Phiền Toái Đến Tìm


Người đăng: Predator

Tiêu Sơn đem ánh mắt quét qua thì thấy không chỉ có bốn gã hộ vệ mà có một lão
già đứng ở đằng xa. Lão già này mặc một thân quần áo màu tro đạm mạc. Lão già
này hình như đi theo bảo vệ cho người thanh niên này. Tiêu Sơn cảm giác được
trang phục của thanh niên này có vài phần quen mắt. Ánh mắt của hắn đảo qua áo
bào của người thanh niên tuấn tú kia thấy được một ký hiệu ngân thải vân kiếm.
Đặc biệt trên ngực hắn còn có chín khỏa kim tinh đại biểu cho thực lực của hắn
đạt đến cửu tinh đấu giả (đấu giả cấp bậc chín sao). Bằng tuổi ấy đạt được cửu
tinh đấu giả thì xem ra thiên phú của hắn không kém.

Bởi vì Tiêu Sơn quan sát đối phương thấy đối phương cũng quan sát lại hắn. Bất
chợt có một âm thanh rơi vào tai Tiêu Sơn đánh đứt đoạn suy nghĩ của hắn.

Thiếu nữ mặc áo tím mới đến không ngờ mở miệng nói với chủ quán: “Lão bản,
chiếc vòng này giá bao nhiêu!?”

Mặt mũi của lão bản trở nên méo xệch, hắn nhăn nhó nói: “Ta bán cho vị thiếu
phu nhân đây với giá 500 kim tệ…”

Ngay lập tức thiếu nữ mặc áo tím xinh đẹp mở miệng: “Lão bản, ngươi bán lại
thứ này cho ta! Ta trả ngươi 1000 kim tệ!”

Lão bản ngẩn người vì cái giá này. Hiển nhiên nam nhân trung tuổi mặc áo bào
tro này thực sự không ngờ được thiếu nữ mặc y phục màu tím xinh đẹp lại trực
tiếp ra giá gấp đôi. Trên trán của lão bản xuất hiện đầy những vệt đen, mồ hôi
của lão tuôn ra như tắm. Lão cười khổ cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Tiểu thư Lâm
Phỉ, việc này, ngươi thực sự làm khó ta a! Ta cùng với vị thiếu phu nhân và
thiếu gia đây đã giao dịch xong. Tiểu thư cũng biết quán của ta làm ăn nhỏ a…”

Ánh mắt của Lâm Phi trực tiếp hướng về phía thanh niên ở phía sau. Ánh mắt của
nàng giống như đang trồng chờ sự hiện hữu của hắn vậy. Thấy ánh mắt của Lâm
Phỉ nhìn về phía mình, thanh niên mặc y phục màu xanh làm mỉm cười nhẹ nhàng
tiến đến. Hắn tiến về phía đám người Tiêu Sơn, hai tay đưa ra làm thế cung
kính: “Xin chào vị tiểu thư này, ta là Vân Long. Không biết tiểu thư có thể
nhường cho tiểu thư Lâm Phỉ chiếc vòng bằng pha lê này không!?”

Thấy được thanh niên tiến tới thì Hoàng Phi Hổ khó chịu chỉ vào phía thanh
niên nói: “Tiểu tử ngươi là ai còn không mau cút!”

Những lời nói thô tục từ miệng Hoàng Phi hổ khiến cho đám người hộ vệ ở phía
sau có vài phần tức giận. Bất quá, thanh niên mặc y phục màu lam kia vội vàng
đưa tay ra hiệu để đám người kia dừng lại. Hắn chỉ mỉm cười một cách thân
thiện nhìn về phía Tiểu Y Tiên.

Lời nói của thanh niên sặc mùi ngụy quân tử, chúng khiến cho Tiêu Sơn có cảm
giác buồn ói. Tiểu Y Tiên mỉm cười, ánh mắt của nàng mang theo nhu tình nhìn
về phía Tiêu Sơn nói: “Xin lỗi vị công tử này, ta không thể quyết định! Thứ đồ
này là phu quân của ta tặng cho ta. Nếu như công tử muốn có nó có thể tìm phu
quân của ta để nói chuyện!”

Thanh niên mặc áo bào Lam mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Vị huynh đệ
này, không biết ngươi có thể nể mặt Vân Long tại hạ mà nhường lại thứ yêu
thích hay không? Thứ này là thứ mà tiểu thư Lâm Phỉ yêu thích, ta không nỡ để
nàng mất lòng. Nếu như huynh đệ có thể bỏ thứ yêu thích, ta sẽ trả giá gấp đôi
giá của chiếc vòng này hoàn lại cho huynh đệ đây!”

Lời nói làm cho Tiêu Sơn cảm giác có chút buồn nôn. Hắn thầm mắng trong lòng:
“Đúng là mấy tên ngụy quân tử!” Tiêu Sơn mỉm cười, hắn nhẹ nhàng phất tay một
cái sau đó nhìn về phía thanh niên mặc áo bào lam lạnh lùng nói: “Xin lôi vị
công tử này! Món đồ này phu nhân nhà ta đã yêu thích, ta không có lý do nhường
lại!”

Nói đến đây, Tiêu Sơn ném cho lão bản một đồng tiến sau đó kéo tay Tiểu Y Tiên
nói: “Tiên Nhi, chúng ta đi!”

Lâm Phỉ giễu cợt nhìn về phía Vân Long. Vân Long chính là tôn tử của trưởng
lão Vân Phàm của Vân Lam tông. Tên này cả ngày đeo bám lấy nàng thực sự làm
cho nàng có chút khó chịu. Trực giác nữ nhân của nàng mách bảo Tiêu Sơn không
tầm thường. Nàng muốn kéo Vân Long tới đây để cho hắn gây sư với Tiêu Sơn,
nàng hy vọng trực giác của nàng không có sai.

Vân Long thấy được ánh mắt khinh miệt của Lâm Phỉ thì khóe miệng của hắn giật
giật. Đôi mắt của hắn trở nên đỏ bừng bừng nhìn về phía Tiêu Sơn đang nắm tay
Tiểu Y Tiên rời đi. Ánh mắt của hắn quét về phía lão già mặc y phục màu tro
thấy được lão già nhẹ nhàng gật đầu một cái. Khi hắn thấy được ánh mắt của lão
già nhẹ nhàng gật đầu thì khóe miệng của Vân Long khẽ nhếch lên một độ cong
nhỏ, ánh mắt của hắn đánh về phía bốn tên hộ vệ. Bốn tên hộ vệ gật đầu một
cái.

Ngay lập tức bốn tên hộ vệ vọt lên chắn đường của Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên. Hai
người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên dừng bước, ánh mắt của họ quét qua đám người hộ
vệ. Rõ ràng đám người này đều thể hiện ra ý đồ không tốt đẹp gì với đám người
Tiêu Sơn. Mấy tên này xem ra muốn dùng nắm đấm để nói chuyện đây!

Lâm Phỉ quan sát một chút đám người Tiểu Y Tiên, nàng rõ ràng thấy được Tiểu Y
Tiên lại không có chút sợ hãi nào. Nghĩ đến đây, Lâm Phỉ khẽ thở phào một hơi.
Sư phụ và phụ thân nàng thường xuyên dạy nàng nhìn người không thể chỉ nhìn
tướng mạo mà còn quan sát nhiều thứ khác của họ. Rõ ràng mấy người này không
có sợ hãi chút nào với đám người Vân Long, thế nên nàng đoán tối thiếu thực
lực của họ cũng không yếu. Bất quá, khi ánh mắt của nàng rời về phía lão già
mặc áo bào tro ở sau thì có vài phần kiêng kỵ.

Ánh mắt của Tiêu Sơn thoáng qua một chút lạnh lùng và sát khí, thân mình hắn
quay về phía thanh niên mặc áo bào lam bình thản lên tiếng nói: “Không biết
Vân Long huynh có ý gì! Chẳng lẽ Vân Long huynh muốn dùng đám người hộ vệ này
giữ chúng ta lại!?”

Hoàng Phi Hổ với con mắt giận dữ, ngón tay chỉ thẳng về phía người thanh niên
mặc áo bào lam kia nói: “Tiểu tử, ngươi dám đối với chủ nhân nhà ta bất kính!
Ngươi đây là muốn chết sao!?” Nghe được lời này thì ánh mắt mấy tên hộ vệ đằng
sau lưng của Tiêu Sơn phun ra lửa. Họ nhìn về phía Hoàng Phi Hổ như muốn ăn
tươi nuốt sống hắn.

Tiêu Sơn ngay lập tức ngắt lời: “Đủ rồi! Hoàng Phi Hổ, chuyện này không cần
ngươi xen vào. Ta tự có chú chương!” Hắn mỉm cười nhìn về phía thanh niên mặc
áo bào lam kia lên tiếng hỏi: “Không biết Vân Long huynh muốn gì ở ta!?”

Thanh niên mỉm cười một cách hòa ái và thân thiện: “Vị huynh đệ này, ta chẳng
qua chỉ muốn đánh cuộc với ngươi một chút thôi!?”

“Đánh cuộc!?” Tiêu Sơn bật thốt lên. Ánh mắt tò mò nhìn về phía thanh niên mặc
áo bào lam.

Con mắt Vân Long quét về phía đám đông. Hắn thấy được đám đông đến đây khá
đông đủ. Con mắt nhẹ nhàng nháy với đám hộ vệ. Đám hộ vệ ngay lập tức hiểu ra,
họ nhanh chóng đem đám người ở phía trước xua đuổi. Vân Long mỉm cười thân
thiện, đầu hắn nhẹ nhàng gật xuống: “Ta muốn đánh cuộc với vị huynh đệ đây.
Chúng ta hãy quyết đầu nếu như ngươi thua thì nhường lại cho ta chiếc vòng pha
lê, vị huynh đệ này thấy thế nào!?”

Lâm Phỉ nghe thấy vậy có vài phần giận dữ, nàng lên tiếng nói: “Vân Long,
ngươi không biết xấu hổ chút nào sao? Người ta nhưng trên người rõ ràng không
có một tia đấu khí nào? Vậy mà ngươi cũng muốn cùng người ta đánh cuộc. Ngươi
là cửu tinh đấu giả a! Uổng cho người là một người đệ tử của Vân Lam tông!”

Nghe được lời chỉ chích thẳng thừng của Lâm Phỉ, khóe miệng của Vân Long giật
giật lên nhưng ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Yên tâm, trong lúc
giao đấu ta sẽ áp chế tu vi. Ta tuyệt đối không làm khó vị huynh đệ này.” Ánh
mắt của hắn mang theo vài phần giễu cợt nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Vị huynh
đệ này, nếu ngươi là nam nhân chân chính chắc hẳn sẽ không ngại quyết đấu với
ta chứ!?”

Lời nói này khiến cho mấy vị xung quanh đây đều khinh bỉ thanh niên này. Họ
khinh bỉ bởi sự mặt dày và vô sỉ của thanh niên Vân Long. Tiêu Sơn khoanh tay
lại trước ngực, hắn bình thản lên tiếng nói: “Ta không hiểu ngươi thông minh
còn là ngu ngốc!” Nghe được lời nói này thì khóe miệng của Vân Long trở nên
giật giật, con mắt của hắn mang theo sát khí nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn
mỉm cười, hắn nhún nhún vai nói: “Được rồi! Nếu như ngươi thua thì sao!?”

Thanh niên Vân Long cười lớn nói: “Ta thua!? Làm sao có thể có chuyện đó
được!?”

Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn phất phất tay nói: “Đánh cươc thì luôn có tiền đặt
cược? Thế nào, ngay cả tiền đặt cược ngươi cũng không muốn ra!?”

Vân Long hừ lạnh ngón tay chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Hừ, ngươi muốn thế
nào!?”

Tiêu Sơn mỉm cười, hắn nhún nhún vai, hắn phất tay nói: “Nếu như ngươi thua
vậy thì…” ánh mắt của hắn quét về phía thiếu nữ mặc y phục màu tím nói: “Như
vậy chỉ cần ngươi đứng ở giữa thành gào lớn ba tiếng ‘Tiểu thư Lâm Phỉ là
phương hoàng xinh đẹp, ta chỉ là con cóc ghẻ mà thôi! Ta không xứng với
nàng’…”

Nghe được lời này thì đám người xung quanh đều phì cười. Ngay cả thiếu nữ mặc
áo tím đều phì cười, nàng không nhịn được đưa tay lên che lên miệng. Tiểu Y
Tiên thì ánh mắt mang theo sát khí nhín về phía hắn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ đưa
ngón chỏ lên gãi gãi mũi, hắn nở nụ cười đánh trống lảng nhưng vẫn không thoát
được cú véo siêu cấp của Tiểu Y Tiên.

Hoàng Phi Hổ thấy vậy cười lớn: “Hahaha… đúng vậy, cóc ghẻ làm sao mà xứng
được với phượng hoàng đây!?”

Mặt mũi của Vân Long đỏ phừng phừng, ngực của hắn phập phùng tức giận nhìn về
phía Tiêu Sơn. Ngón tay chỏ run lên chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn, miệng liên tục
giật giật nói không lên lời: “Ngươi…”

Tiêu Sơn nhún nhún vai, hai tay giang rộng ra hai bên: “Thế nào? Không dám?”

“Hừ” Vân Long khẽ hừ lạnh một tiếng. Tay áo của hắn khẽ phất một cái nói:
“Được rồi! Nếu như ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi!”

Tiêu Sơn mỉm cười, hắn khoanh tay trức ngực, ánh mắt ngạo nghễ nhìn về phía
Vân Long nói: “Địa điểm, thời gian tùy ngươi quyết định!”

Vân Long hừ nhẹ nhìn về phía hắn, ngón tay chỉ về phía một khu vực rộng rãi
nói: “Không cần, ngay tại chỗ đó đi! Thời gian ngay lúc này…” Đám người thấy
vậy vội vàng đem sạp hàng di rời khỏi chỗ này. Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn
cau lại. Mấy tên công tử, thiếu gia này quả thực đều dùng cáo mượn oai hùm đây
mà.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng kéo lấy tay của Tiểu Y Tiên, đôi môi của hắn thơm lên trán
của nàng, hắn nhỏ nhẹ nói: “Chờ ta một lát!” Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn hành động này của hai người, Vân Long hừ nhẹ khinh thường. Hắn rõ ràng
đánh ánh mắt của mình về phía lão già mặc áo bào tro kia. Lão già kia vốn là
một ngũ tinh đấu linh, người của Vân Lam tông cũng là người trong gia đình
hắn. Hiển nhiên Vân Long lần này muốn mang theo người ra ngoài vì bảo an toàn.

Trong khi hắn quyết định đối với đám người Tiêu Sơn thế nào hiển nhiên đã hỏi
qua ý kiến của lão già kia. Với tuổi của Tiêu Sơn không lớn hơn nữa lào già
kia rõ ràng quét ánh mắt nhìn qua tu vi của hai người rõ ràng lão nhìn không
ra. Ở trên người họ không có đấu khí ba động chút nào. Trường hợp này chỉ có
hai trường hợp một là có thực lực trên lão, hai là không có tu luyện. Hiển
nhiên lão già đoán rằng ở trường hợp thứ hai bởi vì lão già xem tuổi của Tiêu
Sơn khá thấp mà tuổi thấp như vậy không thể nào tu luyện tới cấp bậc cao hơn
hắn thế nên lão già mới nhận định như vậy. Còn về tên bảo vệ thì lão già nghĩ
Tiêu Sơn kiếm người tùy tùng đi theo chỉ để cho oai…

Hai người rất nhanh tập trung ở một khoảng sân rộng. Tiêu Sơn mỉm cười ngạo
nghễ nhìn về phía thanh niên mặc áo bào lam này. Trong mắt của Lâm Phỉ mang
theo vài phần lo lắng nhìn về phía Tiêu Sơn bởi vì họa là do nàng gây ra.

Vân Long cung kính chắp tay với Tiêu Sơn, bộ dạng của hắn vô cùng đạo mạo nói:
“Vị tiểu huynh đệ này! Ta chuẩn bị ra tay, ngươi hãy cẩn thận!” Nói xong trong
bàn tay của hắn xuất hiện một lượng đấu khí màu xanh nhạt tập trung ở trên
tay. Hắn đạp mạnh chân xuống đất, trực tiếp bay về phía Tiêu Sơn đồng thời nắm
tay hướng về mặt của Tiêu Sơn mà tung ra.

Tiêu Sơn hời hợt đứng đó nhìn về phía Vân Long. Lúc này, nắm đấm của hắn đã
gần kề mặt của Tiêu Sơn rồi. Vân Long cười lạnh nhìn về phía hắn, trong con
mắt mang theo chút sát khí, đấu khí gia tăng thêm một lượng lớn trên nắm tay.
Lâm Phỉ kinh hãi nhìn về phía cảnh này, nàng không tin vào mắt của mình rằng
thanh niên mặc y phục màu lam này sắp bj hạ.

Vân Long thầm cười lạnh trong lòng: “Không tự lượng sức!” Bất quá khi hắn đang
nghĩ tới lời này thì một âm thanh cũng truyền vào tai của hắn: “Không tự lượng
sức!”

Tốc độ của Tiêu Sơn rất nhanh, chỉ một cú đấm rất hời hợt vào ngực của thanh
niên phát ra một tiếng “Phanh!”. Cả thân mình của thanh niên theo một đường
cong dài bắn ngược lại. Miệng của hắn phun ra một ngụm máu tươi đồng thời thân
mình hắn lộn mèo về phía sau. Thân hình lăn trên đất vài vòng sau đó đụng phải
một sạp hàng mới dừng lại.

Mấy tên hộ vệ thấy thế kinh hãi hô lên: “Thiếu gia!” Đám hộ vệ cùng với lão
già măc áo bào màu xám tro đều chạy về phía đó. Hắn nhanh chóng dựng thanh
niên mặc áo lam lên, đồng thời tay đặt lên người thanh niên đưa vào một luồng
đấu khí xem xét thương thế. Ngoại trừ mấy người Tiểu Y Tiên và Hoàng Phi Hổ
thì tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc. Ngay cả Lâm Phỉ cũng không ngoại lệ, con
mắt mở to trừng trừng nhìn cảnh này. Quần áo của thanh niên mặc y phục màu lam
trở nên rách rưới, y phục bẩn thỉu, hình dáng vô cùng trật vật.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng vỗ tay, hắn bình thản đi lại, giọng hơi mang theo giễu cợt:
“Ta nói vị công tử này! Ngày sau, ngươi tốt nhất mở to mắt ra để xem người nào
nên chọc, người nào không nên chọc. Đúng rồi cũng đừng có ra ngoài cắn bậy,
cẩn thận cắn bậy cắn bạ cắn vào chỗ mà ngươi không nên cắn! Đến lúc đó thì
ngươi xong rồi!”

Nghe được lời này thì thanh niên đỏ bừng mặt, một ngụm máu từ phía miệng của
hắn phun ra ngoài. Ngón tay của hắn chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Nhị gia
gia, người mau giết hắn cho con!” Trong ánh mắt của thanh niên kia tràn đấy
oán độc và sát khí. Bị Tiêu Sơn làm mất mặt trước đám đông, hình dáng của hắn
lúc này chẳng khác gì một con chó ăn c*t cả, hặn thật sự hận, hận a! Hắn hận
không thể băm vằm Tiêu Sơn ra làm trăm mạnh.

Lão già này vốn là Vân Linh, đệ đệ của Vân Phàm, một trưởng lão của Vân Lam
tông. Người tôn tử này được hai lão hết sức cưng chìu. Họ chưa bao giờ để hắn
chịu nhục như ngày hôm nay. Lão già đứng phắt dậy, ánh mắt oán độc nhìn về
phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Ván bối, ngươi có biết chúng ta là ai không!?”

“Hở!?” Tiêu Sơn hơi ngẩn người ra, hắn nói lẩm bẩm: “Là mấy con chó của Vân
Lam tông hay sao!?” Dù sao đã đắc tội rồi! Hắn không ngại đem chuyện này làm
tuyệt. Vân Lam tông chẳng qua chỉ có hai đấu hoàng với thực lực hiện nay hắn
không sợ. Kể cả tiền nhậm tông chủ của Vân Lam tông là Vân Sơn lên đấu tông
thì sao? Hắn cũng không sợ! Hắn có Tiểu Y Tiên… Mà dù không có Tiểu Y Tiên thì
hắn dựa vào Tiểu Long Nữ cùng với trận pháp không phải là không có cơ hội giết
chết Vân Sơn.

Nghe được lời nói khinh miệt của thanh niên mặc áo bào lam kỳ lạ này, thân
hình của Vân Linh hơi run lên, ánh mắt của hắn trở nên đỏ bừng mang sát khí
nhìn thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử, ngươi muốn khiêu chiến với Vân Lam
tông chúng ta sao!?”

Tiêu Sơn nhếch miệng cười, vẻ mặt khinh bỉ lên tiếng nói: “Mấy con chó như
ngươi cũng đại biểu được cho Vân Lam tông!?” Lâm Phỉ hoàn toàn kinh hãi bởi
những lời nói ngôn cuồng của Tiêu Sơn.

“Muốn chết!” Lão già mặc áo bào tro trực tiếp bay nhanh về phía Tiêu Sơn, hắn
lạnh lùng nói: “Tiểu tử ngông cuồng, ngay hôm nay ngươi hãy trả giả cho những
lời nói ngôn cuồng của người đi!” Toàn bộ thân mình của hắn được bao bọc bởi
một lớp áo giáp màu xanh da trời vô cùng rực rỡ.

Hoàng Phi Hổ gầm lên: “Lão già kia, ngươi muốn chết!”

Bất quá Tiêu Sơn hét lớn: “Hoàng Phi Hổ ở lại đó bảo vệ Tiên Nhi. Ta khác đối
phó được!” Ánh mắt của Tiêu Sơn lạnh lùng nhìn về phía lão già, miệng của hắn
phát ra âm thanh giễu cợt nói: “Lão cẩu, bằng vào ngươi hay sao!?”

Toàn thân của Tiêu Sơn bọc trong một lớp áo giáp năm màu cực kỳ đẹp đẽ. Khi
lão già kia trực tiếp lao về phía Tiêu Sơn, trên tay của hắn ẩn ẩn có những
vết kiếm khí sắc bén. Trảo của hắn trực tiếp chụp lên người của Tiêu Sơn. Bàn
tay của Tiêu Sơn lóe lên một vệt kim sắc. Hắn trực tiếp dùng quyền đối trảo.
Hai chiêu mạnh mẽ va chạm vào nhau.

Phanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên, gợn sóng phát sinh khiến cho toàn bộ đám bụi ở đây
dạt sang một bên.


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #181