Một Đường Chạy Trốn


Người đăng: zip94cute

Tiêu Viêm ôm trong tay thiếu nữ, một đường hắn chạy như bay. Cước bộ đáp dưới
chân, không một chút nào dám chậm trễ. Từng bước dấu chân của hắn in sâu xuống
phía dưới chân tạo ra một vết chân sâu hoắm. Tiêu Viêm lăng không trên không,
trong tay ôm chặt nữ tử xinh đẹp không rời.

Bốn năm con sói nhanh chóng đuổi theo hắn. Tiêu Viêm hừ lạnh một tiếng, hắn
chẳng them xoay người chỉ hướng về phía sau dùng kiếm quạt một cái, vết đấu
khí tạo ra một vết cắt màu trắng dài đánh về phía đám ma thú cấp ba. Đám ma
thú cấp ba Bạch Nha Lang này không chịu được một chém chị kiếm của Tiêu Viêm
đánh bay.

Hống!

Âm thanh lúc này vang lên trên trời, Tiêu Viêm nghe được âm thanh này thì có
chút kinh hãi. Đám Bạch Nha Lang lúc này cũng ngừng đuổi giết toàn bộ ngẩng
lên nhìn bâu trời. Tiêu Viêm lúc này ôm nữ tử vọt vào phía trong một cái động
nhỏ.

Ngay sau đó hắn dùng bột phấn ngay lập tức ném ra phía trung quanh. Âm thanh
Dược Lão lúc này liên lạc với Tiêu Viêm nói: “Tiểu Viêm tử lúc này việc còn
lại giao cho ngươi. Vi sư muốn nghỉ ngơi một chút!”

Nữ tử gọi là Mạc Ngân lúc này hai má đã ửng hồng, hơi thở thô gấp gáp, mặt mũi
ửng đỏ như trúng xuân dược. Nữ tử ngay lập tức dùng tay đẩy thiếu niên ra nói:
“Buông ta ra!” Thân thể của thiếu nữ lùi lại vài bước. Nữ tử hai má ửng đỏ,
hơi thở thô gấp nhìn về phía Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm có chút nghi hoặc nhìn về phía nữ tử. Nàng lúc này cả người đỏ ửng,
hơi thở thô trọng, mặt mũi giống như phát tình đang nhìn về phía Tiêu Viêm.
Cái eo thon nhỏ, đôi mắt ướt át, cặp mông phì nhiêu, bộ ngực vểnh lên cao ngất
trắng tròn khiến cho Tiêu Viêm nhìn mà muốn phún hỏa. Nói không có chút hứng
thú này với thiếu nữ lúc này là giả, Tiêu Viêm hơi ngẩn ra, hắn ló đấu ra
không thấy đám Bạch Nha Lang lúc này Tiêu Viêm quay đầu nhìn về phía nữ tử Mạc
Ngân lên tiếng hỏi: “Ách, Cô không sao chứ!?”

Nữ tử xinh đẹp lắc lắc đầu nói: “Ta không sao!?” Nữ tử nhìn chăm chú về phía
hắn nói: “Cảm ơn ngươi nhưng xin ngươi đừng lại gần ta là được!”

Tiêu Viêm hởi ngẩn người ra, hắn nhưng không ngờ nữ tử này lại như vậy. Lúc
này mồ hôi của nàng đã ra ướt đẫm, một bộ ngực vô cùng phong mãn do chiếc áo
ướt đẫm hiện ra chiếc áo lót màu xanh mát mẻ trước mặt của Tiêu Viêm. Nữ tử
xấu hổ dùng tay che ngực mình nói: “Nam nhân các ngươi cũng chẳng có ai là tốt
cả!?”

“Ách” Tiêu Viêm cười khổ, hắn chỉ đưa ngón tay lên sờ sờ mũi của mình. Sau một
lúc hắn mới nhìn về phía nữ tử lên tiếng nói: “Cô là Mạc Ngân của Mễ Đặc Nhĩ:
Vạn Dược trai đi!”

Nữ tử xinh đẹp Mạc Ngân nhẹ nhàng gật đầu. Đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng mím
mím lại, nàng lúc này hơi thở đã dần dần điều hòa, nàng nói: “Ngươi ta còn
chưa biết được tên của ngươi đây?”

Hai hàng lông mày của Tiêu Viêm hơi cau lại, hắn trầm ngâm một chút rồi nói
ra: “Ta tên là Dược Nham…”

Nữ tử tò mò nhìn về phía Tiêu Viêm lên tiếng hỏi: “Người là một luyện dược
sư!?”

“Ách, giống như cô cũng là y sư đi...” Hắn không hiểu nữ tử xinh đẹp như vậy
tại sao lại hỏi như vậy, Tiêu Viêm che giấu thân phận luyện dược sư của bản
thân. Hắn cũng không cảm thấy để thân phận bại lộ là một ý kiến sáng suốt.

Nữ tử xinh đẹp thấy vậy bĩu môi khinh thường nói: “Rõ ràng là một luyện dược
sư vậy mà cứ phải dấu diếm, luyện dược sư các ngươi thật sự là vô cùng quái gở
mà…” Nữ tử hai hàng lông mày nhìn về phía Tiêu Viêm tò mò hỏi: “Ngươi rõ ràng
là một luyện dược sư cao cấp, ta không hiểu tại sao người lại đến nơi này!?
Cái trấn nhỏ Thanh Sơn trấn này có thứ gì hấp dẫn một vị đại luyện dược sư
sao!?”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy kinh hãi, hắn gãi giã mũi tò mò nhìn về phía nữ tử
xinh đẹp Mạc Ngân. Hắn thực sự không hiểu tại sao nàng lại nói vậy. Đặc biệt
lúc này nữ tử dùng bàn tay đang che bụng của mình phần tiểu phúc gần hạ thể.
Tiêu Viêm liên lạc với Dược Lão tò mò hỏi: “Sư phụ vì sao cô nương này cứ
khăng khăng ta là một luyện dược sư. Chẳng lẽ cô ấy nhận biết được ta là một
luyện dược sư!?”

Dược Lão âm thanh khàn khàn truyền về phía Tiêu Viêm nói: “Có lẽ là vậy!?”

“Ách” Tiêu Viêm hơi ngẩn người ra, sau đó nàng lên tiếng hỏi: “Nàng làm sao mà
phát hiện được ta là một luyện dược sư. Cái này ta chưa bộc lộ ra thân phận
của mình mà làm sao nàng biết ta là một luyện dược sư. Chẳng lẽ nàng theo dõi
ta…”

Dược Lão âm thanh đáp lại vào tai Tiêu Viêm nói: “Không thể nào, nếu như nàng
theo dõi ngươi ta hẳn sẽ biết, thực lực của nàng chẳng qua chỉ là một vi đấu
sư mà thôi. Thường thì một vị luyện dược sư có thể thông qua linh hồn lực để
phát hiện một vị luyện dược sư khác nhưng nàng hiển nhiên không phải. Có lẽ nữ
tử này tu luyện một loại đấu kỹ gì đó có thể phân biệt được luyện dược sư mà
vi sư không biết…”

Tiêu Viêm thở ra ngẫn nghĩ nói: “Thì ra là như vậy!” Bất chợt âm thanh Dược
Lão có chút tò mò nói: “Chẳng lẽ là…”

Tiêu Viêm nghe được âm thanh của Dược Lão thì tò mò hỏi: “Sư phụ có chuyện gì
vậy!?”

“A” Bất chợt nữ tử hét lên một tiếng lớn ngay lập tức nhảy bổ vào người của
Tiêu Viêm. Tiêu Viêm thấy vậy vội vàng theo bản năng ôm lấy nàng. Bàn tay của
hắn chạm vào cánh tay của nàng cảm giác được một trận mát mẻ và mềm mại qua
tay của mình. Đặc biệt là nữ tử xinh đẹp này với cặp nhũ phong khá là mềm mại
và cũng cao ngất kia lúc này đè ép lên Tiêu Viêm điên cuồng trên đó mà ma sát
khiến cho Tiêu Viêm tâm viên ý mãn.

“Chít…“ Âm thanh của một loài bọ gặm nhấm nhỏ đang liên tục di chuyển qua mặt
của hai người.

Tiêu Viêm lúc này hoàn toàn đứng im chịu đựng cái cảm giác khoan khoái mà nữ
tử truyền cho hắn. Thiếu nữ lúc này hốt hoảng vội vàng đẩy hắn ra khỏi người
mình, hai má của nàng đỏ ửng, hơi thở gấp rút. Nàng lên chỉ lên tiếng đối với
hắn nói: “Đừng, đừng… lại gần ta”. Hơi thở bắt đầu thô trọng.

“Ách” Tiêu Viêm nhìn về phía nữ tử giống như đang trúng xuân dược. Tiêu Sơn
phất phất tay lắc đầu nói: “Được rồi!”

Nữ tử xinh đẹp càng trở nên trầm trọng sau đó lùi lại một chút hướng về phía
hắn nói: “Ngươi, ngươi cách xa ta một chút đươc không!?” Rõ ràng lúc này nàng
thở gấp rút hơi, hai mắt giống như đang động tình vậy vô cùng ướt át câu hồn
nhiếp phách nam nhân.

Nhịn một bụng ta hòa, Tiêu Viêm lùi lại vài bước, hắn cười khổ nói: “Được
rồi!”

Âm thanh Dược Lão lên tiếng nói: “Tiểu Viêm tử chúng ta nhặt được bảo rồi!”

Nghe được những lời này thì Tiêu Viêm tò mò lên tiếng hỏi: “Sư phụ, bảo vật,
bảo vật gì!?”

Dược Lão đáp lại hắn nói: “Bảo vật a, chính là nữ nhân trước mặt ngươi a!”

“Cái gì!?” Tiêu Viêm nghe được lời của Dược Lão thì không thể hiểu nổi lão
nhân này đang nói gì. Hắn nhìn về phía nữ tử thấy được thân thể của nàng đang
đỏ hồng giống như trúng xuân dược. Tiêu Viêm lên tiếng tò mò hỏi: “Cô ta là
bảo vật sao? Cô ấy giống như trúng xuân dược!?”

Dược Lão âm hiểm cười xảo trá nói: “Đúng vậy, cô ta giống như trúng xuân dược
nhưng không phải là do xuân dược tạo ra cái này!”

“ách” Tiêu Viêm tò mò lên tiếng hỏi Dược Lão: “Sư phụ chuyện này là thế nào!?”

Dược Lão lên tiếng hỏi: “Đồ đệ ngoan ngươi đã nghe bao giờ đến một loại thể
chất là âm viêm độc thể hay chưa!?”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy liên lạc với Dược Lão tò mò hỏi: “Âm viêm độc thể?”

Dược Lão thở ra một hơi cảm thán tiếp tục nói: ““Ngươi hàng năm đều ở Ô Thản
Thành, tự nhiên không biết một ít bí ẩn trên Đấu Khí đại lục, năm đó khi ta
đang còn thân thể trong một bảo tàng phát hiển một cuốn sách nói đến loại thể
chất này. Hàng nghìn năm mới ra một loại thể chất như vậy. Người mang âm viêm
độc thể ban đầu sinh ra dưới bụng sẽ có một cái ấn ký hình mặt trăng khuyết
nho nhỏ. Hình trăng khuyết sẽ dần dần trở thành hình trăng tròn khi tuổi tác
tăng lên hoặc phục dụng độc dược quá nhiều. Người có âm viêm độc thể sống
không quá ba mươi tuổi hoặc rất dễ dàng chết non…”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy có chút tò mò hỏi: “Sư phụ đây là chuyện gì!?”

Dược Lão cười hắc hắc lên tiếng đạp lại Tiêu Viêm, trong nụ cười có vài phần
bỉ ổi, hắn nói: “Âm viêm độc thể có thể gần như kháng tất cả các loại độc tố
trên đời, nó duy nhất chỉ kém nhất ách nan độc thể. Đến cuối cùng khi nàng bộc
phát khiến cho vạn dặm bị độc dược của nàng biến thành vùng đất chết vô cùng
đáng sợ…”

“Lại nhắc đến nhắc đến Ách nan độc thể. Đấu Khí đại lục từng xuất hiện một nữ
nhân có ách nan độc thể. Nữ nhân này, từng tại trong một lần nổi giận, đem
sinh mạng một cái Đế quốc, biến thành nghìn dặm độc thổ, tại nơi phiến độc thổ
này, đến mấy chục vạn thậm chí nhiều hơn vong linh quanh quẩn tại đây.””

“Hí...” Nghe vậy, Tiêu Viêm hung hăn hít vào một hơi, nữ nhân này cũng quá tàn
nhẫn đấy chứ? Mấy chục vạn nhân mạng, cứ như vậy không chút nào thương xót đem
toàn bộ giải quyết hết sao? Đây là giết gà sao?

“Ngươi phải biết rằng. Trên Đấu Khí đại lục, cường giả có quy củ của cường
giả, nữ nhân nọ làm như vậy, không thể nghi ngờ la đã xúc phạm lọai quy cũ vô
hình này, dù sao, lúc ấy cũng có rất nhiều cường giả đến từ cái đế quốc kia...
cho nên, khi xảy ra chuyện như vậy thì hết cường giả này tới cường giả khác
đều đi tìm nữ nhân nọ trả thù. Nhưng một người nối tiếp một người đều rơi rụng
cả. Được rồi, các cường giả này cấp bậc thấp nhất, ít nhất cũng là đấu cũng là
đấu linh, cao, thậm chí có một vị sắp tiến vào cấp bậc đấu tông chính là cửu
tinh đấu hoàng”.Vừa nói, Dược lão vừa giang hai tay, nói: “Đáng tiếc, toàn bộ
đều chết ở trong tay nọ nữ nhân nọ.”

“Cục cục...” Gian nan nuốt một ngụm nước bọt, Tiêu Viêm lau mồ hôi lạnh, nữ
nhân này cũng quá hung tợn chứ ? Quả nhiên là giết người như giết gà a.

Việc này náo loạn đến cuối cùng, rốt cuộc cũng xuất ra một lão bất tử ẩn thế,
trải qua một hồi đại chiến kinh thiên mà người ngoài cũng không biết được, nữ
nhân này thực lực chỉ là năm sao Đấu hoàng, bị trọng thương bỏ chạy, mà lão
bất tử nhất phương, một gã siêu cấp cường giả cấp bậc chính là Đấu tông, cũng
vì thế mất mười năm bài trừ độc tố, mới hoàn toàn khôi phục.”

“Ngưu bức...”

Tiêu Viêm cổ họng cuộn xuống, lấy Đấu hoàng cấp bậc cũng dám cùng Đấu tông
cường giả tranh phong, hơn nữa thoạt nhìn tựa hồ còn để lại cho đối phương một
dấu vết khắc sâu, đối với người như thế, Tiêu Viêm đành phải dùng hai chữ này
để hình dung.

“Tại lúc hơn hai mươi năm sau khi nữ nhân kia chạy trốn, nàng một lần nữa lại
xuất hiện, bất quá khi đó nàng cũng đã tiến vào cấp bậc đấu tông, mà lúc này,
lão bất tử chiệu một lần đau khổ cũng không dám tùy tiện xét xử, cho nên đành
phải giả câm vờ điếc không biết tin tức của nàng.”

“Hai mươi năm... Từ thất tinh đấu hoàng tăng lên thành đấu tông, tốc độ này,
coi như là biến thái chứ.” Lắc đầu, Tiêu Viêm nói.

“Ân... Nữ nhân này đích thật là cái loại thiên tư kinh diễm chi nhân.” Gật
đầu, Dược lão ánh mắt chuyển hướng trên đất đang thở ra hồng hộc Mạc Ngân nhẹ
giọng nói : “Tại nơi sau, lúc ta tại một gốc cây linh thảo, cùng nữ nhân nọ
tranh giành nhau, hơn nữa cũng xảy ra xung đột, cuối cùng... lại đánh nhau.”

Nhãn đồng chậm rãi trợn to, Tiêu Viêm lần đầu tiên nghe được Dược lão mơ hồ
bại lộ sự tích năm đó, lập tức vội vàng hỏi: “Kết quả như thế nào?”

“Kết quả sao...” Dược lão khẽ cười, ngẩng đầu lên, trong nhãn đồng đục ngầu lộ
ra chút cảm khái hồi tưởng lại, sau hồi lâu, mới thản nhiên cười nói: “Kết
quả, xem như ta thắng nàng một bậc đi.”

Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm tràn ngập rung động! Thắng Nàng một bậc, Dược lão
mặc dù nói rất đơn giản, bất quá Tiêu Viêm vẫn như cũ có thể cảm giác được
phân lượng trong đó, phải biết rằng vị nữ nhân kia, khi ở cấp bậc Đấu hoàng
liền dám chống lại cùng Đấu tông đúng là người húc trâu a, hơn nữa tại lúc khi
cùng Dược lão giao chiến, Thực lực thân thể cũng đã đạt tới đấu tông cấp bậc,
nhưng kết quả, nàng vẫn kém Dược lão một bậc, xem ra, Xem ra Dược lão năm đó.
Hẳn là đỉnh cao Cường giả đứng đầu Đấu Khí đại lục, cũng không quá đáng a.

Dược Lão tiếp tục nói: “Mặc dù ta chưa gặp Âm viêm độc thể gì nhưng trong ghi
chép lại nói âm viêm độc thể năng lực so với ách nan độc thể không kém chút
nào. Hơn nữa nàng có thể đánh ra viêm độc người trúng viêm độc nếu như không
tốt khu trừ lần sau sẽ để lại di chứng sẽ biến thành một kẻ điên cuồng. Trong
khi giao chiến viêm độc có thể ảnh hưởng tới tâm trí của đối thủ ngươi nói xem
một thể chất cùng với ách nan độc thể ở bá trọng giữa có đáng sợ hay không!?”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy hít một hơi khí lạnh, sau đó kinh hãi hỏi: “Sư phụ,
vậy sau này nàng ta có phải hay không cũng giống như ách nan độc thể kia bị
người truy sát!”

Dược Lão âm thầm khinh bỉ nói: “Nói linh tinh, ai nói với ngươi sẽ có người
truy sát nàng. Ngươi muốn chết hay sao mà truy sát nàng. Nàng nhưng là bảo bối
a…” Nghe thấy vậy Tiêu Viêm thực sự không hiểu gì, Dược Lão lên tiếng khinh bỉ
nói: “Nếu như ngươi truy sát nàng mà để cho một luyện dược sư cao cấp gặp phải
hắn chắc chắn đem cường giả đến truy sát cả nhà ngươi!”

“Ách’ Tiêu Viêm ngẩn người, hắn tò mò hỏi: “Đây là chuyện gì vậy sư phụ!?”

Dược Lão cười dâm đãng nói: “Âm viêm độc thể nếu không phải là một luyện dược
sư cao cấp cùng với cô ta ân ái như vậy hai người nhất định có khả năng trúng
độc mà chết. Ngươi nói xem có thú vị không!?”

Tiêu Viêm có chút không hiểu, hắn tò mò hỏi: “Sư phụ chuyện này là thế nào!?
Người kể rõ ràng một chút được hay không!?”

Dược Lão âm thanh tiếp tục nói: “Âm viêm độc thể trở sinh độc thể nhưng nó
cũng là bảo vật của mọi luyện dược sư. Một luyện dược sư cùng nàng giao hoan,
hai người tiến hành song tu không những khiến cho lình hồn của luyện dược sư
thay đổi tiến giai còn khiến cho luyện dược sư tinh lọc đấu khí khiến cho đấu
khí tinh khiết hơn, ngoài ra cơ thể của âm viêm độc thể thông qua ân ái sẽ hấp
thụ đan độc cho luyện dược sư trong quá trình luyện đan và ăn đan dược. Chỉ
cần liên tục cùng với âm viêm độc thể ân ái không những tu vi tiến nhanh hơn
nữa chỉ cần nàng hình thành âm viêm độc đan sau này sẽ trở thành một trợ thủ
lớn cho luyện dược sư. Ngươi nói xem ai dám đuổi giết nàng!?”

Tiêu Viêm hít một hơi nhìn về phía nữ tử hỏi: “Sư phụ nàng thực sự là âm viêm
độc thể!?”

Dược Lão cười cực kỳ dâm đãng nói: “Hẳn là âm viêm độc thể. Vi sư vừa rồi đã
kiểm tra qua nàng có dấu ấn hình mặt trăng ở dưới bụng. Hắc, hắc… Mặc dù tu vi
của ngươi thấp một chút nhưng chỉ cần ngươi cùng nàng song tu, vi sư sẽ dùng
linh hồn lực trợ giúp ngươi như vậy ngươi không cần phải có thực lực cao cũng
có thể giúp nàng kết đan. Chỉ cần ngươi cùng nàng song tu linh hồn ngay lập
tức sẽ tiến giai tam phẩm luyện dược sư hơn nữa thực lực trực tiếp nhảy vào
đấu sư mà không có bất cứ tế đoan nào. Ngươi nói xem có tốt hay không!”

Nữ tử lúc này trừng mắt nhìn về phía Tiêu Viêm hỏi: “Tại sao ngươi lại nhìn ta
như vậy!?”

“Ách” Tiêu Viêm từ cơn thất thần của Dược Lão tỉnh lại, hắn nhăn nhíu mày nhìn
về phía nữ tử xinh đẹp nói: “Không, không có gì đâu!”

Dược lão dụ dỗ nói: “Tiểu Viêm tử mau mau tìm cách cùng nữ tử này song tu đi.
Vi sư sẽ trợ giúp cho ngươi, chỉ cần ngươi cùng nàng song tu chỗ tốt không
phải nói. Hơn nữa ngươi là một xử nam nếu như cùng nàng song tu, cấp bậc tối
thiểu nhất tăng lên là đấu sư, nếu như vi sư phỏng đoán không sai tăng lên nhị
tinh, tam tinh hoặc tứ tinh đấu sư cũng không phải là khó. Nếu như có thể cùng
nàng ngày ngày song tu làm chơi ăn thật, nếu ngươi có thể cùng nàng song tu,
như vậy ngươi có gần như nắm chắc mười thành đánh bại Nạp Lan Yên Nhiên…”

Tiêu Viêm trâm ngâm, hắn nghe được lời của Dược Lão cảm thấy cực kỳ kinh hãi
trong lòng, chỉ cần hắn ân ái cùng với nữ tử này hắn hoàn toàn có thể đả bại
Nạp Lan Yên Nhiên như vậy thực sự hắn biết chính là trăm lợi mà không một hại,
không những tăng tu vi còn tăng cả linh hồn. Tiêu Viêm không biết phải làm sao
nhưng sau đó hắn lắc lắc đầu thở ra môt hơi nói: “Sư phụ, thôi đi! Tiêu Viêm
ta không cần vào một nữ nhân mới có thể đánh thắng được Nạp Lan Yên Nhiên…”

Dược Lão thở ra một hơi: “Tiểu Viêm tử ngươi đang đẩy nàng ta vào chỗ chết a!”

Tiêu Viêm ngẩn người lên tiếng hỏi: “Cái gì!?”

Dược Lão đáp lại nói: “Theo hình trăng tròn, nàng bất quá sống thêm khoảng hơn
hai năm nữa mà thôi. Ngươi nếu không cùng nàng xong tu vậy thể chất nàng sẽ
bộc phát đến lúc đó độc bay vạn dặm ngươi nói xem ngươi chẳng phải giết nàng.
Nghe lời vi sư cùng với nàng ân ái như vậy đối với nàng cùng với ngươi đều có
chỗ tốt. Sau này ngươi vừa tăng tu vi hơn nữa nàng cũng thành một cường giả.
Trăm lợi mà không có một lợi…”

Tiêu Viêm ngẩn người ra tiếp tục liên lạc với Dược lão: “Không có cách nào
khác sao sư phụ!?”

Dược Lão thở ra một hơi tặc lưỡi nói: “Quả thật không có cách nào khác. Vi sư
không thể nói ngươi ý chí mạnh mẽ còn là ngu ngốc nữa. Thể chất này trăm vạn
luyện dược sư đều hy vọng nhưng ngươi thì lại không một chút nào động dụng.
Hài…”

Tiêu Viêm hoàn toàn kinh ngạc, hắn kinh hãi nhìn về phía nữ tử. Hắn đây là số
may mắn còn là số chó vừa rời đi được mấy ngày gặp loại thể chất đặc biệt.
Nàng ta không những xinh đẹp còn có thể giao hoàn với nàng tăng tiến tu vi.
Một bảo vật vô giá mà mọi luyện dược sư ao ước. Nhưng cứ nghĩ cảnh đến việc
mình với người ta vừa quen biết đã đè người ta xuống phía dười mà dùng nhục
bổng đâm vào người nữ tử chà đạp nàng là Tiêu Viêm cảm giác mình giống tội
phạm hiếp dâm. Nhất là lời nói của Dược lão giống như hắn đang ân ái cùng với
nữ tử xinh đẹp này nhưng lực không đủ mạnh không làm cho nữ tử đạt được cực
sướng nên ở bên cạnh Dược Lão cần hỗ trợ dùng tay áp lên mông của hắn dùng lực
đẩy mông để tăng sức mạnh cho hắn vậy. Tiêu Viêm đột nhiên có ý nghĩ này trong
đầu quả thực sự là không nói nổi.

Bị ánh mắt soi mói của Tiêu Viêm, nữ tử Mạc Ngân trở nên xấu hổ, nàng run run
người sau đó chớp chớp mắt nhìn hắn nói: “Ta, ta… có lẽ đám Bạch Nha Lang đó
đã bỏ đi rồi. Chúng ta hãy ra ngoài, thàm thính một chút thử xem!”

Tiêu Viêm lắc lắc đầu, hắn lên tiếng nói: “Để tar a ngoài đi. Cô ra ngoài
không an toàn một chút nào cả!” Sau đó Tiêu Viêm hướng về phía cửa động bước
ra ngoài.

Nữ tử xinh đẹp nhìn về phía Tiêu Viêm lên tiếng nói: “Cẩn, cẩn thận một chút!”


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #136