Người đăng: Predator
Ba ngày thời gian phi hành, thường có một vài trạm nghỉ ngơi. Mấy trạm này
được được lập ở trên đường. Tiêu Sơn cùng với mấy người đều không ngại ra
ngoài tham quan một chút. Ở mấy chỗ này thực ra đều được lập một khu trông coi
nhỏ để a thú họ chim nghỉ ngơi đồng thời lấy được thức ăn cùng nước uổng cung
cấp cho chuyến bay.
Đến ngày cuối cùng, Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên nhìn qua song cửa xổ, hắn phát
hiện được phía dưới đầy cát là cát. Một màu cát vàng len lỏi cùng với một số
ít cây cối. Không khí bắt đầu trở nên khô nóng.
Từ ở phía đằng sau họ là bốn người tất cả. Trong đó ba người là đấu vương có
đấu khí hóa cánh có thể phi hành. Một người trực tiếp ngồi trên lưng của một
con ma thú có thể phi hành. Đám người trực tiếp bay về phía con ma thú phi
hành họ chim.
Quác, quác...
Dường như con ma thú phi hành họ chim cảm nhận được gì đó. Nó há miệng kêu lên
inh ỏi. Tiêu Sơn ngồi trong phòng, hắn nhẹ nhàng ôm Tiểu Y Tiên nói: “Hài...
Tiên Nhi, xem ra chúng ta không thể không ra tay rồi! Chỉ cần họ không quá
đáng, ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Thật sự không thể hiểu nổi đám
người này. Vân Lam tông đúng là một đám sợ hãi kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu như vậy
ta không ngại thu lấy tính mạng của bốn người này coi như cho Vân Lam tông một
cái cảnh cáo đi!”
Tiểu Y Tiên thở dài nói: “Thật không ngờ Vân Vận tỷ tỷ cai quan một tông môn
lớn như vậy mà trong tông môn lại có những kẻ như thế này!” Lời nói của Tiểu Y
Tiên mang theo vài phần cảm thán.
Lão già cầm đầu trong tay hắn có một thanh kiếm, hắn hướng về phía đồng bạn
bên cạnh quát lạnh một tiếng: “Toàn bộ mọi người tấn công!” Mấy lão già toàn
lực thúc dục đấu khí vào vũ khí của mình. Tất cả cung lên chém mạnh về phía
con ma thú đang phi hành. Một đầu nhị giai ma thú sao có thể chịu được công
kích của ba đấu vương liền một lúc.
Phanh!
Cả con ma thú bị chia năm xẻ bảy ra. Nó chưa kịp kêu một tiếng đã bị đánh
chết. Một tiếng hét của nữ nhân vang lên làm ọi người kinh hãi. Có vài bóng
người từ trong con ma thú đã thoát ra bên ngoài. Tất cả có bảy người thoát ra
được bên ngoài.
Thanh niên cầm đầu chân đạp trên một vật thể hình tam giác, hắn đang ôm một
thiếu nữ mặc y phục màu trắng. Thiếu nữ hiện tại đã cảm giác an toàn, nàng rời
đi thân thể của hắn. Thân thể của nàng lăng không phi hành.
Nhìn thấy thân thể của Tiểu Y Tiên đang lăng không phi hành thì đám người Vân
Phàm kinh hãi hô lên: “Lăng không phi hành, cường giả đấu tông! Làm sao có
thể!?” Tất cả đám người Vân Lăng đều chết lặng. Họ không nghĩ đến mình chọc
vào một vị cường giả đấu tông.
Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng bay đến, hắn ngước nhìn về phía đám người Vân
Phàm. Hai tay của hắn khoanh trước ngực nói: “Thế nào, các vị trưởng lão muốn
giúp ta làm món thịt chim hay sao!?” Ánh mắt của hắn đánh về phía con ma thú
rơi xuống nát bét ở phía dưới. Hắn mỉm cười nói: “Chẳng lẽ các vị biết chúng
ta thích ăn thịt chim nên mới làm như vậy!?”
Đầu của Vân Phàm chảy đầy mồ hôi, hắn nói: “Tiền bối, tất cả mấy thứ này
đều... Đều là hiểu lầm!” Giọng nói của hắn có chút lắp bắp.
Đầu của Tiêu Sơn hơi ngước lên hỏi: “Hiểu lầm!”
Vân Phàm gật đầu nói: “Đúng vậy là một hiểu lầm! Chúng ta đang truy bắt một
phản đồ của Vân Lam tông chúng ta. Theo người báo cáo thì phản đồ này ở trên
con ma thú này nên chúng ta mới rat ay. Thật sự không là tiền bối lại ở trong
đó nếu như biết chúng ta đã không làm vậy! Điều này hẳn rõ thông tin của chúng
ta sai lầm, lần này chúng ta trở về nhất định sẽ cho tiền bối một cái công
đạo...”
Tiêu Sơn gãi gãi cằm tự lẩm bẩm nói: “Hiểu lầm!? Trưởng lão Vân Phàm nếu như
ngươi ở trong tình huống có thể tin được hay không. Ta còn chưa nhắc đến vụ
đầu độc, đây cũng là một sự hiểu lầm sao!?” Vân Phàm toát cả mồ hôi, hắn thầm
mắng tên Vân Long và Vân Linh đến mười tám đười tổ tông. Họ không chọc phải ai
lại chọc đến tên sát tinh này. Thanh niên xoay người rời đi, hắn nhẹ nhàng
phất tay nói: “Giết chết tất cả họ đi!”
Đám người Hoàng Tử Yên bao bộc trong khí thế ngút trời. Vân Phàm kinh hãi hô
lên: “Họ không phải đấu vương mà là đấu, đấu hoàng... Khí thế này so với tông
chủ còn mạnh hơn nhiều...” Vân Phàm hoàn toàn há hốc miệng ra nhìn cảnh này.
Hắn biết lần này chọc phải tê sát tinh này chắc chắn phải chết.
Cả đám người hiện tại quay đầu muốn chạy trốn. Vân Phàm hô lên: “Các ngươi
không thể giết chúng ta. Chúng ta là trưởng lão của Vân Lam tông. Nếu như các
ngươi giết chúng ta là cùng Vân Lam tông đối địch. Vân Sơn lão tổ tuyệt đối sẽ
không tha cho các ngươi...”
Hoàng Tử Yên cười giống như chuông bạc nói: “Vân Sơn sao? Còn không biết hắn
đã đột phá đến đấu tông hay chưa? Nếu như hắn đột phá thì còn may nếu như
không đột phá ta sợ đại hạn của hắn sẽ đến. Không biết hắn đã chết hay
chưa...”
Hoàng Phi Hổ vỗ vỗ nữ nhân mặc quần áo hoa lệ kia: “Tiểu bì nương, ngươi không
cần phải sợ. Đã có lão Hổ ở đây, ta tuyệt đối đảm bảo ngươi an toàn.” Nói xong
toàn thân hắn bốc lên kim quang, một bộ áo giáp màu vàng kim bao bọc lấy thân
thể của hắn. Khóe miệng của hắn nhếch lên: “Thật sự là một đám người vô tri
không biết đến thần thông của chủ nhân đáng sợ đến mức nào...”
Đối mặt với năm đấu hoàng, đám người Vân Phàm thực sự không có chút lực chống
cự. Đấu hoàng và đấu vương chỉ khác nhau một chữ nhưng là khác nhau một trời
một vực. Ngươi muốn khiêu chiến vượt cấp, nói thì dễ làm mới là khó. Tiêu Sơn
lắc lắc đầu đứng bên cạnh Tiểu Y Tiên nhìn về phía trước. Trận chiến này hoàn
toàn thuộc về một bên đồ sát. Trận chiến không có ý nghĩ chút nào. Mấy người
Vân Phàm đều bị một chưởng oanh kích mà chết.
Hoàng Phi Hổ đang ôm một nữ nhân hoa lệ. Trận chiến vừa rồi làm cho nàng vẫn
tim đập chân run. Nàng cứ nghĩ mình sẽ chết ai ngờ lại có thể sống được. Tiêu
Sơn đạp trên phá không toa. Ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía nữ tử trong tay
của Hoàng Phi Hổ. Bị ánh mắt của nữ tử run lên, nàng hô: “Đại nhân, ta nguyện
ý đi theo ngài! Cầu ngài có thể cho ta một con đường sống!”
Tiêu Sơn lạnh lùng nói: “Tìm một thành thì cho nàng ta một ít ngân phiếu sau
đó để nàng ta rời đi!”
Hoàng Phi Hổ liếc về phía nữ nhân mặc y phục hoa lê này. Trong ánh mắt của hắn
mang theo vài phần tiếc nuối. Hắn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vâng!”
Tiểu Y Tiên trực tiếp đừng sau lưng của Tiêu Sơn. Hai bàn tay ôm lấy eo của
hắn. Thân hình của tám người giống như sao băng, khoảnh khắc xẹt qua phía chân
trời, hướng phía thành thị bên trong mảng cát vàng óng ánh khổng lồ bay tới.
Thành thị càng lúc càng gần, kịch liệt từng cổ sóng nhiệt ập đến, híp lại ánh
mắt nhìn khu vực vàng óng không biên giới, Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Đã
đến rồi sao!”
Cách thành thị mấy trăm thước, đám người Tiêu Sơn trực tiếp hạ xuống phía
dưới. Hắn đem cát vàng trên người phẩy phẩy đi. Ánh mắt lướt qua thành thì.
Một tòa thành thị lớn màu vàng xuất hiện trước mặt của mọi người.
Có lẽ nguyên nhân bởi vì đến gần sa mạc, khí trời nơi này có chút hanh khô
cùng nóng bức, ánh nắng nóng cháy từ trên bầu trời chiếu xuống, nướng mặt đất
dưới chân đếntản ra hồi hồi nhiệt khí, luồng nhiệt khí chậm rãi bốc, khiến cho
tầm mắt của con người xuất hiện ảo giác vặn vẹo cùng mơ hồ.
Theo lẽ thường mà nói, ở trong hoàn cảnh như thế này sẽ chẳng có bao nhiêu
thoải mái, hẳn là không có người nào cảm nhận nổi cảm giác thư thái, song khi
Tiêu Sơn dẫm chân xuống hai hàng lông mày của hắn cau lại. Hoàng Tử Yên đột
nhiên mở miệng nói: “Năng lượng thổ hệ và hỏa hệ ở đây thực sự rất nồng!”
Thanh Viêm nhẹ nhàng gật đầu, hắn đạm mạc nói: “Khó trách, trong không khí ở
đây, cơ hồ tám mươi phần trăm năng lượng đều là thuộc Thổ thuộc tính cùng Hỏa
thuộc tính... Nếu như ta và Hoàng Tử Yên tu luyện ở nơi này thực sự là làm ít
công nhiều...”
Hoàng Tử Yên mỉm cười gật đầu đồng ý: “Trong cơ thể của ta, tử hỏa là hỏa diễm
đặc thù có liên quan đến mặt trời, thế nên ở nơi này ta cảm giác được vô cùng
thoải mái!”
“Được rồi, chúng ta mau rời đi” Tiêu Sơn vỗ vỗ nhẹ y phục của mình. Hắn chợt
nhớ đến cái gì đó sau đó hướng về phía Hoàng Phi Hổ nhìn lại. Từ trong không
gian trữ vật hắn lấy ra một y phục ném cho Hoàng Phi Hổ nói: “Thân phận luyện
dược sư sẽ làm cho chúng ta bớt được rắc rối. Ngươi mặc vào nó đi. Ta không
khoái y phục của mấy tên luyện dược sư!”
“Chủ nhân, đa tạ!” Hoàng Phi Hổ khoái chí. Hắn nhanh chong mặc một bộ y phục
của luyện dược sư. Đám người Tiêu Sơn nhanh chóng tiến về phía thành ở trước
mặt.
Càng gần thành thị, chung quanh người qua đường cũng càng nhiều, những người
đi đường, nam tử phần lớn cánh tay đều để trần, cả người da dẻ ngăm đen, liếc
mắt nhìn qua một cái. Trông tựa hồ có chút hào sảng, mà thỉnh thoảng nữ tử đi
qua, mặc dù da dẻ cũng hơi ngăm đen, bất quá lại có chút khuynh hướng pha lẫn
màu cổ đồng gợi cảm, nữ tử nơi này, không quá kín đáo, thẹn thùng giống các nữ
nhân bên trong đế quốc, áo da một bộ bó sát người, chỉ vừa vặn che lấy bộ ngực
cùng phần hạ thân, còn lại vòng eo mảnh khảnh để trần, trên đôi chân thon dài
phần bắp đùi chỉ quấn một ít vải ngắn ngủi, giữa lúc hành tẩu, vòng eo giãy
dụa như rắn nước uốn lượn, ý vị cùng phong tình vô cùng mê người.
Con ngươi của Tiêu Sơn như muốn rớt ra ngoài. Bất quá, vòng eo của hắn bị vặn
360 độ cũng không dễ chịu gì. Ánh mắt của Tiêu Sơn đành phải ngoan ngoãn thu
về. Ở bên cạnh có một con cọp cái quả thực không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn
giống như chú cừu non.
Đám người Tiêu Sơn đi về phía cửa thành, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy cụ thể
quy mô của tòa thành thị màu vàng, chỉ thấy chỗ phía trên nơi cửa thành, hai
chữ đỏ như máu cực lớn được khắc trên thnh tường, từ xa nhìn lại, liền mang
đến cảm giác có chút máu tanh nhàn nhạt. Trên cửa thành có ghi: “Mạc Thành...”
Tại cửa thành, hơn mười tên binh lính thân mặc giáp trụ, cầm trong tay trường
thương quát bảo những người qua đường vào thành dâng nộp vào thành thuế. Nhìn
những binh lính kia không để ý đến nóng bức, bộ dáng mang theo vũ trang hạng
nặng. Nơi này phòng vệ như thế nào so với loại thành khổng lồ như thành Hắc
Nham còn sâm nghiêm hơn?
Có lẽ duyên cớ bởi vì khí trời nóng bức, những thủ vệ, binh lính canh gác ở
đây cũng bị khí trời khiến cho có chút kích động. Tiếng quát mắng từng hồi
vang lên không chút khách khí. Không ngừng thúc giục những người vào thành.
Đám người Tiêu Sơn tiến vào đã nghe được âm thanh quát mắng của đám người ở
đây. Tiêu Sơn tiến về phía đám người. Tại Gia Mã đế quốc, luyện dược sư cơ hồ
là một nghề nghiệp được hưởng thụ đãi ngộ không khác quý tộc. Tại những chỗ
cửa thành, đế quốc đều có lệnh miễn nộp thành phí. Mặc dù đối với một luyện
dược sư chút tiền ấy cũng chẳng đáng là gì. Bất quá chút thể diện này, lại
đích xác làm cho tất cả luyện dược sư cảm giác hài lòng.
Thấy Tiêu Sơn muốn đi vào thì một gã binh lính trợn tròn mắt lên quát mắng:
“Hắc. Tiểu tử. Không phát hiện nơi này có viết gì hay sao?”
Hoàng Phi Hổ tiến về phía trước nói: “Đây là thiếu gia nhà chúng ta. Ngươi
muốn chết!?”
Nghe âm thanh này khiến cho đám thủ vệ có vài phần tức giận. Bất quá, khi
chúng muốn nối sủng lên thì y phục của thanh niên có mái tóc màu vàng đã khiến
cho bọn hắn kinh ngạc. Trong tầm mắt của hắn thoáng xuất hiện tấm luyện dược
sư trường bào cực kỳ tinh xảo trên người Hoàng Phi Hổ. Lập tức, tiếng mắng
chưa thoát khỏi miệng đã vội vàng nuốt xuống. Ngũ phẩm luyện dược sư, cái này
ý vị là gì. Thanh niên này có vẻ vô cùng trẻ tuổi, hắn đã là một ngũ phẩm
luyện dược sư vậy thì thiếu gia mà hắn nói đến. Ánh mắt của đám người này nhìn
về phía Tiêu Sơn đều kinh hãi. Vẻ giận dữ trên sắc mặt chuyển hóa thành tươi
cười nịnh bợ: “Các vị đại nhân, các vị muốn vào thành hay sao?”
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Đúng là như thế!” Nhìn thấy vẻ mặt bình thản
của thanh niên, đám người cảm giác đều dãn ra.
Tên binh lính, trên khuôn mặt hiện lên một nét thoáng vẻ may mắn. Nắn nuốt một
miếng nước bọt, vội vàng thông báo: “Các vị đại nhân, gần đây xà nhân trong
đại sa mạc Tháp Qua Nhĩ có chút không an phận. Ngài nếu muốn ra khỏi thành,
nên có chút cẩn trọng!”
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu, hắn quay về phía đám người Hoàng Tử Yên nói: “Trước
chúng ta vào thành đã rồi nói sau!” Đám người Hoàng Tử Yên đều gật đầu. Đám
người này tiến vào trong bóng tối rồi biến mất.
Nhìn đám người Tiêu Sơn đều biến mất, một tên binh lính kinh hãi hô lên: “Thế
nào mà một ngũ phẩm luyện dược sư lại còn trẻ như vậy. Người mà hắn gọi là
thiếu gia kia đến cùng là ai a!?”
Một tên linh khác vội vàng nói: “Ai mà biết được! Có một số luyện dược sư đều
lớn tuổi nhưng vẫn thích bảo trì dung nhan. Bất quá, vị thiếu gia kia lại được
vị ngũ phẩm luyện dược sư cung kính như vậy xem ra thân phận không hề nhỏ chút
nào? Lần sau chúng ta phải cẩn thận một chút!”
“Mẹ kiếp, thiếu chút nữa thì xong đời rồi, nếu như bị thượng cấp biết lão tử
đắc tội với một nhị phẩm luyện dược sư, không đem ta ra bên ngoài cho chó ăn
mới là lạ.” Nhìn bóng lưng đám người Tiêu Sơn biến mất, tên binh lính lúc này
đặc tội với Tiêu Sơn mới hoàn toàn thở ra một hơi, lau lại mồ hôi lạnh lần
nữa, lúc trở lại chỗ ngồi của mình, có lẽ là bởi vì kinh hãi vẫn còn nên hắn
cũng thu liễm rất nhiều, không còn dám quát mắng lung tung về hướng những
người qua đường vào thành.
Chậm rãi bước ra khỏi thành tường thông đạo tối tăm, tầm mắt hơi sáng lên, một
khối sa mạc thành thị kiến trúc quần thể đặc sắc, xuất hiện trong tầm nhìn,
từng hàng từng hàng phòng ốc kiến trúc cổ quái, làm cho Tiêu Sơn có chút mở
rộng nhãn giới.
Tiêu Sơn đánh ánh mắt về phía nữ nhân mặc y phục hoa lệ. Hắn hướng về phía
Hoàng Phi Hổ nói: “Hoàng Phi Hổ, ngươi dẫn cô ta đến khu vực vân chuyện đi.
Chớ quên cung cấp cho cô ta ít tiền để cô ta rời đi. Chúng ta không muốn rắc
rồi theo chân!”
“Vâng!” Hoàng Phi Hổ gật đầu đáp ứng. Bất quá, trong con mắt của Hoàng Phi Hổ
thoáng qua nét mất mát. Không biết hắn tiếc nuối vì thích nữ nhân này còn là
vì nhục dục nữa. Nữ nhân này muốn cầu xin Tiêu Sơn ở lại nhưng đều bị hắn cự
tuyệt thẳng thừng.
Sau khi an bài xong mọi việc, Tiểu Y Tiên tò mò hỏi: “Phu quân, chúng ta sẽ
tiến vào sa mạc sao!?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn mỉm cười nói: “Trước đến một cửa hàng nào đó mua cái
bản đồ đi. Dù chúng ta tiến vào sa mạc không sợ thiếu nước cũng chẳng sợ thức
ăn nhưng đối với khu xà dược vật cũng mua một chút. Ta không muốn đang ăn lại
bị mấy con rắn tập kích. Ngoài ra không có bản đồ khó có mà đi lại được!”
Ánh mắt của hắn quét về phía đám người Hoàng Tử Yên nói: “Để ta thu các ngươi
vào trong không gian đặc biệt kia. Trong thời gian này các ngươi hãy tu luyện
thật tốt. Nếu như gặp phải đại địch ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài...” Ánh mắt
của hắn quét về phía Tiểu Y Tiên nói: “Bởi vì chúng ta dựa vào mấy con ma thú
này thế nên cấp bậc nên có chút chậm. Không đối mặt với nguy hiểm rất khó có
thể lên cấp!”
Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu, nàng bình đạm nói: “Vậy thiếp cũng thu vào
Hoàng Tử Yên và Tiểu Long Nữ. Để cho họ trông coi mấy người Tiểu Mộc đi!” Mấy
người mà nàng nói bao gồm Lam Ưng, Tiêu Mộc, Tiêu Thổ Nhi và Tiểu Tử Tinh Dực
Sư Vương.
Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên đem mấy người này thu vào trong không gian đặc
biệt của mình. Hai người cùng nhau đi trên đường hỏi thăm một chút. Bất quá
đám người này thoáng có chút khó chịu khi Tiêu Sơn cùng Tiểu Y Tiên hỏi đường.
Bất đắc dĩ, Tiêu Sơn cùng Tiểu Y Tiên đem hai bộ y phục của luyện dược sư mặc
vào người. Đám người ở đây đều kinh hãi nhìn về phía Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn.
Đám người được Tiêu Sơn hỏi chuyện không ngờ lại trở nên cực kì khách khí
nhiệt tình chỉ cho Tiêu Sơn vị trí cửa hàng, ngay cả khi Tiêu Sơn và Tiểu Y
Tiên cảm tạ cáo từ, người này vẫn còn tha thiết, đại khái mang cả giá cả của
bản đồ ra nói hết một lượt.
Tiêu Sơn quay về phía Tiểu Y Tiên nói: “Cái nghề luyện dược sư này xem ra thật
tốt a!” Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu.
Trong lòng cảm thán một tiếng, hai người rất nhanh chuyển quá góc đường, sau
đó theo như lời chỉ dẫn của người qua đường hướng cửa hàng bản đồ tốt nhất của
Mạc thành đi tới. Sau một hồi hành tẩu không nhanh không chậm, cửa hàng bản đồ
tên “Cổ Đồ” xuất hiện trong tầm mắt của hai người. Hai người cảm nhận được cái
cảm giác cổ kính không giống như mấy cái cửa hàng hoa lệ khác.
Hai người tiến vào bên trong, bên trong cửa hàng cũng không quá mức rộng rãi,
hai miếng Nguyệt quang thạch tỏa ra nhàn nhạt hào quang, làm cửa hàng có chút
ánh sáng, ánh mắt đảo qua bên trong cửa hàng, người vào bên trong đến mua sắm
bản đồ cũng không có, một vẻ vắng lặng im lìm làm cho khóe miệng của Tiêu Sơn
hơi kéo lên.
Hai người tiến về phía cửa hàng, ở phía dưới của hàng có một vị lão già đang
chạm khắc một vật gì đó. Vị lão giả này tuổi tác hiển nhiên khá lớn, bất quá
mặc dù lão giả mái tóc bạc cả đầu, nhưng bàn tay khô héo cầm dao khắc vẫn vô
cùng vững chắc hữu lực.
Tiểu Y Tiên đối với lão già này mỉm cười nói: “Vị lão bá này, chúng tôi muốn
mua một bản đồ tiến vào sa mạc!”
Lão già ngước đầu lên nhìn về phía Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên. Trong con mắt của
lão già lóe lên nét kinh ngạc. Bàn tay của hắn chỉ về phía mấy chỗ đựng vào
bản đồ nói: “Các vị mời xem chỗ đó!”
Ánh mắt Tiêu Sơn đảo qua những tấm bản đồ trên quầy, hăng hái cầm trong tay
vài tấm lật qua lật lại nhìn, những lộ tuyến rõ ràng trên bản đồ, làm hắn hài
lòng gật đầu. Tiểu Y Tiên cầm trên tay mấy tấm bản đồ này xem xét một chút.
Tiêu Sơn đảo ánh mắt qua trung quanh. Chỗ này làm cho hắn có cảm giác được như
đi săn đồ cổ ấy. Hắn cảm giác có chút thú vị, hắn bước chân đi tới góc trong
cửa hàng, bước tới một cái giá gỗ cổ xưa. Cái giá gỗ này, rõ ràng niên đại khá
lâu, mặt giá gỗ mục thành lỗ, chất bừa thành đống một vài tấm bản đồ đã ố
vàng, mặt ngoài những tấm bản đồi có một ít dấu vết tàn phá, tựa hồ là khi chế
tạo bản đồ thất bại nên thành phế phẩm.
Bàn tay tùy ý gạt bụi bẩn trên đống bản đồ ố vàng, một làn hơi mốc nhàn nhạt
bốc lên, hơi nhíu mày, Tiêu Sơn cầm lên đống bản đồ phế phẩm, khóe miệng hắn
cong lên, một bức hình tàn khuyết chỉ cỡ bằng bàn tay đột nhiên từ trong đống
tác phẩm tàn phế rơi ra ngoài.
Tiêu Sơn lẩm bẩm: “Thứ này...” Ánh mắt cẩn thận quét nhìn những thần bí lộ
tuyến thoáng có chút quen quen trên bức hình. Thứ này chính là một phần hắn
lấy được trong cái hang động kia. Tấm bản đồ thần bí này đại biểu cho có thể
tìm kiếm Tinh Liên yêu hỏa, được bài danh thứ đứng thứ ba trong truyền thuyết
trên “Dị hỏa bảng”.
Lão già cùng với Tiểu Y Tiên nói chuyện: “Hai người các ngươi là một luyện
dược sư hay sao!?”
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Đúng vậy! Hai người chúng ta là luyện dược sư. Ta là
Dược Sơn còn vị này là ái thê Tiêu Tiên Nhi!”
Hắn tiến vào bên trong, hắn đưa ra tấm bàn đồ trong tay, hắn đạm mạc nói: “Thứ
này khá thú vị. Tiên sinh, ngươi có được tấm khác nào như thế này hay không!?
Ta muốn mua nó!” Ánh mắt của lão già nhìn về phía tấm bản đồ trong tay Tiêu
Sơn. Trong đôi mắt già nua đục ngầu, xẹt qua một nét hàm xúc, ý tứ khó hiểu.
Bây giờ Tiêu Sơn mới nhìn kỹ phát hiện được trên khuôn mặt, bên gò má trái đến
khóe mắt, có một vết sẹo khiến người nhìn vào kinh sợ. Mặc dù ánh mắt của lão
già vẫn bình thản. Bất quá vết sẹo này vẫn như cũ, làm cho hắn thêm một phần,
mơ hồ có thể cảm giác được, tiềm ẩn một tia hung khí.
“Ngươi... Trước kia đã từng gặp qua loại bản đồ tàn phiến như thế này?” Con
mắt nhìn lên tấm trường bào đại diện cho thân phận luyện dược sư trên thân thể
Tiêu Sơn. Thanh âm của lão già cũng trở nên ngưng trọng.
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Đã từng gặp qua. Trong tay ta có một mảnh như
thế...” Tịnh Liên yêu hỏa không phải thường vật. Loại hỏa diễm có thể bài danh
đệ tam trên Dị Hỏa bảng này, đủ làm cho bất cứ người nào, cho dù là những ẩn
sĩ không tranh sự đời vẫn có thể sinh lòng tham lam muốn đoạt. Tiêu Sơn thấy
được lão già này thực lực đạt đến cảnh giới đấu linh thất tinh. Nếu như lão
già này muốn ra tay với Tiêu Sơn thì hắn cảm giác càng tốt. Bởi vì hắn đang lo
không tìm được đối thủ.
Tiêu Sơn mỉm cười tiếp tục nói: “Thế nào, lão bá, ngươi có mảnh khác hay sao?”
Tiêu Sơn đã đi tới sát gần, hắn đem Tiểu Y Tiên kéo lại phía sau. Ánh mắt chăm
chú quan sát lão già này.
“Là như vậy à!” Lão già lắc lắc đầu bỉnh thản tiếp tục nói: “Không có, mảnh
này là ta cũng chỉ ngẫu nhiên có được, theo kinh nghiệm nhiều năm chế tạo bản
đồ của ta, mảnh này tựa hồ chỉ là một phần bản đồ không trọn vẹn mà thôi.”
Tiêu Sơn khóe miệng cong lên, hắn mỉm cười nói: “Lão bá, ta rất có hứng thú
với thứ này. Ngươi có thể cho ta biết ngươi lấy được nó ở đâu không?”
“Trong sa mạc.” Lão già ngữ khí bình thản, không ngập ngừng chút nào.
Tiêu Sơn cầm trong tay tấm bản đổ. Mặc dù đối với tấm bản đồ này hắn không có
hứng thú quá lớn nhưng cái cảm giác được đi tầm bảo cũng không tệ. Dị hỏa đối
với hắn mà nói không có chỗ dùng quá lớn nhưng để ấy người khác cũng không tệ
chút nào. Trong di tích của Hỏa Liên Yêu Thánh cũng có tịnh liên yêu hỏa. Nó
có đủ một bộ từ cấp ba Tinh Liên Yêu Hỏa tới cấp thấp nhất. Bất quá, cái cảm
giác tầm bảo quả thực rất kích thích. Tiêu Sơn nói: “Lão bá, ngươi có thể bán
cho ta thứ này hay không? Ta ra giá cao để mua nó!”
“Không bán.” Lão già chậm rãi cúi đầu, lần nữa đem tâm trí chú trọng đến khối
bản đồ còn chưa hoàn thiện trong tay, ngữ khí mặc dù bình thản, bất quá thái
độ không thể nghi ngờ rất kiên quyết.
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Thật sự không bán hay sao!?”
“Tiểu tử kia, đừng hòng chủ ý lấy bản đồ, ta không thiếu tiền. Cầm đồ vật này
đi đi, mặt khác, cũng đừng ý niệm chiếm đoạt trong đầu, như thế đối với ngươi
không có lợi gì đâu.” Lão già phất phất tay, thản nhiên nói, hắn tựa hồ cũng
không sợ Tiêu Sơn cầm tàn phiến trong tay trốn chạy. Hắn cũng không tin một
thanh niên nhỏ tuổi như vậy có thực lực cao hơn lão. Lão già đoán trên người
hai người có thứ gì đó giúp che dấu tu vi mà thôi.
Tiêu Sơn cười nhạt nhìn về phía lão già nói: “Ta xem trong người ngươi có ẩn
tật a! Trong người có một loại năng lượng nào đó áp chế năng lượng của ngươi
giống như kiểu phong ấn vậy. Với thực lực đấu linh thất tinh của ngươi, ngươi
nghĩ nó làm cho ta ái ngại!?”
“Ca!” Trong tay đang nắm một chiếc bút, thình lình một tiếng vang thanh thúy
ngân lên, cây bút bị bàn tay của hắn bóp vỡ tan.
“Các ngươi đến tột cùng là ai?” Bàn tay lão già ở trên mặt bàn nhẹ phất lên,
cánh cửa chính đang mở rộng, “oanh” một tiếng đóng sập lại. Ánh mắt lão già
sắc bén nhìn Tiêu Sơn, một khí thế băng lãnh mạnh mẽ từ trong cơ thể lão già
khuếch tán ra.
Toàn thân Tiêu Sơn lóe lên năm màu. Một bộ giáp với y phục rực rỡ mặc lên trên
người của hắn. Tiêu Sơn quay đầu nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi,
ngươi lui ra một chút. Trận chiến này để ta đánh thông khoái đi. Đã lâu rồi ta
không được đánh một trận như thế!” Ánh mắt của Tiêu Sơn nhìn về phía lão già
nói: “Đấu khí hệ băng sao? Đến đây đi! Nếu như ngươi không muốn bán vậy ta chỉ
có thể dùng lực lượng để cướp đoạt rồi!”
“Hừ, tiểu tử ta sẽ không bán nó cho bất luận kẻ nào, ngươi nếu như thực sự
muốn cưỡng ép mang đi, vậy cũng đừng trách lão phu ta ỷ lớn hiếp nhỏ.” Thản
nhiên nói một tiếng, sau lưng lão già, mái tóc bạc không gió tự động dựng lên,
băng hàn đấu khí lượn lờ quanh thân.
Tiêu Sơn cười nhạt nói: “Trên đời này người tu luyện đấu khí hệ băng quả thật
rất hiếm. Ta rất muốn cùng với những người như vậy đấu một trận...” Tiêu Sơn
nhẹ nhàng liếm môi của mình.