Huân Nhi


Người đăng: zip94cute

Tọa lạc tại Gia Mã đế quốc cùng phụ cận biên cảnh hai đại đế quốc. Học viện
thanh danh chấn động từ xưa, lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi này. Tản ra tang
thương cùng phong cách cổ xưa, tuy vẻ bề ngoài học viện không đến nỗi chấn
nhiếp kẻ khác kinh sợ nhưng thanh danh cùng với thực lực hùng hậu của nó, cho
dù là tam đại đế quốc kia cũng phải nhượng ba phần, không dám có chút bất
kính.

Trong học viện từ xưa đến nay hội tụ đệ tử từ bốn phương tám hướng. Những
người này tại gia tộc được cho là thiên phú. Người thường trong miệng gọi là
thiên tài. Những thiên tài, ở trong cái nơi chứa chấp thiên tài. Cho nên ở gia
tộc có thể ngạo thị thiên phú, đến nơi may ra miễn cưỡng đủ tư cách mà thôi.

Tại thời gian nhận tân sinh, trong lễ nhập học, vị lão nhân nhìn qua có vẻ mệt
mỏi ngái ngủ giống như lão nhân sắp tiến vào quan tài kia, có nói chỉ ngắn
ngủn hai câu: “Mặc kệ các ngươi trước kia là thân phận gì, tới nơi này các
ngươi cũng chỉ là học viên của Già Nam học viện. Thân phận toàn bộ giống nhau,
trong học viện đánh nhau hay quyết đấu,chỉ cần không tai nạn chết người, ta sẽ
không quan tâm. Nhưng là ai dám mượn lực lượng gia tộc đến đây trả thù, đến
bao nhiêu Già Nam học viện thu bấy nhiêu !” Lão nhân kia đột nhiên thấu phát
khí thế, chỉ nhắn ngủn mấy câu nói đã khắc sâu vào trong tâm các đệ tử.

“Nơi này, là rồng, ngươi phải cuộn, là hổ, ngươi phải nằm !”

Trên ngọn núi hẻo lánh, vắng vẻ của học viện. Vách núi dốc đen xì, thân ảnh
thiếu nữ quần áo xanh nhạt, ưu nhã đứng đó, nghênh đón từng cơn gió nhẹ, một
mảng sợi tóc đen tuyền buông xuống, theo chiều gió chậm rãi phất phới. Hình
dáng của thiếu nữ ẩn ẩn lộ ra đường cong hoàn mỹ.

Thiếu nữ con mắt xa xăm nhìn hướng đông bầu trời, trầm mặc không nói. Giống
như một đóa hoa sen không nhiễm bi trần.

Trầm mặc hồi lâu, thiếu nữ bỗng nhiên mở miệng, thanh âm cực kỳ dễ nghe, làm
lòng người có cảm giác kỳ dị như được gột rửa: “Ra đi.”

Theo thanh âm thiếu nữ, một thân ảnh xanh biếc quỷ dị từ phía sau một cây đại
thụ bước ra. Cung kính nhìn thiếu nữ đang quay lưng về phía hắn, quỳ gối xuống
nói: “Tiểu thư.”

Thiếu nữ chậm rãi xoay người, lộ ra một bên mặt như ngọc tinh xảo tuyệt luân.
Rõ ràng là Huân Nhi đang ở Già Nam học viện. Thiếu nữ lên tiếng nói: “Tiểu thư
đã tìm thấy tung tích của Tiêu Sơn thiếu gia!”

Phía trên vách núi xanh ngát cây lá.Thiếu nữ chậm rãi xoay người. Nhìn chăm
chú lục sắc nhân ảnh đang quỳ gối. Sau một lúc lâu trên khuôn mặt thanh nhã
hiện lên sự mừng rỡ. Nàng vội vàng hỏi: “Đã tìm được Tiêu Sơn ca ca, vậy hắn
hiện nay đang ở đâu!?”

Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của thiếu nữ, lục sắc nhân ảnh sáng suốt duy trì trầm
lặng. Đợi đến sau một lúc lâu, tầm mắt người trước mặt lần thứ hai tập trung
nhìn lại. Nữ tử mới bắt đầu lên tiếng nói: “Tiêu Sơn thiếu gia đang ở trong ma
thú sơn mạch. Lăng lão sau khi đi bảo vệ Tiêu Viêm thiếu gia bất ngờ gặp được
Tiêu Sơn thiếu gia…” Sau đó thiếu nữ đem toàn bộ cảnh mà Lăng Lão đã nhìn thấy
nói cho thiếu nữ.

Đứng ở bên bờ vách núi. Huân Nhi lẳng lặng nghe từ miệng bóng người kể lại
từng chuyện kinh tâm động phách. Nghe đến việc hắn dễ dàng khuất phục lục giai
trung cấp thanh hỏa kim trảo ma ưng thì càng nghe càng kinh hãi. Nhưng khi
nhắc đến thiếu nữ bên cạnh Tiêu Sơn thì trong con mắt của thiếu nữ xẹt qua vẻ
oán hận lẩm bẩm nói: “Thật sự Tiêu Sơn ca ca càng ngày càng háo sắc, hắn
không biết đã trêu trọc bao nhiêu nữ nhân rồi. Hừ…”

“Tiêu Sơn ca ca không ngờ lại dễ dàng thu phục được thanh hỏa kim trảo ma ưng
cùng với tử tinh dực sư vương. Tiêu Sơn ca ca thật sự có quá nhiều bí mật
đang dấu diếm Huân Nhi a! Tiêu Sơn ca ca bây giờ không biết là cảnh giới gì
a!?” ngón tay thon dài như ngọc nhẹ kẹp lấy từ phía trên đỉnh đầu hạ xuống một
phiến lá cây, Huân Nhi bình thản nói.

“Thiếu nữ mặc bạch y đó, nữ tử bên cạnh Tiêu Sơn ca ca này ngươi có biết rõ
hay không!?” Chiếc lá cây màu xanh biếc trôi nổi ở lòng bàn tay Huân Nhi. Chậm
rãi quay cuồng. khi thì đảo theo gió, khi thì uốn khúc. Nàng khẽ liếc mắt về
bóng người quỳ dưới đất cau mày nói.

“Đã điều tra. Người nọ tên là Tiểu Y Tiên năm xưa vốn là một cô nhi sau khi
học được một thân y thuật thì sống tại Thanh Sơn trấn hành nghề y. Ở tại Thanh
Sơn trấn, Tiểu Y Tiên khá nổi tiếng trong dung binh đoàn. Tại khoảng sáu tháng
trước trong trấn xuất hiện một người thiếu niên vô cùng xấu xí đi cùng với
Lang Thủ dung binh đoàn cùng đám người Vạn Dược trai hái thuốc, theo điều tra
người này xảy ra xung đột với Lang Thủ dung binh đoàn kết quả là Lang Thủ dung
binh đoàn bị diệt bởi người thiếu niên xấu xí này. Theo như điều tra rất có
thể thiếu niên xấu xí này là Tiêu Sơn thiếu gia cải trang mà thanh…” Thiếu nữ
đem toàn bộ tư liệu mà nàng đã điều tra ra kể lại tường tận với Huân Nhi.

Lục y thiếu nữ trầm ngâm tiếp tục nói: “Sau đó Tiểu Y Tiên trở lại Thanh Sơn
trấn cùng với Tiêu Sơn thiếu gia. Ở đây Tiểu Y Tiên đã thể hiện ra y thuật
giống như thần tích có thể khiến cho người ta liền lại thương thế trong nháy
mắt. Điều này rất phù hợp với điều mà Lăng Sư đã tận mắt quan sát khi nàng
chữa trị cho thanh hỏa kim trảo ma ưng cùng với tử tinh dực sư vương!?”

Huân Nhi có chút kinh ngạc, sau đó nàng tò mò hỏi: “Nàng tu luyện công pháp
đặc biệt hay sao!?”

Lục y thiếu nữ gật đầu đáp: “Theo như phỏng đoản rất có thể là công pháp do vị
thần bí sau lưng Tiêu Sơn thiếu gia đưa cho nàng!”

Huân Nhi nghe thấy vậy con mắt nheo lại, khuôn mặt biểu hiện ra phức tạp, nàng
mím đôi môi như cánh hoa đào nói: “Tiếp tục!”

Lục y thiếu nữ mở miệng lại nói tiếp: “Sau khi trở lại Thanh Sơn trấn hai
người đã thuê phòng trọ nghỉ lại tại Bình An quán trọ nhưng…” thiếu nữ lúc này
đưa toàn bộ sự việc mà Tiêu Sơn đã trải qua thông qua việc mà nàng điều tra
qua tin tức của đám lính đánh thuê. Thiếu nữ lên tiếng nói: “Theo như thực lực
lúc đó biểu hiện rất có thể Tiêu Sơn thiếu gia lực lượng là đại đấu sư! Người
đứng sau Vạn Dược trai chúng ta đã điều tra ra là người của Mặc gia”

“Hừ, hừ… Mặc gia chẳng qua chỉ là một tiểu gia tộc dựa hơi vào Vân Lam tông mà
thôi. Mấy năm nay, thật đúng là càng ngày càng bá đạo...” Huân Nhi mở miệng
nói. Không dấu được có chút ba động trong giọng nói,ẩn chứa một tia lạnh ý.
Mặc kệ Mặc gia vì cớ gì mà động thủ với Tiêu Sơn nhưng sự thật là Tiêu Sơn vì
họ mà bị thương nặng. Đây là sự thật!

“Sự tình này! Ngày sau sẽ tìm bọn họ tính sổ... nhưng mà, chỉ là ngươi đã phát
hiện hay không vị thần bí đang đứng đằng sau Tiêu Sơn ca ca!?” Huân Nhi cau
mày lên tiếng nói. Bởi vì trong lòng nàng vẫn phỏng đoán được đứng đằng sau
Tiêu Sơn nhất định là một thế lực thần bí hoặc là một người thần bí nào đó.
Tiêu Huân Nhi không muốn nguy hiểm đối với Tiêu Sơn. Mặc kệ bất luận người kia
có ý nghĩ thế nào vẫn làm trong lòng nàng có chút khẩn trương. Nàng lập tức
tưởng tượng ra cảnh một con hồ ly đang bảo hộ con bê non. Cực kỳ mẫn cảm khủng
hoảng dâng lên. Nàng không để cho một nguy hiểm lớn như vậy,giống như một khối
bom, ẩn núp ở bên người Tiêu Sơn.

“Xin lỗi tiểu thư! Chúng ta đã dò theo Mễ Đặc Nhĩ gia tộc cũng không có phát
hiện được người thần bí kia có tiếp xúc gì với Mễ Đặc Nhi gia tộc. Ngoài ra
Tiêu Sơn thiếu gia chúng ta muốn tiếp cận Tiêu Sơn thiếu gia đều bị thiếu gia
phát hiện sau đó bỏ rơi người của chúng ta. Chúng ta dù cố gắng theo dõi thiếu
gia thế nào đi nữa dường như đều bị thiếu gia bỏ rơi. Hơn nữa mỗi lần như vậy
thiếu gia đối với tiểu thư càng thêm khó chịu!”

Nghe thấy vậy sắc mặt Huân Nhi khẽ biến, sau đó nàng lên tiếng nói: “Như vậy
thì không cần theo dõi đi. Nhất định người thần bí đó lấp sau bảo vệ Tiêu Sơn
ca ca rồi! Hiện giờ ngay đến tử tinh dực sư vương cùng với thanh hỏa kim trảo
ma ưng hắn cũng có thể thu phục được tại trung quanh Gia Mã đế quốc mà người
có thể làm tổn thương hắn giờ rất khó. Như vậy ngươi thu người về đi dù sao
Tiêu Sơn ca ca cũng không thích người theo dõi hắn. Vậy thì để mặc hắn đi!”

“Người thần bí đứng sau Tiêu Sơn ca ca lại không tìm được bất cứ manh mối gì
sao!?” Huân Nhi thở dài sau đó lẩm bẩm nói: “người đứng đằng sau Tiêu Sơn ca
ca thật sư muốn điều tra rõ ràng thân phận của hắn một chút nhưng nếu làm như
vậy để cho Tiêu Sơn ca ca ngày một ghét ta vậy thì thôi đi!”

“Tiểu thư mang người đi bảo vệ Tiểu Sơn thiếu gia chẳng qua muốn tốt cho hắn
mà thôi! Làm như vậy có lẽ Tiêu Sơn thiếu gia nhất định sẽ cảm động trước tấm
chân tình của tiểu thư…” Lục sắc nhân ảnh cười nói. Nhưng lời còn chưa nói
xong đã làm Huân Nhi xấu hổ, hai má của nàng đỏ bừng. Nhìn khuôn mặt tinh xảo
của Huân Nhi có vẻ đỏ hồng.Lục sắc nhân ảnh thức thời không dám nói tiếp.

Thiếu nữ thầm nghĩ trong lòng: “Sợ rằng kết quả là trái ngược lại tiểu tử này
thật sự thần bí! Với năng lực của hắn trong viễn cổ bát tộc đều không có năng
lực như vậy. Dễ dàng thuần phục tử tinh dực sư vương cùng với thanh hỏa kim
trảo ma ưng, khôi phục vết thương trong nháy mắt… những năng lực này tựa hộ
viễn cổ bát tộc chưa từng có đi. Đáng tiếc a, tiểu thư một mảnh chân tình với
hắn nhưng hắn lại ngày càng xa cách tiểu thư. Tiểu thư như vậy chờ đợi hắn có
đáng hay không cơ chứ!?”

Lục sắc nhân ảnh trong lòng rõ ràng. Chỉ cần một khi ở trước mặt tiểu thư nhắc
tới tên Tiêu Sơn. Tính tình thanh nhã gần như có phần lạnh nhạt của Huân Nhi.
Liền có thể đem nụ cười phòng hộ luôn cự tuyệt người khác rút đi. Chính thức
trở thành một nữ nhân ở vào trạng thái yêu đương,dáng vẻ thẹn thùng cực kỳ
hiếm thấy. Mà những... người kia. Tuyệt đối không có may mắn nhìn thấy được.

“Gã gia hỏa kia thật khiến người ta hâm mộ đến ghen ghét a...Thật sự tên gia
hỏa này không biết hưởng thụ a! Tiểu thư vốn là thiên tài so với các thiên tài
trong trong viễn cổ bát tộc nàng cũng đứng hàng số một, số hai. Không nhưng
thiên tư tuyệt cao mà còn xinh đẹp, vậy mà tên đó lại không chọn tiểu thư suốt
ngày ra ngoài trêu đùa ong bướm quả là một gia hỏa không có tim không có phổi.
Thật sự không biết hắn như thế nào lấy được tâm hồn thiếu nữ của tiểu thư.
Thật sự khó mà tin tưởng. Tiểu thư tính tình cao ngạo như vậy từ nhỏ nàng chỉ
hy vọng một nam nhân toàn tâm toàn ý với mình mà không có bất cứ nữ nhân khác
ngoài nàng. Mặc dù thiên tư của tên đó quả thực quá đáng sợ nhưng chỉ là tính
tình quá ong bướm tại sao tiểu thư lại thích một tên ong bướm như vậy nhỉ!?”
Than thở lắc lắc đầu, lục sắc nhân ảnh hơi có phần khó hiểu.

Thiếu nữ nhớ đến một tên gia hỏa khác, gã gia hỏa đó tên là Tiêu Viêm bởi vì
khi còn bé đánh bậy đánh bạ chạy vào trong phòng tiểu cô nương Huân Nhi. Tiêu
Viêm lấy lý do vun bồi căn cốt đem thân thể tiểu cô nương toàn thân cao thấp
không...chút liêm sỉ sờ soạng khắp người. Nàng cứ nghĩ đến tên gia hỏa Tiêu
Viêm đó sẽ khiến cho tiểu thư thật sự động tâm ai ngờ xuất hiện tên hỗn đản
hoa tâm Tiêu Sơn kia. Tên hoa tâm Tiêu Sơn này khắp mọi nơi đều bay bướm, một
thân phong thuần tuẫn lãng có vài phần tuấn mỹ cả ngày cùng với tiểu thư cãi
lộn khiến cho tiểu thư tức giận. Mặc dù nàng không phủ nhận thiên tư của hắn
nhưng dù sao việc này lại có liên quan tới vụ việc tên gia hỏa Tiêu Viêm kia
khi tiến vào phòng của tiểu thư hoàn toàn để lại tâm ma trong lòng nàng khiến
nàng khó mà tiếp thu tên gia hỏa ong bướm mới tới này. Dù sao tiểu thư là
người rất để ý trinh tiết đến bây giờ nàng mới dám đối mặt với tình cảm của
mình nhưng đáng tiếc thiếu nữ biết rõ một điều sợ rằng tiểu thư đã chọn lầm
người. Bởi vì thông quan quan sát biết được tên hoa tâm Tiêu Sơn vốn lòng từ
trọng rất cao có lẽ là đến mức ích kỷ. Hắn liệu có tha thứ cho tiểu thư sau
khi biết được việc này hay không? Nàng biết câu trả lời rất cao sẽ là không!

Huân Nhi lên tiếng tiếp tục hỏi: “Vậy có hay không tin tức của Tiêu Viêm biểu
ca!?”

Thiếu nữ lúc này lên tiếng nói: “Tiêu Viêm thiếu gia lúc này đã tiến vào ma
thú sơn mạch…” Sau đó nàng lại đem toàn bộ tư liệu của Tiêu Viêm nói cho Huân
Nhi.

Tiêu Huân Nhi hừ nhẹ một tiếng sau đó bình đạm nói: “Tiêu Viêm biểu ca thật
sự là có chút hồ đồ a! Hiện giờ hắn cũng đã làm ra chuyện như vậy a.. Thật sự
là… ” Tiêu Huân Nhi khe khẽ thở dài sau đó tiếp tục nói: “Ôi! Không nghĩ tới
Tiêu Viêm biểu ca cũng là kẻ hoa tâm a! Thật sự là đau đầu a...” Đành chịu lắc
lắc đầu. Huân Nhi xoa cái trán trơn bóng suy nghĩ một lúc lâu nói: “Như vậy
cũng tốt, đối với Tiêu Viêm biểu ca cũng không phải là một sự kiện xấu!”

“Vâng!” Lục y thiếu nữ cũng đồng ý với ý kiến của nàng. Lục y thiếu nữ suy
nghĩ một chút sau đó mở miệng đáp: “Tiểu thư có vẻ như quan hệ của Tiêu Sơn
thiếu gia cùng với Tiêu Viêm thiếu gia thật sự không quá tốt thì phải!?”

Huân Nhi trầm ngâm sau đó phất phất tay nói: “Ta đã biết việc này. Ngươi tiếp
tục phái Lăng lão theo sau Tiêu Viêm biểu ca nếu như hai người gặp nhau xảy ra
chuyện gì như vậy để Lăng lão ra tay ngăn cản lại. Hai người đều là người thân
của ta, ta không muốn họ xảy ra chuyện!” Huân Nhi trầm ngâm nói: “Đúng rồi có
điều tra được hay không thân phận của Bạch Thanh Ngọc!”

Lục y thiếu nữ lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: “Xin lỗi tiểu thư. Chúng ta
đã điều tra qua thân phận của Bạch Thanh Ngọc, người này quá khứ hoàn toàn là
một tờ giấy trắng không có bất cứ tin tức gì. Theo như chúng ta điều tra thì
Bạch Thanh Ngọc có liên quan mật thiếu với Nhã Phi của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc hơn
nữa hắn còn là người nằm trong tổ chức đặc biệt trong đó có những người chủ
chốt là Tiêu gia tử tôn. Dựa vào điều tra rất có thể Bạch Thanh Ngọc có liên
quan tới người đứng đằng sau Tiêu Sơn thiếu gia!”

Huân Nhi hai hàng lông mày cau lại sau đó lên tiếng nói: “Vậy thì phái người
tiếp tục theo dõi người này đi!”

“Vâng!”

“Tốt lắm! Ngươi trước tiên cứ rời Học viện đã đừng ở chỗ này lâu, nếu như bị
phát hiện, đánh động đến cả lão viện trưởng một lần thôi cũng không êm xuôi
rồi.” Dặn dò mọi chuyện xong xuôi, sau đó Huân Nhi mới phất tay nhắc nhở nói

“Ha ha. Lão gia hỏa kia thực lực rất mạnh. Chính diện giao chiến chỉ sợ là
Lăng Sư cũng vẫn thua kém một chút. Nhưng mà, chỉ là nếu nói đến ẩn nấp. Ta
ngược lại là có phần tin tưởng.” Luc sắc nhân ảnh cười gật đầu. Lần thứ hai
hướng về Huân Nhi cung kính khom người hành lễ. Sau đó thả người vọt đi,biến
mất bên một thân cây. Thân cây hơi lắc lư,rất nhanh rơi vào yên lặng...

Nhìn bóng ngươi tan biến, Huân Nhi chậm rãi xoay người. Huân Nhi nhìn chăm chú
dưới dốc núi lượn lờ mây mù. Một lát sau, nàng ôn nhu mỉm cười, nụ cười tuyệt
diễm: “Tiêu Sơn ca ca, ngươi thật sự để cho ta ngạc nhiên a! Ngươi đến cùng
dấu ta bao nhiêu bí mật đây! Liệu lúc này ngươi có hay không nhớ đến Huân Nhi
a!?”

Lúc này trong một sơn cốc nho nhỏ, một thiếu niên cầm trong tay một cây dược
liệu. Hắn lúc này đột nhiên mở miệng cười lớn như điên: “A, ahahahaha… Có thứ
này ta thu phục ba con ma thú còn lại không còn là vọng tưởng nữa a!” Vẻ mặt
của thiếu niên lúc này xuất hiện sự bỉ ổi vô cùng.

Nhìn vẻ mặt bỉ ổi của thiếu niên ở đây ngoài hắn còn có một thiếu nữ mặc bạch
y cùng với bốn con ma thú khác. Trong đó bốn con ma thú khi nhìn về phía nụ
cười vô cùng đểu cáng và dâm đãng của thiếu niên thì chúng không tự chủ được
run lên sau đó lùi về phía sau. Thiếu nữ thì bĩu môi khinh bỉ nhìn về phía
hắn.

Thiếu niên thấy được vẻ mặt của một người và bốn ma thú ở đây thì ho khan vài
tiếng sau đó hắn khí chất hoàn toàn thay đổi trở thành một thiếu niên văn
phong nho nhã chính trực. Hắn nhẹ nhàng nhìn về phía mọi người cười một cách
hòa ái nói: “Được rồi chúng ta ăn cơm đi!”

Một con chim ưng khá lớn với bộ móng vuốt màu kim loại lúc này nhìn về phía
một con ma thú được nướng đều với dược liệu mùi hương thơm ngát tỏa ra ngoài,
nó nước miếng chảy dòng dòng ra ngoài. Thấy vẻ mặt này của con chim ưng khổng
lồ thì đứng bên cạnh nó con sư tử khổng lồ khinh bỉ lên tiếng nói: “Thật sự
ngươi gia hỏa này không có thẩm mỹ a! Đối với thức ăn của chủ nhân ban cho
ngươi cũng cần phải lộ ra một vẻ mặt đó sao? Thật sự so với một con ma thú họ
heo ăn có khác gì nhau không!?”

Thanh hỏa kim trảo ma ưng nghe thấy vậy hống khiếu lên tiếng nói: “Tử tinh dực
sư vương, ngươi muốn chết phải không!”

Tử tinh dực vương cười lạnh nói: “Muốn đánh phải không!?”

“Câm miệng!” Bất chợt từ bàn ăn một âm thanh quát ra. Hai con ma thú quay về
phía bàn ăn thì thấy được ánh mắt tức giận của thiếu niên. Thiếu niên hừ lạnh,
trong giọng nói mang theo vài phần tức giận nói: “Muốn đánh nhau vậy thì cút
ra ngoài cho ta! Thức ăn cũng khỏi cần ăn nữa!”

Nghe được lời cáu giận của thiếu niên hai con ma thú ngay lập tức im lặng
ngoan ngoãn cúi xuống phía dưới. Thanh hỏa kim trảo ma ưng nhìn thấy con ma
thú trâu được nấu nướng với dược liệu lúc này tỏa ra mùi thơm phức. Nó cũng
thường xuyên ăn thịt nướng nhưng nấu nướng ngon như thế này thật sự còn là
lần đầu. Nó dùng bàn chân dẵm lên con ma thú họ trâu sau đó dùng cái mỏ mổ
xuống cắn lấy một miếng thịt.

Một cảm giác ngọt béo tiến vào trong miệng, nó không những thơm tho mà dược
liệu từ miếng thịt tỏa ra vô cùng ôn hòa. Nó nhìn về phía thiếu niên và thiếu
nữ đang ngồi bàn ăn trên bàn kia thì con mắt ánh ra tinh quang. Nó lại quay
sang nhìn mấy con ma thú khác đang cắn xé thịt, giờ nó hiểu tại sao tử tinh
dực sư vương lại ngoan ngoãn theo hai người này rồi.

Y thuật thông thần chỉ cần ngươi có thể còn một hơi thở ta có thể đảm bảo
ngươi thoát khỏi tay thần chết, ngươi theo ta hàng ngày được ăn sơn hào hải vị
không những là thơm ngon mà ăn xong còn tăng cấp, đan dược sao ta cũng có
nhưng ngươi phải ngoan ngoãn một chút… Thanh hỏa kim trảo ma ưng nhìn sang tử
tinh dực sư vương sau đó nhìn về phía thiếu niên cùng với thiếu nữ sau đó lẩm
bẩm nói: “tên gia hỏa này thật sự có phúc a!”


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #143