Thông Qua Khảo Hạch


Người đăng: Predator

“Tiểu gia hỏa kia đang làm gì vậy?” Phất Lan Khắc cau mày nhìn Tiêu Sơn với vẻ
mặt nghi vấn quay sang nhìn Áo Thác hỏi.

“Cái này... Không biết.” Áo Thác cũng đồng dạng có chút mê hoặc. Tiểu gia hỏa
này, ngay cả nhóm lửa như thế nào không phải cũng không biết sao? Như thế
chẳng phải là làm trò cười sao?

Phất Lan Khắc quay sang Áo Thác cười: “Lão già kia, tiểu tử này không phải
ngươi dẫn đến chơi đấy chứ!? Di...” Phất Lan Khắc nheo mắt nhìn về phía Tiểu Y
Tiên. Hiện tại, Tiểu Y Tiên đã bắt đầu luyện dược. Một ngọn lửa màu trắng ngần
từ bàn tay của nàng vọt vào dược đỉnh. Ngón tay của Phất Lan Khắc run run chỉ
về phía Tiểu Y Tiên nói: “Ngọn lửa màu trắng ngần? Dị hỏa?”

Nghe tiếng hắn nói, nhất thời trong đại sảnh đột nhiên tĩnh mịch, tất cả ánh
mắt đều hướng về phía Tiểu Y Tiên...

“Tên ny tử kia... Dĩ nhiên triệu hồi ra được ngọn lửa màu trắng ngần? Chẳng lẽ
là dị hỏa? Sao lại có thể?!”

Bên trong đại sảnh, tất cả các luyện dược sư đều khiếp sợ nhìn ngọn lửa màu
trắng ngần đang bùng lên lên tại bên trong dược đỉnh, bởi vì có vòng bảo hộ
cách ly cho nên bọn họ cũng không thể xác nhận chính xác được, bất quá loại
hỏa diễm có màu sắc này tuyệt đối không phải đấu khí bình thường ngưng luyện
ra hỏa diễm đấu khí a!

“Dị hỏa?” Phất Lan Khắc cùng Áo Thác rung động liếc mắt nhìn nhau, chợt nhẹ
lắc đầu. Họ thực sự không tin bằng vào từng ấy tuổi, Tiểu Y Tiên đã nắm giữ dị
hỏa. Hơn nữa, dị hỏa không dễ dàng khống chế như thế. Rõ ràng qua bàn tay của
Tiểu Y Tiên, ngọn lửa được nàng điểu khiển chẳng khác gì chân tay của mình. Nó
hoàn toàn chịu sự sai khiến của Tiểu Y Tiên.

Bất chợt một người nam nhân trung tuổi tiến về phía đám người Phất Lan Khắc.
Hắn khẽ nói nhỏ về phía tai của Phất Lan Khắc. Nghe xong Phất Lan Khắc mở to
mắt nhìn chằm chằm người trung niên này. Hắn kinh hãi lên tiếng nói: “Ngươi
nói là thật!?”

Người nam nhân trung tuổi hoàn toàn gật đầu nói: “Cái này hoàn toàn là sự
thật! Vừa rồi Đặc Á nhờ ta chuyển lời với đại nhân. Đại nhân, ngài xem chuyện
này phải giải quyết thế nào!?”

“Khụ, khụ...” Phất Lan Khắc đưa tay phẩy phẩy để cho nam nhân trung tuổi rời
đi: “Ân, ta đã biết!” Ánh mắt của Phất Lan Khắc và Áo Thác nhìn về phía Tiểu Y
Tiên. Con ngươi quét sang mấy ngọn lửa của đám người luyện dược sư thấy được
ngọn lửa của đám người này nhất thời trở nên ảm đạm.

Nam nhân trung tuổi khom người đối với Phất Lan Khắc nói: “Vâng!” Sau đó hắn
từ từ đi ra ngoài.

Phất Lan Khắc và Áo Thác kinh hãi hô lên: “Thực sự là dị hỏa sao!?” Ánh mắt
của hai người hoàn toàn bị chiết phục bởi Tiểu Y Tiên. Khả năng luyện dược của
Tiểu Y Tiên đã như vậy rồi thì trượng phu của nàng còn đáng sợ đến như thế
nào.

Áo Thác ho khan, hắn mỉm cười nhìn về phía đám người Hoàng Tử Yên lên tiếng
hỏi: “Ta hỏi có chút đường đột. Không biết đạo sư của thiếu gia các vị là
ai!?”

Mấy người Hoàng Tử Yên nhìn về phía nhau. Hoàng Tử Yên lắc đầu bình thản trả
lời: “Chúng ta chưa bao giờ nghe thấy chủ nhân nhắc đến đạo sư của ngài nhưng
chúng ta biết cấp bậc luyện dược sư của chủ nhân không kém đi. Ta đoán đạo sư
của chủ nhân cũng có cấp bậc không kém!”

“Khụ... Họ có thư giới thiệu của đạo sư chứ? Để ta xem là ai bồi dưỡng ra đệ
tử này...” Phật Lan Khắc phất tay gọi đến một gã thủ hạ nói.

“Hội trưởng, họ tựa hồ không có thư giới thiệu của đạo sư, bất quá trong bản
ghi chép của họ có viết đạo sư chính là một người kêu là Hồng Quân lão tổ.”
Tên thủ hạ kia đem tư liệu của Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn đọc, hắn cười khổ hướng
về phía Phất Lan Khắc đưa ra đáp án

Đôi môi đỏ mọng của Lâm Phỉ lẩm bẩm nói: “Hồng Quân lão tổ! Sư phụ, cái tên
này nghe thật kêu a nhưng tại sao đồ nhi chưa từng nghe bao giờ!?”.

“Hồng Quân lão tổ?” Hai mắt mờ mịt mở trừng, Phất Lan Khắc nghiêng đầu nhìn Áo
Thác: “Ngươi nghe qua tên này chưa?”

“Ta tại Gia Mã đế quốc lăn lộn vài chục năm, chưa từng nghe một vị dược sư có
tư cách nhận đệ tử nào có tên là Hồng Quân lão tổ.” Đối với cái tên xa lạ này,
Áo Thác đồng dạng trong đầu cũng một mảnh mơ hồ.

Phất Lan Khắc đem hồ sơ đưa cho thuộc hạ. Khóe mắt của hắn nhìn về phía Tiểu Y
Tiên và Tiêu Sơn sau đó miệng mở ra, một hời dài được thở ra ngoài. Hắn bình
thản nói: “Quên đi, chờ họ luyện dược xong sau đó chúng ta sẽ hỏi hai người đó
xem sao?”

Tiêu Sơn bình chân như vại, hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang ngồi trước một
cái dược đỉnh. Hai tay của nàng đưa lên, mấy ngọn dược liệu theo đó bay vào
trong đỉnh. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía nàng nhưng trong lúc này, Tiểu Y
Tiên toàn tâm toàn ý đều đầu nhập vào luyện dược đâu để ý đến hắn.

Áo Thác và Phất Lan Khắc nhìn về phía cảnh này thì cười khổ. Họ ngẫm nghĩ tên
tiểu tử này đang vui chơi hay sao? Còn thời gian ngắm lão bà! Nếu như ngươi
ngắm lão bà sao không để về nhà hãy ngắm đến chỗ công hội luyện dược sư tham
gia thử luyện còn ngắm cái rắm gì nữa. Các ngươi ngày ngày ở bên nhau còn
không thấy chán à, bây giờ còn ngắm mới chả nghía. Áo Thác và Phất Lan Khắc
không tự hẹn mà đều có ý tưởng này trong lòng nhưng họ không có dám nói ra.

Trong dược đỉnh của Tiểu Y Tiên, mấy cây dược liệu đã được đốt cháy thanh cho.
Chúng bị đốt thành mấy dịch lỏng. Tiểu Y Tiên đang chuẩn bị đem cặn tách ra
ngoài đồng thời tiến hành đến quá trình hợp lại thành đan. Tiêu Sơn thầm gật
đầu, ngọn lửa bản nguyên màu trắng ngần do Thánh Y Thần Thụ quyết đối với
luyện đan thuật so với ngọn lửa của hắn có phần cao hơn một chút. Quả thật
không hộ công pháp nắm giữ sáng tạo chi lực.

Áo Thác và Phất Lan đực có phần nóng nóng. Đầu của họ đã toát ra cả mồ hôi.
Lâm Phỉ cắn cắn môi lên tiếng hỏi: “Tiểu tử này, thế nào mà còn chưa có luyện
dược! Qua quá một phần tư thời gian rồi a!” Ánh mắt ba người quét về phía đám
người Hoàng Tử Yên thì thấy được mấy người họ nhàn nhã như không. Con ngươi
xinh đẹp của Lâm Phỉ nhìn về phía năm người này thì thấy họ quang quác cái mồm
ra.

Hoàng Phi Hổ nhâng lên một ngụm trà sau đó nhấm nháp được một chút thì phì nhổ
ra. Nước trà vương vãi rơi đầy áo của hắn. Hắn liến tục tặc lưỡi nói: “Cái gì
thế này? C, mẹ nó, cái gì mà khó uống thế nhỉ!?”

Hoàng Tử Yên nở nụ cười, âm thanh như chuông bạc: “Con Hổ ngu ngốc, đây là
nước trà. Ngươi không uống được thì đừng có uống!” Ánh mắt của Hoàng Tử Yên
mang theo vài phần giễu cợt nhìn về phía Hoàng Phi Hổ. Hoàng Phi Hổ đỏ mặt xấu
hổ nhưng đầu quay đi không thèm để ý đến Hoàng Tử Yên.

Tiêu Sơn quay người nhìn về phía đống dược. Hắn khoanh tay trước ngực, sau đó
hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái. Bất chợt cả người hắn bốc ra ngọn lửa. Áo Thác
hô lên: “Di bắt đầu rồi sao? A, sao ta thấy là lạ...” Thấy được cả người Tiêu
Sơn bốc ra ngọn lửa thì Áo Thác hoàn toàn kinh hãi ngay cả Phất Lan Khắc cũng
mang theo vài phần tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn.

Phất Lan Khắc kinh hô lên tiếng nói: “Lại là một dị hỏa nữa sao!?” Phất Lan
Khắc và Áo Thác càng ngày càng kinh ngạc bởi vì đám người Tiểu Y Tiên và Tiêu
Sơn. Rốt cuộc thì hai người này có thân phận gì a? Vừa rồi tên nam tử trung
tuổi đã nói với hắn Tiểu Y Tiên muốn lấy tam phẩm luyện dược sư, Tiêu Sơn muốn
lấy ngũ phẩm luyện dược sư. Ban đầu hắn có chút nghi ngờ nhưng bây giờ thì...
Đến tột cùng thì một vị sư phụ như thế nào mới có thể dạy lên hai đồ đệ như
vậy?

Trên người hắn bốc ra ngọn lửa màu kim sắc. Ngọn lửa màu kim sắc này khiến cho
tất cả đám người đều nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt đều nóng bỏng. Hình như
trong vài ánh mắt đều hiện thị ra ghen tị và hâm mộ. Một vài ánh mắt mang theo
vẻ tham lam.

“Ai...” Ánh mắt lần nữa đảo qua trên người Tiêu Sơn một vòng, Tuyết Mỵ khẽ thở
dài một hơi, ngọc thủ khẽ vén vài sợi tóc bạc trên trán, sau đó thu hồi lực
chú ý, lần nữa đem tâm thần đầu tập trung vào trong dược đỉnh.

“Người này, ẩn giấu thật là sâu... Hắn đến cùng còn bao nhiêu bí mật nữa a...”
Lần nữa liếc mắt nhìn Tiêu Sơn một cái, Lâm Phỉ nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng.

Tiêu Sơn đạm mạc quay về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiểu thê tử, nàng cẩn thận
thua a! Nếu như thua tối nay ta nhất định sẽ dùng gia pháp cao cấp đối với
nàng xử phạt” Tiểu Y Tiên làm như không nghe thấy tiếp tục đầu nhập vào dược
đỉnh của mình.

Tiêu Sơn cũng không có tiếp tục công kính. Hai tay của hắn đảo ra, một con
rồng lửa màu vàng kim hướng về phía đám dược liệu cuốn đi. Áo Thác kinh hãi hô
lên: “Chẳng lẽ tên tiểu tử này muốn hủy dược! Di, chân hỏa ngoại phóng, hắn là
tứ phẩm luyện dược sư!?”

Phất Lan Khắc có chút thân thần nhưng sau đó hắn khe khẽ thở dài: “Có lẽ không
chỉ là như thế! Ta hy vọng hắn có thể đem lại cho chúng ta nhiều bất ngờ hơn!”

Trước ánh mắt của mọi người, con rồng lửa lại cuốn đám dược liệu tới. Mặc dù
nó nhìn như hung hãn nhưng đám dược liệu lại không bị nó đốt cháy một chút
nào. Chúng bị ngọn lửa kéo lên nâng trong không trung. Ngọn lửa nhanh chóng
tập hợp hóa thành một cái đỉnh nhưng là một cái đỉnh không có chân. Đám người
Phất Lan Khắc cùng với Áo Thác kinh hô: “Lại có thể dùng ngọn lửa biến hóa
thành dược đỉnh. Đây chẳng phải là thủ đoạn của luyện dược sư cao cấp”.

Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Tiêu Sơn. Đám dược liệu trong dược dỉnh nhanh
chóng bị đốt cháy. Với thủ pháp kỳ lạ của Tiêu Sơn, đám dược liệu đều bị đốt
cháy thành đám dược dịch. Ngoài ra, đám dược dịch này còn bị loại bỏ toàn bộ
tạp chất chứa trong chúng.

Phất Lan Khắc tò mò hỏi: “Thủ pháp luyện dược của hai người này từ trước đến
nay ta chưa từng thấy. Quả thực, ngay cả mấy vị luyện dược sư cao cấp ta đã
từng gặp cũng không có vị luyện dược sư nào có thủ pháp như vậy...” Đầu hắn
quay sang nhìn Áo Thác hỏi: “Ngươi có nhìn ra thủ pháp của họ dùng quen thuộc
ở đâu không!?”

Áo Thác lắc lắc đầu, hắn bình thản nói: “Có lẽ lịch duyệt của ta chưa đủ đi!
Tại mấy chục năm ở nơi này, ta chưa từng thấy qua loại thủ pháp này. Ngay cả
thủ pháp gần giống như vậy ta cũng chưa từng thấy qua...”

Phất Lan Khắc gật đầu nói: “Thủ pháp này thật sự kỳ quái! So với thủ pháp
luyện dược của các luyện dược sư tử trước đến nay quả thực khác hoàn toàn.
Không biết vị luyện dược sư nào có thể dạy nên hai người như vậy!?”

Áo Thác bàn tay nhẹ vuốt chòm râu dài, hướng về phía Phất Lan Khắc cười nói:
“Ta đột nhiên rất muốn kiến thức một chút sư phụ của họ a, ta muốn biết đến
tột cùng là ai, không ngờ lại có thể dạy dỗ ra hai đệ tử ưu tú như thế, ai,
cùng hắn so sánh cao thấp, Tuyết Mỵ cùng Lâm Phỉ, đều muốn yếu hơn quá nhiều.”
Hắn cười khổ tiếp tục nói: “Tiêu Sơn này sợ rằng so với chúng ta còn cao hơn
a...”

“Ừm.” Hơi gật đầu, Phất Lan Khắc cười nói: “Hai nha đầu này tranh hơn thua
nhiều năm như vậy, hiện giờ hai người này này lại làm các nàng như bị giáng
một gậy vào đầu, sau này cũng tốt, làm cho các nàng biết thế nào là thiên
ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!”

Lâm Phỉ bĩu môi khó chịu nói: “Đại sư, không phải hắn so với hai người các
ngươi đều mạnh hơn a. Vậy mà, hai vị đại sư lại nói ra mấy lời này. Hai vị đại
sư còn không thể so được với hắn vậy thì chúng ta làm sao mà so được với hắn!”

“A” Phất Lan Khắc ngẩn người, đầu hắn quay về phía Áo Thác. Nhất thời hai vị
luyện dược sư nhìn nhau cười khổ. Họ rõ ràng đang dùng đá tự đập chân mình a.
Lời của Lâm Phỉ kia rõ ràng nói đến hai người đều không bằng tiểu tử kia vậy
thì họ lấy gì mà để răn dạy hai người.

Tiêu Sơn ngạo nghễ nhìn về phía đám dược dịch. Chúng đã hòa vào nhau tạo ra
một viên đan dược thô nhám. Ngọn lửa màu vàng kim đang nung nóng nó. Viên đan
dược ôn nhuận như ngọc kia đang lăn lộn trong ngọn lửa màu vàng kim. Bất chợt
bàn tay của Tiêu Sơn đánh ra những chưởng ấn có màu sắc rất lạ khiến cho đám
người Áo Thác đều trợn tròn mắt.

Tiểu Y Tiên đâu có chịu thua. Bây giờ, nàng đã săn sóc ân cần cho viên đan
dược xong. Ngón tay hất lên. Viên đan dược phá lò mà ra. Nó lơ lửng trong
không khí. Bàn tay của nàng di chuyển nhạ nhàng giống như đang múa may. Một
lượng lớn năng lượng kỳ lạ màu xanh lá cây tràn ngập vào viên đan dược. Viên
đan dược lấy tốc độ bất khả tử nghi bắt đầu xoay tròn, ánh sáng lóe lên.

Áo Thác lẩm bẩm nói: “Thủ thuật thật sự là quái dị. Ta chưa từng thấy bao
giờ!” Phất Lan Khắc đồng ý với ý kiến này.

Không ngờ, hai người đồng thời luyện chế xong đan dược. Hai viên đan dược mạnh
mẽ bắn về phía hai người. Bàn tay hai người đồng thời đưa ra. Động tác của
Tiêu Sơn có vài phần lười biếng, viên đan dược chui tọt vào bên trong. Tiêu
Sơn nhẹ nhàng đem nắp đậy lại.

Động tác Tiểu Y Tiên vô cùng ưu mỹ, kết hợp với y phục màu trắng khiến cho
nàng thanh thoát giống như tiên nữ. Viên đan dược nhẹ nhàng rơi vào trong
chiếc bình của nàng. Tiểu Y Tiên đem viên đan dược này bỏ vào bình. Tiểu Y
Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Phu quân, chàng thua a!”

“A” Tiêu Sơn cười khổ, hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Được rồi, ta thua!”
Ánh mắt của hắn quét qua thấy được đám người hình như cũng chưa có người xong.
Bởi vì tốc độ của Tiêu Sơn quá biến thái nên mấy người cũng phải kinh ngạc
nhìn về phía hắn.

Ngay cả Phất Lan Khắc cũng hô lên: “Nhanh như vậy!”

Mắt đẹp của Tuyết Mị đột nhiên trợn to, theo một tiếng rất nhỏ vang dội, trong
dược đỉnh của nàng đang chiết xuất dược liệu nhưng dưới một thoáng phân tâm
liền bị hỏa diễm thiêu thành tro tàn. Không quá để ý tới việc dược liệu đã hóa
thành tro, Tuyết Mị hít một hơi lấy lại bình tĩnh sau đó đem đám dược liệu lại
tiếp tục đề luyện một lần nữa.

Thời gian của Tiêu Sơn dùng quá ngắn, Tiểu Y Tiên cũng chưa mất một nửa thời
gian đã luyện xong thế nên sự xuất hiện của hai người hoàn toàn trở thành nổi
bật ở khu vực này. Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên tiến về phía hai người Phất Lan
Khắc và Áo Thác hướng về phía họ cúi chào.

Phất Lan Khắc ho khan nói: “Hai vị, không ngờ ngay cả hai viên đan dược nhất
phẩm cao cấp mà hai người cũng có thể luyện chế trong thời gian ngắn như vậy!”
Hắn nhìn về phía hai người ho khan nói: “Hai người các ngươi có thể đem cho
chúng ta xem được hay không!?”

Áo Thác trợn trắng mắt nhìn về phía Phất Lan Khắc nói: “Lão đầu, ngươi đừng
tưởng ngươi là hội trưởng mà ta sợ nhé! Ngươi đây rõ ràng là lấy công làm tư
a...”

Mặt Phất Lan Khắc hơi đỏ lên nhưng không có phản bác. Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn
đều mỉm cười không có nói gì. Họ đưa cho hai người hai bình đan dược. Phất Lan
Khắc đem đan dược của Tiêu Sơn đổ ra, nhất thời một viên đan dược màu xanh da
trời trong suốt giống như ngọc. Một mùi hương thơm tràn ngập ra ngoài. Ngoài
ra, bao phủ xung quanh viên đan dược to bằng ngón cái này là một lớp sóng màu
xanh da trời. Nó liên tục chuyển động giống như sóng biển liên miên không dứt.

“Đan vân...”

Nhìn một hoa văn sóng bích lục nọ, Phất Lan Khắc cùng Áo Thác lần nữa sợ hãi
than, luyện chế đan dược, bình thường khi đan dược đạt tới độ tinh khiết cùng
sự lộng lẫy lớn nhất mới có khả năng khiến cho đan dược luyện chế xuất hiện
loại đan vân này.

Phất Lan Khắc không nói gì, hắn trực tiếp lấy ra một cây kim sau đó đem đấu
khí chuyền vào. Cây kim nhè nhẹ đâm lên viên đan dược, cây kim nhanh chóng
rung động. Nhìn vào mức độ rung động thì Phất Lan Khắc kinh hãi hô lên: “Nhị
phẩm đan dược, là nhị phẩm đan dược...”

Lâm Phỉ có chút kinh hãi hô lên: “Nhị phẩm đan dược!” Ánh mắt của nàng nhìn về
phía Tiêu Sơn, nàng không ngờ một thanh niên so với nàng tuổi còn nhỏ hơn rất
nhiều lại trở thành một nhị phẩm luyện dược sư. Nàng không nghĩ tới mình so
với hắn lại kém như vậy.

Phất Lan Khắc cười khổ đem đan dược bỏ vào bình sau đó nói: “Chúc mừng vị tiểu
huynh đệ này, ngươi đã thông qua nhất phẩm luyện dược sư!”

Tiểu Y Tiên mỉm cười một cách thân thiện: “Đại sư, hiện giờ đã đến lượt đại sư
kiểm nghiệm đan dược của ta!”

Phất Lan Khắc lại đổ ra một viên đan dược. Tiểu Y Tiên luyện ra một viên đan
dược màu vàng trong suốt, cả viên đan dược lóe ra kim quang. Quanh thân của nó
cũng bao phủ một lớp sóng màu trắng giống như mây mù. Phất Lan Khắc kinh hãi
hô lên: “Lại là đan vân...” Dường như đan vân của Tiểu Y Tiên so với Tiêu Sơn
cao hơn một chút.

Ánh mắt của Lâm Phỉ quét về phía Tiểu Y Tiên. Đôi môi đỏ mòng của nàng khe khẽ
thở ra. Nàng thực sự so với Tiểu Y Tiên kém quá nhiều. Bất tri bất giác trong
lòng nàng xuất hiện vẻ ganh tị và hâm mộ. Tiểu Y Tiên có một trượng phu tốt
hơn nữa hai người đều là một luyện dược sư. Lâm Phỉ hiển nhiên cũng muốn được
như vậy.

Phất Lan Khắc ho khan vài tiếng nói: “Hai người các ngươi đã thông qua có thể
trở thành nhất phẩm luyện dược sư!?” Nghe vậy, tất cả người ngồi ở đó đều đem
ánh mắt hâm mộ cùng sợ hãi hướng về phía hai người.

Tiêu Sơn bình thản lên tiếng nói: “Thê tử của ta muốn lấy tam phẩm luyện dược
sư, ta muốn lấy ngũ phẩm luyện dược sư. Không biết hai vị đại sư có thể giúp
chúng ta kiểm tra một chút!”

Dưới giọng nói nhẹ nhàng của thanh niên, mặc dù Phất Lan Khắc đã biết trước
nhưng trên khuôn mặt Phất Lan Khắc cùng Áo Thác đang mang mỉm cười chợt cứng
lại...

“Tê” đám người luyện dược sư ở đây đều nhìn về phía Tiêu Sơn giống như nhìn
thấy một con quái vật. Tất cả mọi người đều ngây ngẩn nhìn về phía hai người,
khóe miệng của họ giật giật. Một người không tự chủ được đưa tay lên tự tát
mình xem mình có phải là đang nằm mơ hay không.

Nhất phẩm luyện dược sư mười bảy, mười tám tuổi, mặc dù hi hãn, bất quá tại
Gia Mã đế quốc cũng không phải không có, nhưng tam phẩm luyện dược sư ở mười
tám tuổi, ngũ phẩm luyện dược sư ở mười bảy tuổi đây mới chính thức là rồng
trong rồng, phải biết rằng, cho dù là đan vương cổ hà bên trong Gia Mã đế
quốc, khi ở cái tuổi này cũng bất quá vừa mới trở thành một người nhất phẩm
luyện dược sư mà thôi a...

Nếu như hai người này thành công thông qua kiểm tra như vậy thành tựu sau này
của bọ họ tuyệt đối vượt qua xa Cổ Hà. Nếu Tiêu Sơn đạt đến ngũ phẩm luyện
dược sư tại độ tuổi này như vậy sau này hắn nhất định có thể đạt cao hơn. Ngay
cả cửu phẩm trong truyền thuyết chưa từng thấy qua cũng xuất hiện.

Phất Lan Khắc cùng với Áo Thác quay đầu nhìn về phía nhau. Áo Thác ho khan
nói: “Được rồi, hai người các ngươi hay đi theo ta!” Phất Lan Khắc cùng với Áo
Thác dẫn theo đoàn người Tiêu Sơn nhanh chóng rời đi. Có vẻ như họ không quá
quan tâm đến mấy người luyện dược sư ở đây. Ngay cả Tuyết Mị, đệ tử của Phất
Lan Khắc cũng bị hắn bỏ qua.

Trên đường đi, Phất Lan Khắc ngưng trọng nhìn về phía Tiêu Sơn. Nếu như tiểu
gia hỏa trước mặt này thật sự thông qua khảo hạch ngũ phẩm luyện dược sư thì
đây chính là một nhân tài có chút khó lường a, ngay cả ở Trung Châu cũng sợ bị
liệt vào phượng mao lân giác. Điều Này đối với luyện dược giới của đế quốc mà
nói, không thể nghi ngờ là một cái đại tin tức oanh động. Nếu như hắn đi đến
Trung Châu thì ngay cả đan tháp cũng sẽ vì hắn mà điên cuồng. Phất Lan Khắc tò
mò nhìn về phía hai người hỏi: “Hai người các ngươi có bao nhiêu thành nằm
chắc!?”

Tiêu Sơn bình thản mìm cười nói: “Ta cũng không biết. Bất quá ta cũng luyện
hơn trăm lần loại đan dược thuộc ngũ phẩm rồi. Tiên Nhi cũng như vậy. Chẳng
qua không biết lần này có thông qua hay không. Ta luyện trung bình mười lần sẽ
thất bại hai lần. Tiên Nhi luyện mười lần sẽ thất bại một lần...”

Khi hắn báo ra sau Áo Thác cùng Phất Lan Khắc thân thể vẫn như cũ đồng thời
chấn động. Mà một số người khác thì lại càng khẽ biến sắc chỉ có đám người
Hoàng Tử Yên thong dong như không. Mặc dù muốn vỗ mông đít chủ nhân một chút
bất quá đám người vẫn lẳng lặng mà đi theo cũng không có mở miệng.

Nghe được những lời này thì Phất Lan Khắc và Áo Thác đều kinh hãi muốn chết.
Tỉ lệ luyện dược đây là thế nào? Mặc dù hai lão già này gần đây mới tiến vào
hàng ngũ ngũ phẩm luyện dược sư nhưng hai lão biết được luyện chế ngũ phẩm
luyện dược sư khó đến như thế nào. Hiển nhiên, Phất Lan Khắc và Áo Thác có
chút không tin đối với hai người này.

Lâm Phỉ lẩm bẩm một chút: “Vậy là tám phần và chín phần...” Ánh mắt của nàng
toát ra vẻ kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi có khoác lác không đấy!
Ngay cả sư phụ ta cũng không đạt được đến mức này. Ngươi nhưng mới có mười bảy
tuổi làm sao đạt được đến mức này!?”

“Sao nào? Không thể sao? Hai người không thể cho chúng ta kiểm tra. Nếu như
vậy chúng ta sẽ rời đây! Dù sao chúng ta chỉ ghé qua đây để làm kiểm tra mà
thôi!” Tiêu Sơn nhún nhún vai bình thản nhìn về phía hai người Phất Lan Khắc
và Áo Thác.

Nói đùa sao, đây chính là hai người có thể làm cho công hội luyện dược sư
thành Hắc Nham có thời cơ tốt đẹp để được người khác biết tới, hắn cũng sẽ
không để cho Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên chạy đến thi hạch ở một thành thị khác,
như vậy chẳng phải là uổng phí vô ích đem cơ hội này đưa cho người khác sao
chứ?

“Được rồi, lần này tự chúng ta sẽ làm chủ. Chỉ cần hai người các ngươi luyện
ra cấp bậc đan dược cần thiết, chúng ta tự sẽ làm chủ cấp cho các ngươi huân
chương!” Lần nữa cùng Áo Thác liếc mắt nhìn nhau, hai người đều là từ trong
mắt đối phương nhìn ra được một nét hưng phấn thoáng hiện. Phất Lan Khắc bàn
tay vung lên, quát khẽ: “Yên tâm, mặc dù ngũ phẩm ta chỉ có thể cấp cho ngươi
danh nghĩa nhưng chỉ cần ta báo với chủ tịch của công hội thì ngay lập tức
ngươi được thừa nhận. Tất nhiên, ngươi vẫn nhận được công nhận tối thiểu là tứ
phẩm luyện dược sư. Sau khi chủ tịch xét duyệt ta lấy ra danh dự thề ngươi sẽ
nhận được công nhận ngũ phẩm luyện dược sư...”

Hai người tự động dẫn theo Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn tiến vào một căn phòng.
Phất Lan Khắc bình thản nói: “Hai người chỉ cần luyện chế ra đan dược tam phẩm
và ngũ phẩm là có thể đạt được huy chương tương ứng...” Nói xong hắn muốn dẫn
hai người đi vào bên trong.

Tiêu Sơn không quên dặn dò đám người Hoàng Tử Yên nói: “Ở yên ngoài này, chớ
làm loạn!”

Áo Thác gật đầu nói: “Chúng ta vào nhanh đi thôi!”

“Sư phụ... Để cho ta vào xem đi.” Nghe được Áo Thác nói lời này, Lâm Phỉ sắc
mặt quýnh lên, xông lên lôi kéo tay áo Áo Thác làm nũng nói.

“Đây là quy củ của luyện dược sư công hội từ trước tới nay, ta cũng không có
biện pháp, ngươi cứ chờ ở bên ngoài đi.” Bất đắc dĩ lắc đầu, Áo Thác khẽ phất
tay áo, liền chấn lui Lâm Phỉ đem nàng đẩy lại một bước nhỏ, sau đó nhanh
chóng tiến vào phía sau cửa, đem cánh cửa phanh một tiếng gắt gao đóng lại.

“Hừ, có gì đặc biệt cơ chứ, không nhìn thì không nhìn.” Nhìn đại môn gắt gao
đóng lại. Lâm Phỉ hừ tiếng, bất mãn lầm bầm nói.

Một mùi hương đập vào mũi của nàng. Lâm Phỉ quay đầu nhìn lại thì thấy một
thân ảnh thướt tha tiến đến: “Tuyết Mị ngươi đã thi xong rồi sao!? Lại thất
bại hả!?”

Thiếu nữ kia bĩu môi lên tiếng khinh thường nói: “Ta đã qua rồi! Hiện giờ ta
đã là một nhất phẩm luyện dược sư!”

Nghe được lời này của Tuyết Mị, Lâm Phỉ có chút kinh hãi lên tiếng hỏi:
“Ngươi, ngươi vượt qua được sao!?”

Tuyết Mị khinh thường bĩu môi thản nhiên nói: “Ta cần thiết phải lừa dối ngươi
sao? Tại sao ta không thể thi qua! Chỉ những người như ngươi mới không thể thi
qua mà thôi. Lớn đầu như vậy rồi mà đến cái đỉnh cũng làm nổ cho được!”

Lâm Phỉ bĩu môi, thân thể mềm mại nhảy lên ngồi trên thạch thai, dưới váy bào
màu tím lộ ra đôi chân dài, hơi hơi lắc lư nổi lên một đường vòng cung trắng
như tuyết mê người. Nàng lên tiếng nói: “Qua nhất phẩm thì như thế nào, người
ta bây giờ đang vào thi lấy tam phẩm cùng với ngũ phẩm kia kìa...”

Tuyết Mị khinh thường nói: “Ngươi chẳng phải còn chưa bước vào nhất phẩm hay
sao? Vậy mà ngươi còn dám nói!”

“Ai. Còn tưởng rằng ta trong hai năm thời gian có thể trở thành một người nhất
phẩm luyện dược sư đã là rất giỏi, không nghĩ tới, đột nhiên xuất hiện hai
người càng biến thái hơn, tuổi so với chúng ta còn nhỏ hơn. Hai người họ rõ
ràng là yêu nghiệt chứ không phải người. Một người mới mười bảy tuổi muốn trở
thành ngũ phẩm luyện dược sư, một người mười tám tuổi muốn trở thành tam phẩm
luyện dược sư. Điều này cũng quá là đả kích người phải không?” Quay đầu lại,
Lâm Phỉ nhìn đối thủ cạnh tranh đã nhiều năm, bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, Tuyết Mỵ sắc mặt thản nhiên cũng hiện lên một nét thoáng hiện ý tứ.
Khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Thật sự rất đả kích người.”

“Lúc đầu ngươi không phải đã nói tuổi trẻ đồng lứa ở Hắc Nham thành này, không
ai có thể siêu việt ngươi phải không? Hiện tại đã có người xuất hiện, không
chỉ một mà còn hai. Ta nhớ kĩ ngươi lúc đầu có nói, hình như là bồi...” Con
ngươi đen nhánh đảo một vòng, Lâm Phỉ đột nhiên nói.

“Xin lỗi, hắn cũng không phải là người Hắc Nham thành.” Trên mặt hiện lên một
nét thoáng hiện ửng đỏ, chợt trong mỹ mâu xẹt qua một nét giảo hoạt, Tuyết Mỵ
hướng về phía Lâm Phỉ thản nhiên cười nói.

“Xem như ngươi lợi hại...” Khẽ hừ một tiếng. Lâm Phỉ ngọc thủ gạt tóc mái trên
trán, cười nói: “Bất quá lấy thiên phú của gia hỏa này, ngươi cũng không xứng
phối cùng hắn. Mặc dù sư phụ của ngươi là đại nhân vật số một số hai ở thành
Hắc Nham nhưng ngươi cũng biết, có thể dạy ra đệ tử biến thái như vậy, sư phụ
của hắn sẽ phải cường hãn như thế nào? Ngoài ra, thê tử của hắn so với ngươi
còn cường hãn hơn nhiều!”

“Không có hứng thú, ngươi thích, thì chính mình làm đi, danh tiếng của Áo Thác
đại sư cũng không phải là ngang ngửa với sư phụ của ta sao? Ngoài ra, phụ thân
ngươi là thành chủ thành Hắc Nham a.” Tuyết Mỵ mỉm cười nói, lời nói bình
thản, lại là làm cho Lâm Phỉ ở một bên cắn chặt hàm răng.

“Xí... Người theo đuổi ta tại Hắc Nham thành đều xếp hàng dài đến ngoài thành
ba mươi dặm đó, ta mới không nhàn tình đi tìm hắn.” Trừng đôi mắt xinh đẹp,
Lâm Phỉ cười duyên nói.

Tuyết Mị phì cười nói: “Hắn rất tuấn tú a! Hơn nữa thực lực rất mạnh, ngươi gả
cho người ta sợ xách dép cũng không xứng ấy chứ. Người ta đã có thê tử còn
xinh đẹp có khí chất hơn ngươi nhiều...”

Lam Phỉ hừ lanh, cắn răng một tiếng chỉ về phía Tuyết Mị nói: “Ngươi...” Đám
người Hoàng Tử Yên thở dài nhìn về phía đám người này. Tất cả mọi người đều
chờ đợi, dù sao ngũ phẩm luyện dược sư muốn kiểm tra cũng khá tốn thời gian.

Qua vài canh giờ cuối cùng bốn người cũng đi ra. Phất Lan Khắc cùng Áo Thác
dẫn đầu đi ra, hai người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó than nhẹ lắc
đầu. Nhìn thấy bộ dáng này của hai người, Lâm Phỉ cùng Tuyết Mỵ nhíu mày, thất
bại ư?

Phất Lan Khắc hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Bằng hữu, luyện dược của ngươi so
với ta cao cấp hơn nhiều. Chúng ta cam bái hạ phong...” Nghe được lời này Lâm
Phỉ, Tuyết Mị cùng với mấy luyện dược sư đứng ngoài đều trợn tròn mắt nhìn về
phía này.

Tiêu Sơn mỉm cười bình thản đáp lại: “Luyện dược thuật của hai vị cũng có chỗ
độc đáo riêng. Nếu như có thời gian, ta nhất định sẽ cùng với hai vị tiến hành
trao đổi luyện dược thuật!”

Phất Lan Khắc và Áo Thác nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười gật đầu nói: “Nhất
định rồi!”


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #184