
về phái một biệt viện. Tiêu Sơn bất đắc dĩ cười nói: "Đã đến rồi a!"
Thiếu nữ lúc này nhìn về phía Tiêu Sơn, trong ánh mắt của nàng chứa chan sự
lưu luyến không muốn rời. Thiếu nữ lúc này đột nhiên ôm lấy Tiêu Sơn. Một hành
động làm cho Tiêu Sơn giật mình. Thiếu nữ dùng chiếc lưỡi của mình nhẹ nhàng
liến lên má của Tiêu Sơn. Sau khi liếm xong thiếu nữ lui lại nói: "Trên má
huynh còn một ít kem a! Ta giúp huynh lau sạch!"
Hai má của thiếu nữ trở lên đỏ hồng vô cùng đáng yêu. Tiêu Sơn theo bản năng
ôm trầm lấy nàng bắt đầu một nụ hôn vô cùng sâu. Hai con du long điên cuồng
quấn quýt lấy nhau. Sau hơn nửa ngày hai người mới chịu tách rời, Tiêu Mị lúc
này thở hồng hộc ánh mắt mê ly nhưng cố nén tiếc nuối nói: "Muội phải về!"
Tiêu Sơn khe khẽ gật đầu nhìn thiếu nữ đi về phía trước cho đến khi tiến vào
trong phòng của mình hắn mới xoay người rời đi.
Hồng y thiếu nữ lúc này bước vào căn phòng, hai má của thiếu nữ ửng hồng, trên
mặt xuất hiện một nụ cười hạnh phúc. Bất chợt một âm thanh đáng đứt suy nghĩ
của tiểu thiếu nữ: "Hì, hì... xem nữ nhi của ta đã lớn rồi a! Ta sắp không giữ
được rồi. Hài..."
Thiếu nữ giật mình xoay đầu lại thì thấy một thiếu phụ mặc một thân quần áo
màu đỏ vô cùng đẹp mắt. Thấy thiếu phụ nhìn về phía mình mỉm cười, thì thiếu
nữ vội vàng khom người mình hốt hoảng nói, trên mặt của thiếu nữ xuất hiện một
rặng mây đỏ kéo dài đến tận cổ: "Mẫu thân!"
Thiếu phụ cười, trên mặt xuất hiện một nụ cười vô cùng mê người nói: "Thế nào
hôm nay đi chơi rất vui sao?" Thiếu nữ thấy vậy chỉ nhè nhẹ gật đầu xác nhận.
Thiếu phụ tiến tới nhẹ nhàng dùng tay sờ lên mái tóc của nàng: "Còn mau không
đi tắm đi!? Ta đã dặn người hầu chuẩn bị nước ấm sẵn rồi!?"
Hồng y thiếu nữ thấy vậy gật đầu nói: "Vâng!" Thiếu nữ vội vàng bỏ hai món quà
còn bọc rất kỹ lên trên bàn sau đó ù té chạy đi ra ngoài.
Thiếu phụ thấy vậy cười khổ lắc lắc đầu, nàng thầm nghĩ: "Xem ra nữ nhi sắp
lớn rồi khó mà giữ ở nhà a!?" Thiếu phụ nhìn về phía hai món quà có chút kinh
ngạc. Đôi mắt của nàng nheo lại nhìn về phía hai món quà. Thấy thiếu nữ đã rời
xa nàng không nhịn được tò mò tiến về phía hai món quà. Trong tay củ nàng xuất
hiện một lớp đấu khí bàng bạc. Thiếu phụ thủ thuật vô cùng tinh xảo nhẹ nhàng
dùng đấu khí tách ra mấy chiếc giấy màu đang bọc hai món quà.
Thiếu phụ có chút kinh ngạc khi nhìn về phía hai món quà mà nó ẩn chứa bên
trong. Một món quà là một quyển sách phát ra ánh sáng màu kim cương hơn nữa
trên quyển có dấu hiệu của một cơn gió. Một thứ khác là một chiếc bình ngọc vô
cùng xinh xắn. Thiếu phụ dùng bàn tay nhẹ nhàng nâng lên bình ngọc mở ra. Một
mùi hương ngào ngạt bốc ra bên ngoài. Mùi hương thơm vô cùng nồng làm cho
thiếu phụ run lên bần bật: "Tụ khí tán, hơn nữa phẩm chất còn vô cùng cao!?"
Thiếu phụ nhìn về phía cuốn sách mở ra một chương nhỏ thấy quyển công pháp có
ghi: "Thượng đẳng thần giai cao cấp phong thần". Đập mấy chữ này vào mắt thiếu
phụ làm cho thiếu phụ hoàn toàn có chút giật mình. Công pháp đấu khí phân chia
làm thiên địa huyền hoàng mà thiên cấp cao nhất sau đó đến địa cấp, kế tới là
huyền cấp sau đó là hoàng cấp. Mỗi một cấp độ phân chia làm sơ giai, trung
giai và cao giai. Riêng về phần thượng đẳng thần giai cao cấp quả thực là
thiếu phụ chưa thấy bao giờ.
Thiếu phụ hít một hơi, sau một nửa ngày mới lấy lại được bình tĩnh. Nàng vội
vàng đem mấy thứ này gọi lại cẩn thận không để lộ bất cứ một chút dấu vết nào.
Sau đó nàng xoay người rơi đi. Trong đầu của thiếu phụ lúc này chứa đừng đầy
những nghi vấn.
Mấy ngày gần đây, các cửa hàng do Đặc Mễ Nhi gia tộc cầm đầu là Nhã Phi mọc
lên khắp nơi. Sản phẩm gọi là đồ lót của phụ nữ không ngờ lại cung không đủ
cầu. Do Đặc Mễ Nhi gia tộc vốn là độc quyền trong Gia Mã đế quốc thế nên hàng
của họ cực kỳ bán chạy. Mặc dù các thế lực khác đều đỏ mặt với những thứ này.
Có những thế lực lén lút làm những việc này nhưng kết quả đều bị Đặc Mễ Nhĩ
tìm ra sau đó tiến hành dùng đẫm máu đàn áp cùng với thanh tẩy. Sau vài lần
cũng không có thể lực nào dám làm giả. Dù sao Đặc Mễ Nhĩ gia tộc vốn là nắm
chính nghĩa trong tay sản phẩm này thu nguồn lợi lớn các thế lực khác đều đỏ
mặt nhưng không ngốc đến nối phạm vào nguồn lợi này đến mạng cũng không còn.
Song song với việc các cửa hàng mở ra đó là việc vô cùng oanh động là toàn bộ
nguồn lao động đều được lấy từ Tiêu gia. Do Tiêu gia nắm phần chính trong các
khâu bán hàng. Đặc Mễ Nhi không ngờ lại đưa ra việc này khiến cho Tiêu gia
nhận được một món làm ăn cực kỳ lớn. Mặc dù nhiều người thắc mắc tại sao nhưng
không có một ái rõ nguyên nhân. Dù sao họ biết có sản phẩm bán là được rồi, họ
cũng không quá quan tâm nhiều. Nữ nhân của họ trở nên xinh đẹp thì điều đó
cũng làm cho tất cả các phái nam nhân đều trở nên hạnh phúc. Các thiếu nữ và
thiếu phụ đều cảm thấy mấy món đồ này là thứ tất yếu của họ.
Sau hơn một tháng các cửa hàng đã làn tràn ra toàn bộ đế quốc. Đặc Mễ Nhĩ còn
muốn xâm nhập các mặt hàng này ra các đế quốc lân cận. Bởi vì thị trường dành
cho những món đồ ày quả thực quá lớn. Lợi nhuận vô cùng khổng lồ. Bời vì Nhã
Phi mang đến cho gia tộc một mối làm ăn khiến cho cả gia tộc thay đổi thế nên
nước lên thì thuyền lên. Địa vị của nàng hoàn toàn được củng cố vô cùng vững
chắc tại Đặc Mễ Nhĩ.
Tại phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ...
Một thân quần áo thiếu nữ màu lam nhạt, Tiêu Sơn cười khổ người đẹp mặc cái gì
cũng đẹp a. Đứng bên cạnh hắn là Nhã Phi đang mặc một bộ y phục màu lam nhạt.
Phía trước họ là gồm bốn đến năm trăm thanh niên thiếu nữ. Họ lúc này ở một
khu vực vô cùng vắng vẻ. Tiêu Sơn lúc này trong một bộ y phục màu trắng và đen
kết hợp với nhau giống hệt một lão nhân thần bí.
Hắn nhìn về phía đám người đang ở phía dười hắn chỉ lạnh giọng, khóe miệng
nhếch lên nói: "Hắc, xem nào một đám mạt hàng toàn bộ là phế vật tu luyện mười
sáu năm mà vẫn chưa đạt đến bảy đoạn đấu khí! Đúng là phế vật trong phế vật
mà!" Tiêu Sơn không ngần ngại dùng những lời sỉ vả vô cùng nặng nề về phía mấy
trăm đám người này. Những lời mắng nhiếc của hắn vô cùng nặng nề, càng ngày
càng khó nghe hơn.
Nhã Phi đứng bên cạnh, nàng hơi nhíu mày nhìn về phía Tiêu Sơn trong lòng có
chút nghi hoặc tại sao hắn lại làm như vậy. Cả đám người đó lúc này đều cúi
đầu chịu trận. Hiển nhiên họ đã được gia chủ rặn rò tuyệt đối không thể làm
cho vị đại nhân này có bất cứ bất mãn gì. Trong lòng họ vô cùng khó chịu nhưng
tất cả đang chịu trận. Tiêu Sơn liên tục dùng những lời khó nghe nhất những
lời trâm trọc nhất đang mắng nhiếc bọn họ.
Bất ngờ một âm thanh từ trong đám người vang lên: "Đủ rồi!"
Tiêu Sơn cau mày lại nhìn về phía dưới. Hắn nhìn xuống phát hiện một thân ảnh
của một thanh niên cao lớn. Thanh niên lúc này đôi mắt nhìn về phía hắn mang
theo đầy sự phẫn hận. Tiêu Sơn cười lạnh nói: "Ta có gì nói không đúng sao!?"
Tiêu Sơn nhận biết người này là Tiêu Bá.
Tiêu Bá hít một hơi lên tiếng nói: "Vì kính nể tiền bối là một luyện dược sư
ta chỉ hy vọng tiền bối không nên vũ nhục chúng ta. Mặc dù trong số chúng ta
không có hiếm những kẻ lười biếng không chịu luyện tập phấn đấu nhưng có những
người luôn luôn cố gắng tiến tới. Dù không đạt được đấu khí bảy đoạn trong lễ
thành nhân nhưng không có nghĩa sau này chúng ta vẫn sẽ như vậy. Chúng ta nhất
định sẽ trở thành cường giả!" Nói xong hắn nắm chặt tay lại.
Một số âm thanh trong nhóm vang lên: "Nói hay lắm!"
Tiêu Sơn lúc này vỗ vỗ tay, khuôn mặt hắn vui cười nói: "Nói hay! Nói rất
hay!" Hắn liên tục đi lại, hai bàn tay vỗ vào nhau, hắn nhìn về phía đám người
sau đó nói: "Ta biết trong số các ngươi bởi vì tư chất kém hơn người khác dù
cố gắng rất nhiều nhưng đều không có thành tựu trong cuộc đời. Các ngươi hận
ông trời bất công đúng không!? Được... được... có chút chí khí. Nếu như ta cho
các ngươi một cơ hội để sửa đổi vận mạng của mình liệu các ngươi có muốn nắm
bắt lấy nó hay không!?"
Nghe thấy nhừng lời này mấy người thanh thiếu niên thiếu nữ phía dưới con mắt
đều to tròn nhìn về phía nhau. Một người trong đó không nhịn được bước ra:
"Xin hỏi nhừng lời này tiền bối nói với bọn vãn bối là thật hay giả!?"
Tiêu Sơn cười lạnh nói: "Ta có lý do lừa các ngươi sao!?" Tiêu Sơn chỉ về phía
ở đằng xa. Hắn đột nhiên hai tay liên tục kết ấn những ấn kỳ lạ đánh ra. Mọi
người to tròn con mắt nhìn về phía trước. Những hòn đá phát ra ánh sáng sau đó
kết tạo ra một trận pháp sáng loàng. Nếu như không chuẩn bị kỹ có lẽ việc này
đã oanh động toàn Ô Thản thành.
Tiêu Sơn chỉ về phía trận pháp đang sáng lên nói: "Mấy thứ này là ta đã chuẩn
bị vì các ngươi! Nếu như các ngươi vượt qua thử thách của ta như vậy các ngươi
sẽ trở thành đệ tử chính thức của ta!" Khi nghe những lời này chính Nhã Phi
cũng giật mình. Đôi mắt của nàng cau lại nhìn về phía Tiêu Sơn.
Mấy thanh thiếu niên thiếu nữ nghe thậy vậy đều kinh hãi. Trở thành một vị để
tử của luyện dược sư là chuyện vinh quang bực nào. Trong nhóm bắt đầu xôn xao
ồn ào lên. Tiêu Sơn cười lạnh nói: "Ta nói trước thử thách của ta không phải
dễ dàng có khi là mất mạng...." Hắn hất tay ra trên bàn lúc này xuất hiện mấy
chục viên đan dược nằm la liệt ở trên bàn. Hắn nói: "Nếu như vượt qua thử
thách sẽ chính thức trở thành đệ tử của ta. Quyết định đi đối mặt với nguy
hiểm để có thể có cơ hội trở thành cường giả đứng đầu đại lục hoặc mãi mãi chỉ
là một người bình thường qua cuộc sống bình thường..."
Tiêu Sơn lại chỉ về phía mấy viên đan dược nói: "Nếu như lựa chọn rời đi uống
viên thuốc này rời đi! Nếu muốn trở thành cường giả vậy mau đi vào trận!"
Mọi người bắt đầu do dự bàn tan không dứt. Mỗi người ý nghĩ một cách khác
nhau. Mọi người nhìn về phía đống đan dược hiển nhiên có người nghĩ đó là
thuốc độc. Tiêu Sơn lắc lắc đầu nhìn về phía đám này. Hắn không quan tâm dù
sao mấy tên này không có uống hắn cũng sẽ dùng người bắt ép mấy tên này uống.
Hắn tuyệt đối không thể để chuyện này lộ ra ngoài được. Đột ngột Tiêu Bá ngay
lập tức cắn răng chuẩn bị xông trận.
Thấy Tiêu Bá chuẩn bị xông trận Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Trong đó tất cả những
gì các ngươi thấy đều là giả nhớ lấy nhớ lấy!?"
Ngay sau đó lại có mấy người đều tiến vào trong trận. Một số người lĩnh đan
dược uống vào sau đó rời đi. Một số người không chịu uống đan dược đều bị bắt
ép. Tiêu Sơn vận dùng một số lực lượng của Đặc Mễ Nhĩ gia tộc mặc dù có tính
riêng tư bất quá hắn thông qua Nhã Phi khá dễ hoạt động. Ngay sau đó tiến vào
trong trận bắt đầu có những âm thanh quái lạ: "Hahaha, kim tê, kim tê của
ta...." hoặc: "Các mỹ nữ đến đây. Hahaha...."
Tiêu Sơn đứng ở đó cười khổ gãi gãi mũi nói: "Hài lớp trẻ bây giờ thật là kém
a!" Nhã Phi nhìn về phía hắn khinh thường. Không phải chính hắn cũng bị trận
pháp này vây khốn sao? Còn dám nói những người này!