Công Hội Luyện Dược Sư


Người đăng: Predator

Đám người Tiêu Sơn được Áo Thác dẫn đến một tòa nhà cực lớn. Kiến trúc ở đây
được làm bằng bạc. Phòng ốc ở đây, tạo hình có chút khác biệt. Ngoại hình đại
khái nhìn giống như cái dược đỉnh bình thường, xung quanh là các cửa sổ được
thiết kế như những lỗ thông hỏa bình thường của dược đỉnh. Phía trên cao của
cái đỉnh, là một nắp đỉnh cực lớn, đem tòa nhà này che lấp.

Ánh mắt dừng lại bên ngoài kiến trúc, trên cái biển màu tím làm bằng đàn
hương, năm chữ lớn mơ hồ ẩn chứa phong cách cổ xưa, thản nhiên phát ra kim
quang nhàn nhạt.

“Công hội luyện dược sư!”

Tiêu Sơn hơi ngước đầu lên nhìn. Ánh mắt của hắn đảo qua phát hiện những người
đi qua tòa kiến trúc này, phần lớn đối với tấm biển trên cao ánh mắt thoáng
một nét kinh sợ, đương nhiên cũng có một số người qua đường đưa đến những ánh
mắt kinh ngạc đối với đám người Tiêu Sơn. Đặc biệt khi họ nhìn thấy Áo Thác
đều cung kính chắp tay chào hỏi. Áo Thác chỉ mỉm cười đáp lại.

Hai hộ vệ đối với Áo Thác khom người hành lễ: “Đại sư Áo Thác!”

Áo Thác mỉm cười đối với đám người Tiêu Sơn: “Đi, chúng ta đi vào!” Bởi vì Áo
Thác dẫn đường lên hai tên hộ vệ cũng không làm bất cứ ngăn cản gì đối với đám
người Tiêu Sơn. Đặc biệt vì có sự dẫn đường của Áo Thác mà hai tên này đối với
đám người Tiêu Sơn làm ra bộ dạng cung kính.

“Sư phụ, ngươi thân thiện với người khác từ bao giờ thế? Đây dường như không
phải tính cách hàng ngày của ngài a?” Đi vào trong công hội Lâm Phỉ tò mò hỏi
vì nàng thấy được hôm nay Áo Thác không ngờ đối với mọi người đều tỏ ra mình
là một người thân thiện.

Cốp, cốp...

Áo Thác đúng bàn tay gõ lên đầu của Lâm Phỉ vài cái. Lâm Phỉ cảm giác đau vội
vã đưa tay lên xoa xoa đầu của mình. Ánh mắt của nàng trở nên u oán nói: “Sư
phụ, sao người lại đánh ta!?”

Áo Thác hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu nha đầu này, tính tình của sư phụ ngày
nào chẳng như vậy! Ngươi dào này thiếu ăn đòn đúng không!?” Lâm Phỉ chỉ oán
trách nhìn về phía Áo Thác một chút nhưng sau đó nàng vẫn ngoan ngoãn đi theo
phía sau.

Đám người Tiêu Sơn đi vào phía bên trong. Cả đám đều đối với nơi này có chút
tò mò. Tiêu Sơn cũng quét ánh mắt nhìn về phía xung quanh một chút. Đi vào
luyện dược sư công hội, một mùi thơm nhàn nhạt bay tới làm cho thần trí con
người có chút thoải mái.

Trong đại sảnh nhân viên cũng không nhiều, chỉ có một ít người đang an tĩnh
làm chuyện của mình. Tựa hồ nghe được tiếng bước chân, một số người ngẩng đầu,
ánh mắt liếc nhìn về phía đám người Tiêu Sơn thì thấy được Áo Thác. Đám người
này vội vã tiến về phía Áo Thác hành lễ cúi chào một cách cung kính. Áo Thác
chỉ đối với đám người này gật đầu một cái.

Bởi vì đám người Tiểu Long Nữ và Thanh Viêm có chút bắt mắt thế nên đám luyện
dược sư đều nhìn về phía họ, ánh mắt của mấy tên này mang theo thưởng thức kèm
theo một chút ham muốn. Dù sao thì mỹ nam và mỹ nữ ai đều thích cả, nếu như
không muốn như vậy mới là có bệnh. Tiêu Sơn thầm mắng trong lòng: “Biết thế
không mang bốn tên này theo! Đoạt hết uy phong của lão tử rồi!”

Một thiếu nữ mặc y phục màu xanh xinh đẹp hướng về phía đám người Tiêu Sơn đi
tới: “Đại sư Áo Thác, tiểu thư Lâm Phỉ!”

Áo Thác ho khan vài tiếng sau đó hướng về phía thiếu nữ mặc y phục màu xanh
nói: “Nhã Hàm, người đem mấy vị này đi đăng ký giúp ta!”

“Ồ, hóa ra họ cũng là một luyện dược sư ư?” Nghe vậy thanh y nữ tử rõ ràng
giật mình, mỹ mâu lại quét ngang trên đám người Tiêu Sơn, ngạc nhiên hỏi.

Tiêu Sơn ngạc nhiên lên tiếng nói: “Không được sao!?”

“A! Không phải bởi vì các vị có chút trẻ tuổi so với ta biết!” Người thiếu nữ
gọi là Nhã Hàm cung kính. Sau đó nàng nhìn về phía đám người Tiêu Sơn hỏi:
“Mấy vị đều đến đây để thi tuyển luyện dược sư hay sao!?”

Tiêu Sơn lắc đầu, hắn bình thản nói: “Không chỉ có ta và thê tử của ta muốn
kiểm tra thân phận luyện dược sư. Lần này phải nhờ cậy tiểu thư rồi!”

Đôi mắt đẹp của thiếu nữ quét qua hai người, nàng mỉm cười đưa tay ra hướng về
phía quầy nói: “Công tử đã khách khí rồi! Mời hai vị đi theo ta!”

Tiêu Sơn quay về phía Áo Thác thì Áo Thác đưa tay ra nói: “Chúng ta ở bên
trong chờ các ngươi!”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy làm phiền đại sư rồi!” Áo Thác chỉ đáp
lại khách khí sau đó dẫn đám người Hoàng Tử Yên tiến vào phía bên trong.

“Được!” Tiêu Sơn khe khẽ gật đầu. Hắn đánh giá một chút nữ tử mặc y phục màu
xanh trước mặt, bộ dáng mắt ngọc mày ngài, thật khiến cho người ta yêu thích.
Hắn nhẹ nhàng cười sau đó kéo lấy tay của Tiểu Y Tiên tiến vào trong đó.

Thiếu nữ Nhã Hàm tiến đến quầy từ trong quầy lấy ra hai mảnh da dê đã ố vàng,
bàn tay trắng nõn của thanh y nữ tử có chút ưu nhã cầm bút, ngẩng đầu hướng về
Tiêu Sơn nói: “Hai vị, mời nói ra tên của ngài, tuổi tác. Tên đạo sư của ngài,
chắc phải nhờ ngài viết luôn rồi.”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng cười, hắn bình thản nói: “Tiêu Sơn, mười bảy tuổi. Đạo sư
sao...” Hắn hơi dừng lại một chút sau đó mở miệng nói: “Hồng Quân lão tổ!”

Nghe được cái tên này thì Tiểu Y Tiên cũng mỉm cười, nàng nhẹ nhành nói: “Tiểu
Y Tiên, mười tám tuổi. Đạo sư: Hồng Quân lão tổ!”

Nghe tuổi tác của hai người, trong lòng Nhã Hàm không khỏi sợ hãi than nhẹ một
tiếng. Mỉm cười vỗ mông ngựa một cái nho nhỏ. Mày liễu đột nhiên nhíu xuống,
suy tư một lát, sau đó có chút xấu hổ nói: “Hai vị, tên đạo sư của hai vị, tựa
hồ không có trong ghi chép của luyện dược sư công hội chúng ta a.”

Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn cau lại, hắn bình thản hỏi: “Lão nhân gia thích
ẩn cư? Có lẽ vì thế mà không có ghi chép! Thế nào đây? Bởi vì không có trong
danh sách vậy thì không cho phép kiểm tra sao!?”

“Không phải!” Nhã Hàm mỉm cười, nàng vội vàng nói: “Chỉ cần hai vị thông qua
khảo hạch, vẫn có thể lĩnh huy chương như thường.”

Nhanh nhẹn thu dọn đồ vật trên bàn, Nhã Hàm đem bản đăng kí cầm trong tay, sau
đó giơ tay nói: “Hai vị, mời đi theo ta! Nếu như hai vị thông qua khảo hạch
cấp bậc như vậy liền có thể thuận lợi lĩnh huy chương. À, hai người định khảo
hạch nhất phẩm luyện dược sư sao?” Lật xem tư liệu trên tay, Nhã Hàm thuận
miệng mỉm cười hỏi.

Tiêu Sơn bình thản ở đằng sau nói: “Không phải! Ta đến lấy tư cách ngũ phẩm
luyện dược sư còn phu nhân ta đến lấy tam phẩm luyện dược sư”.

Bước chân đang đi đột nhiên dừng lại, do đà quán tính thế nên Tiêu Sơn va vào
thiếu nữ Nhã Hàm. Hắn nhân tiện chớp thời cơ dùng tay bóp vào mông của nàng.
Một cảm giác mềm mại, săn chắc mà nhẹ nhàng từ chiếc mông săn chắc của nàng
truyền đến làm cho Tiêu Sơn có cảm giác khoái lạc. Tiểu Y Tiên thấy vậy hừ
lạnh một tiếng về phía hắn. Tiêu Sơn làm ra vẻ như ta là người vô tội...

Rõ ràng bị người bóp vào mông nhưng Nhã Hàm dường như lại không thấy. “Ngài
nói... Ngài muốn khảo thí ngũ phẩm luyện dược sư, phu nhân ngài muốn khảo thí
tam phẩm luyện dược sư sao?” Quay đầu lại, Nhã Hàm khẽ nhếch cái môi hồng
nhuận nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía hai người, mới mười bảy, mười
tám tuổi, đã khảo hạch tam phẩm cùng ngũ phẩm luyện dược sư sao? Cái này trong
công hội luyện dược sư của Gia Mã đế quốc hình như là đầu tiên a! Nếu như
không phải tuổi tác Tiêu Sơn đã khai báo nàng còn tưởng hai người là lão quái
vật cơ.

Tiêu Sơn đưa tay lên gạt mũi, hắn hơi khịt khịt nói: “Ừ, có vấn đề gì sao!?”

Lúc này, hai má của Nhã Hàm trở nên ửng đỏ, nàng rõ ràng thấy được bàn tay mà
hắn đang ngửi là bàn tay vừa bóp mông của nàng xong, nàng vội vàng lắc đầu
nói: “Không... Không có” ánh mắt quét qua hai người nói: “Tiên sinh Tiêu Sơn,
tiểu thư Tiểu Y Tiên...”

Tiêu Sơn lắc đầu bình thản nói: “Cứ gọi ta một tiếng Tiêu Sơn là được rồi!”
Thực ra nếu như không có Tiểu Y Tiên ở đây hắn rất muốn trêu trọc tiểu ny tử
này muốn để nàng gọi mấy tiếng Onii-chan, my honey... Hay đại loại gì đó.

Tiểu Y Tiên cười thân thiện nhìn về phía Nhã Hàm nói: “Tỷ tỷ, ngươi có thể gọi
ta Tiểu Y Tiên là tốt rồi!”

“A, được.” Nhã Hàm tốt xấu gì cũng ở trong luyện dược sư công hội một thời
gian, ngày thường gặp phải đại nhân vật cũng không ít, cho nên nghe hai người
nói vậy, đã tỉnh táo lại phần nào, cười dài nói: “Trước kia, hai vị chưa có
chiếc huy nào sao?”

Tiêu Sơn thuận miệng nói: “Ừ!”

“Nếu như vậy, trước hết hai vị phải đến nhất phẩm luyện dược sư khảo hạch đã,
nếu như thành công thăng cấp, sau đó mới có thể đến khảo hạch nhị phẩm luyện
dược sư.” Nhã Hàm mỉm cười đem trình tự khảo hạch ra nói với hai người Tiêu
Sơn. Nhã Hàm nhìn về phía Tiêu Sơn, nàng trầm ngâm một chút rồi tiếp tục nói:
“Nhưng ở đây chúng ta có thể kiểm tra đến tứ phẩm mà thôi. Quyền hạn của chúng
ta không đủ. Nếu như muốn lấy ngũ phẩm luyện dược sư, hai vị phải đến đế đô
Gia Mã. Nếu không ta sẽ đi tìm hai vị đại sư Áo Thác và Phất Lan Khắc xem
sao?”

Tiêu Sơn gật đầu nói: “Được rồi! Vậy cứ theo Nhã Hàm nói đi!” Nói xong hắn đưa
tay lên nhẹ nhàng vuốt mũi. Bởi vì hành động này mà Tiểu Y Tiên trừng mắt nhìn
hắn, eo của hắn cũng bị nàng vặn vẹo theo định dạng 360 độ.

Bởi vì hành động này của hắn khiến mặt của Nhã Hàm trở nên ửng đỏ thầm mắng
trong lòng: “Sao một luyện dược sư cao cấp lại có thể háo sắc như vậy!?” Nhã
Hàm mặc dù ban đầu có chút nghi ngờ Tiêu Sơn nhưng người do đạo sư Áo Thác dẫn
đến có lẽ không sai...

Mỉm cười, Nhã Hàm tốc độ chậm lại, một lát sau đứng trước đại môn ngừng lại,
bên ngoài đại môn, bốn gã đại hán vũ trang hạng nặng canh gác ở đây.

Thần thức của Tiêu Sơn khẽ đảo qua mấy người này, hắn phát hiện bốn người này,
đều là cửu tinh đấu giả, hơn nữa trong đó có một người hơi thở vững vàng,
chứng tỏ đã dừng ở cấp bậc này rất lâu, tùy thời có thể đột phá tiến vào hàng
ngũ đấu sư.

“Đại thúc Đặc Á, bên trong khảo hạch bắt đầu rồi sao?” Nhã Hàm cầm tư liệu của
hai người trong tay đưa cho tên đại hán kia hỏi.

“À chưa, bất quá sắp rồi. Ngươi mang thêm người vào sao? Thoạt nhìn không tồi
a” Tên được xưng là Đặc Á ánh mắt quét ngang trên hai người Tiêu Sơn, trong
lòng cảm giác kinh dị. Lấy thực lực của hắn, dĩ nhiên không thể nhìn ra độ
nông sâu

“Ân, tốt lắm, vào thôi.”

Cẩn thận kiểm tra một chút tư liệu trên bản đăng kí cùng với ấn chương, lúc
này, Đặc Á mới móc trong người ra hai cái băng tay màu đen, trên đó có chữ
thất và bát. Thật to: “Đây là số báo danh của hai ngươi, đừng để mất.”

“Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên, hai ngươi chỉ có thể tự mình tiến vào phía dưới, dựa
theo quy củ chúng ta không thể tùy tiện đi vào bên trong.” Nhìn thấy thủ tục
đã đầy đủ hết, Nhã Hàm khẽ cười nói.

Tiểu Y Tiên mỉm cười thân thiện với Nhã Hàm nói: “Cảm ơn, Nhã Hàm tỷ tỷ”

Nhã Hàm đưa tay lên nói: “Không có gì!”

Tiêu Sơn bình thản nói: “Đa tạ!” Nói xong bàn tay của hắn kéo lấy tay của Tiểu
Y Tiên, sau đó nhanh chóng tiến vào trong đại môn. Đại sảnh bên trong rộng mở
sáng như ban ngày. Lúc này trong đại sảnh có không ít người, tiếng xì xào bàn
tán, tiếng cười,... Không ngừng vang lên.

Lúc này, Nhã Hàm nói nhỏ vào tai của Đặc Á. Đặc Á nghe thấy vậy kinh hãi lên
tiếng nói: “Thật sự là như vậy!?”

Nhã Hàm gật đầu nói: “Chuyện này không giả!”

Đặc Á hít một hơi sau đó lên tiếng nói: “Được rồi, chuyện này ta sẽ thông tri!
Ngươi rời đây đi!” Nói xong hắn phất phất tay về phía Nhã Hàm. Nhã Hàm trực
tiếp lui người về phía sau, sau đó nàng nhanh chóng rời đi.

Tiểu Y Tiên đảo qua trên ngực mấy người này, kinh dị phát hiện phần lớn trong
số đó đều đều là luyện dược sư. Nàng tò mò lên tiếng hỏi mặc dù đã biết câu
trả lời: “Họ cũng là luyện dược sư?”

Tiêu Sơn gật đầu nói: “Đúng vậy, họ là một luyện dược sư bất quá xem ra kém
Tiên Nhi nhà ta a!” Nói xong hắn kéo nàng lại muốn hôn lên tràn nàng, nhân
tiện trong lúc không ai để ý sờ mông nàng một cái.

Ai ngờ Tiểu Y Tiên tránh né, nàng bĩu môi nhìn về phía hắn nói: “Ngươi chẳng
phải vừa rồi sờ lên mông của Nhã Hàm đó sao? Không phải cặp mông người ta sờ
rất có cảm giác hay sao? Ngươi đã như vậy rồi còn muốn sờ ta làm gì!?” Nàng
nói cũng chỉ đủ cho Tiêu Sơn nghe mà thôi.

Tiêu Sơn cười nhìn nàng nói: “Tiên Nhi, nàng nói nhăng nói linh tinh gì vậy!
Vừa rồi chẳng qua chỉ là vô ý mà thôi. Ngoài ra, cô ấy sao so được với nàng a.
Ta sờ nàng cả ngày còn không biết chán đây này!”

Tiểu Y Tiên mạc dù biết trong lời nói mười thì có chín lời là dỗi trá những
nàng vẫn cảm giác được có chút ngọt ngào. Tiểu Y Tiên bĩu môi nói: “Chỉ được
cái miệng!” Tiêu Sơn cười, sau đó bàn tay nắm chặt lấy Tiểu Y Tiên bước vào
sâu phía bên trong.

Tại trung tâm đại sảnh, tỉ mỉ bày sẵn mười mấy bãi đá khác nhau. Trên mỗi bãi
đá đều có đầy đủ các khí giới luyện dược, mà trong bãi đá, ở đó cũng có bốn
người đang chờ sốt ruột ở phía đó.

Ánh mắt của hắn đạo qua phát hiện được đám người đại sư Áo Thác không ngờ đang
nói chuyện với hai người khác. Một người là một lão già khác cũng đeo một cái
huy chương có năm sao. Mà đứng bên cạnh lão già này là một thiếu nữ khá là
xinh đẹp.

Thiếu nữ có dáng người thon dài, dung mạo thanh khiết như băng trên núi tuyết,
khuôn mặt tinh xảo, đôi mi thanh tú, thân thể lả lướt thon thả, mặc một bộ váy
áo màu bạc cùng làn da như ôn ngọc càng làm cho nữ tử này có thêm vẻ lạnh
lùng. Khiến cho người khác kinh ngạc hơn chính là mái tóc màu bạc kéo dài đến
thắt lưng.

Loại tóc màu bạc này, không phải giống như bị b rồi biến dị sinh ra, mà êm ái
như những tia bạc, phất phơ đãng đãng, làm cho nàng có lực hấp dẫn đến kì dị.
Chính bởi vì có một màu tóc bạc giống như Tiêu Sơn nên Tiêu Sơn mới đặc biệt
chú ý đến nàng.

Cùng nàng so sánh, với vị nữ tử tên là Lâm Phỉ kia, ít đi một phần tính chất
kì ảo, đặc biệt mái tóc màu bạc tinh khiết lộng lẫy, càng làm ột ít nữ tử
trong lòng không khỏi có chút ghen ghét.

Đám người Hoàng Tử Yên tiến tới khiến cho đám nam nữ ở đây không ngờ đều chăm
chú nhìn về phía họ. Mấy mỹ nam tử cùng với mấy mỹ nữ đứng gần nhau hiển nhiên
là bức ảnh để ọi người bàn tán rồi. Nghe được mấy người nói chuyện thì lão già
kia là hội trưởng của công hội luyện dược sư Phất Lan Đức, còn thiếu nữ xinh
đẹp có mái tóc bạc kia là Tuyết Mị.

Phất Lan Khắc hướng về phía Áo Thác tò mò hỏi: “Thế nào, người mà ngươi nói
vẫn còn chưa đến hay sao?”

Áo Thác mỉm cười nói: “Rất nhanh sẽ đến thôi!” Thấy được Tiêu Sơn đã đến thì
Áo Thác mỉm cười nói: “Đã đến rồi đây!”

Khi hắn tiến đến chào đám người Áo Thác thì hắn ngửi thấy một làn hương nhàn
nhạt phảng phất ra từ trong cơ thể Tuyết Mị, trong lòng than thở một tiếng:
“Cực phẩm.”

Mấy người Hoàng Tử Yên nhanh chóng chào hỏi Tiêu Sơn. Bởi vì thân phận của năm
người này khiến cho đám luyện dược sư có vài phần bất mãn nhưng do mấy người
này được Áo Thác dẫn vào thế nên cũng không có ai dám mở miệng công kích. Tiêu
Sơn và Tiểu Y Tiên mỉm cười hướng về phía hai người chào hỏi.

Phất Lan Khắc quan sát Tiêu Sơn một chút nói: “Đây là người ngươi nói đến
sao!?” Áo Thác nhẹ nhàng gật đầu. Phất Lan Khắc gật đầu nói: “Không tệ!” Ánh
mắt sau khi đảo qua Tiêu Sơn thì hỏi: “Hai người các ngươi năm nay bao nhiêu
tuổi!?”

Tiêu Sơn mỉm cười đáp: “Ta năm nay mười bảy tuổi, qua vài tháng nữa đạt đến
mười tám đi!”

Tiểu Y Tiên cũng lên tiếng nói: “Hai vị đại sư, ta mười tám tuổi!”

“Nga?” Nghe được hai người trả lời, không chỉ có Phật Lan Khắc mà Áo Thác đang
ở bên cạnh cũng đem ánh mắt dời lại đây.

“Sách sách, một người mười bảy, một người mười tám? Lão Áo Thác, ngươi lần này
dẫn người nhưng không tệ a so với hai đứa đệ tử của chúng ta hình như nhỏ hơn
a?” Phật Lan Khắc sách sách khen.

Áo Thác ho khan vài tiếng đồng thời mặt dày nói: “Tất nhiên rồi! Phất Lan
Khắc, ngươi không xem là ai dẫn đường!?”

“Thôi đi, lão già này bây giờ ngươi còn nói như vậy a! Không phải một năm
trước đây ngươi dẫn theo Lâm Phỉ đến chỗ này kiểm tra hay sao? Khi đó nàng
thiếu chút nữa đem lò dược làm nổ.” Phật Lan Khắc lắc đầu cười mắng.

Nghe được lời này thì Lâm Phỉ đứng bên cạnh đỏ ửng mắt lên tiếng nói: “Đại sư
Phất Lan Khắc, ngươi cũng đừng trêu trọc kẻ vãn bối như ta a!”

“Thôi đi, đừng cho là ta không biết, ngươi năm đó lén cho Tuyết Mị đi khảo
hạch, nàng không phải cũng đem dược đỉnh làm nổ sao.” Ánh mắt của Áo Thác
khinh bỉ nhìn về phía Phất Lan Khắc. Sau đó hắn tiếp tục hỏi: “Lần này, ngươi
cũng định dẫn nàng đi để cho nàng làm dược đỉnh nổ thêm lần nữa hay sao?”

Tiêu Sơn rõ ràng nhìn ra hai thiếu nữ này có xích mích với nhau. Khi hai người
đối mặt, cơ hồ là hoa lửa tóe ra. Xem ra bọn họ tựa hồ cũng không vừa lòng
nhau.

Lâm Phỉ mở giọng giễu cợt nói: “Tuyết Mị, ngươi không phải đến đây để làm nổ
dược đỉnh a!?”

“A, a... Người nào làm nổ dược đỉnh thì ta không biết nhưng ta biết ngày hôm
nay có lẽ ta sẽ so với ngươi nhanh hơn bước vào luyện dược sư!” Tuyết Mị cười
nhạt nói. Mặc dù biểu hiện của nàng có vẻ lạnh lung, bất quá đối với đối thủ
đã cạnh tranh nhiều năm với mình, vẫn như cũ khó có thể giữ bình tĩnh.

Khóe miệng của Lâm Phỉ trở nên giật giật, nàng nhìn về phía Tuyết Mị nói: “Vậy
ngươi cứ thi cho tốt! Tốt nhất đừng có làm nổ dược đỉnh thêm một lần nữa a!”

“Khụ. Tốt lắm...” Nhìn khảo hạch chưa bắt đầu nhưng mùi vị hỏa dược giữa hai
người đã nồng đậm, Phật Lan Khắc bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cười với hai người
Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên đang ở một bên rồi nói: “Các ngươi cũng tới nơi đó đi.
Ta rất chờ mong biểu hiện của các ngươi. Hy vọng hai người các ngươi sẽ không
làm cho chúng ta thất bại, ta nhưng coi trọng con mắt của lão Áo a. Nhưng nếu
như thất bại cũng không có vấn đề gì cả, hai người các ngươi còn có rất nhiều
thời gian.”

Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn cùng với Tiểu Y Tiên tiến vào khu vực gian đó.
Tiểu Y Tiên ở khu vực số tám, hắn ở khu vực số bảy. Bất quá, khu vực mà hắn ở
ai dè lại ở khu vực gần của thiếu nữ tóc bạch kim kia.

Bời vì hắn được xen vào giữa hai vị mỹ nữ, thế nên mấy ánh mắt ghen ghét của
mấy vị trẻ tuổi đồng hành đều hướng về phía hắn, hắn chậm rãi đi đến bãi đá.
Ánh mắt của hắn quét qua đám người trẻ tuổi kia, khóe miệng nhếch lên mang
theo sự khinh bỉ. Hắn thầm mắng trong lòng: “C. Mẹ các ngươi, đây là lão bà
của ta a!” Thấy ánh mắt khinh người như vậy, đám người này đều giận tím mắt
nhìn về phía Tiêu Sơn.

Tiểu Y Tiên hiển nhiên có tính chu toàn nên dặn dò hắn: “Phu quân, chàng cẩn
thận một chút!”

Tiêu Sơn gật đầu nhìn về phía nàng nói: “Được rồi! Tiên Nhi ta đã biết!”

Tiêu Sơn cũng không cần phải kiểm tra công cụ trên bãi đá. Hắn chẳng thèm làm
mấy việc vô bổ như thế. Dù sao hắn luyện dược bây gờ không cần phải có dược
đỉnh. Bất quá, cái dược đỉnh mà hắn giao cho Tiểu Y Tiên có thể tăng phẩm chất
thành đan, thứ đó quả thực là cực phẩm a. Mặc dù có chút tiếc nuối bất quá
ngày ngày hắn đều được đè nàng ra mà bababa coi như cũng không có thiệt. Nếu
hắn thấy thiệt thì bắt nàng mặc thêm mấy món đồ cosplay biến thái là ổn.

Điều kiện cơ bản của nhất phẩm luyện dược sư là phải một mình tự luyện chế ra
một loại đan dược. Loại đan dược nào thì có thể tùy theo luyện dược sư công
hội đặt ra. Tiêu Sơn cầm lên tấm giấy da dê thấy được một loại đan dược có
tên: Thanh Ngọc Hồi Khí Đan. Phương thuốc này là một loại đan dược có màu xanh
ngọc bích, tác dụng của nó chính là khôi phục đấu khí. Loại đan dược này, tại
nhất phẩm đan dược hình như đứng hàng cao cấp. Đây rõ ràng là hố người a.

Bàn tay cầm dược phương củaThanh Ngọc Hồi Khí đan, ánh mắt Tiêu Sơn nhìn sang
hai bên, lại phát hiện cơ hồ mỗi người bắt được mỗi dược phương khác nhau. Bất
quá dù cho khó khăn đến như thế nào đi nữa thì mấy viên đan dược cấp thấp này
hẳn không làm khó Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên.

“Lão nhân này cố ý chơi mình sao?” Tiêu Sơn quét mắt về phía Phất Lan Khắc
thấy được Phất Lan Khắc mỉm cười nhìn về phía hắn.

Trên bãi đá, nguyên liệu để chế tạo đan dược chỉ có ba phần, nếu như ai đó chế
tạo ba lần không thành, coi như khảo hạch thất bại. Bên cạnh dược liệu có một
cái bình màu sắc sáng sủa, nghĩ chắc là dùng để đựng đan dược chế tạo được.

Tiêu Sơn liếc mắt qua đống dược liệu của Tiểu Y Tiên và Tuyết Mị. Hắn rõ ràng
phát hiện được Tiểu Y Tiên cùng với hắn so với người khác khó hơn quá nhiều.
Hắn và Tiểu Y Tiên đều là cao cấp còn mấy người kia chỉ là trung cấp và hạ cấp
trong đó Tuyết Mị là phục thương đan chỉ có cấp thấp mà thôi. Tiêu Sơn rõ ràng
biết Phất Lan Khắc lấy quyền mưu tư... Bất quá hắn chỉ nhàn nhạt cười mà thôi.

“Kiểm tra xong chưa? Nếu xong rồi thì... Khảo hạch bắt đầu!”

Ánh mắt đảo qua trên bãi đá, nhìn thấy không người nào lên tiếng, Phật Lan
Khắc vung tay lên, một cỗ kình khí từ bàn tay bay ra, nện mạnh vào thiết
chuông ở cuối đại sảnh, nhất thời tiếng chuông thanh thúy vang lên, phiêu đãng
trong đại sảnh.

Tiêu Sơn đạm mạc quay về phía Tiểu Y Tiên nói: “Cẩn thận một chút! Nàng cũng
không nên quá coi thương mấy loại đan dược này!”

Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu nói: “Thiếp biết!”

Tuyết Mị nghe thấy vậy thì bĩu môi khinh thường nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng
thầm nói trong lòng: “Đúng là không biết tự lượng sức. Nói hưu nói vượn...
Không có chân tài thực học còn ra vẻ!”

Nghe được tiếng chuông vang lên, trừ bỏ Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên ra ngoài, tất
cả thí sinh nhanh chóng áp tay vào hỏa khẩu trên đỉnh. Đấu khí trong cơ thể
tuôn ra, sau đó phốc phốc vài tiếng dữ dội, bên trong dược đỉnh một ngọn hỏa
diễm đã bốc lên.

Sau khi những ngọn hỏa diễm bắt đầu thiêu cháy dược đỉnh, bên ngoài bãi đá dần
dần hiện lên một vòng sáng trong suốt, đem toàn bộ thí sinh bao bọc bên trong.

Theo sự xuất hiện của vòng sáng, những tiếng xì xào bên ngoài đại sảnh hoàn
toàn biến mất. Mọi người toàn bộ tập trung tinh thần chăm chú nhìn thí sinh
bên trong bãi đá, thấy mấy người mới lực khống chế không tồi, mới âm thầm gật
đầu.

Thấy được Tiêu Sơn nhàn nhá như vậy thì Tiểu Y Tiên lên tiếng hỏi: “Phu quân,
chàng không có luyện sao!?”

Tiêu Sơn cười nói: “Nàng cứ luyện trước đi! Biết đâu đến lúc đó ta lại thắng
trước nàng a!”

Tiểu Y Tiên bĩu môi nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng tuyệt đối không tin vào Tiêu
Sơn có thể thắng nàng. Nếu như đan dược cao cấp thì không nói nhưng với đan
dược cấp thấp thì ngọn lửa của Tiểu Y Tiên chắc chắn chiếm thượng phong. Tiểu
Y Tiên sau khi xem xét đơn thuốc của mình cũng bắt đầu luyện dược. Một ngọn
lửa màu bạch sâm phóng thẳng vào trong lò. Tiêu Sơn cười khổ không nghĩ tới
đợt này luyện dược, công hội đã phát sẵn lò luyện đan.


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #183