Người đăng: zip94cute
Ô Thản thành...Khắp toàn bộ Ô Thản thành sau buổi trình diễn của Nhã Phi tổ
chức ra đã hoàn toàn dần trở nên sôi động. Khắp mọi nơi đều bàn tán rộn ra
chiến dịch này. Ngay cả mấy đại hán ngồi ở quán trà hoặc lầu các đều xôn xao
bàn tán vấn đề cái thứ liên quan đến phụ nữ gọi là đồ lót kia. Các thiếu phụ
và các thiếu nữ cũng bàn tán với nhau. Mỗi người đều có ý kiến riêng biệt liên
quan tới vấn đề này, có khen cũng như có chê bai nhưng dư chấn sau đợt quảng
cáo kia đều không nhỏ. Hiển nhiên Nhã Phi đã đạt được mọi việc đúng như ý định
đưa ra.
Trong một quán trà nhỏ, một đại hán mặc một bộ đồ vải bố, trên bộ đồ vải bố có
chút rách nát, bên chân hắn đang cắm một đại đao, thông qua vết rách của quần
áo có thể nhìn được một vài vết sẹo. Ngồi trung quanh đại hán là mấy đại hán
khác, mấy người này ăn mặc cũng y như đại hán này vậy. Hắn phá lên cười nói:
"Hôm nay huynh đệ chúng ta nhất định phải đi đến Di Hương viện một chuyến a!?"
Một đại hán trong đó gật đầu liên tục: "Phải, phải... Lỗ ca nói vô cùng chuẩn
xác a!" Hắn đưa ra ngón cái, sau đó mặt hắn cười hắc hắc vô sỉ, bàn tay liên
tục đưa lên đưa xuống miêu tả nói: "A, a, a.... mấy nữ nhân ở đó sau khi người
nào mặc bộ đồ đó xong đều trở lên xinh đẹp hơn cả... Các huynh đệ còn không
biết chứ! Hương Hương cô nương nàng nhưng mặc một thân cái gì ấy nhỉ? Tên là
gì ta quên rồi!"
Một tên đại hán cười, bàn tay hắn vỗ mạnh vào gáy của đại hán vừa mở miệng
nói: "là áo ngực và quần lót..."
Đại hán bị đồng bạn của mình vỗ một cái vào gáy thì đầu có chút đau, hắn đưa
tay lên vỗ vỗ chán sau đó cười nói: "Ừ là qáo ngực và quần lót. Các ngươi còn
không biết Hương Hương mặc mấy món đồ này đâu a. Gọi là vô cùng mê người! Hắc
hắc... khi ta nhìn thấy nàng chút bỏ quần áo ra để lộ ra hai màu này quả thực
máu trong người ta sôi lên a. Các ngươi biết đấy, ở chỗ tư mật của nàng không
ngờ lại xuất hiện chút đen óng ánh xuyên thấu quá. Lúc đó ta đã không nhịn
được mà đè lấy nàng lột ra bộ đồ lót đó. Quả thực nữ nhân này sau khi mặc món
đồ này không ngờ lại mê người đến như vậy. Còn nữa..." Hắn liên tục kể, kể một
cách thô tục cùng cực kỳ tỉ mị.
Mấy người bên cạnh nghe đều chảy cả nước miếng. Một đại hán khác ngồi cùng bàn
phất tay phản bác nói: "Hừ Hương Hương làm sao mà so được với Diễm Diễm cô
nương được a. Hương Hương mặc dù có chút thanh thuần đáng yêu nhưng sao bằng
Diễm Diễm. Diễm Diễm a, bộ ngực của nàng thật lớn. Lúc đó ta cùng nàng....
Nàng nhưng mặc một bộ áo ngực màu đen cùng với quần lót màu đen vô cùng mê
người. Các ngươi không biết lúc đó nàng thế nào đâu... nàng chẳng khác nào là
một ma nữ dâm đãng cả..." Vừa nói đại hán này mặt mũi dâm tà, miệng liên tục
chảy ra nước miếng.
Đại hán kia nghe thấy đồng bạn phản bác nói: "Lão Thuân ngươi nói cái quái gì
vậy? Sao Hương Hương cô nương kém hơn Diễm Diễm được. Hương Hương đẹp hơn
nhiều..."
Không khí trở lên căng thẳng, hai đại hán bắt đầu mồm mép cũng chuẩn bị động
thủ. Nhưng hiển nhiên việc này thường xảy ra trong dung binh đoàn nên không
quá ngạc nhiên lắm. Nhiều người cũng lười để ý đến việc này.
Một số thiếu nữ cùng với thiếu phụ đi dạo với nhau. Chủ đề của mấy người này
cũng xoay quanh vấn đề liên quan tới món đồ áo lót kia. Một hồng y thiếu phụ
cười nói với thanh y thiếu phụ bên cạnh: "Tỷ tỷ, tỷ không biết a, lão già nhà
ta sau khi nhìn thấy ta mặc bộ đồ đó không ngờ đêm đó cùng ta làm việc đó suốt
hai canh giờ không ngừng nghỉ a..." Thiếu phụ có chút xấu hổ đỏ mặt tiếp tục
thầm nói vào tai thiếu phụ kia: "Hơn nữa lão ấy còn làm đến giờ ta còn đau đây
này. Lão ấy..."
Nghe xong thiếu phụ nói, thanh y thiếu phụ giật mình kinh hô nói: "Lại còn có
việc như vậy. Chẳng phải lão nhà muội bị yếu thứ đó sao?"
Hồng y thiếu phụ cười khúc khích nói: "Không biết, nhưng hôm qua là lần lâu
nhất lão làm với ta a. Nếu không tin tỷ tỷ mua thử xem!?" Thanh y thiếu phụ
thấy vậy con mặt nghi ngờ nhìn về phía hồng y thiếu phụ. Hồng y thiếu phụ cười
nói: "Kể từ hôm đó ta vẫn mặc mấy thứ đó. Ân... không phải tỷ tỷ nói tại sao
ta trở lên xinh đẹp hơn a. Đều là nhờ chúng cả!?"
Thanh y thiếu phụ có chút kinh ngạc nói: "Thật sao!?"
Hồng y thiếu phụ che miệng cười nói: "Còn giả sao!?"
Nhã Phi sau khi tổ chức buổi thời trang làm lên một cơn sóng tại Ô Thản thành.
Ngay sau đó các nơi khác cũng được tổ chức như vậy. Khắp Gia Mã Đế quốc trong
vòng một tháng toàn bộ đã nổi tiếng với cái thứ áo lót cùng với quần lót mới
dành cho nữ nhân này. Hiển nhiên có một số tổ chức thấy được lợi nhuận của nó
cũng nhao nhao bắt đầu tiến hành làm giả nhưng ngay lập tức bị Đặc Mễ Nhĩ gia
tộc cùng với hoàng thất dùng thực lực cường hãn chèn ép cùng với đàn áp đẫm
máu do ra tộc Đặc Mễ Nhĩ ra tay. Mặc dù nhiều gia tộc với món đồ này vô cùng
đỏ mắt nhưng họ không có lực lượng để làm được việc ấy. Hơn nữa chính hoàng
thất Gia Mã đế quốc đã đưa ra việc này vào cấm lệnh toàn quốc chỉ duy Đặc Mễ
Nhĩ mới có thể bán mấy món đồ này. Hiển nhiên mọi người đều mong muốn nguồn
lợi này nhưng ai dám đắc tội với Gia Mã hoàng thất cùng Đặc Mễ Nhĩ gia tộc
đây. Các cửa hàng do Đặc Mễ Nhĩ ngay lập tức mọc lên khắp nơi.
Tiêu Sơn sau vụ giết chết Mộc Ân cùng với một trong tam trưởng lão của Mặc
gia. Hắn biết được một tin khác là Tiêu tộc trưởng sau khi dẫn một số người
muốn đến đó thanh lý sạch sẽ hiện trường nhưng không ngờ hiện trường lại có
người dọn sạch sẽ không để lại bất cứ đầu mối nào. Điều này làm cho hắn có
chút cảm giác kỳ lạ giống như hắn đi ỉ* có người chùi đ*t cho vậy. Tiêu Sơn
cũng không quá lo lắng chỉ cần không quá nguy hiểm là được, nếu thấy nguy hiểm
hắn có thể chạy ra khỏi Tiêu gia mang theo mẫu thân hoặc bộc lộ thân phận tứ
phẩm luyện dược sư của hắn. Mặc dù điều này hắn không muốn nhưng dấu diếm được
bao lâu thì tốt bấy lâu. Bởi vì thực lực của hắn lúc này quá nhỏ yếu.
Phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ, trong một gian mật thất nhỏ.
Cả phòng mật thất tràn ngập mùi đan dược. Một thiếu nữ mặc một bộ đồ thưa thớt
vải, trên ngực của nàng hiện lên một mảnh trắng nõn và rãnh vú vô cùng mê
người. Đùi dài thắng, trẵng nõn hấp dẫn cặp mắt của nam nhân. Đặc biệt là mùi
hương vô cùng hấp dẫn làm cho bất cứ nam nhân nào dù chết cũng nguyện đè nàng
xuống bababa một lần sau đó đến đâu thì đến có chết cũng đáng. Nhưng khuôn mặt
của thiếu nữ vô cùng xinh đẹp lúc này hiện lên vô cùng khó chịu u oán nhìn về
phía hắc bào lão nhân đang chăm chú làm việc.
Lão nhân liên tục đảo tay, ngọn lửa trong một chiếc đỉnh màu đen liên tục phát
ra tiếng ong ong. Bang! Một tiếng nổ nhỏ, ngay lập tức mấy viên đan dược từ
trong lò bắn ra rơi thẳng vào trong tay hắc bào lão nhân. Lão nhân bình thàn
nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp nói: "Nhã Phi, đã xem xét kỹ hay chưa!? Học
được chút nào hay không!?"
Nhã Phi cười, trên mặt của nàng xuất hiện một nụ cười vô cùng rạng rỡ có thể
giết chết bao nhiêu nam nhân: "Sư phụ, ta đã nhớ rõ!"
Lão nhân bình thản cười nói: "Được rồi vậy thử xem!"
Nhã Phi mím mím môi gật đầu một cái: "Vâng!" Sau đó thiếu nữ lấy ra một dược
đỉnh. Chính dược đỉnh này là dược đỉnh sẵn có của nàng. Nàng bắt đầu thử thách
tiến hành luyện viên đan dược đầu tiên. Nhã Phi thi thoảng liếc mắt nhìn về
phía hắc bào lão nhân trong lòng thầm mắng: "Hừ, hừ... để xem băng tâm thanh
thần đan giúp người được bao lâu. Đan dược hết hiệu lực lão nương sẽ cho ngươi
biết hậu quả của việc dám chống đối lão nương. Hừm..." Hiển nhiên đây chỉ là
trong đầu Nhã Phi nghĩ như vậy. Nàng hiện giờ đang tập trung bắt đầu tiến hành
thử luyện đan.
Nhã Phi hai bàn tay di chuyển vô cùng nhu hòa. Tiêu Sơn cười khổ trong lòng.
Không ngờ trong lúc Nhã Phi luyện đan dáng dấp cũng là mê người như vậy. Tiêu
Sơn lắc lắc đầu, hắn không bị dục hỏa tác động do đã uống băng tâm thanh thần
đan. Nhưng băng tâm thanh thần đan sau khi sử dụng sẽ khiến cho tinh thần của
người trở nên mệt mỏi hơn. Hơn nữa không thể sử dụng quá nhiều nếu không sẽ
phản tác dụng...
Trên trán của Nhã Phi lúc này đã lấm tấm đầy mồ hôi. Nàng khẽ quát một tiếng:
"Ra..." Lúc này từ trong dược đỉnh ba viên đan dược bay ra. Hơn nữa có hai
viên hình như bị hỏng. Một viên miễn cưỡng đạt đến nhất phẩm đan dược. Tiêu
Sơn có chút kinh ngạc bởi vì lần luyện đan dược đầu tiên của nàng không ngờ
lại thành công ngoài dự kiến. Thiên phú này quả thực là Tiêu Sơn sử dụng tám
con ngựa cũng đừng hòng đuổi kịp. Nhã Phi cầm viên đan dược nhìn về phía Tiêu
Sơn cười nói: "Sư phụ ngươi thấy Nhã Phi làm thế nào!?"
Tiêu Sơn cười khổ trong lòng: "Người so với người đúng là tức chết mà!" Tiêu
Sơn vẫn ra vẻ tiên phong đạo cốt, hắn vuốt vuốt chòm râu của hắn (mặc dù hắn
không có râu), hắn nói: "Cần cố gắng hơn! Vẫn chưa đạt được như ta mong muốn!"
Tiêu Sơn mặt dày mày dạn nói ra điều này. Mặc dù chính lần đầu luyện hắn còn
thất bại hơn nữa còn trong mảnh đất kia cùng với cái gọi là thần đỉnh hỗ trợ.
So sánh với Nhã Phi không biết ai kém đây? Nhưng ai bảo hắn là sư phụ mà sư
phụ thì thất nhiên là cần oai phong rồi! Hắn nhân tiện phát huy ra oai cùng
với khích lệ để đồ đệ cố gắng là một việc tốt, một mũi tên trúng hai con chim
a. Nói xong hắn lấy một tấm khăn tay cho thiếu nữ.
Nhã Phi chỉ mỉm cười nhè nhẹ gật đầu, nàng dùng bàn tay miết lên bàn tay của
hắn. Tiêu Sơn khẽ run lên. Nhã Phi cười thầm biết được dược lực hiện giờ toàn
bộ đã tan hết, nàng chỉ nói: "Sư phụ, Nhã Phi đã biết!"
Tiêu Sơn xoay đầu đi, gật đầu phất tay nói: "Được rồi buổi luyện dược hôm nay
tạm dừng ở đây đi! Vi sư cần có việc quan trọng hơn để làm. Đúng rồi Nhã Phi
ngươi đã chuẩn bị được đầy đủ những thứ kia cho vi sư hay chưa!?"
"Nga" Nhã Phi hơi ngẩn ra. Trong lòng hung hắn thầm mắng: "Để xem lão nương
trị ngươi thế nào!?" Nhưng nàng vẫn mỉm cười nói: "Sư phụ Phi Nhi đã vì người
chuẩn bị vô cùng tốt a!?"
Tiêu Sơn nhè nhẹ gật đầu. Hắn cần chuẩn bị khá nhiều tài liệu. Hắn lúc này
không thể tin tương ai được mà người duy nhất hắn có thể tin tưởng có lẽ chỉ
có mình Nhã Phi, mặc dù yêu tinh này không quá tin tưởng nhưng so với người
khác vẫn đáng tin hơn. Hắn muốn thiết lập một trận pháp. Thế nên hôm nay hắn
mới dành buổi sáng để dạy Nhã Phi luyện dược. Buổi trưa là lúc hai người dùng
bữa.
Ngồi trên ban không ngờ là hai người, hai người dùng bữa cũng không có bất cứ
người phục vụ nào. Nhã Phi lúc này lấy ra một loại trái ẩm ướt màu trắng. Tiêu
Sơn không thể tưởng tượng được tại sao ở cái thể giới quái đản này lại có
nhiều thứ quả quái ác như vậy. Cụ thể là nó hình dáng to dài như quả chuối
nhưng nó thẳng hơn nữa màu trắng. Nhã Phi há miệng ra đôi môi đỏ mọng ngậm lấy
quả chuối. Nàng nhìn về phía Tiêu Sơn với con mắt mê ly, nàng nhẹ nhàng cắn
nhẹ vào thứ quả dài màu trắng ấy thì thấy một chất dịch từ đó bắn ra dích lên
đôi môi và miệng của nàng. Chất dịch có màu trắng ngà, thiếu nữ con mắt mê ly,
hơi ươn ướt. Nàng nhẹ nhàng dùng chiếc lưỡi mềm mại thơm tho liếm láp cái thứ
chất dịch màu trắng trên miệng. Bộ dạng của nàng lúc này giống hệt dâm phụ.
Tiêu Sơn nhìn mấy thứ thức ăn dưới bàn thì hoàn toàn đầu to như cái đấu, trên
trán mồ hồi chảy dòng dòng, cái gì mà hắc kê, thịt dê ướp... Toàn những món
liên quan tới tráng dương mà thôi. Nhưng phần bên bàn của Nhã Phi thì toàn
những mõn ăn vì sắc đẹp của nữ nhân mà dùng mặc dù có một số thứ thẩm mị quả
thực là khó coi nhưng bàn bên đó còn dễ ăn hơn bên này. Nếu ăn mấy thứ này
xong thì hắn không phải bởi vì chết vì no bụng mà chết vì dục hỏa đốt thân mới
đúng.
Thấy mặt trắng bệch của Tiêu Sơn. Nhã Phi cười khanh khách trong lòng nhưng
nàng vẫn bộ dạng liềm nở cười khanh khách nói: "Sư phụ mấy món ăn này không
hợp khẩu vị của người sao?"
Tiêu Sơn thầm mắng trong lòng: "Còn dám nói thế...!?" Hắn thở dài nhìn về phía
dưới quần của mình. Thứ đó đã hoàn toàn chào cờ. Hắn hét lên trong lòng: "Ta
nhịn, ta nhịn! thiên hà nguyên lực đâu, cho ta vận chuyển, cho ta vận
chuyển!?" Hắn điên cuồng vận chuyển thiên hà nguyên lực xóa tan dục hỏa trong
lòng.
Nhã Phi cười lạnh trong lòng nói: "Lão nương muốn xem ngươi nhịn được bao
lâu!?" Lúc này Nhã Phi khe rên lên: "Uhm..." Nàng dùng ngón tay quệt nhẹ lên
miệng. Cái thứ nhơm nhớp màu trắng bỏ tọt vào miệng. Nhã Phi cười hi hi nói:
"A, ư... thật là ngon a!"
Tiêu Sơn điên cuồng hét lớn trong lòng: "Ta nhịn, ta nhịn..."
Nhã Phi nhẹ nhàng sờ lên bộ ngực của mình, thiếu nữ trên đó ru động và vuốt ve
nói: "A, thật là nóng nga!" Con mắt của Tiêu Sơn lúc này đó lòi cả ra khi nhìn
về phía trước. Nhã Phi cười khúc khích nói: "Sư phụ người đang nhìn gì a? Nhìn
Nhã Phi sao?"
Tiêu Sơn cười khổ quay đầu đi nói: "Không có..."