Bát Dực Hắc Xà Hoàng


Người đăng: zip94cute

Lúc này, Tiêu Viêm ngồi trên tảng đá bên trong một cái động khá nhỏ, từ trong
giới chỉ móc ra dược đỉnh đã mua ở Ô Thản Thành, sau đó lại lấy ra một đống
lớn dược liệu chất đầy một bãi.

Nhìn dược đỉnh trước mặt, Tiêu Viêm chà chà tay. Tay trái nhẹ nhàng mở rộng,
tâm thần khẽ động, một đạo đấu khí từ trong đấu khí toàn tách ra rồi di chuyển
đến lòng bàn tay, theo một tiếng “phốc” vang dội, đấu khí đi qua dược đỉnh kì
dị chuyển hoá thành một ngọn lửa màu vàng thâm, từ từ bùng lên trong dược
đỉnh.

Nhìn ngọn lửa kia so với trước kia màu sắc càng thêm thâm thuý, Tiêu Viêm hài
lòng cười cười, đợi đến khi trong dược đỉnh đã đủ độ nóng, tay phải mới bắt
đầu chọn lựa các loại dược liệu trước mặt.

Lần luyện dược này Tiêu Viêm không sử dụng đến những phương thuốc của Dược
Lão, phải biết rằng, mỗi một luyện dược sư chân chính đều muốn tự mình nghiên
phối ra phương thuốc, luyện dược sư nếu sử dụng phương thuốc trao đổi được
phần nhiều cũng xấu. Cho nên mỗi luyện dược sư, đều hao tổn tâm lực cố gắng
nghiên cứu dung hợp các loại dược liệu để tạo ra phương thuốc cho chính mình,
đương nhiên là cấp bậc càng cao càng tốt.

Bàn tay lướt qua hơn trăm loại dược liệu trước mặt, Tiêu Viêm dừng lại bốc lấy
một quả màu đỏ toả ra hương thơm kì dị.

Xà Dục Quả, chỉ sinh trưởng ở những địa phương âm ám nơi cao giai ma xà giao
phối, xà tính có dâm, nên loại quả này cũng có dược lực làm thúc dục dục tính.

Sau khi lựa chọn Xà Dục Quả, Tiêu Viêm lại liên tiếp chọn thêm bảy tám loại
dược liệu, không ngoại lệ đều có hiệu quả kích tình.

Thấy Tiêu Viêm luyện dược, Dược Lão cũng len lén từ trong giới chỉ nhẹ nhàng
đi ra, bất quá sau khi nhìn Tiêu Viêm chọn lựa dược liệu, Dược Lão nhíu mày,
trầm mặc không nói đứng ở phía sau hắn.

Lựa xong dược liệu, Tiêu Viêm trước tiên đem hồng quả bỏ vào trong dược đỉnh,
khống chế hỏa diễm, nhanh chóng đốt khô hồng quả, lúc này hồng quả liền chuyển
thành bột phấn.

Toàn bộ tinh thần chăm chú qua sát dược đỉnh, Tiêu Viêm quăng thêm vào một gốc
Thất Diệp Hoa màu phấn hồng, còn có tên là dục vọng hoa, bởi mùi hương nó phát
ra thường xuyên làm cho ma thú ở phụ cận lăn lộn hí rống.

Sau khi đem dục vọng hoa đốt thành bột phấn, Tiêu Viêm lại đem tất cả dược
liệu còn lại quăng vào, cuối cùng trộn lẫn bảy tám loại bột phấn màu sắc bất
đồng lại với nhau, lại cho thêm một ít chất lỏng đốt ra từ dục vọng hoa, hỗn
hợp bột phấn liền dung hợp hoàn toàn tạo thành một loại chất lỏng đỏ hồng.

Lại dùng hoả diễm nhiệt độ cao đem chất lỏng đốt khô đi, chuyển thành một nắm
bột phấn màu trắng nhạt trôi nổi trong dược đỉnh.

Nhìn nắm bột trắng được tạo ra, Tiêu Viêm nhếch miệng cười, đem dược đỉnh xốc
lên, phát ra hấp lực, tất cả dược phấn đều bị thu vào bình ngọc trong tay.

Nhìn thứ mà bản thân lầu đầu tiên tự mình phối chế ra, Tiêu Viêm có chút không
thể chờ đợi bèn lấy tay chấm nhẹ đưa lên đầu lưỡi liếm liếm.

“Hô... Hắc hắc, thành công.” Dược phấn vào miệng, Tiêu Viêm cả người liền cảm
thấy có chút khô nóng, vận dụng đấu khí đem điểm khô nóng ấy đè xuống, Tiêu
Viêm khuôn mặt tươi cười, nhìn qua tựa hồ lộ ra vẻ bỉ ổi khó gặp.

“Khụ...” Tiếng ho khan già nua vang lên phía sau, làm cho Tiêu Viêm khuôn mặt
đỏ lên, vội vã đem bình ngọc trong suốt thu lại rồi đứng lên.

“Đừng giấu diếm, không phải chỉ là luyện một bình xuân dược sao, rất nhiều nam
luyện dược sư lần đầu tiên phối chế phương thuốc đều là luyện thứ này, hắc
hắc... nam nhân mà...” Ngoài sự mong đợi, Dược Lão không có mở miệng răn dạy,
ngược lại trêu tức cười nói.

“Ách?” Hơi hơi sửng sốt, Tiêu Viêm lúc này mới thở dài một hơi, quay đầu lại
nhìn Dược Lão, hắc hắc cười nói: “Sư phụ lúc đầu chẳng lẽ cũng là luyện chế
thứ này?”

Nghe vậy, Dược Lão nét mặt già nua đỏ lên, có chút thẹn quá hoá giận mà vẫy
vẫy tay áo: “Ngươi nghĩ rằng ta cũng như ngươi không làm thứ gì đàng hoàng
sao?”

Nhìn bộ dáng Dược Lão, Tiêu Viêm trong lòng rõ ràng, khóe miệng nhếch lên,
giống như điều bất cứ nam nhân nào cũng hiểu vậy. Dược Lão ho khan vài tiếng
sau đó nói: “Được rồi, tiểu tư mau quay trở lại đi không tiểu nữ oa kia sẽ vì
ngươi lo lắng. Mang theo nữ nhân thủy chung là một cái rắc rối nhưng mang theo
nàng rút được thời gian tu luyện. Ngươi luyện thứ này có phải hay không muốn
dùng trên người nàng!”

“Ách!” Tiêu Viêm hơi sửng sốt, sau đó hắn sờ mũi cười nói: “Sư phụ, đúng là
gừng càng già càng cay a!”

Nghe được lời nói của Tiêu Viêm, nét mặt của Dược Lão thoáng qua chút tức
giận, hắn phẩy phẩy tay nói: “Tiểu oa nhi tốt nhất không nên ở trước mặt sư
phụ làm trò. Tiểu tư ngươi đúng là ngu ngốc, tiểu nữ oa kia vốn không khó nhịn
rồi ngươi chỉ cần tiến thêm một bước là nàng sẽ ngoan ngoãn để ngươi làm thịt.
Nếu như ngươi dùng thứ này với tiểu nữ oa cẩn thận nàng đem ngươi ép khô. Thực
lực nàng, ngươi biết đấy là đại đấu sư!”

“Nga” Thiếu niên có chút hơi ngẩn người sau đó cười hắc hắc nói: “Sư phụ biết
đâu sau này thứ này còn có tác dụng khác!”

Dược Lão phất phát tay hừ lạnh: “Thôi, thôi! Tùy tên tiểu tử nhà ngươi đi!”

Ánh sáng mát mẻ chiếu xuống ma thú sơn mạch, buổi sáng gió thổi nhè nhẹ thật
sự làm cho người có cảm giác khoan khoái. Một thiếu nữ xinh đẹp mặc một thân y
phục màu trắng, nàng dùng kép tóc kép mái tóc sang hai bên. Khuôn mặt thiếu nữ
xinh đẹp, làn da trắng nõn. Nàng lúc này đang ngồi trên lưng một con chim ưng
khổng lồ. Một thiếu niên mặc lam ý với mái tóc bạch kim khá anh tuân đang ở
đằng sau ôm lấy nàng. Thiếu nữ thoái mái, nàng ngửa đầu ra sau tựa sát vào
ngực của thiếu niên nhẹ nhàng hít lấy mùi hương cơ thể của hắn tỏa ra.

Thiếu niên cũng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng hít một hơi không khí trên mái tóc của
nàng. Bay bên cạnh con chim ưng khác là hai con ma thú một con sư tử khổng lồ
có cái sừng màu tìm làm bằng pha lê, một con khác là một con hổ toàn thân phát
ra kim quang với đôi cánh của chim ưng. Thiếu niên mặc áo lam lên tiếng hỏi:
“Bao giờ thì đến lãnh địa của bát dực hắc xà hoàng!?”

Đôi cánh của tử tinh dực sư vương hơi đập mạnh một chút, nó quay đầu nhìn về
phía thiếu niên nói: “Chủ nhân theo tình hình này chúng ta còn khoảng nửa ngày
nữa mới tới!”

“Nửa ngày sao!?” Thiếu niên khe khẽ lẩm bẩm. Hắn trầm ngâm, một ngón chỏ đưa
lên trán liên tục gõ vào vị trí giữa trán. Hắn nhìn về phía ba con ma thú sau
đó lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, các ngươi biết bao nhiêu về bát dực hắc xà
hoàng!”

Dưới người của thiếu niên và thiếu nữ là thanh hỏa kim trảo ma ưng, Thanh hỏa
kim trao ma ưng hơi quay đầu nhìn về phía thiếu niên sau đó nó lại hướng về
phía trước. Thanh hỏa kim trảo ma ưng bình đạm lên tiếng nói: “Chủ nhân, Bát
dực hắc xà hoàng là một loại dị thú thiên phú dị bẩm. Nó tiến hóa từ tam giai
ma thú lưỡng dực hắc xà. Từ tam giai bắt đầu, mỗi một cấp thăng lên, nó sẽ mọc
ra một đôi cánh. Khi nó đạt tám cánh chính khi đó nó đạt đến hung danh hiển
hách bát dực hắc xà hoàng.”

“Bát dực hắc xà hoàng sử dụng đấu khí của nó chính là độc đấu khí. So sánh về
cùng cấp bậc thì nó mạnh hơn so với kim sỉ kim quang ưng dực hổ một chút. Ta
so với nó ở tầm ngang nhau, nó không thắng được ta, ta cũng không thắng được
nó. Năm xưa nó có một người huynh đệ khác cũng là bát dực hắc xà hoàng cùng
chung lãnh thổ. Hai đưa nó là cùng huynh đệ.nhưng do một chút xích mích đánh
nhau một trận lớn, đệ đệ của nó cũng vì thế rời đi.”

“Chiêu thức của nó cũng không quá mạnh mẽ nhưng toàn thân nó chứa kịch độc.
Kịch độc có tính ăn mòn rất mạnh nhưng chủ nhân và chủ mẫu không cần quá lo
lắng chỉ cần hai người chúng ta liên thủ hoàn toàn đánh bại nó không có vấn
đề!”

Nghe được mấy lời này hai hàng lông mày của thiếu niên khẽ nhíu mày lại, hắn
rơi vào trầm ngâm có muốn hay không tiến hành mở ra trận pháp đảm bảo tiêu
diệt bát dực hắc xà hoàng. Đột nhiên, Tử tinh dực sư vương lên tiếng hỏi: “Chủ
nhân, nếu như người muốn có thể ta sẽ đi khuyên hàng nó!”

Kim sỉ kim quang ưng dực hổ lúc này bay bên cạnh, nó lắc lắc đầu nói: “Đại
miêu, ngươi vẫn là bỏ qua cái ý định này đi. Trong năm ma thú chúng ta, bát
dực hắc xà hoàng, nó là người kiêu ngạo nhất. Nhớ năm xưa người của Thiên Xà
phủ muốn mời nó tham gia vào đó kết quả là nó liều chết chống lại. Khi đó
Thiên Xà phủ phái ra một cao cấp đấu hoàng đến muốn thu phục nó, nó liền liều
chết chống đến cùng. Cuối cùng nó cũng đợi được ba người chúng ta đến cứu. Sau
nhờ trận chiến suýt mất mạng đó nó mới bước vào hàng ma thú lục giai trung kỳ”

“Ách” Tử tinh dực sư vương có chút tức giận quay sang nhìn về phía kim sỉ kim
quang ưng dực hổ. Nó đang muốn khoe khoang trước mặt chủ nhân ai ngờ người này
lại không biết liêm sỉ nhảy ra chặn họng của nó như thế. Tử tinh dực sư vương
hừ hừ, vẻ mặt bất mãn nói: “Bản vương năm xưa cùng với bát dực hắc xà hoàng
vốn là có thâm giao. Nếu như lần này biết được năng lực của chủ nhân, nó nhất
định sẽ thần phục với chủ nhân!”

Thanh hỏa kim trảo ma ưng nghe thấy vậy với giọng điệu giễu cợt nói: “Hổ vương
nói không sai, mèo bệnh ngươi cũng bỏ qua cái ý nghĩ này đi. Bát dực hắc xà
hoàng vốn là từ trước đên nay vô cùng kiêu ngạo, ngay cả lần đó chúng ta cứu
nó, nó cũng không có cảm ơn. Nó chính là một tên vô cùng tự phụ dù cường giả
cao hơn nó cả giai, nó cũng khó mà thần phục!”

“Hừ” Tử tinh dực sư vương hừ lạnh, mặt mũi của nó thể hiện ra sự tức giận
giống như trên mặt viết chữ “cuồng nộ*” (giận dữ tới điên cuồng). Nó lên tiếng
nói: “Chủ nhân không cần để ý đến hai tên này. Mặc dù ta và bát dực hắc xà
hoàng một đông, một tây nhưng giao tình giữa hai ta cũng khá tốt. Thế nên, chủ
nhân để Sư Vương ta đi một tiếng khuyên giải nó!”

Thiếu niên hơi nhíu mày lại, hắn rơi vào trầm ngâm suy nghĩ. Thiếu nữ tựa
trong ngực của nó lúc này mở miệng nói: “Phu quân, ta thấy để cho tử tinh dực
sư vương đi thử một chuyến xem sao? Nếu không được chúng ta vẫn có thể sử dụng
trận pháp hoặc dùng thanh hỏa kim trảo ma ưng cùng với kim sỉ kim quang ưng
dực hổ đối phó nó. Chúng ta có thể tiến hành đánh hội đồng sau đó ta sẽ vì
chúng mà chưa thương!”

Thiếu niên ngẫm nghĩ một chút sau đó gật đầu một cái. Hắn nhìn về phía tử tinh
dực sư vương nói: “Được rồi! Đại miêu lần này ngươi thử ra sức thuyết phục nó
xem sao!?”

Tử tinh dực sư vương cười nhìn về phía hai con ma thú còn lại nói: “Chủ nhân,
người cứ tin ở ta!” Hai con ma thú còn lại ném cho nó một cái ánh mắt khinh
bỉ. Tử tinh dực sư vương làm như không thấy vẫn ung dung tự đắc.

Sau nửa ngày họ đi đến một vùng đất cây cối thưa thớt. Đám cây cối ở đây toàn
bộ đều có dấu hiệu héo úa, nhiều gốc cây toàn bộ xác sơ giống như đang trong
tiết trời thu. Đám cây cối này không tỏa ra được chút sức sống nào. Bất chợt
kim sỉ kim quang ưng dực hổ khịt khịt mũi khó chịu lên tiếng nói: “Cứ mỗi lần
tiến vào khu vực của bát dực hắc xà hoàng là mấy cái mùi này làm cho ta tởm
lợm!”

Thanh hỏa kim trảo ma ưng đạm mạc nói: “Ngươi nói nhiều quá! Bát dực hắc xà
hoàng tu luyện chính là độc đấu khí. Nó muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện hiển
nhiên phải cắn nuốt nhiều độc vật rồi. Phía trước là ao đầm kịch độc nơi nó
đang sống. Ta cũng chẳng muốn đến nơi ở của hắn chút nào. Ngươi nghĩ ta với
mấy cái mùi này không cảm giác tởm hay sao!?”

Tử tinh dực sư vương khó chịu mở miệng: “Đây là công việc của chủ nhân giao
cho chúng ta! Chúng ta cần phải làm cho thật tốt! Ta vì chủ nhân có thể nhảy
xuống nham thạch, hứng chịu lôi kiếp… đâu có giống như các ngươi!”

Thiếu niên khó chịu lên tiếng nói: “Đủ rồi!” Hắn quay sang về phía tử tinh dực
sư vương lên tiếng nói: “Tử tinh dực sư vương ngươi hãy đi nói chuyện với nó
một lần. Chúng ta ở nơi này!” Hắn ra hiệu cho hai con ma thú khác dừng lại ở
đây. Chính hắn cũng có chút khó chịu mấy mùi này hơn nữa Tiểu Y Tiên thực lực
còn thấp khó mà chống lại được kịch độc.

Tử tinh dực sư vương với bộ mặt đầy tự tin lên tiếng nói: “Chủ nhân yên tâm
đi! Ta sẽ đảm bảo việc này!” Nói xong nó vỗ mạnh bay về phía trước.

Thiếu niên nhìn thân hình của tử tinh dực sư vương nhỏ dần. Hắn chỉ về phía
một ngọn núi cao ở gần đó mà cây cối vẫn còn khá là xanh tốt nói: “Chúng ta
đến chỗ đó đi! Chờ đợi tử tinh dực sư vương trở lại!” Hắn ra lệnh cho hai con
ma thú.

“Vâng!” Hai con ma thú ngoan ngoãn vỗ cánh, chúng bay về ngọn núi. Đám ma thú
ở phía dưới cảm nhận được uy áp của cấp bậc hai con ma thú mạnh mẽ toàn bộ
chúng đều tránh đi lẩn trốn. Không có bất cứ con ma thú nào dám tiếp cận hai
người và hai thú cả.

Hai người và hai ma thú cứ đứng ở trên ngọn núi chờ đợi một chút. Trong thời
gian rảnh rỗi thiếu niên lấy ra một chiếc bàn đặt lên trên đó chờ đợi. Hắn
ngẫm nghĩ một chút: “Lần đó tử tinh dực sư vương và thanh hỏa kim trảo ma ưng
đánh nhau gây ra động tĩnh lớn như vậy. Tính toán theo khu vực thì tam trảo tử
sắc giao long hẳn phải đến chứ. Vì cớ gì mà nó không đến. Thật sự kỳ quái!”

Trên bàn lúc này trải một cái khăn màu trắng tinh nhã lên. Hắn lấy ra hai cái
ghế đặt ở đó. Trên mặt bàn chứa đựng đầy những vật dụng bằng thủy tinh. Dưới
ánh sáng chiếu trên mặt thủy tinh làm cho chúng phát ra bảy màu lấp lảnh phản
ra. Thiếu niên lần lượt đem một đống các loại hoa quả đặt lên đó.

Bất chợt âm thanh của thiếu nữ rơi vào trong tai của hắn, thiếu nữ hỏi: “Phu
quân, ngươi đang nghĩ gì vậy!?”

Thiếu niên lắc lắc đầu nói: “Không có gì!”

Thiếu nữ thấy vậy cũng không có tiếp tục tra hỏi. Nàng cầm lấy một trái cây
nhỏ sau đó không quên quay sang vấn đề khác: “Phu quân, chàng nói xem tử tinh
dực sư vương có thể hay không thuyết phục bát dực hắc xà hoàng!”

“Ta đoán có tám đến chín thành là thất bại!” Thiếu niên thở ra một hơi, hắn
bình đạm nói: “Đạt đến cấp bậc lục giai ma thú, trí tuệ của ma thú không kém
loài người chút nào. Chúng có cái ngạo khí của cường giả. Tự nhiên là không có
khả năng khuất phục một gã loài người đồng cấp bậc. Dù tử tinh dực sư vương có
ba hoa thế nào đi nữa thì cũng không đổi được ta hoặc nàng so với bất cứ một
lục giai ma thú yêu hơn nhiều. Thế nên lần này tính toán nó của tử tinh dực sư
vương sợ rằng thất bại!”

Thiếu nữ thấy vậy tò mò hỏi: “Phu quân, vậy ngươi vì sao còn để cho tử tinh
dực sư vương đi!”

Thiếu niên thấy vậy phất phất tay nói: “Ta để nó đi chẳng qua để cho nó một
bài học!” Không để ý đến hai con ma thú nghe thấy, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống
ghế. Hắn tiếp tục bình thường nói ra: “Tử tinh dực sư vương muốn tính toán
tiểu tính toán. Nó muốn lấy lòng chúng ta mới đưa ra hạ sách này. Trong mấy ma
thú mà ta thu phục chỉ hy vọng thực lực chúng hữu ích giúp được ta. Hiển nhiên
nói một chút không có tình đó là cho nhận. Ta có thể cho mấy con ma thú tiềm
lực cùng với không gian phát triển nhưng tốt nhất chúng cũng cần phấn đấu đừng
có chơi tiểu thủ đoạn. Giống như tử tinh dực sư vương vậy suốt ngày ca ngợi ta
cùng với nàng hy vọng từ hai người chúng ta kiếm được nhiều thứ tốt hơn chẳng
lẽ ta không biết hay sao? Trong ba ma thú lục giai thì nó là yếu nhất, lần này
coi như cho nó bài học đi để cho nó sớm nhận ra thực lực của nó trong mấy ma
thú là yếu nhất!”

Tiểu Y Tiên mỉm cười một cách nhân ái, nàng nói: “Phu quân, thì ra là ngươi đã
có tính toán!”

Thiếu niên gãi gãi sống mũi của mình cười nói: “Tiên Nhi, con người cũng phải
dần trưởng thành lên một chút chứ!”

Thiếu niên nhẹ nhàng cầm lấy quả màu đỏ cắn lấy một miếng, hắn vừa nuốt xuống
cổ họng thì một đạo năng lượng ba động kịch liệt cùng tiếng sư ngâm cuồng bạo
đột ngột vang lên như sấm rền trên trời. Nghe được tiếng sư ngâm ẩn chứa sự
cuồng bạo, khóe miệng của thiếu niên hơi giật giật, hắn nói: “Đấy ta nói rồi
mà!”

Tiếng gầm kèm theo tiếng nói vô cùng tức tối của tử tinh dực sư vương: “Xú
tiểu xà, ngươi đã không đồng ý thì thôi cớ gì lại muốn đánh bản vương!?”

Bay lên không trung là một con vật khổng lồ khá lớn. Cự thú! Hoặc là nên xưng
là cự xà mới chuẩn xác. Cự xà hình thể cực kỳ khổng lồ. Toàn thân ngăm đen.
còn có một ít đường vân sặc sỡ. Nhìn qua có chút kỳ dị, th ân thể cự xà còn có
nhiều màu sắc. Dĩ nhiên còn có tám cánh đen. Hơn nữa phía trên đỉnh đầu. Cũng
sinh ra một cái sừng đen hình xoắn ốc. ẩn chứa tử mang. Tại trên sừng lóe ra.
Hiển nhiên là ẩn chứa kịch độc. Mơ hồ buộc vòng quanh một cái bộ dáng giống
vương miện. Đồng tử hình tam giác cũng đã không phải là dã thú rồi. Ngược lại
thị giống như nhân loại tràn ngập khôn khéo xảo trá.


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #147