Từ Hôn


Người đăng: zip94cute

Tiêu Sơn sau khi trở lại Tiêu gia hắn trở lại phòng của mình sau đó lại chăm
chỉ luyện tập. Sáng ngày thứ hai hắn lại tỉnh dậy như thường ngày. Tiêu Sơn mở
cửa bước ra khỏi phòng nhưng đôi mắt của hắn sưng húp lên vì không ngủ được.
Việc này cũng không thể trách được hắn chỉ trách yêu nữ kia quá hấp dẫn người
khác rồi. Hắn muốn làm một sư phụ đứng đắn gương mẫu nhưng sư phụ đứng đắn
gương mẫu sắp biến thành sắc sư phụ rồi.

Tiêu Sơn đang chán nản thở dài thì một âm thanh đập đến làm cho hắn hơi ngẩn
người. Đó là âm thanh của một thiếu niên mặc áo trắng cùng với một thanh niên
mặc áo xanh khác nói: “Ê, ngươi nghe gì chưa hình như chúng ta có mấy vị khách
đến thăm thì phải?”

Thanh y thiếu niên kia lắc đầu phì ra một tiếng: “Thăm cái gì ngươi không biết
đó thôi là đi từ hôn đó. Việc này chẳng khác gì tát vào mặt Tiêu gia chúng ta
một cái tát cả!”

Bạch y thiếu niên vừa nghe thấy việc này thì giật mình cả kinh hỏi: “Cái gì
chuyện này là như thế nào?”

Thanh y thiếu niên thở dài nói: “Đó là người của Vân Lam tông, được rồi ta và
ngươi đến đại sảnh đường sẽ rõ!”

Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, vài người ngồi cao nhất
là Tiêu Chiến và ba vị sắc mặt đạm mạc lão giả, bọn họ là trưởng lão trong
tộc, quyền lợi không bé hơn tộc trưởng

Tại bốn người bên trái, ngồi một số trưởng bối có thực lực không kém trong gia
tộc, ở bên cạnh họ cũng có một số biểu hiện kiệt xuất trong gia tộc tuổi trẻ
một đời. Một bên khác, ngồi ba người lạ lẫm, nói như vậy bọn họ là khách quý
mà mấy tên thiếu niên kia nhắc tới.

Có chút nghi hoặc ánh mắt đảo qua tại ba người xa lạ, bên trong ba người, có
một vị mặc nguyệt bạch y bào lão giả. Lão giả tươi cười đầy mặt, thần thái
sáng láng, một đôi nho nhở song nhãn quang mang ngẫu thiểm, tầm mắt của Tiêu
Sơn khẽ hạ xuống, dừng ở lão giả trên ngực, đột nhiên rùng mình, tại lão giả
trên ngực y bào rõ ràng có một cái ngân sắc thiển nguyệt, tại thiển nguyệt
xung quanh có bảy khỏa kim quang lòe lòe tinh thần.

Tiêu Sơn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Thất tinh đại đấu sư sao? So với Tiêu Chiến
thúc thúc còn mạnh hơn một tinh!”

Người có thể trở thành đại đấu sư, ít nhất cũng là danh chấn một phương cường
giả, thực lực như vật sẽ được tất cả các thế lực xu chi nhược vụ(?), vậy mà
bỗng nhiên lại gặp một vị cường giả có cấp bậc như vậy xuất hiện tại Tiêu gia
hiển nhiên Tiêu Sơn có chút ngạc nhiên.

Bên cạnh lão giả, ngồi một đôi tuổi trẻ nam nữ, bọn họ đều mặc giống nhau
nguyệt bạch bào trang phục, nam tử tuổi khoảng hai mươi, tướng mạo anh tuốn,
phối hợp vóc người cao lớn, rất có mị lực, trọng yếu nhất là năm khỏa kim tinh
trên ngực, đại biểu thanh niên này thực lực: Ngũ tinh đấu giả!

Có thể hai mươi tuổi trở thành một ngũ tinh đấu giả, nói lên thanh niên thiên
phú tu luyện cũng rất cao

Anh tuấn tướng mạo, hơn nữa bất tục thực lực, vị thanh niên này không chỉ đem
bao nhiêu thiếu nữ trong gia tộc mê đến thần hồn điên đảo, ngay cả Tiêu Mị
ngồi một bên, mĩ mâu nhìn về phía bên này, cũng phát ra dị thải

Thiếu nữ thầm đưa mắt, bất quá với thanh niên này không có chút hấp dẫn lực.
Lúc này, vị thanh niên kia đang đem chú ý lực tập trung tại xinh đẹp thiếu nữ
ngồi bên cạnh...

Thiếu nữ này tuổi cùng Tiêu Sơn lớn hơn một tuổi tầm tuổi Tiêu Viêm, làm Tiêu
Sơn ngoài ý muốn chính là nàng dung mạo, so với Tiêu Mị còn đẹp hơn vài phần,
tại bên trong gia tộc, cũng chỉ có giống như hoa sen Tiêu Huân Nhi có thể so
sánh, khó trách nam tử này đối với trong tộc mấy cái yên chi tục phấn khinh
thường một cỗ

Thiếu nữ mềm mại vành tai có một cái lục sắc ngọc trụy, khẽ động một chút,
phát ra thanh thúy ngọc hưởng, đột ngột hiện ra một mặt kiều quý...

Ngoài ra, tại thiếu nữ bắt đầu phát dục trên ngực, có ba khỏa kim tinh chứng
tỏ nàng là tam tinh đấu giả. Tiêu Sơn nhếch miệng lên cười nhạt. Tiêu Sơn
nhếch miệng nhìn về phía thiếu nữ miệng hơi nhếch lên huýt sáo một tiếng sau
đó tìm về phía chỗ của mình.

Đột nhiên hai âm thanh vang lên làm cho Tiêu Sơn ngẩn người: “Tiêu Sơn ca ca”.

Hắn xoay đầu lại thì thấy Tiêu Mị cùng với Tiêu Tuyết Nhi ở hai bên hai hướng
đồng thời lên tiếng gọi hắn. Sau đó hai thiếu nữ đồng thời quỷ dị nhìn về phía
Tiêu Sơn. Tiêu Sơn khó chịu lẩm bẩm trong lòng: “Ta là người thay thế sao?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu hắn nhớ lúc trước ngoài Tiêu Mị thì Tiêu Tuyết Nhi cũng
bị hút hồn bởi thiếu niên này.

Tiêu Sơn chẳng thèm quan tấm tới hai thiếu nữ hắn khoanh tay lại nhìn về phía
thiếu nữ mới đến này huýt sáo một tiếng: “Huýt hiu… Ha…” đồng thời chơi trò
nháy mắt trêu trọc thiếu nữ này. Thiếu nữ này hừ lạnh nhìn hắn một cái.

Tên thiếu niên kia mắt lạnh nhìn về phía Tiêu Sơn cảnh báo: “Tiểu tử cẩn thận
ánh mắt của ngươi?”

Tiêu Sơn nhếch miệng cười nhè nhẹ ngồi xuống hỏi: “Nếu ta không quản ánh mắt
của mình được thì sao?”

Tên thiếu niên anh tuấn kia mở miệng đáp: “Nếu ngươi không quản tốt được ánh
mắt của mình ta không ngại cho người một chút gọi là giáo huấn!”

Tiêu Sơn mỉm cười: “Ha…” Hắn dùng ngón chỏ gãi gãi mũi của mình tự hỏi: “Hộ
hoa sứ giả sao? Mình nghe được câu chuyện này ở đâu rồi thì phải!?”

Thấy bộ dạng châm chọc của Tiêu Sơn thanh niên kia trở nên hai mặt đỏ bừng vô
cùng tức giận. Tiêu Chiến ho khan lên tiếng nói nhắc nhở: “Tiêu Sơn đừng làm
loạn!”

Đột nhiên lúc này lão quản gia dẫn theo một thiếu niên. Khuôn mặt của thiếu
niên Tiêu Sơn khá quen thuộc. Người này không phải là Tiêu Viêm còn là ai!?
Tiêu Viêm tiến vào phía bên trong nhất thời quan sát mọi người sau đó nhìn về
phía thiếu nữ kia thoáng một chút rồi quay sang tiến về phía trước. "Phụ thân,
ba vị trưởng lão!" Bước nhanh về phía trước, Tiêu Viêm đối với bốn người Tiêu
Chiến cung kính hành lễ.

"A a, Viêm nhi, đến rồi a, mau ngồi xuống đi." Thấy Tiêu Viêm đã đến, Tiêu
Chiến dừng lại cùng khách nhân đàm tiếu, hướng về phía hắn gật gật đầu, phất
tay nói.

Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm làm như không thấy ba vị trưởng lão phóng đến
không kiên nhẫn và khinh thường, quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên phát hiện,
không có vị trí của mình...

"Ai, địa vị cảu mình trong gia tộc, xem ra càng ngày càng thấp a, ngày xưa còn
tốt, nhưng hiện tại lại làm ta trước mặt khách nhân khó xử, ba cái lão bất tử
này..."

Trong lòng tự giễu cười, Tiêu Viêm thầm nhủ lắc đầu.

Nhìn Tiêu Viêm đứng tại chỗ, người tuổi trẻ trong gia tộc đều nhịn không được
cười châm chọc, hiển nhiên đều rất thích xem hắn mất mặt bộ dáng.

Lúc này, Tiêu Chiến phía trên cũng phát hiện Tiêu Viêm xấu hổ, khuôn mặt hiện
lên tức giận, đối với bên cạnh lão giả nhíu mày nói: "Nhị trưởng lão,
ngươi..."

"Khái, thật xin lỗi, thế nhưng đem Tam thiếu gia quên mất, a a, ta lập tức gọi
người chuẩn bị" Hoàng bào lão giả bị Tiêu Chiến trừng mắt chỉ nhàn nhạt cười,
"Tự trách" vỗ vỗ trán, nhưng trong mắt châm chọc không có che giấu bao nhiêu.

Đồng thời hai âm thanh vang lên làm cho Tiêu Viêm hơi ngẩn người. Hắn xoay đầu
lại thì thấy hai người phát ra âm thanh là Tiêu Sơn và Huân Nhi.

"Tiêu Viêm ca ca, ngồi ở đây đi!" Thiếu nữ nhàn nhạt tiếng cười, bỗng nhiên
tại đại sảnh vang lên.

“Tiêu Viêm tiểu huynh đệ ngươi cùng ngồi với ta đi” Tiêu Sơn vẫy vẫy tay về
phía hắn.

Ba vị trưởng lão ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía trong góc im lặng Tiêu Huân
Nhi, miệng nhuyễn nhuyễn, thế nhưng đều không dám nói nữa... Tiêu Sơn nhíu mày
có vẻ như địa vị của Huân Nhi trong gia tộc vô cùng cao chính hắn cũng không
rõ cao đến mức nào.

Tiêu Viêm chỉ quay đầu phía Tiêu Sơn nói lên: “Cảm ơn!” Sau đó xoay người đi
về phía Tiêu Huân Nhi sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống. Tiêu Viêm gãi gãi mũi của
mình nói: " Ngươi lại giúp ta giải vây."

Tiêu Huân Nhi nhợt nhạt cười, khuôn mặt lộ ra đáng yêu má lúm đồng tiền, mảnh
khảnh ngón tay lại mở ra cổ xưa bộ sách, tuổi nhỏ đã có một loại tri tính mĩ
cảm, lông mi chớp động, bỗng nhiên có chút buồn bã nói: "Tiêu Viêm ca ca đã có
ba năm không một mình ngồi cạnh Huân Nhi?"

"Ách... Huân Nhi hiện tại là thiên tài trong gia tộc, muốn có bằng hữu còn
không đơn giản sao?" Nhìn thiếu nữ có chút u oán khuôn mặt, Tiêu Viêm kiền
tiếu nói.

"Lúc Huân Nhi bốn tuổi đến sáu tuổi, mỗi ngày buổi tối đều có một người vào
phòng ta, sau đó dùng một loại rất ngốc nghếch thủ pháp cùng với không hùng
hậu đấu khí, ôn dưỡng ta kinh mạch cùng cốt cách, mỗi lần đều tự mình đổi mồ
hôi đầm đìa mới mỏi mệt rời đi, Tiêu Viêm ca ca, ngươi nói hắn là ai?" Huân
Nhi trầm mặc một lúc bỗng quay đầu, đối với Tiêu Viêm thản nhiên cười, thiếu
nữ phong tình làm chung quanh thiếu niên ánh mắt tỏa sáng.

"Khái... Ta, ta làm sao biết được?" Trong lòng lại nhảy dựng lên, Tiêu Viêm
xấu hổ cười hai tiếng, lập tức có chút tâm hư đem ánh mắt chuyển đến trong đại
sảnh.

" Hì hì..." Nhìn phản ánh của Tiêu Viêm, Tiêu Huân nhi hòa nhã cười, ánh mắt
chuyển đến trên bộ sách, thản nhiên tự nói: "Tuy biết là hắn có ý tốt, nhưng
Huân Nhi mặc kệ, dù gì đi nữa người ta cũng là nữ hài tử. Làm gì có đạo lý
trộm động chạm đến nữ hài tử thân thể, nếu Huân Nhi tìm thấy người đó, hừ..."
Nói xong nàng cố ý nhìn về phía Tiêu Sơn thấy hắn không có biểu hiện gì trong
lòng thiếu nữ cảm giác có chút mất mác, nàng khe khẽ thở dài cũng không có
tiếp tục nói chuyện.

Trong đại sảnh, Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão đang cùng vị lạ lẫm lão giả kia
nói chuyện với nhau, bất quá vị lão giả này tựa như có việc gì đó khó nói, lời
nói mỗi khi đến miệng lại bất đắc dĩ nốt lại, mà mỗi lần như vậy, kiều quý
thiếu nữ ngồi bên cạnh lại nhịn không được liếc mắt nhìn lão giả.

Tiêu Sơn quay sang nhìn một thanh niên bên cạnh tò mò hỏi: “Này huynh đệ cậu
có biết họ là ai không?”

Thiếu niên gật đầu bình tĩnh nói: “Tất nhiên là biết rồi! Ngươi có nhìn thấy
biểu tượng ở tay áo họ không?” Nói xong hắn chỉ về phía cánh tay áo của mấy
người đó.

Tiêu Sơn nghe thấy thế chuyển hướng đến ba người, quả nhiên phát hiện một đám
mây có hình ngân kiếm. Tiêu Sơn khe khẽ lẩm bẩm: “Vân Lam tông sao? Thế lực
mạnh mẽ nhất tại Gia Mã đế quốc!?”

Tuy không ra ngoài lịch lãm, bất quá Tiêu Sơn đọc trong một số bộ sách có Vân
Lam tông đại khái giới thiệu, Tiêu gia ở tại một thành thị tên là Ô Thản
thành, Ô Thản thành thuộc về Gia Mã đế quốc, tuy nhiên tòa thành này nhờ có ma
thú sơn mạch địa lợi mà được nằm trong nhóm các đại thành thị, bất quá cũng
xếp ở gần cuối.

Gia tộc của Tiêu Sơn, tại Ô Thản thành rất có phân lượng, bất quá cũng không
phải là duy nhất, trong thành còn có hai đại gia tộc khác, thực lực không kém
Tiêu gia bao nhiêu, tam phương không ngừng minhnh tranh ám đấu mấy chục năm,
cũng bất phân thắng bại...

Nếu nói Tiêu gia ở Ô Thản thành độc bá, thì Vân Lam tông có lẽ phải nói là độc
bá cả Gia Mã đế quốc! Chênh lệch của hai bên giống như hồng câu, khó trách
ngay cả phụ thân ngày thường nghiêm túc, trong lời nói cũng rất kính sợ.

Tiêu Sơn khoanh tay lại hai mắt hơi nhíu lại tò mò hỏi: “Họ đến đây làm gì
không phải chỉ đến để chơi thôi chứ?”

Thiếu niên nghe thấy thế có phần khó chịu và tức giận thấp giọng nói: “Đến
chơi cái gì là đến từ hôn! Là từ hôn đó!”

Tiêu Sơn nghe thấy thế ngẩn người tò mò hỏi nhỏ: “Từ hôn!?”

Thiếu niên kia nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy là từ hôn. Hài…” Thiếu niên nhẹ giọng
kể lại: “Thiếu nữ xinh đẹp đó là Nạp Lan Yên Nhiên. Nàng chính là Gia Mã đế
quốc Sư tâm nguyên soái Nạp Lan Kiệt cháu gái Nạp Lan Yên Nhiên. Tiêu Lâm tiền
trưởng tộc năm đó vốn cùng với Nạp Lan Kiệt là bạn thâm giao. Vừa đúng lúc đó
Tiêu Viêm cùng với Nạp Lan Yên Nhiên cùng ngày sinh lên hai người đặt ra cửa
hôn sự này. Bất quá vào khoảng mười hai năm trước tiền tộc trưởng gặp kẻ thù
mà hy sinh sau đó hai gia đình qua lại cũng ít hơn. Nạp Lan Kiệt vốn là người
vô cùng kiêu ngạo. Nạp Lan Yên Nhiên lần này đến đây hiển nhiên là từ hôn. Có
vẻ như nàng mượn người của Vân Lam tông lần này chẳng khác nào đánh vào mặt
Tiêu gia ta một cái bạt tai cả!”

Tiêu Sơn gõ gõ chán quay đầu sang hỏi thiếu niên kia: “Ngươi sao rõ ràng như
vậy?”

Thiếu niên kia đỏ mặt ho khan vài tiếng: “Là ta nghe lén được a!”

"Khái." Nguyệt bào lão giả ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, đối với Tiêu Chiến chắp
tay mỉm cười nói: "Tiêu tộc trưởng, lần này đến quý gia tộc, chủ yếu là có
việc muốn cầu!"

" A a, Cát Diệp tiên sinh, có việc gì cứ nói là được, nếu có khả năng làm,
Tiêu gia sẽ không chối từ." Đối với vị lão giả này, Tiêu Chiến cũng không dám
chậm trễ, vội vàng đứng lên khách khí nói. Bất quá cũng không biết đối phương
muốn cầu việc gì, nên cũng không dám chắc chắn

" A a, Tiêu tộc trưởng, người biết nàng không?" Cát Diệp mỉm cười, chỉ vào
thiếu nữ bên cạnh mỉm cười hỏi.

"Ách...Thứ cho Tiêu Chiến vụng về, vị tiểu thư này là..." Nghe vậy, Tiêu Chiến
ngẩn người, dò xét thiếu nữ một chút, có chút xấu hổ lắc lắc đầu.

Năm đó Nạp Lan Yên Nhiên được Vân Vận thu làm đệ tử lúc mười tuổi, tại Vân Lam
tông tu luyện năm năm thời gian, cái này gọi là nữ đại thập bát biến, nhiều
năm không gặp, Tiêu Chiến tự nhiên không nhận ra thiếu nữ này là con dâu trên
danh nghĩa của mình

" Khái... nàng tên là Nạp Lan Yên Nhiên."

"Nạp Lan Yên Nhiên? Cháu gái của Nạp Lan lão gia tử Nạp Lan Yên Nhiên?" Tiêu
chiến đầu tiên là giật mình, ngay sau đó là thần tình vui mừng, có lẽ là nhớ
lại việc năm đó, lập tức đối với thiếu nữ lộ ra ôn hòa nụ cười:

"Thì ra là Nạp Lan chất nữ, Tiêu thúc thúc đã nhiều năm chưa gặp lại ngươi,
đừng trách thúc thúc mắt mờ."

Bỗng nhiên xuất hiện một màn, làm mọi người thoáng ngẩn ra, ba vị trưởng lão
nhìn nhau, lông mày không khỏi cau lại...

"Tiêu thúc thúc, chất nữ nhiều năm không đến bái kiến, người nên bồi tội là ta
mới phải, đâu dám trách tội Tiêu thúc thúc." Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười ngọt
ngào nói.

" A a, Nạp Lan chất nữ, trước kia nghe nói người được Vân Vận đại nhân thu làm
môn hạ, lúc đó còn tưởng là lời đồn, khỗng nghĩ tới lại là thật, chất nữ thiên
phú thật là tốt a..." Tiêu chiến tán thưởng cười nói.

"Đó là Yên Nhiên vận khí tốt..." Nhợt nhạt cười, Nạp Lan Yên Nhiên có chút ăn
không tiêu nhiệt tình của Tiêu Chiến, tay khẽ kéo kéo Cát Diệp bên cạnh.

" A a, Tiêu tộc trưởng, việc tại hạ muốn thỉnh cầu hôm nay cùng Yên Nhiên có
quan hệ, hơn nữa việc này do chính tông chủ đại nhân mở lời..." Cát Diệp cười
khẽ một tiếng, lúc nhắc tới tông chủ hai chữ, biêu tình trên khuôn mặt có chút
thoáng trịnh trọng.

"Sắc mặt hơi đổi, Tiêu Chiến thu liễm nụ cười, Vân Lam tông tông chủ Vân Vận
chính là Gia Mã đế quốc đại nhân vật, hắn nho nhỏ một cái tộc trưởng, nửa điểm
đều không thể đắc tội. Bằng thế lực và thực lực của hắn, có việc gì lại cần
Tiêu gia hỗ trợ? Cát Diệp nói cùng Nạp Lan chất nữ có quan hệ, chẳng lẽ?

Nghĩ đến đó, khóe miệng Tiêu Chiến hơi giật giật, bàn tay run nhè nhẹ, bất quá
có tay áo che dấu nên cũng không bị phát hiện. Mạnh mẹ áp chế lửa giận, thanh
âm có chút phát run nói: "Cát Diệp tiên sinh, mời nói!"

"Khái..." Trên mặt Cát Diệp bỗng nhiên xuất hiện một mạt xấu hổ, bất quá nhớ
tới tông chủ đối với Nạp Lan Yên Nhiên cực kỳ yêu thương, chỉ có thể cắn chặt
răng, cười nói: "Tiêu tộc trưởng, ngài cũng biết, Vân Lam tông môn quy nghiêm
lệ, hơn nữa tông chủ đại nhân đối với Yên Nhiên kỳ vọng rất cao, cơ bản đã đem
nàng bồi dưỡng trở thành tông chủ đời tiếp theo của Vân Lam tông... Do một
chút đặc thù quy củ, truyền nhân của tông chủ trước khi chính thức trở thành
tông chủ đều không thể cùng nam tử qua lại..."

"Tông chủ đại nhân hỏi qua Yên Nhiên, biết được nàng cùng Tiêu gia còn có một
thân sự, cho nên... Cho nên tông chủ đại nhân muốn mời Tiêu tộc trưởng có
thể... giải trừ hôn ước này."

"Ca!" chiếc chén ngọc thạch trong tay Tiêu Chiến bỗng nhiên biến thành một
trùm phấn mạt

Bên trong đại sảnh, không khí có chút yên tĩnh, ba vị trưởng lão cũng bị lời
nói của Cát Diệp chấn động, bất quá một lúc sau, bọn họ nhìn về phía Tiêu
Chiến ánh mắt đã thêm một mạt châm chọc cùng cười nhạo

"Hắc hắc, bị người ta đến cửa mạnh mẽ giải trừ hôn ước. Xem tộc trưởng ngươi
về sau còn có uy vọng gì để quản lý gia tộc!"

Một ít thiếu nam thiếu nữ cũng không biết Tiêu Viêm cùng Nạp Lan Yên Nhiên có
hôn ước, bất quá sau khi hỏi cha mẹ bên cạnh, sắc mặt bọn họ đột nhiên trở nên
phấn khích, cười nhạo cùng châm chọc ánh mắt hướng đến Tiêu Viêm...

Nhìn Tiêu Chiến sắc mặt âm trầm, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không dám ngẩng đầu,
ngón tay khẩn trương chắp vào nhau

"Tiêu tộc trưởng, ta biết yêu cầu này có chút làm khó cho ngươi, bất quá xem
tại mặt mũi của tông chủ đại nhân, giải trừ hôn ước đi..." Bất đắc dĩ hít một
hơi, Cát Diệp nhàn nhạt nói.

Tiêu Chiến nắm chặt tay, nhàn nhạt thanh sắc đấu khí dần dần bao trùm thân
thể, cuối cùng còn ẩn ẩn hội tụ trên mặt một cái hư ảo đầu sư tử.

Tiêu gia cao nhất công pháp: Cuồng sư nộ cương! Cấp bậc: Huyền giai trung cấp!

Nhìn phản ánh của Tiêu Chiến, khuôn mặt của Cát Diệp cũng ngưng trọng lên,
thân hình đứng chắn trước Nạp Lan Yên Nhiên, hai tay mạnh mẽ đan vào nhau,
thanh sắc đấu khí hội tụ tại ưng trảo, tản ra sắc bén kiếm khí

Vân Lam tông cao thâm công pháp, thanh mộc kiếm quyết! Cấp bậc: Huyền giai sơ
cấp!

Theo khí tức của hai người tản ra, bên trong đại sảnh thực lực hơi yếu thiếu
niên sắc mặt đều trắng bệch, trong ngực đều có chút khó chịu.

Ở lúc Tiêu Chiến hô hấp càng thêm dồn dập, ba vị trưởng lão chói tai thanh âm
như sấm sét tại trong đại sảnh vang lên: "Tiêu Chiến, còn không mau dừng tay!
Ngươi đừng nên quên mình là Tiêu gia tộc trưởng!"

Thân hình cứng đờ, đấu khí trên thân thể Tiêu Chiến chậm rãi thu liễm, cuối
cùng hoàn toàn biến mất

Đắt mông ngồi lại trên ghế, Tiêu Chiến sắc mặt đạm mạc nhìn Nạp Lan Yên Nhiên
đang cúi đầu không nói, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Nạp Lan chất nữ,
phách lực rất tốt a, Nạp Lan Túc có nữ nhi như người thực làm người khác hâm
mộ a!"

Thân thể khẽ run rẩy, Nạp Lan Yên Nhiên ngập ngừng nói: "Tiêu thúc thúc..."

" A a, gọi ta Tiêu tộc trưởng là được, thúc thúc xưng vị, ta không nhận nổi,
ngươi là Vân Lam tông tương lai tông chủ, sau này cũng là đấu khí đại lục
phong vân nhân vật, Viêm nhi nhà ta chẳng qua là một người tư chất bình
thường, thật sự không xứng với ngươi..." Nhàn nhạt phất tay, Tiêu Chiến ngữ
khí lạnh lùng nói

"Đa tạ Tiêu tộc trưởng giải thích." Nghe vậy, Cát Diệp mừng rỡ, đối với Tiêu
Chiến bồi tiếu: "Tiêu tộc trưởng, tông chủ đại nhân biết yêu cầu hôm nay có
chút không lễ phép, cho nên để tại hạ mang đến một vật, coi như là bồi lễ!"

Nói xong, Cát Diệp khẽ chạm vào giới chỉ trên ngón tay, một cái cổ hạp bằng
ngọc trống rỗng xuất hiện trong tay...

Cẩn thận mở ra, một cỗ dị hương nhất thời tràn ngập đại sảnh, tất cả mọi người
tinh thần đều thư giãn

Ba vị trưởng lão tò mò ngẩng đầu, nhìn bên trong hộp ngọc, thân thể đều chấn
động, kinh thanh nói: "Tụ khí tán?"

Bên trong cổ hạp, một viên thuốc toàn thân màu xanh, to bằng mắt rồng đang
lẳng lặng nằm, mà cỗ mê người dị hương, bắt đầu từ bên trong phát ra

Tại đấu khí đại lục, muốn trở thành một đấu giả trân chính, điều kiện đầu tiên
là phải ngưng tụ đấu khí toàn trong cơ thể, mà ngưng tụ đấu khí toàn cũng có
hiệu suất thất bại không nhỏ. Sau khí thất bại, chín đoạn đấu khí sẽ trở lại
tám đoạn, một số người vận khó không tốt, nói không chừng phải ngưng tụ mười
lần mới có thể thành công. Mà ngưng tụ lặp lại nhiều lần như vậy, làm mất đi
giai đoạn tu luyện tốt nhất, kết quả là tổn hao tiền đồ.

Tụ khí tán, tác dụng của nó là giúp một vị có chín đoạn đấu khí có trăm phần
trăm thành công ngưng tụ đấu khí toàn!

Loại đặc hiệu này, làm cho vô số người muốn nhanh chóng trở thành đấu giả mơ
ước không thôi, ngày đêm đều nghĩ mà không thể được.

Nói đến tụ khí tán, không thể không nói đến người chế tạo nó: Luyện dược sư!

Bên trong đại sảnh, nghe ba vị trưởng lão kinh ngạc âm thanh, các thiếu nam
thiếu nữ ánh mắt đều trừng lớn, từng đôi nóng cháy ánh mắt gắt gao tập trung
tại chiếc hộp ngọc trên tay Cát Diệp

Tiêu Mị ngồi bên cạnh phụ thân, lưỡi liếm nhẹ đôi môi đỏ mọng, con mắt nhìn
chiếc hộp ngọc chớp cũng không chớp một cái...

"A a, đây là danh dự trưởng lão của bổn tông, Cổ Hà đại nhân tự mình luyện
chế, có lẽ các vị đã nghe qua tên của lão nhân gia hắn chứ?" Nhìn ba vị trưởng
lão thất thố bộ dáng, Cát Diệp trong lòng nhịn không được có chút đắc ý, mỉm
cười nói.

"Viên thuốc này do đan vương Cổ Hà luyện ra?" Nghe vậy, ba vị trưởng lão đều
giật mình biến sắc.

Đan vương Cổ Hà, tại Gia Mã đế quốc có sức ảnh hưởng cực kỳ khổng lồ, luyện
dược tay nghề thần kỳ khó lường. Vô số cường giả đều muốn cung nghênh nhưng
đều không thể tìm ra.

Cổ Hà không chỉ có thần kỳ luyện dược thuật, thực lực cũng đã sớm bước vào đấu
vương chi cảnh, có tên trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc.

Một nhân vật như vậy, tụ khí tán do hắn luyện chế ra, chỉ sợ giá trị sẽ tăng
thêm vài lần.

Ba vị trưởng lão đều vui vẻ ra mặt nhìn tụ khí tán trong hộp ngọc. Nếu gia tộc
có viên tụ khí tán này, chỉ sợ sẽ có năng lực sáng tạo ra một thiếu niên đấu
giả.

Trong lúc ba vị trưởng lão đang tìm cách đem đan dược đoạt tới tay cho tôn tử
của mình, thiếu niên áp chế tức giận nhàn nhạt thanh âm đột nhiên vang lên
trong đại sảnh.

"Cát Diệp lão tiên sinh, người nên đem đan dược thu hồi lại, việc hôm nay
chúng ta sẽ không đáp ứng!"

Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều chuyền đến khuôn mặt thanh tú
của Tiêu Viêm.

"Tiêu Viêm, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện? Câm miệng cho ta!" Sắc mặt trầm
xuống, một vị trưởng lão tức giận quát.

"Tiêu Viêm, lui ra đi, ta biết ngươi trong lòng không dễ chịu, bất quá chúng
ta sẽ thay ngươi làm chủ!" Một vị lớn tuổi lão giả khác cũng nhàn nhạt nói.

"Ba vị trưởng lão, nếu hôm nay hối hôn đối tượng của bọn họ là con hoặc cháu
các ngươi, thì các ngươi có thể dễ chịu như vậy sao?" Tiêu Viêm chậm rãi đứng
dậy, khóe miệng châm chọc, cười hỏi, ba vị trưởng lão khinh thường hắn, vậy
hắn cũng không phải giả vờ trước mặt họ.

"Ngươi..." Nghe vậy, ba vị trưởng lão đều bị kìm hãm, tam trưởng lão tính tình
táo bạo, đã trừng mắt, đấu khí chậm rãi hiện lên.

"Ba vị trưởng lão, Tiêu Viêm ca ca nói không sai, việc này, hắn là người trong
cuộc, các ngươi không cần xen vào." Thiếu nữ nhẹ nhàng thanh âm, tại đại sảnh
lạnh nhạt vang lên.

Nghe thiếu nữ nhỏ nhẹ thanh âm, ba vị trưởng lão tức giận bỗng nhiên hạ xuống,
bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật gật đầu.

Áp chế nghi vấn trong lòng, Tiêu Viêm nhanh chóng bước lên, đối với Tiêu Chiến
cung kính hành lễ, sau đó xoay người đối mắt với Nạp Lan Yên Nhiên, bình tĩnh
mở lời hỏi: "Nạp Lan tiểu thư, ta muốn hỏi một chút, việc hối hôn hôm nay, Nạp
Lan lão gia tử đã đáp ứng chưa?"

Tiêu Viêm bỗng nhiên ra tay ngăn cản, Nạp Lan Yên Nhiên đã có chút không vừa
lòng, đôi mi thanh tú nhíu lại. Người này, lúc đầu xem cũng không sai, tại sao
lại là một người đáng ghét như vậy, chẳng lẽ hắn không nhận ra chênh lệch giữa
hai người sao?

Nàng trong lòng trách cứ Tiêu Viêm, cũng không nghĩ qua, nàng trước mặt mọi
người đề ra hối hôn cử chỉ làm cho Tiêu Viêm cùng phụ thân hắn lâm vào cực kỳ
phẫn nộ và xấu hổ tình cảnh

Đứng dậy, nhìn thiêu niên sẽ trở thành chồng mình sau này, Nạp Lan Yên Nhiên
ngữ khí bình thản: "Gia gia chưa từng đáp ứng, bất quá đây là việc của ta,
cùng hắn không quan hệ."

"Một khi lão gia tử chưa đáp ứng, vậy phụ thân ta cũng sẽ không đáp ứng yêu
cầu của ngươi. Hôn sự trước kia, là hai lão gia tử tự mình mở miệng, bây giờ
họ không mở miệng giải trừ thì hôn sự này không ai dám giải, nếu không người
đó sẽ là tiết độc trưởng bối! Ta nghĩ, trong gia tộc chúng ra, không nên làm
ra loại việc ngỗ nghịch như vậy chứ?" Tiêu Viêm khẽ quay đầu, cười lạnh nhìn
ba vị trưởng lão.

Bị Tiêu Viêm đội cho một cái nón lớn như vậy, ba vị trưởng lão nhất thời cứng
lại, t rong gia tộc sâm nghiêm, loại tội danh này đủ để làm bọn họ mất đi vị
trí trưởng lão

"Ngươi..." Nghe Tiêu Viêm nói, Nạp Lan Yên Nhiên rùng mình, cũng không tìm
được lời nào phản bác, tức giận đến nỗi khuôn mặt có chút trắng bệch, dẵm chân
thật mạnh, hít một hơi, đại tiểu thư tính tình cũng bị kích phát, chán ghét
nhìn thiếu niên trước mặt. Nàng trong lòng phiền muộn, trực tiếp nói rõ ràng:
"Ngươi muốn gì mới có thể giải trừ hôn ước? Bồi thường ít? Được, ta có thể bảo
lão sư cho ngươi ba viên tụ khí tán, mặt khác, nếu ngươi nguyện ý, ta còn có
thể cho ngươi tiến vào Vân Lam tông tu tập cao thâm đấu khí công pháp, như vậy
đủ chưa?"

Nghe thiếu nữ một câu nói ra mê người điều kiện, ba vị trưởng lão sắc mặt nhất
thời cảm giác hô hấp dồn dập lên. Đám thiếu niên trong đại sảnh đều nuốt một
ngụm nước miếng. Vào Vân Lam tông tu tập? Trời ạ, đó chính là việc mà vô số
người mơ tưởng a...

Nói xong mấy điều kiện này, Nạp Lan Yên Nhiên nhếch lên chiếc cằm trắng nõn,
cao ngạo như công chúa đợi Tiêu Viêm trả lời. Tại nhận thức của nàng, loại
điều kiện này đủ để làm bất cứ thiếu niên nào điên cuồng.

Bất đồng với tâm trạng chờ mong của Nạp Lan Yên Nhiên, sau khi nàng nói xong,
thiếu niên trước mặt thân thể kịch liệt run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt
thanh tú non nớt bây giờ dữ tợn đến mức đáng sợ

Tuy ba năm lúc nào cũng chịu sự châm chọc, bất quá trong lòng Tiêu Viêm cũng
có giới hạn của chính hắn, hành động cao cao tại thượng này của Nạp Lan Yên
Nhiên vừa lúc dẵm lên trên phần tôn nghiêm còn lại ở trong lòng Tiêu Viêm.

"A..." Bị thiếu niên dữ tợn bộ dáng làm hoảng sợ, thiếu nữ lui về sau một
bước, vị anh tuấn thanh niên bên cạnh rút ra trường kiếm, ánh mắt âm lãnh nhìn
Tiêu Viêm.

"Ta... Thực sự rất muốn giết ngươi!" Răng nghiến lại, lộ ra sát ý lẫm nhiên
nói, Tiêu Viêm nắm chặt tay, đen nhánh con ngươi thiêu đốt ngọn lửa bạo nộ.

"Viêm nhi, không thể vô lý!" Tiêu Chiến ngồi trên thủ vị cũng hoảng sợ vì hành
động của Tiêu Viêm, vội vàng quát. Tiêu gia hiện nay, không đắc tội nổi Vân
Lam tông a.

Nắm tay hung hăng nắm lại, Tiêu Viêm khẽ cúi đầu, một lúc sau lại nhẹ nhàng
ngẩng lên, chỉ có điều, sắc mặt khủng bố lúc trước đã trở thành bình tĩnh...

Nạp Lan Yên Nhiên trước mặt, là người mà Vân Lam tông sủng ái, nếu mình bây
giờ làm gì nàng, chỉ sợ sẽ mang đến cho phụ thân vô số phiền toái, cho nên,
hắn phải nhẫn!

Nhìn thiếu niên trước mặt đột nhiên thu liễm nột tâm cảm xúc, Cát Diệp cùng
Nạp Lan Yên Nhiên trong lòng bỗng nhiên cảm giác có chút phát lạnh...

"Tiểu tử này, nếu ngày sau là phế vật thì không sao, nếu hắn thực sự có lực
lượng, tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm..." Trong lòng Cát Diệp ngưng trọng
tự nói.

"Tiêu Viêm, tuy không biết vì sao hành động của ta làm ngươi phẫn nộ như vậy,
bất quá, ngươi... Vẫn giải trừ hôn ước đi!" Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Nạp Lan
Yên Nhiên từ bên trong hoảng sợ bình tĩnh lại, khuôn mặt trầm xuống nói.

"Hãy nhớ kỹ, lần này đến Tiêu gia, là do lão sư của ta, Vân Lam tông tông chủ
tự mình cho phép!" Liếm liếm miệng, Nạp Lan Yên Nhiên ngẩng đầu, có chút bất
đắc dĩ này: "Ngươi có thể xem hành động này là uy hiếp, bất quá, ngươi cũng rõ
ràng, sự thật chính là như vậy, không có gì là tuyệt đối công bình. Tuy không
chưa so sánh, nhưng ngươi cũng biết rõ chênh lệch của chúng ta..."

"Cơ bản là không có gì hy vọng..."

Nghe thiếu nữ như thần linh thẩm phán, khóe miệng Tiêu Viêm tràn ra một trận
cười lạnh: "Nạp Lan tiểu thư... Ngươi nên biết, tại đấu khí đại lục, bên nữ
hối hôn sẽ làm đối phương có bao nhiêu khó chịu, a a, ta da mặt dày, thật ra
không sao, nhưng phụ thân của ta! Hắn là tộc trưởng một tộc, hôm nay nếu đáp
ứng yêu cầu của ngươi, sau này sẽ quản lý Tiêu gia như thế nào? Còn có mặt mũi
sống ở Ô Thản thành?"

Nhìn thiếu niên khuôn mặt tràn ngập tức giận, Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nhíu mày,
khóe mắt liếc qua thủ vị, nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên già đi của Tiêu
Chiến, trong lòng cũng có chút xin lỗi, cắn nhẹ môi, trầm ngâm một chút, đôi
mắt linh động chuyển động một chút, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Việc ngày hôm
nay, thực sự là do Yên Nhiên có chút lỗ mãng, hôm nay, ta có thể tạm thời thu
hồi yêu cầu giải trừ hôn ước, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một ước định!"

"Ước định gì?" Tiêu Viêm nhíu mày hỏi.

"Yêu cầu hôm nay, ta có thể hoãn lại ba năm, ba năm sau, ngươi đến Vân Lam
tông khiêu chiến ta, nếu thua, ta sẽ giải trừ hôn ước trước mặt mọi người. Lúc
đó, ngươi cũng đã tiếng hành gia tộc trưởng thành nghi thức. Nên dù có thua,
cũng sẽ không làm Tiêu thúc thúc quá mức mất mặt, ngươi có dám tiếp nhận?" Nạp
Lan Yên Nhiên nhàn nhạt nói.

"A a, đến lúc đó thua, đích xác sẽ không làm phụ thân mất đi thanh danh, nhưng
đối với mình, có lẽ cả đời sẽ phải mang theo sự sỉ nhục của thất bại, nữ nhân
này... thật sự là độc ác!" Trong lòng bi phẫn cười, khuôn mặt Tiêu Viêm, tràn
ngập châm chọc.

"Nạp Lan tiểu thư, ngươi không phải không rõ ràng tình trạng của Viêm nhi,
ngươi bảo nó lấy gì để khiêu chiến ngươi? Vũ nhục nó như vậy, có ý tứ gì?"
Tiêu Chiến tay đập tại trên bàn, cực kỳ tức giận.

"Tiêu thúc thúc, việc hối hôn này, phải có một bên gánh vác trách nhiệm, nếu
không vì bảo toàn mặt mũi của ngài, Yên Nhiên bây giờ sẽ mạnh mẽ giải trừ hôn
ước! Sau đó công bố với mọi người!" Vài lần bị ngăn cản, Nạp Lan Yên Nhiên
cũng có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn Tiêu Viêm quát lạnh: "Ngươi đã
không muốn là Tiêu thúc thúc mất mặt,vậy thì tiếp lấy ước định! Ba năm sau
cùng bây giờ, ngươi chọn cách trước hay cách sau?"

"Nạp Lan Yên Nhiên, ngươi không cần làm ra cường thế tư thái như vậy, ngươi
muốn thối hôn, không phải cho rằng Tiêu Viêm ta là một phế vật, không xứng với
thiên chi kiêu nữ như ngươi. Nói thật, ngươi ngoại trừ xinh đẹp, các thứ khác
căn bản không lọt nổi vào mắt ta! Vân Lam tông đích xác rất mạnh, nhưng ta vẫn
còn trẻ, thứ ta có chính là thời gian, ta mười một tuổi trở thành một đấu giả,
mà ngươi, Nạp Lan Yên Nhiên, lúc mười một tuổi, ngươi có mấy đoạn đấu khí?
Đúng vậy, bây giờ ta là phết vật, ba năm trước ta có thể sáng tạo kì tích, vậy
sau này, ngươi cho rằng ta không thể sáng tạo?" Thiếu nữ nóng nảy khí thế,
Tiêu Viêm đang trầm mặc rốt cục bùng nổ, khuôn mặt lạnh lùng, một câu nói làm
cho tất cả mọi người đều sững sờ. Không ai có thể nghĩ, thiếu niên ngày thường
trầm mặc ít nói lại có thể nói ra những câu lợi hại như vậy.

Nạp Lan Yên Nhiên mấp máy môi, tuy bị đánh giá của Tiêu Viêm làm tức giận đến
khuôn mặt cứng đờ, bất quá cũng không thể chối, lời Tiêu Viêm nói đều là sự
thật, cho dù hắn bây giờ là phế vật, trước kia mười hai tuổi trở thành một đấu
giả cũng chính là sự thật, mà Nạp Lan Yên Nhiên lúc đó cũng chỉ có tám đoạn
đấu khí mà thôi...

"Nạp Lan tiểu thư, xem tại mặt mũi của Nạp Lan lão gia tử, Tiêu Viêm khuyên
ngươi vài câu, ba mươi năm hà đông, ba mưoi năm hà tây, mạc khi thiếu niên
cùng(?)!" Tiêu Viêm lạnh lùng lời nói, làm Nạp Lan Yên Nhiên thân thể run lên.

"Hay, hay cho một câu mạc khi thiếu niên cùng! Con của Tiêu Chiến ta, quả
nhiên bất phàm!" Trên thủ vị, Tiêu Chiến hai mắt sáng ngời, hai tay đập mạnh
lên mặt bàn, làm nước trà đổ ra.

Cắn răng nhìn thiếu niên đang cười lạnh trước mặt, Nạp Lan Yên Nhiên hàng năm
đều được người khác yêu quý, chưa từng bị bạn cùng lứa tuổi giáo huấn qua, lập
tức tức giận đến đầu phát ngất, non nớt thanh âm cũng có chút bén nhọn: "Ngươi
dựa vào cái gì để giáo huấn ta? Cho dù thiên phú của ta không bằng ngươi trước
kia, nhưng bây giờ, ngươi chính là một cái phế vật! Tốt, Nạp Lan Yên Nhiên ta
sẽ chờ ngày ngươi mạnh hơn ta, việc giải trừ hôn ước hôm nay ta có thể hoãn
lại, bất quá ba năm sau, ta ở Vân Lam tông chờ ngươi, để ta xem trình độ của
ngươi đã đến thế nào! Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, Nạp Lan Yên Nhiên ta
kiếp này sẽ làm nô tỳ của ngươi, mọi việc đều nghe lời!"

"Đương nhiên, nếu ba năm sau ngươi vẫn là một phế vật, vậy thì ngoan ngoãn
giao ra khế ước giải trừ hôn ước!"

Nhìn thiếu nữ sắc mặt hắng giọng, Tiêu Viêm cười nhạo mở miệng: "Không cần đợi
ba năm sau, ta đối với ngươi không có nửa điểm hứng thú!" Nói xong, cũng không
thèm nhìn Nạp Lan Yên Nhiên khuôn mặt băng hàn, xoay người, bước nhanh đến
trước bàn, cầm bút viết.

Giấy hết, bút dừng!

Tiêu Viêm tay phải rút ra đoản kiếm trên bàn, mũi kiếm sắc bén cứa lên tay
trái, xuất hiện một đạo huyết khẩu...

Bàn tay nhiễm máu, tại trên giấy trắng, lưu lại huyết ấn chói mắt!

Nhẹ nhàng đọc lại phần khế ước này, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, lúc di đến
trước mặt Nạp Lan Yên Nhiên, bàn tay đập mạnh tờ giấy trên mặt bàn

"Đừng nghĩ Tiêu Viêm ta để ý đến thiên tài lão bà như ngươi, tờ khế ước này,
không phải là khế ước giải trừ hôn ước mà là bổn thiếu gia đem ngươi trục xuất
Tiêu gia hưu chứng! Từ nay trở đi, ngươi, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Tiêu gia ta
không có quan hệ!"

"Ngươi... ngươi dám hưu ta?" Nhìn khế ước trên bàn, hai mắt Nạp Lan Yên Nhiên
trừng lớn, không dám tin nói. Bằng mỹ mạo, thiên phú cùng bối cảnh của nàng,
lại bị phế vật của một tiểu gia tộc trực tiếp đuổi? Loại đột biến tình huống
này làm nàng cảm giác quá không chân thật.

Lạnh lùng nhìn Nạp Lan Yên Nhiên kinh ngạc bộ dáng, Tiêu Viêm đột nhiên xoay
người, quỳ xuống đối với Tiêu Chiến lạy một cái, cắn chặt môi, quật cường
không nói một lời...

Mặc dù trong gia tộc, trên danh nghĩa là đem Nạp Lan Yên Nhiên trục xuất gia
tộc, nhưng việc này truyền ra người khác cũng sẽ không cho rằng như vậy. Người
không biết sẽ cho rằng Nạp Lan Yên Nhiên lấy bối cảnh mạnh mẽ làm Tiêu gia
thối hôn, dù sao, lấy thiên phú, xinh đẹp, bối cảnh của Nạp Lan Yên Nhiên,
phối với một phế vật thiếu gia là tuyệt đối xước xước có thừa, không ai cho
rằng Tiêu Viêm sẽ có phách lực đến Vân Lam tông là chưởng đà nhân... Mà như
vậy, Tiêu Chiến sẽ phải chịu vô số châm chọc...

Nhìn Tiêu Viêm quỳ dưới đất, hiểu được hắn vô cùng xin lỗi, Tiêu Chiến lạnh
nhạt cười nói: "Ta tin tưởng con của ta sẽ không phải cả đời phế vật, mấy lời
đồn nhảm, sau này sự thật trước mặt không công mà phá."

"Phụ thân, ba năm sau, Viêm nhi sẽ tự mình đến Vân Lam tông, vì ngài rửa sạch
mỗi nhục hôm nay!" Khóe mắt có chút ướt át, Tiêu Viêm lạy thật mạnh một cái,
sau đó lập tức đứng dậy, không do dự đi khỏi đại sảnh.

Tại lúc đi qua Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm cước bộ lại dừng lại, thanh đạm
non nớt lời nói, lạnh như băng xuất ra.

"Ba năm sau, ta sẽ tới tìm ngươi!"

Bóng của thiếu niên tại mặt trời chiếu xuống, bị kéo ra thật dài, cô độc mà
buồn bã.

Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nhếch miệng, khuôn mặt có chút mờ mịt nhìn bóng dáng gần
biến mất kia, khế ước trong tay bỗng trở nên nặng như ngàn cân...

"Ba vị, nếu các ngươi đã đạt được mục đích thì mời trở về đi." Nhìn thiếu niên
rời đi, Tiêu Chiến sắc mặt đạm mạc, nắm tay giấu tại trong tay áo cũng đã nắm
chặt đến mức ngón tay trắng bệch.

"Tiêu thúc thúc, việc hôm nay, Yên Nhiên hướng ngài xin lỗi, sau này có thời
gian, mời ngài đến Nạp Lan gia làm khách!" Khom người hành lễ với sắc mặt hờ
hững Tiêu Chiến, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không muốn ở lâu, đi ra khỏi đại sảnh,
Cát Diệp cùng vị anh tuấn thiếu niên kia cũng vội vàng đuổi kịp.

"Tụ khí tán cũng mang đi!" Tay vung lên, chiếc hộp ngọc trên bàn cũng bị Tiêu
Chiến lạnh lùng ném bay ra ngoài.

Cát Diệp đưa tay về phía sau, vững vàng bắt được chiếc hộp, cười khổ một
tiếng, đem nó thu vào trong giới chỉ.

"Tiểu thư của Nạp Lan gia, hy vọng sau này ngươi sẽ không vì Đại tiểu thư hành
động hôm nay mà hối hận, còn nữa, đừng tưởng rằng có Vân Lam tông là chỗ dựa
mà hoành hành vô kị, đấu khí đại lục rất to lớn, người mạnh hơn Vân Vận cũng
có không ít..." Lúc ba người Nạp Lan Yên Nhiên sắp đi ra khỏi cửa, thiếu nữ
nhẹ nhàng thanh âm, mang theo nhàn nhạt lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.

Cước bộ của ba người đều đình chỉ, ánh mắt khẽ biến, nhìn vào nhìn tử y thiếu
nữ trong góc đang nhẹ nhàng lật một trang sách

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn đem thiếu nữ bao trùm, từ xa nhìn
lại giống như một đóa hoa sen màu tím đang nở rộ, thanh tịnh đẹp đẽ, không
dính một chút bụi trần...

Dường như cảm thấy ánh mắt của ba người, thiếu nữ ngẩng mặt, đôi mắt như giống
như thu thủy, bỗng nhiên cháy lên một kim sắc hỏa diễm rất nhỏ...


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #31