Băng Hoàng Hải Ba Đông Và Phong Ấn


Người đăng: Predator

“Hừ” Lão già cũng không nói gì. Bàn tay của lão vung lên, một lớp băng hàn khí
đánh mạnh về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cũng hung hăng vung quyền nên lện thẳng
vào đòn tấn công này. Cả bàn tay của hắn bốc ra ngọn lửa rừng rực. Một vụ nổ
cực lớn vang lên đánh bay mọi thứ xung quanh.

Cả hai người bị đánh cho bật lùi lại. Tiêu Sơn cảm giác toàn thân đều là hưng
phấn. Thân mình của Tiêu Sơn va chạm khiến cho cánh cửa bị đánh tan ra ngoài.
Tiểu Y Tiên cũng chạy ra ngoài. Tiêu Sơn bật dậy, hắn lao về phía trước thì từ
trong đám bụi bầm có sáu cái băng tiễn đánh ra.

Theo đà Tiêu Sơn khí mà tránh khỏi. Hắn đưa tay lên đảo một vòng. Một cái
khiên lửa chắn trước người của hắn. Một âm thanh mạnh mẽ phá vỡ đám băng tiễn.
Đám băng tiễn chạm vào cái khiên lửa khiến cho chúng bốc ra khói ngùn ngụt.
Hơi nước bốc ra nghi ngút.

Thân mình của lão già từ trong đám bụi nhảy ra ngoài. Tiêu Sơn đạp mạnh chân
thân mình lao về phía trước. Hắn vung tay ra, một quyền mang theo ngọn lửa cực
mạnh đánh về phía lão già.

Khóe miệng của lão già chảy ra một tia máu. Hắn nhìn thấy ngọn lửa bốc cháy
trên người Tiêu Sơn kinh hãi hô lên: “Màu vàng kim ngọn lửa. Đây là dị hỏa hay
sao? Tuổi ngươi nhỏ như vậy mà đã có dị hỏa chẳng trách thành tựu ngũ phẩm
luyện dược sư!”

“Mặc dù bị cái thứ chết tiệt này khiến cho thực lực kém xa khi xưa nhưng là để
thu thập cái mao đầu tiểu tử ngươi thì không phải là không có cách nào!” Lão
già cười lạnh nhìn về phía Tiêu Sơn. Hắn đột nhiên quát khẽ tạo ra một cái
chưởng ấn: “Ngưng băng kình!”

Ngay sau khi lão giả thủ ấn chấm dứt, cỗ bạch sắc khí vụ đột nhiên trở nên
cứng rắn ngưng tụ lại. Trong nháy mắt, một khối băng kình trong suốt ước chừng
rộng có tới nửa thước đột ngột ngưng kết lại.

Phanh!

Cú đấm nện thẳng lên tấm băng kình này. Nhất thời một phản lực cực mạnh đánh
bay Tiêu Sơn đồng thời trên khối băng kình xuất hiện một tia rạn nứt. Thấy
băng kình bị đánh rạn nứt, lão già thoáng kinh ngạc. Bất quá, lão già ngay lập
tức vung tay lên lên, mấy chục mảnh băng thứ xoắn nhọn trong nháy mắt xuất
hiện, sau đó theo cái phất tay của lão già liền hướng Tiêu Sơn mà phóng tới.

Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng hô lên: “Lão già không biết sống chết!” Hắn đạp
mạnh chân xuống đất, thân mình bắn lên không trung. Hai tay của hắn bốc ra hai
ngọn lửa rừng rực, một vàng kim, một bạc. Hai bàn tạy trực tiếp chập vào nhau.
Một quả cầu mang theo hai màu vàng kim và bạch sắc nhanh chóng tụ hợp lại.

Lão già kinh hãi hô lên: “Ngươi... Lại có đến hai loại dị hỏa!” Dường như cảm
nhận uy hiếp từ quả cầu lửa kia, hai tay một mở một hợp, ngưng kết thành vô số
tiểu băng ti, thủ chưởng vung lên, băng ti phóng lên cao, sau đó tạo thành một
cái chùm chụp tới thân thể của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Không biết sống chết!” Toàn thân của hắn bốc ra ngọn
lửa ngất trời đem cơ thể của hắn bao bọc lại. Đám băng khí quấn lấy thân thể
của hắn bị đốt cháy bốc hơi thành hơi nước. Từ trong màn nước một quả cầu có
hai màu sắc vàng kim và bạc trắng từ trong đó bay ra. Nó hướng thẳng về phía
lão già bay vút đi.

Oanh!

“Đấu kỹ thật sự quá mạnh mẽ! Địa giai còn là thiên giai? Chẳng lẽ tiểu tử này
xuất thân từ đám thế lực đó?” Lão già trong lòng có chút hoảng sợ, dưới áp lực
của đám siêu cấp thế lực cực kì kinh khủng, hắn không thể bảo trì sự trấn tĩnh
trong lòng. Hắn đã thủ va chạm với tên tiểu tử này. Thực lực của tên tiểu tử
này cũng chỉ sàn sàn lão mà thôi.

Tuy nói là ở trên Đấu Khí đại lục này cũng có không ít đấu kỹ có thể vượt cấp
khiêu chiến bất quá những đấu kỹ cấp bậc này đều thuộc về thượng tầng, những
người hoặc nhóm thế lực ở trên Đấu Khí đại lục có thể xuất ra loại đấu kỹ cấp
bậc này chỉ có này có thể đếm được trên đầu ngón tay: Là siêu cấp thế lực hoặc
là siêu cấp cường giả lánh đời, mà so với đám siêu cấp thế lực, siêu cấp cường
giả này thì những cường giả bên trong Gia Mã đế quốc, không nghi ngờ gì, chỉ
là ánh đom đóm so với vầng minh nguyệt mà thôi.

Sắc mặt củ lão già trở nên ngưng trọng, cặp song thủ khô héo nắm chặt lại,
băng hàn khí vụ ở chung quanh nhanh chóng ngưng kết, cuối cùng tại giữa song
chưởng này đọng lại thành một thanh bạch sắc băng thương. Sau khi ngưng hóa
đấu khí thành băng thương. Sau khi ngưng hóa đấu khí thành băng thương, lão
già như cũ vẫn cảm thấy có chút cảm giác nguy hiểm, song thủ lại bắt quyết một
cái ấn kết, sau đó quát khẽ: “Băng linh giáp!”

Theo tiếng quát, bạch sắc khí vụ tràn ngập ở chung quanh tràn ngập nhất thời
ngưng tụ lại trên thân thể lão già thân rồi sau đó hình thành một bộ băng lãnh
băng giáp lộng lẫy.

Vũ khí trên tay và băng giáp trên thân thể lão già đều hoàn toàn do đấu khí
ngưng kết mà thành, ít nhất cũng phải cấp bậc đấu linh cường giả mớiiễn cưỡng
làm được.

Trên đấu khí đại lục, từ phàm nhân mà đạt tới đại đấu sư cấp bậc thì có thể
ngoại phóng đấu khí mà bao trùm đấu khí lên trên vũ khí, từ đó mà gia tăng lực
công kích trên phạm vi lớn, còn sau khi đạt tới đấu linh có thể giống như bạch
phát lão giả hiện đang ngưng kết đấu khí ra vũ khí cùng chiến giáp, loại vũ
khí và phòng ngự này, không phải là vũ khí và chiến giáp bình thường có thể so
sánh được.

Oanh!

Một tiếng nổ cực lớn vang nên. Quả cầu lửa gần thân thể của lão già đột nhiên
phát nổ. Nó tạo ra một vụ nổ hình nấm cực lớn. Thân thể của lão già bị đánh
bay. Toàn bộ đám áo giáp bằng băng tan vỡ giống như thủy tinh. Chúng không
chịu được một kích của vụ nổ này. Thân mình của lão già bay ngược lại, miệng
phun ra máu tươi. Quần áo rách nát. Trận chiến này không ngờ lại diễn ra nhanh
đến như vậy.

Khói mù tan đi, thanh niên hạ xuống phía dưới, thân mình của hắn có vài phần
chật vật. Bộ áo giáp năm màu cũng bị thương lỗ chỗ. Từng tia máu trên cơ thể
của hắn chảy ra ngoài. Bất quá những tia màu này lại bằng mắt thường ngừng
lại. Những vết thương nhanh chóng liền lại với tốc độ kinh khủng.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng bước về phía lão già lên tiếng nói: “Tiền bối, ngươi đã
thua. Thứ này chắc là thuộc về ta rồi!”

“Ha ha, không nghĩ tới là ẩn cư ở đây hơn hai mươi năm, nhưng hôm nay lại bị
một tên tiểu bối làm cho chật vật như vậy, thật sự là có chút đáng buồn a.”
Lão già thanh âm thoáng có chút thê lương, hắn chật vật bò dậy, Trên người của
hắn chằng chịt những vết thương. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử,
bức tàn đồ này đối với ngươi rất trọng yếu?”

Tiêu Sơn đạm mạc nói: “Có chút hứng thú!”

“Hắc hắc.” Thấy thế, lão già bỗng cười hắc hắc, nụ cười có chút quỷ dị.

Tiêu Sơn đột nhiên hỏi: “Tiền bối, có gì đáng cười lắm sao!?”

“Năm đó tại giữa sa mạc mà hao tâm tổn kế mới đoạt được bức tàn đồ này, sau đó
ta dựa vào ta nhiều năm kinh nghiệm vẽ bản đồ mà đã hoàn hảo chia nó ra thành
hai phần. Một phần trong đó chính là lúc cái mà đang ở trong tay ngươi, phần
còn lại... Hắc hắc.” Lão già cười lạnh nói.

Tiêu Sơn đưa chiếc bản đồ này lên nói: “Là một phần không có chọn vẹn hay
sao!?” Tiêu Sơn hướng về phía lão già nói: “Tấm bản đồ này là một tấm bản đồ
về dị hỏa. Dị hỏa đối với luyện dược sư vô cùng quan trọng. Lão già ngươi
không sợ ta giết người diệt khẩu đây!?”

“Hắc hắc. Tiểu tử, đừng đem tử vong ra mà uy hiếp ta. Ta sống hơn phân nửa
cuộc đời, còn cái phong ba nào mà chưa trải qua? Lúc ta tung hoành ở Gia Mã đế
quốc thì ngươi còn chưa có xuất sanh! Chẳng lẽ còn sợ ngươi uy hiếp? Còn nữa,
nếu như ta bỏ mạng thì cho dù ngươi có bản thông thiên thì cũng không thể có
được phần còn lại của bức tàn đồ. Hắc hắc. Đến lúc đó. Chỉ cần thiếu đi một
tiểu bộ phận thì ngươi có đem cả bức bản đồ mà khâu lại đầy đủ thì cũng không
thể tìm được vị trí chỉ không thể tìm được vị trí chỉ dẫn nơi cất giữ bảo
vật!” Lão già xem thường nhìn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: “Thú vị thật! Lại có người không sợ chết đấy!”
Ánh mắt của Tiêu Sơn quét về phía Tiểu Y Tiên sau đó nói: “Được rồi, Tiên Nhi
chúng ta rời đi thôi!” Hắn đưa tay tiện thể lượm một cái bản đồ sa mạc ở gần
đó.

Tiểu Y Tiên gật đầu muốn cùng Tiêu Sơn rời đi. Thấy được hai người muốn rời
đi, Lão già kia hinh hãi hô lên: “Các ngươi không cần mảnh bản đồ còn lại!?”

Tiêu Sơn quay đầu lại nói: “Ta đã có dị hỏa, ngươi nghĩ ta cần thêm dị hỏa
sao!?”

“A” Lão già hơi ngẩn ra sau đó hô lên: “Các ngươi đứng lại. Nếu như các ngươi
giúp ta một việc ta sẽ tặng cho các ngươi mảnh bản đồ còn lại hơn nữa sẽ nợ
các ngươi một phần ân tình thế nào!?”

Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn hơi nhíu lại, hắn nhìn về phía lão già lên
tiếng nói: “Được rồi, lão bá ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi!”

Lão già cười khổ. Hắn không ngờ Tiêu Sơn lại cùng với vật này không có một
chút hứng thú nào. Lão già hít một hơi nói: “Thật ra ta là một đấu hoàng của
đế quốc Gia Mã. Tên của ta là Hải Ba Đông, có lẽ ngươi cũng chưa có nghe qua
cái tên này, nhưng một cái cái tên khác của ta thì ta nghĩ ngươi hẳn là đã
nghe qua: Băng Hoàng”

Tiêu Sơn nghe thấy cái tên này thì giật mình kinh hãi. Mặc dù trước kia hắn
vẫn co đầu rụt cổ tại Ô Thản Thành nhưng là đối với cường giả danh chấn Gia Mã
đế quốc này thì cũng không có xa lạ. Điều làm hắn kinh hãi ở đây không phải vì
thực lực hắn là một đấu hoàng. Hiện giờ đấu hoàng để vào mắt Tiêu Sơn cũng rất
bình thường bất quá tên của hắn: Băng Hoàng, cái tên này làm cho Tiêu Sơn chấn
kinh.

Băng hoàng, từng bài danh một trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc, là
người tính tình cô tịch kiêu ngạo, cực kì am hiểu băng hệ đấu khí, đã từng
giận dữ mà đóng băng cả một tòa thành thị, trong số thập đại cường giả năm đó,
hắn là một trong số không nhiều đấu hoàng cường giả đã cùng Vân Lam tông tông
chủ quyết chiến trên đỉnh Vân Lam sơn, mặc dù cuối cùng bị thua, nhưng đối
phương cũng thắng một cách chật vật, trong một lần Gia Mã đế quốc và Xuất Vân
đế quốc tổ chức cường giả đại hội, hắn đã một mình độc chiến với đối phương là
một gã đấu hoàng và một gã đấu vương mà không bị bại, gây kinh chấn toàn đấu
trường.

Sau lần cường giả đại hội đó thì Băng hoàng đã biến mất, cho tới bây giờ, cái
tên Băng hoàng tại Gia Mã đế quốc chỉ còn lưu lại trong trí nhớ đám cường giả
đồng lứa với hắn mà thôi, nhóm thập đại cường giả mới bây giờ đã che lấp đi
vinh quang của lớp cựu thập đại cao thủ trước đây.

“Hắc, thật tốt, đại danh của lão phu không có theo thời gian mà trôi vào quên
lãng. Ngươi vẫn còn nghe qua...” Nhìn sắc mặt kinh ngạc của Tiêu Sơn, Hải Ba
Đông thoáng có chút đắc ý cười nói.

Tiêu Sơn lắp bắp nói: “Băng Hoàng Hai Ba Đông, người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!?”

Nghe thấy lời này của Tiêu Sơn, Băng Hoàng kinh hãi lên tiếng nói: “Ngươi biết
ta là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!”

Tiêu Sơn cười khổ nhìn về phía Băng Hoàng nói: “Nếu như vậy có lẽ ta đối ngươi
phải gọi một tiếng lão gia gia đây!”

Băng Hoàng hơi ngẩn người ra. Hắn thực sự không hiểu được chuyện này là như
thế nào. Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Tiểu huynh đệ ngươi nói đây là có ý
gì!?”

Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Đây là nhị phu nhân của vãn
bối tên là Tiểu Y Tiên. Còn đại phu nhân của vãn bối chắc hẳn tiền bối phải
biết. Nàng là Mễ Đặc Nhĩ, Nhã Phi. Không biết tiền bối có hay không biết cái
tên này!?”

“Cái gì!?” Lão già Băng Hoàng nhìn về phía Tiêu Sơn có vài phần kinh hãi. Lão
già không ngờ Tiêu Sơn lại là tôn tế của lão. Trong phút chốc lão rơi vào tình
trạng kinh ngạc. Lão hít một hơi lạnh nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn
cũng ở đây đánh giá lão già này. Lão già suy nghĩ một chút, ánh mắt quét về
phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi thật có quan hệ với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn đặt ngang hai tay hai bên vai, đầu nhẹ nhàng lắc:
“Vãn bối có lý do cần phải nói dối với lão gia gia ngài sao!?”

“A” Lão già Hải Ba Đông nghe được mấy lời này thì gật đầu cười khổ, lão già
thở ra một hơi: “Ngươi nói đúng! Ngươi không có lý do cần phải nói dối ta!”

Hai người bắt đầu đối với nhau hàn huyên một chút. Lão già nhìn về phía Tiêu
Sơn ngẫm nghĩ: “Tiểu nữ oa kia, ánh mắt thật sự tốt bất quá tên tiểu tử này có
vài phần háo sắc. Sau này, nàng muốn giữ lấy tim của tên tiểu tử này xem ra
cũng không dễ a!”

Tiêu Sơn cười khổ nhìn về phía lão già hỏi: “Lão gia gia, ngươi tại sao lại ở
đây? Còn nữa, thực lực của ngươi làm sao mà...”

Nghe vậy, Hải Ba Đông có chút khổ sở gật đầu thở dài nói: “Năm đó, sau khi
tham dự đế quốc cường giả đại hội xong thì ta đi tới Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc,
trong lúc ngẫu nhiên mà đoạt bức tàn đồ, nhưng cũng vì vậy mà bị xà tộc hoàng
giả trong sa mạc là nữ vương Mỹ Đỗ Toa truy sát, ngươi phải biết rằng, Mỹ Đỗ
Toa Nữ Vương thực lực trong cấp bậc đấu hoàng cường giả chính là đứng đầu, nếu
không phải là vị cường giả này đã có lời, nói không chừng thì bọn xà nhân tộc
đã sớm tấn công đế quốc nhân loại rồi.”

Tiêu Sơn tò mò, đầu hơi ngước lên hỏi: “Là mỹ nhân số một của đế quốc Gia Mã
đồng thời hung danh cũng là số một sao!?”

Hải Ba Đông nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong lòng của lão thầm nghĩ: “Xem ra khẩu
vị của tên tiểu tử này không nhỏ chút nào!”. Hải Ba Đông nhẹ nhàng gật đầu
nói: “Đúng vậy, đúng là nàng. Tại trường chiến đấu nọ, ta thua trong tay nàng
cũng không có gì bất ngờ, mặc dù sau đó mượn cơ hội đào thoát, nhưng lại trúng
Xà Chi Phong Ấn Chú của nàng. Không chỉ có thân thể nhanh chóng già yếu, mà
ngay cả thực lực cũng bị phong ấn tại đấu linh cấp bậc.”

Hải Ba Đông thở dài nói: “Nhiều năm như vậy, ta vẫn ẩn cư ở chỗ này mà nghiên
cứu bí mật của bức tàn đồ, muốn từ đó tìm ra biện pháp có thể giải trừ phong
ấn, nhưng bức tàn đồ này chỉ là một tiểu bộ phận mà thôi, cho dù ta lão luyện
như thế nào thì cũng không có thể giải được nó a.”

Tiêu Sơn bình tĩnh nhìn về phía Hải Ba Đông hỏi: “Lão gia gia, ngươi muốn ta
luyện chế giúp người phá giải phong ấn sao?”

“Ừm.” Hải Ba Đông gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Cách đây vài thập niên, ta có
được một phương thuốc có thể phá giải phong ấn, chỉ cần luyện chế ra đan dược
theo lời chỉ dẫn của phương thuốc nọ là có thể khôi phục thực lực của ta.”

Hải Ba Đông trầm giọng tiếp tục nói: “Ta đã từng thử đi tìm Cổ Hà nhưng hắn
cũng không luyện được. Luyện chế loại đan dược này thì điều kiện quan trọng
nhất là luyện dược sư phải có dị hỏa... Bởi vì thấy được loại dị hỏa trong tay
ngươi nên ta muốn nhờ ngươi luyện chế loại đan dược giúp ta phá phong ấn.”

“Chỉ cần ngươi có thể luyện chế ra đan dược mà ta cần thì ta không những giao
bức tiểu tàn đồ này cho ngươi mà đồng thời, Băng hoàng Hải Ba Đông ta cũng nợ
ngươi một ân tình... Mặc dù ta biết với khả năng của ngươi không hiếm lạ gì nợ
ân tình của một đấu hoàng cả nhưng ta hy vọng ngươi giúp ta luyện chế nó” Hải
Ba Đông nhìn về phía Tiêu Sơn trầm ngâm nói.

Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía lão già, hắn đạm mạc nói: “Lão gia gia nếu như
ngài là Hải Ba Đông, ta nhất định sẽ giúp đỡ. Còn việc nợ ân tình gì đó thì
thôi đi. Vậy ngài hãy đưa nó cho ta đi!”

Lão già cười khổ nói: “Với tình trạng bây giờ của ngươi thì chưa được?”

Tiêu Sơn cau mày nói: “Tại sao đây!?”

“Bởi vì đan dược ta cần là lục phẩm đan dược.” Hải Ba Đông liếm liếm miệng,
cười nói.

“A” Tiêu Sơn hơi ngẩn ra. Hắn bây giờ có thể luyện chế ra lục phẩm đan dược
bất quá loại trong tay của Hải Ba Đông, hắn cũng không có quá chắc chắn. Ánh
mắt của hắn quét về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Tiên Nhi, nàng xem có cách nào giúp
lão gia gia giải phong ấn hay không!?”

Tiểu Y Tiên lắc đầu sau đó cười khổ nói: “Để ta chữa trị thương thế cho lão
gia gia sau đó thử xem một chút!” Đôi chân của nàng nhanh chóng bước về phía
lão già Hải Ba Đông. Giọng nói của nàng quả thực rất thân thiện: “Lão gia gia,
ngươi đưa tay cho ta thử xem một chút!”

Hải Ba Đông nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt quét về phía Tiểu Y Tiên, trong lòng
thầm nghĩ: “Con mắt của tiểu tử này thật tốt. Tiểu nữ oa kia xem ra sau này
gặp phải đại địch a!”

Bất quá khi bàn tay của Tiểu Y Tiên trạm vào thân thể của Hải Ba Đông, một
nguồn lực lượng kỳ lạ bao quanh thân thể của lão già. Toàn thân của lão già
giống như được ngâm trong suối nước nóng. Cái cảm giác vô thoải mái làm cho
lão già kinh hãi. Miệng của lão già liên tục giật giật: “Làm sao có thể!?” Ánh
mắt của lão thể hiện ra sự kinh hãi tột cùng. Bởi vì vết thương trên người lão
già lấy tốc độ cực nhanh khép lại. Trên vết thương giống như có những con
trùng nhỏ lúc nhúc với nhau trông có chút ghê rợn. Chỉ sau vài phút toàn bộ
thương thế của hắn liền hẳn. Nếu như chỗ vết thương liền lại không có xuất
hiện một mảnh da trắng hơn so với khu vực khác, thì nhìn vào Hải Ba Đông chẳng
bị thương thế một chút nào cả. Tốc độ này so với đấu khí hệ thủy chữa trị còn
nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Tiểu Y Tiên sau khi chữa trị toàn bộ thương thế của Hải Ba Đông xong thì nàng
cảm giác được dòng chân nguyên lực trong cơ thể của nàng trở nên nhộn nhạo.
Tiêu Y Tiên cảm giác được thân thể có chút bành trướng. Pháp lực nàng vốn cố ý
áp chế cảnh giới tránh cho tốc độ lên cấp quá nhanh hiện giờ đã không áp chế
nổi. Tiểu Y Tiên trực tiếp ngồi xuống dưới đất, nàng quay về phía Tiêu Sơn dặn
dò: “Phu quân, thiếp muốn đột phá!”

Tiêu Sơn cười khổ sau đó gật đầu nói: “Được rồi! Nàng trực tiếp ở đây đột phá
đi. Ta sẽ hộ pháp giúp nàng!”

Hải Ba Đông kinh ngạc nói: “Cái này...” Hắn cũng không biết nói gì. Toàn bộ
thương thế đã liền lại. Hắn chỉ đành lụi lại để cho Tiểu Y Tiên một khoảng
rộng để cho Tiêu Sơn làm hộ pháp. Tiêu Sơn cười khổ. Hắn không nghĩ đến Tiểu Y
Tiên lại đột phá nhanh như vậy. Hy vọng là không có căn cơ bất ổn. Mấy ngày
nay hắn liên tục cùng nàng song tu đã khiến cho căn cơ của nàng ổn định hơn
nhiều nhưng tốc độ tu luyện của nàng thực sự có chút nhanh chóng.

Tiêu Sơn trực tiếp bố trí một cách âm trận xung quanh Tiểu Y Tiên. Hải Ba Đông
nhìn về phía cách hắn bố trận có chút tò mò nhưng cũng không có hỏi. Hai người
đang đứng ở đó chờ đợi một lúc thì Tiêu Sơn cau mày lại nhìn về phía trước.
Ánh mắt của Hải Ba Đông cũng nhìn về phía này. Hắn trầm ngâm lên tiếng hỏi:
“Di, thế nào là nàng!?”

Có hơn hai ba mươi người tới đây, cầm đầu là một nữ nhân. Một nữ nhân xinh đẹp
ăn mặc một bộ váy dài màu đỏ bó sát người, nàng cầm đầu mấy người này chạy tới
nơi này. Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Lão gia gia, ngươi biết nàng!”

Hải Ba Đông cười khổ nói: “Nàng tại chỗ này giúp ta nhiều năm. Nàng coi như
phụ giúp cho ta nhiều việc.”

Thật ra thì thiếu nữ này có biết đến Hải Ba Đông nhưng nàng chỉ biết Hải Ba
Đông là cường giả mà không quá rõ thân phận thực sự của hắn. Phụ thân của nàng
luôn nói, lão già ở cửa hàng bản đồ này, là một cường gải thực lực rất mạnh,
cho nên, hắn đã phân phó cho con gái bảo bối đi đến nơi này ân cần hỏi han lão
già mỗi lúc rảnh rỗi, vì quyền lợi của bản thân, chiếu cố cho hắn một cách tốt
nhất. Bất quá lão già đối với sự chiếu cố của nàng tựa hồ không cảm kích gì,
mỗi lần đến đều là gương mặt lạnh nhạt, thật sự làm cho nữ tử tính tình cao
ngạo này có chút không tiếp thụ được.

Mặc dù vẫn bị lạnh nhạt, bất quá nữ tử này phi thường tin tưởng phụ thân của
mình, hơn nữa có một lần, nàng đã cảm thụ khủng bố khí tức lão già vô ý xuất
ra. Dưới cỗ khí tức, nàng bất ngờ phát hiện mình chỉ có thể run rẩy.

Cho nên một thời gian dài đến nay, tuy lão già thái độ lãnh đạm, bất quá nàng
vẫn như cũ đối đãi cực kỳ cung kính, bộ dáng khúm núm, thông minh, làm cho đám
bạn của nàng khó có thể tin được, đây lại là ma nữ ngang ngang ngược, từng
khiến cho Mạc thành gà bay cho chạy hay sao?

Hôm nay, bởi vì có người báo cáo có người muốn đến cửa hàng của Hải Ba Đông
gây loạn thế nên nàng muốn đem người đến nơi này giúp Hải Ba Đông một tay rồi.

Một đám người tiến về phía này, nữ nhân mặc một bộ y phục màu đỏ bỏ sát người
vội vàng chạy về phía đám người Hải Ba Đông. Nàng quan sát một chút thấy được
Hải Ba Đông cùng với Tiêu Sơn đứng gần nhau. Nữ nhân vội vàng nói: “Băng đại
sư, ta nghe được tin có người muốn đến đập phá cửa hàng của đại sư nên vội
vàng tới nơi này!” Ánh mắt của nàng hướng về phía Tiêu Sơn hỏi: “Là hắn đập
phá cửa hàng của đại sư sao!?”

Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Không sai là ta!” Bởi vì y phục của Tiêu Sơn
bị rách nát thế nên mấy cái huy hiệu cũng chẳng lộ ra,

Ánh mắt của nữ nhân quét về phía Tiêu Sơn nói: “Các ngươi, bắt lấy hắn cho ta.
Dám ở Mạc thành này đập phá cửa hàng của Băng đại sư. Ta xem hắn không muốn
sống nữa!?”

Mấy tên nam nhân cao lớn muốn chạy đến bắt Tiêu Sơn. Băng Hoàng hừ lạnh một
tiếng. Khí thế của hắn trên người phun ra khiến cho đám người kia đều rét run.
Tiêu Sơn hiện tại đã thu lại tín ngưỡng khải giái thế nên thân thể của hắn có
vài phân suy yếu bất quá hắn không để lộ ra ngoài mà thôi. Bị khí thế đè ép
thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu đỏ kinh hãi hô: “Băng đại sư...”

Hải Ba Đông lắc lắc đầu thở dài nói: “Ngươi trở về đi. Ở đây không có việc của
ngươi rồi! Sau này cũng không quay trở lại, cùng phụ thân ngươi nói một tiếng:
Lâu nay, hắn chiếu cố đối với ta thật tốt. Gửi lời cảm ơn của ta đến hắn!”

Nghe được Hải Ba Đông không chút khách khí khu trục, cô gái có chút sửng sốt,
hốc mắt chợt đỏ một chút, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng. Lần này nàng đến
nơi này để giúp cho Hải Ba Động một chút sau đó nhân tiện xin Hải Ba Đông thu
nàng làm đệ tử. Bất quá, lời vừa nói của Hải Ba Đông thì rõ ràng là đoạn tuyệt
hy vọng của nàng, lập tức trong lòng cảm thấy ủy khuất, nhè nhẹ hơi nước từ
thon dài lông mi như sắp chảy xuống. Hiển nhiên, người đến đập phá quán này là
Tiêu Sơn nhưng nàng nhìn ra được quan hệ của hai người xem ra không nhẹ. Lần
này có vẻ nàng chạm đến điểm mấu chốt của Hải Ba Đông.

Tiêu Sơn mỉm cười nhàn nhạt nhìn về phía Hải Ba Đông nói: “Lão gia gia, người
đối xử với nữ nhân kiểu này quả thực có chút quá đáng nha... Hình như theo ta
được biết thì lão gia gia chưa có thê tử thì phải a!”

Nghe vậy, Hải Ba Đông ngẩn người, khóe miệng của lão giật giật liên tục. Lão
biết rõ tên tiểu tử này đang khiêu khích mình đây mà. Hắn hít một hơi sau đó
một quả màu vàng giới tại đầu ngón tay chỉ bay ra một quyển quyển trục, ngón
tay kẹp trên tại quyển trục, bắn về phía nữ tử. Hải Ba Đông có chút bất đắc dĩ
nói: “Đây là một quyển huyền giai cấp thấp đấu kỹ. Nhìn ngươi giúp ta lâu như
vậy, thứ này để tặng cho ngươi đi. Ta biết ngươi muốn ta thu ngươi làm đệ
tửnhưng ta đối với ngươi thật sự là không có cái tâm tư này. Cho nên, quyền
trục là ta bồi thường cho ngươi.”

Tiêu Sơn nhìn về phía lão già Hai Ba Đông nói: “Lão gia gia, ngươi quả thực
cũng quá keo kiệt đi. Một quyển huyền giai cấp thấp đấu kỹ đã muốn đuổi người
ta đi. Đúng là càng già thì càng keo kiệt!”

Khóe miệng của lão già liên tục giật giật, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiêu
Sơn nói: “Tiểu tử, ta sao có thể so sánh với ngươi a. Ngươi trời sinh đã là
một luyện dược sư hơn nữa có một gia cảnh không tệ. Quyển đấu kỹ huyền giai
cấp thấp này đối với ngươi chẳng đáng gì nhưng đối với ta thì lại khác a...”

Tiêu Sơn thở dài nhìn về phía Hải Ba Đông lắc đầu nói: “Lão gia gia, ngươi
cũng quá mất mặt đi!” Từ ngón tay của hắn xuất hiện một cái bình ngọc. Ngón
tay của hắn búng ra, bình ngọc bay lơ lửng trong không trung rơi vào tay của
hắn. Hắn hướng về phía thiếu nữ mặc váy màu đỏ bó sát nói: “Tiểu mỹ nhân, thứ
này là lão gia gia làm bồi thường cho nàng. Thứ này đối với nàng tu luyện rất
tốt, tu luyện thật tốt đi!”

Ngón tay của thanh niên búng ra một cái. Bình ngọc rơi vào tay của thiếu nữ.
Thấy được nụ cười phong hoa tuyệt đại của mỹ nam tử, hai má của thiếu nữ trở
nên đỏ lên, hai mắt của nàng len lén nhìn về phía hắn. Thiếu nữ nói rất nhỏ:
“Cảm ơn!”. Sau đó nàng xoay người cùng đám người rời đi.

Tốc độ rời đi của nàng có chút chậm giống như đang chờ điều gì đó. Bất quá đi
được một đoạn, ánh mắt của nàng nhìn về phía Tiêu Sơn có chút u oán. Đầu của
nàng quay đi, thiếu nữ khe khẽ thở dài một hơi sau đó tiếp tục bước về phía
trước. Bước chân của nàng trở nên nặng nề.

Hải Ba Đông nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử, xem ra diễm phúc của ngươi
cũng không tệ a!?”

Tiêu Sơn thở dài nói: “Một thiếu nữ đáng yêu, ta chỉ không muốn nàng quá thất
vọng mà thôi!” Con mắt của hắn đảo qua Hải Ba Đông hỏi: “Lão gia gia, tại sao
ngươi không thu nàng làm đồ đệ a!? Ta xem tư chất của nàng không tệ đấy! Nàng
là một miếng ngọc chưa được mài rũa, nếu như được mài rũa thật tốt thì thành
tựu sau này cùng với lão gia gia người chưa chắc đã kém!”

“A a, ta trời sanh thích tự do, không quá thích dạy đệ tử, nàng đi theo ta
cũng không có bao nhiêu tiền đồ.” Vỗ vỗ bả vai Tiêu Sơn, Hải Ba Đông giải
thích cười nói.

Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn quay về phía sau nhìn Tiểu Y Tiên nói: “Chờ nàng đột
phá thành công sau đó chúng ta sẽ tìm cách giúp lão gia gia ngài giải khai
phong ấn!” Hải Ba Động nhẹ nhàng gật đầu. Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên,
trong ánh mắt mang theo vài phần quan tâm và lo lắng. Nguyên nhân bởi vì Tiểu
Y Tiên liên tục nén ép pháp lực đảm bảo ình không có đột phá. Hiển nhiên, pháp
lực của nàng nén ép cũng đã đến cực hạn thế nên mới có chuyện đột phá vội vàng
như vậy. Hắn chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Tiểu Y Tiên cảm giác được trong vòng xoáy, lượng chân nguyên lực màu xanh bắt
đầu tăng lên. Một lượng lớn thiên địa linh khí ồ ạt chảy vào trong cơ thể của
nàng. Ánh mắt của Tiêu Sơn lướt qua xung quanh. Hắn cảm nhận được thiên địa
linh khí từ khắp bốn phương tám hướng điên cuồng hội tụ về phía này. Trên đầu
của Tiểu Y Tiên hình thành một cái phễu không khí.

Hải Ba Đông lẩm bẩm rất nhỏ: “Công pháp của hai người này tu luyện quả thực kỳ
quái. Rõ ràng họ không tu luyện công pháp đấu khí. Hai người này đến cùng họ
có thân phận gì!?” Ánh mắt của hắn đảo qua hai người.

Tiểu Y Tiên cảm giác được vòng xoáy điên cuồng trong đan điền. Nó hút thiên
địa linh khí vào trong cơ thể hình thành một lượng lớn vòng xoáy màu xanh lá
cây. Nó ngày một bành trướng, bành trướng đến mức y phục của Tiểu Y Tiên hoàn
toàn căng phồng, quần áo trương cả lên. Tiểu Y Tiên bắt đầu nhớ tới tầng tiếp
theo của công pháp.

Một lượng lớn chân nguyên lực được điều động lên não. Chúng theo được kinh
mạch tiến vào trong não. Ở trong não cũng có hàng ngàn hàng vạn các tế bào.
Chân nguyên lực muốn nuôi dưỡng thần hồn không ngờ lại gặp phải bình trướng.
Bất quá, chân nguyên lực của Tiểu Y Tiên lại vô cùng dồi dào.

Bang!

Một âm thanh nhỏ vang lên. Thiên địa nguyên khí lại mãnh liệt tiến vào trong
cơ thể của Tiểu Y Tiên. Thần thức của Tiểu Y Tiên bắt đầu điên cuồng tăng
trưởng. Nó lấy vị trí trung tâm của Tiêu Sơn lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Tiêu Sơn cười khổ lắc đầu, hắn cảm giác được sự theo dõi từ lực lượng linh hồn
của Tiểu Y Tiên. Nhẹ nhàng hít vào một hơi sau đó thở dài ra: “Người so với
người tức chết mà! Ta tu luyện bốn năm mới đạt đến thực lực của ngũ tinh đấu
linh, nàng tu luyện mới chưa đầy một năm mà đã đạt đến cấp bậc của đại đấu sư
cao cấp!”

Nghe được lời lẩm bẩm của Tiêu Sơn thì Băng Hoàng Hải Ba Đông trợn tròn mắt
nhìn về phía hai người. Hắn thực sự không tin vào tai của mình. Thật sự hai
tên này mới tu luyện có bốn năm, ngươi khác thì chưa đầy một năm. Cái này có
để cho người sống hay không? Hải Ba Đông chán nản lắc đầu. Hắn trầm ngâm, đầu
hơi cúi thấp xuống nghĩ thầm: “Đúng là hai yêu nghiệt!”

Tiêu Sơn lắc đầu, ngón cho đưa lên gãi gãi sống mũi. Hắn thực sự có vài phần
tự ty. Công pháp này sinh ra chính là dành cho Tiểu Y Tiên. Ngoài việc hắn
hung hăng đè nàng xuống trả thù cho bõ tức ai bảo nàng tu luyện so với hắn
nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Tiêu Sơn cười khổ nói: “Sau này, ta cũng
phải cố gắng nhiều hơn mới được. Tu vi thua cả hai lão bà thực sự rất mất mặt
a!”

Thiên địa linh khí bắt đầu trở nên an tĩnh lại. Lúc này, Tiểu Y Tiên cảm nhận
khi đám chân nguyên lực tiến vào trong thức hải của nàng. Linh hồn của nàng
bắt đầu tham lam hấp thu chân nguyên lực. Sau đó nó nhanh chóng tăng trưởng
với tốc độ chóng mặt. Linh hồn của nàng giống như được gột rửa sạch sẽ, cảm
giác vô cùng thoải mãi, vô cùng thư thái. Đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp chớp,
từ đôi môi anh đào khẽ mở, một ngụm chọc khí phun ra ngoài.


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #194