Người đăng: Predator
Trong một căn nhà gỗ, một thanh niên đang nhắm nghiền mắt lại. Ngồi bên cạnh
giường là một thiếu nữ mặc y phục màu trắng xinh đẹp. Ở trong căn nhà có một
cái bàn nhỏ, trên chiếc bàn nhỏ đang đặt một bát cánh bốc ra nghi ngút mùi
hương thơm. Thiếu nữ ngồi bên cạnh giường, bàn tay thon thả trắng nõn hướng về
phía thanh niên nhẹ nhàng vuốt ve.
Ánh mắt của thah niên từ từ mở ra, hắn chớp chớp đôi mắt, miệng của hắn ngáp
dài một tiếng. Mặc dù tư thái này có chút xấu xí nhưng ở trên khuôn mặt của
thanh niên tuấn mỹ ẩn hiện trong mái tóc màu bạch kim kia khiến cho thiếu nữ
hơi ngơ ngẩn người một chút. Thanh niên thấy được thiếu nữ thì vội túm lấy
cánh tay của nàng trực tiếp kéo vào trong ngực. Thân hình của thiếu nữ trực
tiếp đổ lên người của hắn.
Thiếu nữ giật thót kêu lên một tiếng: “A...”
Thanh niên cười lớn nói ra câu vô bổ: “Hahaha... Vừa mới tỉnh dậy đã thấy được
Tiên Nhi rồi!” Hắn oáp một tiếng dài sau đó mỉm cười nói: “Tiểu thê tử, thế
nào mới sáng sớm mà nàng đã muốn rồi hay sao!?”
Nghe được lời trêu trọc này thì hai má của thiếu nữ trở nên hồng hào. Bàn tay
của nàng trực tiếp huých thật mạnh vào bụng của hắn. Cùi chỏ của nàng đánh
mạnh lên bụng của hắn phát ra một tiếng khá lớn “Bụp!”. Thiếu nữ dãy dụa khiến
cho quần áo của nàng trở lên tán loạn, tóc tai có chút mất chỉnh tề. Nàng bực
mình mắng: “Hừ, ngươi đó vừa dậy đã nghĩ linh tinh rồi!”
“Ách” Thanh niên cười khổ, hắn đưa tay lên gãi gãi đầu của mình. Hắn mỉm cười
nhìn nàng một cái, nụ cười của hắn vừa tràn đầy yêu thương những cũng tràn đầy
dâm dục và chiếm đoạt. Hiện giờ nghỉ hai ngày khiến cho tinh thần của hắn khôi
phục hoàn toàn. Dù sao người tu chân không ăn uống trong nhiều ngày cũng rất
bình thường. Thanh niên dâm đãng nhìn nàng nói: “Vây mà ta cứ tưởng mới sáng
sớm nàng trực bên cạnh ta là đợi ta dậy muốn cùng ta làm việc đó!”
“Hừ” Tiểu Y Tiên hừ lạnh liếc mắt nhìn về phía Tiêu Sơn. Ánh mắt của nàng chứa
đầy tức giận và oán hận. Nàng lên tiếng cảnh báo nói: “Còn nói linh tinh nữa,
ta không để ý đến ngươi nữa. Nhanh đến đây ăn đi!” Tiểu Y Tiên bước về phía
cái bàn nhỏ đang đặt một cái bát nho nhỏ bốc ra mùi hương nghi ngút.
Cái mũi của thanh niên hích hích lên. Hắn lật đi chiếc chăn mỏng đang đắp bản
thân sau đó trở dậy xuống giường. Thanh niên ngồi vào chiếc bàn nhỏ đặt ở dưới
sàn. Tiểu Y Tiên trực tiếp cầm lấy chiếc bát đem chiếc thìa múc lấy một kít
canh đưa lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng thổi xua tan đi cái
nóng. Thật ra thì đối với người tu chân thì điểm nóng này chẳng vào đâu nhưng
Tiểu Y Tiên vẫn làm theo thói quen.
Tiểu Y Tiên đưa chiếc thìa lên miệng nhấm nháp một chút cảm giác đã vừa miệng
thì hướng về phía Tiêu Sơn nhìn hắn đầy yêu thương nói: “Phu quân, ngươi há
miệng ra nào!”
Tiêu Sơn đưa ngón chỏ của mình lên gãi gãi sống mũi. Hắn trực tiếp há miệng ra
để cho Tiểu Y Tiên dùng thìa bón cho hắn. Tiêu Sơn mỉm cười lên tiếng hỏi:
“Đúng rồi, Tiên Nhi, ta đã ngủ được bao nhiêu ngày rồi!”
Tiểu Y Tiên múc lấy một thìa canh đưa lên miệng thổi. Hơi từ chiếc thìa bốc
lên nghi ngút. Nghe được lời của Tiêu Sơn thì Tiểu Y Tiên thoáng dừng lại sau
đó nói: “Phu quân, ngươi đã ngủ được hai ngày rồi Hiện giờ là sáng ngày thứ
ba!”
“Vậy à!” Thanh niên nhàn nhạt đáp lại. Hắn rơi vào trầm tư. Tiểu Y Tiên lại
tiếp tục bón cho hắn. Tiêu Sơn thoáng suy nghĩ một chút cảm giác nơi này thực
sự kỳ lạ. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên thấy được một cặp mắt hơi mệt
mỏi cùng với sắc mặt có chút uể oải. Tiêu Sơn trực tiếp tiến tới gần Tiểu Y
Tiên đưa tay lên sờ mặt của nàng hỏi: “Tiên Nhi, không phải hai ngày này nàng
đều không ngủ đấy chứ!?”
Tiểu Y Tiên mỉm cười bình thản nói: “Phu quân! Không có việc gì đâu!” Nàng lại
đưa chiếc thìa hướng về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắm lấy tay của nàng. Tiểu Y Tiên hơi sững sờ ngừng lại.
Một bên tay khác của Tiểu Sơn nhẹ nhàng cầm lấy bát canh của Tiểu Y Tiên đặt
xuống phía dưới bàn. Tiêu Sơn nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. Tiểu Y Tiên hơi kêu
lên một tiếng ngạc nhiên: “Ơ” nhưng cũng không có phản đối hắn ôm vào trong
lòng. Hắn xoay người nàng lại trực tiếp ôm nàng từ sau lưng.
Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve mái tóc của nàng. Bàn tay của hắn nâng
cằm của nàng lên, đôi môi của hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng như cánh
anh đào của Tiểu Y Tiên. Chiếc lưỡi của hắn tách ra đôi môi thơm tho chạm nhẹ
vào hàm răng trắng bóng đều đặn của Tiểu Y Tiên. Hàm răng của Tiểu Y Tiên nhẹ
nhàng hé mở, từ bên trong một chiếc lưỡi mềm mại hồng hào cũng cuốn lấy chiếc
lưỡi của Tiêu Sơn. Hai chiếc lưỡi mềm mại quấn quýt với nhau như đôi uyên ương
nghịch nước. Trong thời gian ngắn hai người dây dưa với nhau. Từ chiếc lưỡi
truyền cho họ những cảm giác khoái cảm nhẹ nhẹ. Một cám giác tê tê từ đầu lưỡi
làm cho thân hình của họ có chút nóng ran.
Sau vài phút hai người rời nhau ra, từ miệng của hai người hình thành một đoạn
chất lỏng trắng keo. Tiêu Sơn trực tiếp hôn nhẹ đem chất dính lỏng màu trắng
này lấy đi. Hắn trực tiếp nuốt thứ này xuống. Hai má của Tiểu Y Tiên đỏ bừng.
Nàng cảm giác được mông của nàng có vật cứng rắn nóng hổi đang chọc vào. Tiêu
Sơn cười khổ bất đắc dĩ đưa tay luồn vào trong quần lót chỉnh lại cây nhục
bổng của mình tránh cho nó chọc vào người Tiểu Y Tiên.
Tiêu Sơn hơi đỏ mặt vì xấu hổ, hắn nhìn Tiểu Y Tiên tràn đầy yêu thương, hai
bàn tay ôm nàng chặt vào lòng nói: “Tiểu ny tử này, ngươi chẳng lẽ không biết
chăm lo đến bản thân một chút nào sao? Ngươi cùng với Nhã Phi là tâm can bảo
bối của ta. Nếu như các ngươi có bất cứ tổn thương gì ta thực sự đau lòng muốn
chết...”
Nghe được lời yêu thương đầy ngọt ngào của Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên lại cảm nhận
được hai vòng tay kia một vòng qua vòng eo của nàng siết lại, một vòng qua
ngưc của nàng xiết lại, Tiểu Y Tiên đưa hai bàn tay ngọc ngà cầm lên bắp tay
của hắn, giọng nói của nàng cũng tràn đầy yêu thương: “Phu quân, ta không có
việc gì a! Ngươi đừng lo lắng...”
Tiêu Sơn cười, hắn áp mặt vào bên cạnh má của nàng nói: “Tiểu ny tử này, ngươi
lần sau còn như vậy nhất định phu quân sẽ hung hăng trừng phát. Lần này tạm
tha cho ngươi bởi vì là lần đầu tái phạm. Còn không lên giường ngoan ngoãn đi
ngủ cho phu quân!” Nói xong hắn trực tiếp bế nàng nhẹ nhàng hướng về phía
giường.
Thiếu nữ hơi giật mình một cái nhưng nàng không có phản kháng. Tiêu Sơn trực
tiếp bế nàng lên giường. Hắn kéo chăn lại đắp lên người của nàng. Tiêu Sơn
cười nói: “Được rồi, tiểu lão bà của ta, ngươi vẫn là ngoan ngoãn ngủ đi cho
ta!”
Tiểu Y Tiên hơi đỏ mặt, nàng nhìn xuống hạ thể của hắn thấy được thứ đó đã trở
nên to tướng. Tiểu Y Tiên sực nhớ đến hắn hình như đã hơn mười năm ngày không
có động đến nàng. Hiển nhiên hắn nín nhịn thời gian cũng khá dài. Tiểu Y Tiên
nhìn về phía hạ thể của hắn nói: “Phu quân, nếu như ngươi không nhịn được ta
có thể...”
Tiêu Sơn phất tay cười lạnh nói: “Tiểu lão bà, ngươi thực sự coi thường khả
năng nín nhín của phu quân người rồi! Điểm ấy phu quân ngươi còn chưa coi vào
đâu. Thật tốt ngủ một giấc đi! Sau khi tinh thần ngươi khá lên chúng ta cùng
làm việc ấy thế nào!?” Nói xong hắn nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, ánh mắt
của hắn tràn đầy yêu thương: “Được rồi ngoan ngoãn ngủ đi cho phu quân!”
Tiểu Y Tiên nhẹ nhẹ gật đầu của nàng. Hai mắt của nàng nhắm lại. Người tu chân
cũng không phải như trong truyền thuyết dùng tu luyện thay việc ngủ. Khi tinh
thần mệt mỏi thì người tu chân vẫn cần phải ngủ nhưng ngủ ít hơn so với người
bình thường mà thôi. Bởi vì linh hồn và não bộ của người tu chân so với người
bình thường mạnh hơn rất nhiều lần.
Tiêu Sơn bước trực tiếp hướng về phía cái bàn đem bát canh trực tiếp đưa lên
miệng uống sạch. Hắn bước ra ngoài thì thấy được ánh sáng chiếu vào mặt. Kỳ lạ
là trên bầu trời lại không có một mặt trời, giường như tất cả ánh sáng đều
phát ra từ bầu trời xanh thẳm bên trên kia. Không gian này thật kỳ lạ. Đôi mắt
của hắn đảo qua mấy con thú.
Một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc màu vàng óng mượt mặc một bộ y phục màu xanh
lá cây thanh mát đang ngồi ở dưới một gốc cây tu luyện. Tiêu Sơn ngước nhìn
thấy được mấy con ma thú đang nằm phủ phục xung quang khu vực này giống như đề
phòng cái gì đó. Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: “Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng đến đây!”
Dường như phát hiện được sự tồn tại của Tiêu Sơn mấy con ma thú hô lên: “Chủ
nhân! Người đã tỉnh!” Chính nữ nhân xinh đẹp tóc vàng cũng mở mắt ra đối với
Tiêu Sơn lên tiếng kính cẩn: “Chủ nhân!”
Tiêu Sơn ngước nhìn về phía đám ma thú tiến đến, thực ra hắn chỉ muốn hỏi chút
chuyện mà thôi ai ngờ lại một đám bu đến, hắn nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Được
rồi, ta hỏi các trong vòng mấy ngày nay có việc gì xảy ra hay không!?”
Hoàng Tử Yên đầu tiên lên tiếng, giọng nói giống như suối chảy dịu dàng mà êm
tai: “Chủ nhân! Mấy ngày hôm nay Tam Trảo Tử Sắc Giao Long vẫn tìm đến chúng
ta. Nó có vẻ như chưa từ bỏ ý đồ. Kết quả là mấy người chúng ta hợp lực liều
chết đánh với nó một trận khiến nó bị thương nặng sau đó nhờ y thuật của chủ
mẫu mà chúng ta đã khỏi hắn thương thế. Chúng ta muốn đi truy tìm Tam Trảo Tử
Sắc Giao Long nhưng chủ mẫu nói đợi ngươi tỉnh lại sẽ quyết định!?”
Tiêu Sơn nhè nhẹ gật đầu của hắn, hắn bình đạm nói: “Vậy còn việc gì khác hay
không!?”
Bát Dực Hắc Xà Hoàng mở rộng cái miệng khàn khàn nói: “Chủ nhân, mấy ngày nay
ta quan sát nơi này thấy được ở đây cao nhất là tứ giai ma thú cũng không có
cấp cao hơn. Chủ nhân nên biết thời gian để ma thú chúng ta nên cấp kéo dài
rất lâu đặc biệt trong tình trạng không hóa hình. Ngoài ra, chúng ta cũng bị
ảnh hưởng bởi huyết mạch mà không có cách nào lên cấp. Giống như đám ma thú
trong rừng này ta phát hiện được mấy con ma thú chỉ là cấp thấp nhất tiến hóa
mà nên. Thế nên đẳng cấp cao nhất chúng có thể đạt đến là ma thú tứ giai...”
“Trong đó hình như chỉ có bốn loại ma thú chính bao gồm: Hồ điệp, hoàng kim
điểu, độc nhãn hắc thử cùng với Tam vi linh miêu...”
Tiêu Sơn cảm giác được cả khu vực rộng lớn này có chút kỳ lạ. Giống như ma thú
hồ điệp thì nó cũng chẳng được phân vào ma thú nữa. Thực lực của đám hồ điệp
này gần như bằng không nhưng số lượng rất nhiều. Nó giúp cho cây cối thụ phấn,
thức ăn là mật. Hoàng kim điểu thì thức ăn của chúng lại là ấu trùng của ma
thú hồ điệp, chính là mấy con sâu khi chúng chưa trưởng thành. Độc nhãn thử
thì thức ăn của chúng khá tạp, chúng có thể ăn hầu như tất cả. Có một điều đặc
biệt là phân của chúng đối với cây cối vô cùng tốt nhưng tốc độ chúng sinh sản
lại vô cùng nhanh. Tam vĩ linh miêu thì chúng khoái ăn hoàng kim điểu cùng với
độc nhãn thử. Hiển nhiên độc nhãn thử là thức ăn chúng ưa thích nhất.
Sau khi phân tích mấy thứ này ra thì Tiêu Sơn phát hiện ra một điều rằng chỉ
cần có bốn loại động vật này thì chúng đã hoàn thành gần như một hệ sinh thái
rồi. Nó đảm bảo cho nơi này duy trì ở một trạng thái cân bằng. Nếu thiếu đi
loài nào cũng cực kỳ nguy hiểm.
Tiêu Sơn trầm ngâm một chút. Hắn lại ngước nhìn về phía xung quanh hướng về
phía đám ma thú hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày nay các ngươi có phát hiện được gì
không tỷ dụ như trời có mưa hay trở nên năng gắt gì đó hay không!?”
“Nga” Hoàng Tử Yên trầm ngâm lên tiếng nói: “Chủ nhân nói như vậy ta mới để ý
đến một điều. Thời gian này ta phát hiện được cứ khoảng buổi sáng sớm cùng với
buổi chiều tối sẽ có một cơn mưa phùn nhỏ... Hơn nữa thường thường cú đúng giờ
là có một cơn mưa nhỏ như vậy!”
Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn hơi nhíu lại. Hắn càng ngày càng cảm thấy nơi
này có chút bí ẩn. Bất chợt Bát Dực Hắc Xà Hoàng lên tiếng nói: “Chủ nhân, ta
đoán nơi này rất có thể là di chỉ của một vị cường giả nào đó!”
Mày Tiêu Sơn nhíu lại, hắn trầm ngâm lên tiếng hỏi: “Di chỉ kiểu viễn cổ để
lại ấy hả!?”
Đầu rắn khổng lồ gật đầu, nó lên tiếng nói: “Ta nghe được trên đại lục nhắc
đến từ viễn cổ lưu lại sẽ có một số di tích để ọi người đi khám phá. Thường
thường các di tích viễn cổ này thường do một vị đấu thánh có khi là một vị đấu
đế lưu lại. Ta đoán đây là một không gian độc lập rất có thể là do một đấu đế
hoặc một vị đấu thánh tạo ra. Nếu như không phải thì cũng là đấu tôn. Bởi vì
nắm giữ không gian lực có thể tạo nên không gian kiểu này chí ít cũng phải là
đấu tôn trở nên, mặc dù đấu tông cũng có thể nắm giữ không gian lực nhưng
không thể như đấu tôn tạo nên khu vực như vậy. Nhưng xét khu vực này rất rộng
lớn, ta không nghĩ một đấu tôn lại có thể làm được. Như vậy rất có thể là đấu
thánh có khi đấu đế tạo nên nơi này!”
Tay của Tiêu Sơn phất phất, hắn hướng về phía đám ma thú nói: “Để cho Tiên Nhi
tỉnh lại chúng ta sẽ đi kiểm tra nơi này!? Còn về phần Tam Trảo Tử Sắc Giao
Long...” Khóe miệng của thanh niên nhếch lên, hắn khẽ liếm môi mình một cái,
hắn bình thản nói: “Ta sẽ thật tốt tính toán với nó một lần!”...
Học viện Già Nam...
Trong một rừng cây nhỏ, một thanh niên đứng khoanh tay, lưng tựa vào một gốc
cây. Đột nhiên hai mắt của hắn mở ra nhìn về phía trước. Hắn thấy được một
thiếu nữ xinh đẹp tuổi mười tám, mười chín tuổi đang bước về phía hắn. Khuôn
mặt của nàng xinh đẹp toát ra vài phần lạnh lùng. Đôi chân thon dài ẩn hiện
qua bộ y phục màu xanh làm cho nàng càng trở lên mê người.
Khi thấy được thanh niên đang hẹn mình là người này thì Tiêu Ngọc mới nhíu mày
lại hỏi: “Người hẹn ta là ngươi!?”
Thanh niên mỉm cười một cách thân thiện nhìn về phía thiếu nữ hỏi: “Tiêu Ngọc
học tỷ! Người hẹn tỷ đúng là ta!”
Hai hàng lông mày của Tiêu Ngọc cau lại. Mặc dù khuôn mặt đẹp trai đến yêu dị
của thanh niên tóc bạch kim này làm cho nàng có hảo cảm đáng tiếc nàng cũng
không thích hắn bởi vì nàng sớm đã có người trong lòng. Tiêu Ngọc bình thản
đối mặt với thanh niên nói: “Bạch Thanh Ngọc học đệ, không biết ngươi hẹn ta
đến nơi này có việc gi!? Ngươi cứ nói thẳng với ta!”
Thanh niên đưa ngón tay lên gãi gãi mà. Hắn đưa tay sờ vào chiếc nhẫn giới
chỉ. Một lúc sau Tiêu Ngọc nhìn thấy trong tay của thanh niên xuất hiện một
thanh kiếm màu xanh vô cùng đẹp mắt. Thanh niên này còn phát ra gợn sóng nhè
nhẹ. Thứ này rõ ràng là làm cho nữ nhân. Tiêu Ngọc có chút yêu thích thanh
kiếm. Thanh niên nhìn Tiêu Ngọc nói: “Rất xin lỗi Tiêu Ngọc học tỷ đã làm
phiền ngươi mất thời gian đến đây. Thứ này là ta muốn đưa cho Tiêu Ngọc học
tỷ!” Nói xong hắn đưa hai tay hướng thanh kiếm về phía Tiêu Ngọc.
Nhìn thấy thanh kiếm này Tiêu Ngọc có chút yêu thích không rời đáng tiếc nàng
sẽ không nhận bởi vì trong lòng nàng có người khác. Tiêu Ngọc thấy vậy chỉ
nhìn hắn bình tĩnh nói: “Cảm ơn ngươi Bạch Thanh Ngọc học đệ! Nhưng thứ cho ta
không thể nhận, thứ này quá quý giá Tiêu Ngọc vô công bất thụ lộc. Cảm ơn tấm
lòng của Bạch Thanh Ngọc học đệ! Ta chỉ có thể từ chối!”
Thanh niên Bạch Thanh Ngọc thấy vậy cười khổ nói: “Tiêu Ngọc học tỷ, ngươi vì
sao lại phải từ chối nhận thứ này đây! Thứ này hắn đối với ngươi rất hữu dụng.
Tại sao ngươi không xem thử nó một chút!”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Ngọc nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc, trong con mắt mang
theo vài phần khó chịu. Nàng lãnh đạm nói: “Cảm ơn tấm lòng của học đệ nhưng
ta đã có người trong lòng. Ta không thể tiếp thu món quà này của ngươi! Ngươi
vẫn là thu lại món đồ quý trọng này đi!”
“Ách” Bạch Thanh Ngọc cười khổ. Hắn giờ mới sực nhớ đến thân phận của mình.
Trong hoàn cảnh này giống như tán tỉnh bằng cách tặng quà, Có vẻ như mọi việc
bắt đầu trở nên rắc rồi. Bạch Thanh Ngọc bất đắc dĩ muốn lên tiếng nói.
Tiêu Ngọc xen ngang nói: “Bạch Thanh Ngọc học đệ, nếu như không có việc gì thứ
cho ta vỗ lễ! Ta muốn rời đi!”
Bạch Thanh Ngọc vội vàng lên tiếng nói: “Tiêu Ngọc học tỷ xin dừng bước!”
Bị Bạch Thanh Ngọc gọi lại, bàn chân của Tiêu Ngọc khựng lại, nàng quay đầu
nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc Trong con ngươi của nàng phát ra chút tức giận,
không khí xung quanh nàng có chút trở nên lạnh lẽo. Nàng lạnh lùng hỏi: “Bạch
Thanh Ngọc học đệ, ngươi muốn gì!?”
Bạch Thanh Ngọc cười khổ, hắn lên tiếng nói: “Thứ này là Tiêu Sơn gửi cho ta!
Hắn muốn đưa thứ này dành cho học tỷ. Học tỷ thực sự không muốn!?”
Nghe được Bạch Thanh Ngọc nhắc đến Tiêu Sơn thì mắt đẹp của nàng mở to ra.
Nàng ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Ngươi quen biết hắn!?”
Bạch Thanh Ngọc nhún nhún vai cười nói: “Hắn so với ta nhập môn sớm hơn. Công
pháp của ta tu luyện là đấu khí. Mà công pháp của sư tỷ, ngươi biết rõ... Thứ
này là hắn dành riêng chuẩn bị cho học tỷ. Ta cũng không muốn nhiều lời, nếu
như sư tỷ không muốn ta sẽ đem gửi lại cho hắn!” Bạch Thanh Ngọc thở ra một
hơi muốn thu thanh kiếm vào.
“Muốn” Tiêu Ngọc thấy được Bạch Thanh Ngọc định thu thanh kiếm lại thì vội
vàng hô lên. Bạch Thanh Ngọc đang định thu kiếm thì khựng lại. Tiêu Ngọc đưa
tay ra nói: “Đó là đồ của hắn, sao ngươi không đưa ra!? Còn không đưa nó cho
ta!”
“Ách” Bach Thanh Ngọc đưa thanh kiếm ta. Tiêu Ngọc trực tiếp chộp lấy so với
kẻ cướp còn nhanh hơn nhiều. Bạch Thanh Ngọc mặc niệm trong lòng: “Nữ nhân
thật là khó hiểu!?”
Tiêu Ngọc cầm trong tay thanh kiếm màu xanh lam này thì thích thú không thôi.
Nàng cẩn thận vuốt ve từng hoa văn hoạ khắc trên đó. Dường như những hoa văn
này vì dành riêng cho nàng mà vẽ ra. Tiêu Ngọc nhẹ nhàng rút ra thanh kiếm thì
một màn hào quang lóe ra. Một thanh kiếm phát ra ánh sáng xanh lam rực rõ. Mội
mũi kiếm trong suốt giống như phe lê xanh nhạt màu da trời hoàn toàn có thể
nhìn xuyên qua.
Hơn nữa nó còn bốc ra hàn khí nhè nhẹ. Tiêu Ngọc nhẹ nhàng đút nó vào vỏ. Nó
nhẹ nhàng chạm vào chuôi phát ra một tiếng keng nho nhỏ. Tiêu Ngọc ôm lấy
thanh kiếm yêu thích không thôi. Bạch Thanh Ngọc cười khổ xoay người rời đi.
Hắn trở về phòng của mình. Đang ở thời điểm hắn luyện công thì nghe được mấy
tên đồng học xì xào to nhỏ gì đó...
Một người lên tiếng hỏi: “Thông tin này có thật không!?”
Âm thanh người khác phát ra: “Tin này hoàn toàn là chính xác. Không có lửa làm
sao có khói. Ngươi không tin sao? Có bằng chứng hẳn hoi đấy nhé! Ngươi nếu
chưa tin có thể đến gặp Tiêu Ngọc thoáng một chút. Trong tay nàng ta là một
thanh kiếm vô cùng xinh đẹp. Thanh kiếm này chính là do Bạch Thanh Ngọc tặng
cho a!?”
Người kia đáp lại: “Ách, thực sự là như vậy sao!?”
“Hài...” Người khác đáp lại lời này: “Còn phải nói a! Dù sao hai người một
người là mỹ nhân trong bảng xếp hạng của học viện còn người kia có chút tuấn
tú đi, hơn nữa thực lực rất mạnh tính ra còn rất xứng đối a!”
Một thanh niên giận dữ mắng nhỏ: “Khốn kiếp! Tên kia đúng là so với người khác
tức chết mà! Hắn vừa tuấn tú, tuấn tú tới cực điểm hơn nữa thiên phú lại yêu
nghiệt như thế! Thực sự làm cho người ta hận mà! Không biết bao nhiêu nữ nhân
ở học viện bị hắn câu dẫn. Con mẹ nó, sao lão tử lại đen thế này đến một người
cũng không có mà trong khí hắn có bao nhiêu mỹ nữ vây quanh. Ông trời đúng là
bất công mà!”
Trong học viện bắt đầu bàn tán to nhỏ. Đầu của Bạch Thanh Ngọc trở nên to như
cái đầu, mồ hôi hột tuôn ra âm ầm. Hắn không biết đây là chuyện gì!?
“Bạch Thanh Ngọc, ngươi ra đây cho ta!” Âm thanh của một thanh niên từ bên
ngoài cửa vang lên đập vào trong tai của Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc nhíu
mày lại.