Người đăng: zip94cute
Thấy Tiêu Sơn đỏ mặt, Nhã Phi vân vê chiếc miệng nhỏ. Thiếu nữ thè ra một
chiếc lưỡi ẩm ướt, nhỏ nhắn đỏ thắm liếm quanh miệng mình một cái. Nàng nhưng
vô cùng thỏa mãn. Hiển nhiên nàng có nghe chút gió về chuyện của Tiêu Mị và
hắn. Nhưng nàng sẽ tuyệt đối không để ra mình có bất kỳ dấu hiệu ghen tức nào.
Nếu như hắn biết được nàng đã biết rõ thân phận của hắn thì hắn sẽ không ngại
biểu hiển ra mình ghen với hắn nhưng hắn không có biết điều đó thế nên nàng
tiếp tục một trò chơi thú vị.
Nhã Phi sống lâu ở phòng đấu giá có gì nàng không hiểu, có gì nàng không rõ,
loại nam nhân nào mà nàng không gặp qua. Tiêu Sơn nàng cũng đã phân tích được
hắn là loại nam nhân nào. Háo sắc, dâm đãng, biến thái... những từ này biểu
hiện với hắn. Nhưng thực chất hắn là loại nam nhân bề ngoài thích trêu trọc nữ
nhân nhưng nếu như đã có quan hệ với nữ nhân nào chắc chắn hắn sẽ chịu trách
nhiệm. Ngoài ra hắn là một người rất tôn trọng lời hữa. Chính vì vậy nàng mới
dùng chính bản thân mình dụ dỗ hắn bắt ép hắn dùng tâm ma, chỉ cần hắn nguyện
ý bất cứ khi nào nàng cũng là của hắn. Nàng thực sự yêu hắn, yêu đến phát
điên, yêu đến phát cuồng. Nhưng Nhã Phi chỉ không ngờ tên tiểu tử này lại cứng
đầu như vậy đứng trước sắc đẹp của nàng rõ ràng trong lòng của hắn rất muốn đè
nàng xuống, rất muốn tiến vào thân thể của nàng mà phát tiết vậy mà hắn vẫn
chịu đựng được.
Đối với nam nhân và nữ nhân cũng vậy họ rất coi trọng hình thức nhưng lại hy
vọng người yêu mình không coi trọng hình thức của mình mà là tính cách của
mình. Trong quá trình tiếp xúc lâu dài dù có xinh đẹp đến đâu thì nhìn nhiều
sẽ có cảm giác rất bình thường không còn cảm giác xinh đẹp như ngay ngày đầu
gặp mặt nữa. Chính vì vậy Nhã Phi mới nguyện không để lộ bí mật mình biết hắn
là ai cho hắn. Nàng nguyện để cho hắn biết mình không biết hắn là Tiêu Sơn, mà
người nàng yêu là một lão già lớn tuổi mà thôi. Tại sao nàng muốn làm như vậy
bởi vì hắn là nam nhân, nếu như hắn nhận thấy nàng yêu hắn thật lòng chứ không
bởi vì hình dáng của hắn như vậy nàng mãi mãi ghim sâu vào trong trái tim của
hắn.
Nhã Phi càng ngày càng thu liễm. chỉ có một mình hắn mới có thể thấy được vẻ
dâm đãng của nàng mà thôi. Lời đồn quanh Ô Thản thành lúc này cũng lan truyền
đi, nàng cũng chính thức không tham gia đấu giá nữa. Việc này giao cho một
người khác. Nàng bắt đầu chăm lo vào mối làm ăn bán hàng kia. Với nguồn lợi mà
nàng mang về cùng với việc đại trưởng lão giữ bí mật nàng là một luyện dược sư
hiển nhiên vị trí của Nhã Phi lúc này hoàn toàn không thể thay thế được.
Một điều nữa mà nàng biết ở hắn đó là hắn vẫn là xử nam. Nhã Phi tu luyện là
thiên mị công pháp đối với nam nhân có dương tính nồng hậu cực kỳ rõ ràng.
Trên người hắn rõ ràng có một nguồn năng lượng chí cương chí dương hơn nữa còn
vô cùng thuần khiết. Một khi nam nhân cùng với nữ nhân hoan ái như vậy khí tức
sẽ tuyệt đối thay đổi hơn nữa dù người đó còn năng lượng chí cương chí dương
cũng không thuần. Trên người hắn rõ ràng nguồn chí cương chí dương này vô cùng
thuần khiết hơn nữa tỏa ra hấp dẫn chí mạng với nữ nhân. Trong thiên mị công
có ghi chép nếu như cùng với người mang chí cương chí dương thân thể tiến hành
song tu như vậy chuyển nửa công bội, ngay lần đầu sẽ tăng lên được vài cảnh
giới. Đối với nữ nhân tu luyện mị công như Nhã Phi là chí mạng độc dược cũng
là chí mạng thuốc bổ.
Hiển nhiên Tiêu Sơn ở ngoài cũng loáng thoáng nghe được việc này. Về việc Nhã
Phi ăn mặc ngày một kín đáo hơn nữa còn không trở thành đấu giá sư nữa chính
thức đã oanh động toàn Ô Thản thành. Hiển nhiên nhiều nam nhân có tiếc nuối,
khiến cho phòng đấu giá mất đi rất nhiều khách nhân nhưng số khách nhân này
chẳng đáng một chút nào so với món lợi mà Nhã Phi đem về. Một sư phụ tứ phẩm
luyện dược sư, một vụ làm ăn cực lớn, nàng trở thành một luyện dược sư.
Tiêu Sơn bất đắc dĩ lấy ra mấy quả từ trong trữ vật giới chỉ bỏ vào miệng. Hắn
nhè nhẹ cắn một miếng thấy Nhã Phi đang chăm chú nhìn về phía mình. Tiêu Sơn
cau mày lên tiếng hỏi: "Nhã Phi ngươi nhìn ta sao!?"
"Ân" Nhã Phi khe khẽ gật đầu, nàng nhìn chăm chú về phía hắc bào lão nhân cười
nói: "Nhã Phi chẳng qua là thấy nhiều khi sư phụ rất là đáng yêu thôi!"
Lời này nói ra khiến cho Tiêu Sơn bắt đầu sắc sụa: "Khụ, khụ...." Hắn liến tục
lấy tay che miệng. Đầu hắn to ra, trên trán từng hạt mồ hôi như hạt đỗ chảy
ra. Lời này mà cũng nói được, một lão nhân lại nói rằng đáng yêu. Từ đáng yêu
này phải nói đến nữ nhân mới đúng. Tiểu yêu nữ này càng ngày càng quá đáng
rồi. Tiêu Sơn liên tục ở chỗ ho sặc sụa. Nhã Phi thấy vậy che miệng cười. Quả
thực những lời nói này mà nói ra để chỉ lão nhân Tiêu Sơn thì người khác nghe
muốn ói. Nhã Phi tiến tới ngay lập tức dùng chiếc khắn tay. Nàng đã phục sẵn
một chiếc khăn tay ở trong ngực áo. Nó đã ngấm toàn bộ mùi hương của nàng đưa
cho Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn theo bản năng cầm lấy chiếc khăn tay bắt đầu ho khan. Sau khi hắn lau
miệng xong thì đem khăn tay trả lại Nhã Phi: "Cảm ơn!" Hắn hơi cau mày lại,
hắn ngửi được chiếc khăn tay này có một mùi hương vô cùng mê người. Một mùi
thơm cực kỳ hấp dẫn bản thân hắn làm cho dục hỏa của hắn điên cuồng mà thiêu
đốt. Hắn vội vàng nhanh chóng vận khởi thiên hà nguyên lực mà hóa giải.
Nhã Phi nhoẻn miệng cười, nụ cười của nàng vô cùng mỹ lệ. Nhã Phi hơi khẽ gật
đầu nói: "là bổn phận của Nhã Phi mà thôi!" Nói xong nàng lại đưa chiếc khăn
tay dấu vào trong bộ ngực khá lớn. Bộ ngực của Nhã Phi rung rung lên làm cho
Tiêu Sơn trợn tròn cả con mắt.
Hắn há hốc mồm, hắn méo miệng lên nói: "Ách". Hắn mồ hôi đầm đìa thầm nghĩ:
"Không phải chiếc khăn tay để ở đó đấy chứ!?" Tiêu Sơn chỉ vào bộ ngực của Nhã
Phi lên tiếng hỏi: "Thứ đó là từ trong đó lấy ra!?"
Nhã Phi không trả lời, mà chỉ mỉm cười sau đó xoay người trở về chỗ ngồi của
mình bắt đầu ăn. Tiêu Sơn đầu choáng mắt hoa, hắn liên tục lắc lắc đầu. Hắn
hít một hơi. Hắn lấy ra một viên đan dược màu trắng phát ra dược lực thanh
mát. Hắn đang định bỏ vào miệng thì Nhã Phi lúc này lên tiếng nói: "Sư phụ
ngươi không lên dùng quá nhiều băng tâm thanh thần đan a! Như vậy không tốt,
nên để mọi việc tự nhiên..."
Tiêu Sơn hít một hơi lạnh, trong mắt hắn có chút tức giận nhìn về phía Nhã Phi
thầm nghĩ: "Tiểu yêu tinh còn không tại ngươi sao!?"
Nhã Phi không đáp lại chỉ nhìn hắn mỉm cười, nàng thầm nghĩ: "Tiểu sắc lang
thật là cứng đầu. Hừ, lão nương có gì không tốt chứ!? Tham lam, hừ...Thôi,
thôi... lão nương tạm tha cho ngươi. Dù sao ngươi cũng chưa còn thành nhân
đây..." Nói đến đây Nhã Phi lấy tay che miệng cười trong tâm thầm nghĩ: "Đến
lúc ngươi thành nhân lão nương còn không ăn sạch ngươi lão nương không phải là
Nhã Phi...." Tiêu Sơn cảm giác đột nhiên không khí trở lên lạnh hơn. Hắn rùng
mình một cái.
Kết thúc bữa trưa Tiêu Sơn bất đắc dĩ phải nghỉ ngơi tại phòng đấu giá Đặc
Thước Nhĩ. Hắn hiển nhiên cần nghỉ ngơi lấy sức. Hắn cũng không dám cho Nhã
Phi vào mà phải khóa lại cửa phòng. Có trời mới biết để cho nàng tiến vào sẽ
có việc gì. Hắn chỉ đành nghỉ ngơi một mình trong phòng, nhắm mắt đả tức dưỡng
thần.
Trời trở về chiều. Nhã Phi lúc này ở cùng một mình với Tiêu Sơn. Nhã Phi cau
có mặt mày, nàng cứ tưởng hắn làm việc gì ghê gớm để nàng đến chỉ để giúp hắn
làm mấy việc này thôi sao? Hiện giờ Liễu Tịch cùng với Cốc Ni đại sư đang trao
đổi đan thuật đều giúp hắn luyện mấy loại đan dược cái gì nhất thiên nhất mộng
đan. Hiển nhiên hai người đang cần cù tu luyện. Hiển nhiên hai tên này nghe
nói Tiêu Sơn sẽ tặng cho hai người mỗi người một viên đan dược có thể giúp họ
cải thiện thể chất loại bỏ táp chất tăng lên tốc độ tu luyện, mấy tên này nghe
xong đều mắt sáng như sao nhanh chóng bắt tay vào công việc luyện đan. Hơn nữa
Liễu Tịch còn bị uy hiếp nếu không luyện đủ số lượng sẽ bắt hắn uống địa ngục
cường hồn đan. Nghe xong tên này sợ mất mật bắt đầu tiến hành điên cuồng luyện
đan giúp hắn. Dù sao nhất thiên nhất mộng đan chẳng qua là đan dược cấp hai mà
thôi.
Nhã Phi chu cái mỏ đỏ mọng lên khó chịu nhìn về phía Tiêu Sơn. Hắn liên tục
đặt các loại tài liệu cùng với trên đất theo những hình thù kỳ dị. Tựa như
trận pháp nhưng tựa như không phải. Sau hơn nửa ngày hắn mới ngồi dậy. Hắn
tiến về phía trước trận pháp sau đó hai tay kết những pháp ấn kỳ dị sau đó bàn
tay xuất hiện một lớp không khí ba động nguồn ba động này đánh vào trận nhưng
không có hiệu quả. Tiêu Sơn cau mày lại tiếp tục tiến hành làm trận.
Nhã Phi không nhịn được tò mò hỏi: "Sư phụ người đang làm gì vậy!?"
Tiêu Sơn hơi cau mày nhưng cũng đáp lại: "Vi sư đang bố trị một loại trận
pháp!"
Nhã Phi nghe thấy thế giật mình hỏi: "Trận pháp! Sư phụ ngài biết trận pháp
sao!?"
Tiêu Sơn cười khổ nói: "Biết chút da lông!" Nói xong hắn tiếp tục bố trí. Sau
hơn nửa ngày hắn mới kết thúc công việc. Hắn lại tiến tới trước trận pháp hai
tay pháp quyết đánh ra. Lần này một màn sáng bắt đầu sáng lên. Dưới đất đặt
những viên đá bắt đầu sáng dần dần sau đó lan tràn ra, chúng tạo ra một vệt
ánh sáng kết hợp với nhau, nối với nhau tạo ra những đường thẳng. Nhã Phi há
hốc miệng, nàng cũng biết một số trận pháp sư nhưng không biết bố trí như thế
nào đây là lần đầu nàng được thấy.
Nhã Phi giật mình hỏi: "Thành công sao?" Tiêu Sơn gật đầu. Nhã Phi có chút
kinh hãi. Nàng không nghĩ tới hắn là một luyện dược sư còn là một trận pháp
sư. Nhã Phi tò mò nói: "Sư phụ trận pháp này có tác dụng gì!?"
Tiêu Sơn cười nói: "Mê trận tác dụng làm hiện lên những mong muốn cùng dục
vọng của con người..." Nói xong hắn chỉ vào hòn đá kia nói: "Vi sư sẽ đi vào
thử trận nếu như có việc gì không ổn ngươi di chuyển hòn đá kia phá trận được
chứ!?" Nhã Phi gật đầu đáp ứng. Tiêu Sơn cười, hắn vuốt vuốt râu bộ dạng vô
cùng tiên phong đạo cốt, hắn nói: "Không biết trận này như thế nào chỉ phải tự
mình lấy thân vào trận như vậy mới có thế hiểu được trận cùng với việc mình bố
trí có sai sót hay không?"
Nhã Phi thấy vậy kinh hãi nói: "Có nguy hiểm sao?"
Tiêu Sơn cười nói: "Yên tâm đi trận này không có gì nguy hiểm hơn nữa dù có
nguy hiểm vi sư nhất định cũng sẽ đi!" Tiêu Sơn vỗ vỗ ngực lẫm nhiễn bảo đảm.
Nhã Phi nghe thấy những lời chính khí lẫm nhiên của Tiêu Sơn thì trong lòng có
chút bội phục thầm nghĩ hắn cũng là một người có chút bản lãnh. Tiêu Sơn lúc
này hít một hơi hiên ngang lẫm liệt đi vào. Nhã Phi nhìn bóng dáng của hắn dần
dần dẫn sâu vào trong trận. Nàng bắt đầu hồi hộp, tim nàng đập vô cùng mạnh
không biết chuyện gì sẽ xảy ra với hắn. Nàng vô cùng lo lắng.
Một phút trôi qua...
Hai phút trôi qua...
Ba phút trôi qua...
Mười năm phút trôi qua...
Nhã Phi lúc này hoàn toàn chết đứng, nàng cực độ lo lắng bởi vì hắn sau khi
vào trận đều không có bất cứ động tĩnh gì. Nàng hốt hoảng vội vàng tiến tới vị
trí viên đá định rời nó đi phá trận. Nàng vừa tiến tới trận thì đột nhiên nghe
thấy tiếng hắn phát ra, hắn lớn tiếng kêu rên: "Ối, ối... mỹ nữ... các nàng...
a... ư.... các nàng làm gì vậy!?"