Người đăng: zip94cute
Dưới một cây đại thụ khá lớn, một con hổ màu vàng, bộ lông của nó mượt sách
bóng giống như hoàng kim. Mọc ở bên hông của nó là một đôi cánh chim khá lớn
màu nâu nhạt, đôi cánh của nó đang cụp lại. Hình thể con hổ này to đến bảy,
tám thước. Đám ánh nắng chiếu xuyên qua lá cây phủ lên người của nó khiến cho
đám lông của nó phát ra kim quang nhạn. Đám ánh sáng bị phản lại này làm cho
người ta cảm giác được lông của con ma thú này giống như làm bằng kim loại.
Bất chợt một con chó sói khổng lồ chạy tới gần con hổ khổng lồ. Ngay sau đó đi
đến cách con hổ khổng lồ vài trượng thì nó phủ phục xuống. Con hồ khổng lồ
đang thoái mái nằm ở đó phơi nắng, bất chi bất giác nó nhìn về phía con sói
khổng lồ. Con sói khổng lồ thấy được con hổ khổng lồ nhìn về phía mình thì
miệng của nó bắt đầu phát ra âm thanh “ô, ô…” Nghe được mấy âm thanh này thì
con hổ khổng lồ hơi vểnh tai lên.
Ban đầu con hổ khổng lồ với hai tai vểnh lên như nghe ngón điều gì, sau đó nó
đột nhiên mở to con mắt nhìn về phía con sói khổng lồ lên tiếng hỏi: “Có thật
là như vậy hay không!?”
Con sói liên tục gật đầu. Nó biểu hiện ra những lời nói của nó hoàn toàn là
những lời thật lòng. Thấy vậy mặt mũi con hổ khổng lồ có cái cái chim kia hoàn
toàn thay đổi. Mặt của con hổ khổng lồ lúc này biến đổi không ngừng. Sau đó
hắn đột nhiên lên tiếng nói: “Được rồi mau dẫn bản vương đến chỗ đó!”
Con sói khổng lồ kêu lên nhẹ nhàng mấy tiếng ô, ô… Ngay sau đó, hai chân nó
dẵm lên đất. Thân mình của con sói khổng lồ nhảy xuống núi. Bốn chân của nó
dẫm mạnh, thân thể của nó giống như một cơn gió lao về phía trước.
Con hổ khổng lồ vỗ mạnh đôi cánh, đôi cánh lúc này của nó trải rộng ra, chiều
dài của đối cánh đạt đến bảy tám thước. Hai cánh vỗ mạnh khiến cho đất cát
cùng cây cối ở đây bị quạt dạt sang một bên. Thân thể của nó được đôi cánh
chim nâng bay vút lên không trung.
Từ trên không trung, con hổ khổng lồ nhìn về con sói khổng lồ. Con sói khổng
lồ lúc này đang đạp chân nhanh chóng chạy về phía trước. Sau khoảng vài tiếng
đồng hồ nó chạy về phía trong một thung lũng ở gần đó. Con hổ khổng lồ nhìn
thấy được đàn sói đang bao quanh một cây dược liệu. Khi nhìn thấy được cây
dược liệu thì đôi mắt của con hổ khổng lồ phát ra tinh quang.
Nó hốt hoảng mở to cái miệng đầy răng nanh nhọn hoắt ra: “Thực sự là hóa hình
thảo a!”
Hai cánh của con hổ khổng lồ đập mạnh bay về phía thung lung nhỏ đó. Đám sói
nhỏ hơn thấy được vị vua của chúng đến, toàn bộ chúng ngay lập tức cúi đầu đối
với con ma thú khổng lồ đang bay tới này tiến hành hành lễ.
Con hổ khổng lồ chẳng thèm để ý đến ba bốn chục con ma thú đối với nó tiến
hành hành lễ. Nó lúc này đáp xuống phía dưới đất đi thẳng về phía cây dược
liệu kia. Đám ma thú ngay lập tức dẹp đường đồng thời quỳ sát xuống đất đảm
bảo cho con ma thú hổ khổng lồ đạp bước chân tiến về phía trước.
Tiến về phía trước, đôi mắt của con hổ khổng lồ phát ra tinh quang, vẻ mặt của
nó không nén được sự vui mừng, vẻ mặt vui mừng ấy giống như viết một chữ vui
vẻ trên mặt nó vậy. Nó bước về phía cây dược thảo. Cây dược thảo giống như
hình người, ở giữa có một chùm hòa đang nở rộ, hai cành nhỏ dài sang hai bên
giống như cánh tay người, trên mỗi cành cây xuất hiện một túm lá cây màu xánh
biếc. Cả cây dược thảo tỏa ra sinh cơ ngào ngạt, con hổ khổng lồ nhìn xung
quanh một chút. Nó cảm giác được không có bất cứ ai ở khu vực này cũng không
có mùi vị nào lạ ở khu vực này. Lúc này, nó mới cảm giác an tâm.
Ở sâu trong ánh mắt nó xuất hiện một tia tinh quang, nó nhìn về phía cây dược
liệu, cái miệng nó chảy ra nước miếng dòng dòng. Con hổ khổng lồ lẩm bẩm nói:
“Chỉ cần ăn cây dược liệu này! Như vậy ta nhất định sẽ thành công hóa thành
hình người. Nếu ta đã thành người chỉ sau một thời gian toàn bộ Ma Thú sơn
mạch sẽ thuộc về hổ vương ta!”
Âm thanh không biết từ đâu vang ra: “Không sai nếu như ngươi nuốt nó, ngươi sẽ
biến hóa được thành nhân hình!”
Nghe được lời này thì con hổ khổng lồ ngay lập tức hét lớn một tiếng: “Là ai,
cút ngay ra đây cho bản vương!” Bất chợt phía dưới chân của nó xuất hiện một
đồ án ngôi sao có năm màu sắc. Đồ án này ngay lập tức sáng lên. Con hổ khổng
lồ cảm giác được đồ án này đối với nó sẽ có nguy hiểm trí mạng. Đây vốn là một
bản năng của ma thú khi gặp phải nguy hiểm, mặc dù nó không biết thứ này là
thứ gì.
Con hổ khổng lồ ngay lập tức nhảy lùi lại, nó gầm lên: “Đáng chết!” Với khoảng
cách gần như vậy, con hổ khổng lồ hoàn toàn không thể tránh khỏi. Cái đồ án
dưới đất lóe lên ánh sáng, một đoàn ánh sáng năm màu trục tiếp đánh vào trong
người của nó. Nó cảm giác được có cái cảm giác gì đó rất kỳ lạ nhưng không rõ.
Từ trong một hang đá nhỏ gần đó, một thiếu niên mặc một y phục màu đen, hắn để
ngực trần hiện lên từng thớ thít săn chắc. Thiếu niên với mái tóc màu bạch kim
bay trong gió. Con hổ khổng lồ gầm lên: “Loài người, là ngươi đối với bản
vương dở trò!?”
Thiếu niên ngắt lời con hổ khổng lồ: “kim sỉ kim quang ưng dực hổ, ngươi nói
nhiều quá đấy!” Đột nhiên con hổ khổng lồ cảm giác được một cơn đau đớn giống
như nghìn con sâu đang gặm nhấm đầu của nó.
Hống!
Ngay lập tức, Kim sỉ kim quang ưng dực hổ gầm lên một tiếng. Nó cảm giác được
cơn đau này hoàn toàn nó chưa từng trải qua. Cơn đau xuyên thấu linh hồn của
nó. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ gầm lên một tiếng vô cùng lớn: “Loài người,
ngươi đã làm gì bản vương! Mau mau dừng lại cho bản vương nếu không bản vương
chắc chắn sẽ giết ngươi!”
Mấy con sói khổng lồ khi thấy được kim sỉ kim quang ưng dực hổ như vậy đều gầm
lên. Toàn bộ chúng nhe nang múa vuốt hướng về phía thiếu niên thể hiện ra bản
lĩnh của mình. Thiếu niên đưa tay lên phất xuống. Bất chợt từ trong không
trung đồng thời xuất hiện hai con ma thú, một con sư tử khổng lồ với đôi cánh
dơi màu tím cùng với cái sừng máu tím, cả người bốc ra một ngọn lửa, một con
khác là một con chim ưng khá lớn với bộ móng vuốt kim quang, cả người nó bốc
ra ngọn lửa màu xanh da trời.
Hai con ma thú này xuất hiện thì đồng thời hướng về phía thiếu niên cùng kính
nói: “Chủ nhân!”
Nhìn thấy hai con ma thú này thì con mắt của kim sỉ kim quang ưng dực mở to,
nó gầm rống lên: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng, Tử tinh dực sư vương thì ra là
hai người các ngươi. Các ngươi còn dám cùng liên kết với loài người tính đối
phó với bản vương. Chẳng lẽ, các ngươi đã quên đi ước định giữa các ma thú lục
giai trong ma thú sơn mạch hay sao!?”
Tử tinh dực sư vương cười khà khà, nó khoái chí nhìn về phía kim sỉ kim quang
ưng dực hổ nói: “Con hổ chết, ngươi thực sự cũng có ngày hôm nay a! Ngươi bây
giờ ngoan ngoãn trở thành sủng thú của chủ nhân ta. Nếu không ngươi sẽ biết
được sự lợi hại của chủ nhân!”
“Cái gì!” Kim sỉ kim quang ưng dực hổ gầm lên một tiếng, nó giận dữ khiến cho
khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Nó nói: “Muốn bản vương thần phục loài người thực
sự là vọng tưởng, các ngươi muốn bản vương thần phục sao!? Cho dù chết…”
Thiếu niên khoanh tay lại trước ngực, hắn quát nhẹ một tiếng: “Im miệng!”
“A, đau chết bản vương rồi!” Đột nhiên kim sỉ kim quang ưng dực hổ lăn lộn. Nó
cảm giác đầu của mình giống như có người đang dùng búa bổ lên. Nó lăn lộn, nó
điên cuồng gào thét. Nó gầm lên: “Mau dừng lại cho bản vương, mau dừng lại!”
Thanh hỏa kim trảo ma ưng đứng trước người đám mu thú, nó đứng sát ở bên cạnh
thiếu niên vì thiếu niên mà hộ pháp. Lúc này thấy được kim sỉ kim quang ưng
dực hổ đau đớn như vậy thì thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng nói: “Ngu
xuẩn!”
Âm thanh của thiếu niên kia mang theo vẻ lạnh lùng nói: “Thần phục hoặc là
chết, chọn!?”
Tử tinh dực sư vương mở lời khuyên can: “Kim sỉ kim quang ưng dực hổ, bản
vương khuyên ngươi một tiếng tốt nhất là ngươi hãy thần phục chủ nhân ta. Thần
thông của chủ nhân ta ngươi không cách nào tưởng tượng được đâu. Hiện nay chủ
nhân chỉ cần túy ý có một ý nghĩa có thể giết chết ngươi. Bản vương khuyên
ngươi một câu, kẻ thức thời mới là một ma thú thông minh!”
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ nghe được mấy lời của tử tinh dực sư vương thì gầm
lên: “Tử tinh dực sư vương, ngươi câm miệng cho ta. Ta tuyệt đối không giống
như hai người các ngươi. Muốn ta thần phục loài người đó chính là vọng tưởng…”
Nói đến đây nó cảm giác được cơn đau đớn hiện nay gấp mấy lần lúc trước. Nó
điên cuồng rống lên: “A, đau quá, đau chết bản vương rồi! Mau, mau dừng lại…
đau chêt bản vương rồi!” Nó bắt đầu điên cuồng lăn lộn.
Hống!
Toàn thân kim sỉ kim quang ưng dực hổ phát ra kim quang khắp nơi, thân thể của
nó khoác lên một bộ áo giáp bằng vàng sáng chói. Nó lao về phía thanh hỏa kim
trảo ma ưng cùng với tử tinh dực sư vương, mà mục tiêu của nó lại là tên nhân
loài kia.
Thiếu niên nhẹ nhàng lùi về phía sau, hắn lên tiếng nói: “Thực sự là một con
ma thú ngu ngốc!”
Cả người của tử tinh dực sư vương xuất hiện một lớp lân giáp màu tím sáng
chói, cả người của thanh hỏa kim trảo ma ưng xuất hiện một lớp giáp màu xanh
da trời. Hai con hống khiếu từ miệng của hai con ma thú một ngọn lửa bắn về
phía kim sỉ kim quang ưng dực hổ. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ cảm giác đầu đau
như búa bổ, nó gần như rơi vào trạng thái hôn mê.
Phanh!
Hai ngọn lửa ngay lập tức đánh mạnh lên thân thể của kim sỉ kim quang ưng dực
hổ khiến cho thân mình của nó bị đánh lùi về phía sau. Nó rơi trên đất phát ra
âm thanh trầm thấp: “Rầm”. Một đám bụi từ chỗ nó rơi xuống bốc lên, tản ra
xung quanh. Thân mình của nó bị ngọn lửa đốt trụi một phần. Cánh của nó bị
thiêu mất một góc. Nó lúc này liên tục co quắp, bốn chân liên tục giật giật.
Thiếu niên lại từ đằng sau bước lên nói: “Thần phục hoặc là chết!” Âm thanh
lạnh lẽo vang vào trong tai của kim sỉ kim quang ưng dực hổ. Cả người kim sỉ
kim quang ưng dực hổ run lên nhưng nó không có trả lời mà chỉ im lặng suy
nghĩ. Thiếu niên lúc này lên tiếng nói: “Tốt nhất ngươi không nên đánh chủ ý
gì!? Nếu như ngươi nghĩ giả vờ thuần phục để sau đó phản lại ta, ta không ngại
đưa ngươi xuống địa ngục đâu. Đúng rồi đừng hy vọng tự bạo ma tinh, ta giảm
đảo bảo trước khi bạo ma tinh có thể khiến cho linh hồn ngươi tan vỡ!”
Hiện tại, Tử tinh dực sư vương trầm thấp nói: “Kim sỉ kim quang ưng dực hổ,
ngươi nên biết điều một chút! Với hai người chúng ta, chúng ta hoàn toàn có
thể đánh bại cùng với giết chết ngươi. Vậy tải sao bản vương không cùng con
chim chết này đánh bại ngươi bởi vì chủ nhân muốn tự mình rat ay thu phục
ngươi. Đáng nhẽ không cần chủ nhân tự mình ra tay chỉ cần bản vương và con
chim chết này ra tay là đủ!”
Nghe được Tử tinh dực sư vương gọi mình là con chim chết, Thanh hỏa kim trảo
ma ưng tức giận hống lên: “Đại miêu, ngươi câm miệng cho bản vương. Bản vương
đã nói rồi, bản vương không gọi là chim chết!”
Thiếu niên nhìn về phía kim sỉ kim quang ưng dực hổ lên tiếng hỏi: “Thần phục
hoặc là chết! Tất nhiên ngươi có thể lựa chọn tự bạo ma tinh để đồng quy vu
tận với chúng ta nhưng ta dám đảm bảo ngươi chưa kịp bạo ma tinh ngươi đã
chết. Ngươi có tin hay không!?” Trong giọng nói của thiếu niên tràn đầy sát
khí, kim sỉ kim quang ưng dực hổ cảm nhận được một điều nếu như nó không thần
phục hôm nay sẽ là ngày chết của nó.
Thân thể của kim sỉ kim quang ưng dực hổ run lên, nó lên tiếng nói: “Ta… Ta
đồng ý thần phục!”
“Thả ra toàn bộ phòng ngự tâm thần! Ta muốn ở trong linh hồn của ngươi trồng
một ấn ký!” Hắn lạnh lùng lên tiếng. Sau đó hắn quay về phía hai con thanh hỏa
kim trảo ma ưng cùng với tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Trong thời gian
ta làm phép nếu như con ma thú nào có ý định tác loạn giết chết không tha. Nếu
như kim sỉ kim quang ưng dục hổ có biểu hiện lạ cũng… giết!”
Chữ giết từ miệng của thiếu niên phát ra khiến cho kim sỉ kim quang ưng dực hổ
run lên. Nó có ý tưởng khi thiếu niên này tới gần sẽ tấn công một cách đột
ngột nhưng lúc này thiếu niên đột nhiên nhảy lên lưng của tử tinh dực sư
vương. Con tử tinh dực sư vương lúc này chậm dãi bước về phía nó.
Khi đến gần, thiếu niên cắn ngón tay, hắn búng ngón tay một giọt máu rơi lên
trán của kim sỉ kim quang ưng dực hổ. Sau đó hai tay của thiếu niên liên tục
đánh ra những ấn ký kỳ lạ. Một luồng ánh sáng từ bàn tay của thiếu niên bắn về
phía mi tâm của con kim sỉ kim quang ưng dực hổ.
Đầu của kim sỉ kim quang ưng dực hổ cảm nhận được đau nhói một chút nhưng ngay
sau đó hết. Lúc này con kim sỉ kim quang ưng dực hổ cảm giác được có thứ gì đó
liên kết giữa thiếu niên kia và mình. Chỉ cần thiếu niên kia tùy ý một ý nghĩ
có thể mạt sát sự tồn tại của nó.
Thiếu niên hướng về phía cái động nhỏ sau đó lên tiếng nói: “Tiên Nhi, lại
phải ngờ nàng chữa cho kim sỉ kim quang ưng dực hổ rồi!”
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ thấy được một thiếu nữ từ trong cái động nhỏ bay
ra. Nó giật mình kinh hãi nói: “Ngự không phi hành, cường giả đấu tông!” Lần
này lại có một con ma thú lục giai được chứng kiến y thuật giống như thần của
Tiểu Y Tiên.
Thiếu niên dùng tay trái đặt trước ngực, tay phải cầm lấy cằm của hắn, hắn
trầm ngâm nói: “Vậy là chỉ còn bát dực hắc xà hoàng cùng với tam trảo tử sắc
giao long mà thôi. Lần này thu phục kim sỉ kim quang ưng dực hổ không quá
khó…” Lần này, kế hoạch của hắn thực sự có chút vô sỉ. Đầu tiên Tiêu Sơn tìm
vị trí địa lý có thể bày trận nằm trong khu vực của kim sỉ kim quang ưng dực
hổ cai quản. Sau đó hắn rình bắt lấy một con ma thú là thủ hạ của kim sỉ kim
quang ưng dực hổ, cưỡng ép nó tiến hành ký kết khế ước chính là con sói khổng
lồ đến báo tin cho kim quang ưng dực hổ. Sau đó hắn đem cây dược liệu này trôn
ở dưới đất, vị trí mà hắn đã bày trận. Kế hoạch thật sự quá vô sỉ nhưng hắn đã
thành công.