Âm Viêm Độc Thể


Người đăng: zip94cute

“Ta muốn công tử ngủ với ta một lần” Mấy chữ này cữ quanh quẩn quanh đầu của
Tiêu Sơn. Hắn cảm giác đầu của mình có vẻ bị mụ mẫm đi, đầu óc quay cuồng
choáng váng. Hắn nhìn về phía nữ tử xinh đẹp mặc một thân quần áo màu xanh,
hắn hít một hơi khí lạnh sau đó thở ra lên tiếng: “Mạc Ngân tiểu thư cô nói gì
cơ? Có, có… thể nhắc lại cho ta một lần hay không!?”

Nữ tử xinh đẹp chớp chớp đôi mắt, nàng hơi run lên, hai má ửng hồng như đánh
lên một tầng phấn mỏng. Cả người nữ tử Mạc Ngân khi run lên, cặp nhũ phong đón
gió cũng bị rung theo. Thứ ấy rung lên khiến cho con mắt của Tiêu Sơn suýt nữa
nòi ra ngoài. Nam nhân là như thế… Mặc dù ở nhà đã có Nhã Phi xinh đẹp hơn
người này rất nhiều nhưng là hoa dại vẫn thơm hơn hoa nhà a. Đây là định nghĩa
chung của nam nhân rồi.

Nữ tử chớp chớp đôi mắt run nhè nhẹ, nàng nhìn về phía hắn lặp lại một lần
nữa, hái má lúc này đã đỏ hồng như son: “Ta muốn… muốn… công tử ngủ với ta một
lần!”

Oanh! Đầu của Tiêu Sơn phát ra một tiếng nổ. Làm sao có thể có chuyện này a?
Tự nhiên có mỹ nữ đưa đến tận cửa. Tiểu đệ đệ lúc này của hắn đã điên cuồng
phản kháng, hắn ngóc đầu dậy thẳng đứng trọc trời theo hướng kim chỉ 12 giờ.
Tiêu Sơn cảm giác lần nữa có thần giao cách cảm với tiểu đệ đệ của mình.

Tiểu đệ đệ hô lên: “Đại ca ca lần này huynh lại gọi đệ đúng không? Có thịt cho
đệ đệ ăn rồi hả!?”

Tiêu Sơn rít gào thầm chửi lớn: “C.mẹ mày khi nào có thịt ở đâu cơ!?”

Tiểu đệ đệ đáp lại: “Đại ca ca rõ ràng có thịt mà!”

Tiêu Sơn hậm hực tức giận bởi vì tiểu đệ đệ của hắn thật sự là tên phản chủ vô
lại, hắn mắng: “Thịt, thịt cái rắm!”

Đôi mắt của nữ tử xinh đẹp chứa đựng đầy nước, nàng chớp chớp đôi mắt nhìn về
phía Tiêu Sơn. Thân thể của nàng hơi khe khẽ run lên, bộ ngực phì nhiêu phong
mãn rung lên khiến cho thân thể của nàng trong mắt Tiêu Sơn trở nên yếu ớt cần
được che chở, thực sự là Tiêu Sơn chỉ muốn ôm chặt lấy nàng sau đó hung hăng
dùng nhục bổng, cái căn côn bằng thịt kia mà yêu thương nàng.

Tiểu đệ đệ của hắn rú lên: “Đại ca ca dùng đệ đi mà!”

Tiêu Sơn ngây ngẩn người sau đó hắn hít một hơi khí lạnh lần nữa để cho mình
trấn tĩnh lại. Hắn lắc lắc đầu nói: “Xin lỗi ta không thể!? Ta không thể đáp
ứng Mạc Ngân tiểu thư được, ta chỉ nói tiếng thật lòng xin lỗi mà thôi!”

Nghe thấy thế thân thể của nữ tử run lên. Nàng thực sự không ngờ mình lại bị
từ chối, so sánh với những người ở đây quả thực nàng gọi là tư sắc tuyệt cao
cùng với Tiểu Y Tiên thuộc loại bá trọng ở giữa. Nếu so sánh một chút nàng hơn
Tiểu Y Tiên ở một bộ ngực lớn cùng với tuổi lớn hơn chút nên có mùi vị của nữ
nhân thành thục hơn tuy vậy nàng vẫn là một xử nữ còn nguyên tem. Hai mắt của
nữ tử đỏ lên, Tiêu Sơn cảm nhận được mùi vị của nước mắt, nữ tử nhìn về phía
Tiêu Sơn chăm chú hỏi: “Tại sao? Là ta không có đẹp sao!?”

Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn nhìn thấy bộ dáng dơm dớm nước mắt của nàng quả thực
Tiêu Sơn không biết nói sao nữa, hắn sợ mình trong giây phút này sẽ yếu lòng.
Hắn lên tiếng nói: “Không rất xinh đẹp! Mạc Ngân tiểu thư là mơ ước của tất cả
nam nhân ta cũng không ngoại lệ…”

Nghe thấy thế Mạc Ngân cảm giác được lòng mình có chút hòa hoãn sau đó nàng
lên tiếng hỏi tiếp: “Vậy vì sao Dược Sơn công tử lại từ chối ta? Là ta không
xứng với công tử? Hay là công tử sợ ta không trong sạch nếu là như vậy Mạc
Ngân ta đảm bảo ta vẫn còn là một xử nữ…”

Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu, mặt của hắn méo mó, hắn đưa ngón tay chỏ lên
gãi gãi sống mũi của mình khóe miệng nhếch lên nói: “Đều không phải vậy!”

Mạc Ngân thấy vậy tiếp tục truy vấn tới cùng hỏi: “Không phải như vậy chẳng lẽ
là vì thê tử của ngươi, Tiểu Y Tiên!”

Thiếu niên khoanh tay lại sau đó hơi cúi đầu xuống, hai mắt nhắm lại một chút,
hắn cần tĩnh tâm của mình. Sau đó hắn nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp này sao đó
lên tiếng nói: “Có lẽ như vậy đi! Thật sự là…” Hắn ngừng một chút sau đó nhìn
thẳng về phía đôi mắt của Mạc Ngân lên tiếng hỏi: “Mạc Ngân tiểu thư thích ta
sao!?”

Nghe thấy vậy Mạc Ngân ngượng ngùng xấu hổ, nhưng sau đó nàng nhẹ nhàng gật
đầu nói: “Ân”

Tiêu Sơn lại hỏi tiếp: “Mạc Ngân tiểu thư yêu ta sao!?”

Mạc Ngân ngay lập tức đỏ bừng mặt vì xấu hổ nhưng sau đó ngậm ngùi một chút
mới mở miệng nói: “Ta… ta không biết!”

Thiếu niên khoanh tay lại, đầu của hắn ngoảng đi nhìn ra ngoài một chút, hắn
nhún nhún vai sau đó quay về nữ tử xinh đẹp mặc một bộ y phục màu xanh kia.
Hắn bình bình đạm nói: “Đúng vậy chính là như thế. Có lẽ ta không biết được lý
do vì sao tiểu thư lại muốn ta ngủ với tiểu thư một lần nhưng ta sẽ không chấp
nhận. Tiểu thư ngươi rất xinh đẹp, ta cũng chỉ bình thường như những nam nhân
khác rất dâm đãng, rất vô lại. Nếu như ta nói ta đối với tiểu thư không có
hứng thú thì đó là giả. Ta nói ra điều này sau thì có lẽ tiểu thư cho rằng ta
rất dâm đãng, vô lại đi. Nhưng không sao!?”

Hắn nhìn về phá thiếu nữ, con mắt của hắn hơi nhắm lại một lúc lâu sau đó lại
mở ra nhìn về phía thiếu nữ hỏi: “Mạc Ngân tiểu thư biết hiện giờ ta muốn làm
gì ở đây hay không!?” nữ tử xinh đẹp nhè nhẹ lắc lắc đầu, thiếu niên tiếp tục
nói chuyện: “Ta rất muốn đè tiểu thư ra sau đó lột sạch quần áo của nàng ra mà
hung hăng trà đạp nàng, yêu thương nàng. Ta muốn thưởng thức những tiếng rên
rỉ từ chiếc miệng đỏ thắm của tiểu thư. Ta muốn hung hắn hôn len đôi môi đỏ
thắm kia. Bàn tay của hắn muốn chộp lên cặp nhũ phong mãn kia mà xoa bóp. Ta
muốn tiểu thư điên cuồng rên rỉ dưới khố của ta. Nhưng là…”

Nghe thấy được lời nói này của thiếu niên, nữ tử hoàn toàn rơi vào kinh ngạc.
Nàng thực sự không ngờ hắn là loại người như thế. Thân hình của nàng khe khẽ
run lên. Sau đó nàng thở dài ra một hơi ngẫm nghĩ: “Cùng tốt dù sao hắn cũng
hơn so với nhiều khác quá nhiều. Ta quả thực quá kén chọn rồi!”

Thiếu niên tiếp tục nói: “Ta sẽ không ngủ với tiểu thư…”

Nghe thấy thế thân thể của nữ tử run lên, nhưng nàng cực độ kinh ngạc hỏi:
“Tại sao!?”

Thiếu niên đưa chén trà lên nhấm nháp hạ hỏa của mình nói: “Ta rất dâm đãng đi
nhưng ta có nguyên nhân của ta. Thứ nhất ta yêu Tiên Nhi, ở nhà ta cũng có một
người thê tử, có lẽ tiểu thư nghĩ ta có hai thê tử vậy mà nói cái gì yêu
thương thì ta cũng không trách tiểu thư. Có quá nhiều lý do để ta không ngủ
với tiểu thư. Thứ nhất là vì thê tử. Thứ hai là vì tiểu thư cũng chỉ yêu thích
ta mà thôi cũng không chân chính yêu ta. Nàng thích ta có lẽ bởi vì ta có bản
lãnh hơn nữa khuôn mặt lại rất tuấn tú, mặc dù ta không nhận mình là một mỹ
nam tử nhưng ta cho rằng khuôn mặt của mình cũng không xấu. Nếu giả dụ trong
trường hợp ta không có gì thì sao đây!? Không có bản lĩnh cũng không có tuấn
tú vậy có phải hay không nàng sẽ yêu thích ta!?”

Nghe thấy vậy nữ tử ấp úng nỏi: “Nhưng công tử ngươi không phải như vậy a!”

Tiêu Sơn đáp lại nói: “Lúc ta biểu hiện ra mình xấu xí nhất Tiểu Y Tiên lại
hoàn toàn chấp nhận ta, hoàn toàn yêu ta. Tiểu thư chẳng qua là thích ta mà
thôi mà không phải là yêu ta. Nếu như ta ngủ với tiểu thư sau này tiểu thư yêu
ta và ta yêu tiểu thư, ta nhất định sẽ biến nàng thành người phụ nữ hạnh phúc
nhất trên đời giống như ta đối với Tiên Nhi vậy. Nhưng giả sử nàng không có
yêu ta sau đó nàng gặp phải một người mình yêu thực sự đâu này? Đến lúc đó
tiểu thư làm sao đối mắt với người yêu của tiểu thư đây. Như vậy thực sự là ta
có lôi với tiểu thư, nếu ta cùng ngủ với nàng có lẽ ta sẽ thỏa mãn được ham
muốn của xác thịt nhưng tâm của ta sẽ không yên đối với tiểu thư, đối với ta
và đối với thê tử của ta… Nói như vậy tiểu thư đã hiểu chứ!”

Thiếu nữ nghe thấy vậy có vẻ chán nản, nàng lên tiếng nói: “Dược Sơn công tử
có thể nghe ta nói vài lời chứ!?”

Tiêu Sơn đưa tay ra: “Mời tiểu thư…”

Nữ tử lắc lắc đầu, trong giọng nói hơi có chút tức giận, cách xưng hô bị
chuyển đổi: “Ta chỉ cần ngươi ngủ với ta một lần mà thôi. Ta cũng không có cần
ngươi đối với ta phải phụ trách bất cứ trách nhiệm gì. Chẳng lẽ Mạc Ngân lại
thấp kém đến như vậy sao?” nàng nhìn về phía Tiêu Sơn thấy mặt mũi hắn khổ sở,
nàng lên tiếng hỏi: “Dược Sơn, ngươi là một luyện sư đi!? Hơn nữa còn là một
luyện dược sư vô cùng cao cấp đi có lẽ cấp bốn trở lên, ta nói có đúng hay
không!?”

Nghe thấy thế Tiêu Sơn giật mình, hắn nhìn về phía nàng nhíu mày, nữ tử lắc
lắc đầu đưa tay lên ngăn cản nói: “Công tử không cần dấu diêm, ta hiển nhiên
đoán được cũng không cần phải theo dõi công tử hay gì đó?”

Tiêu Sơn kinh ngạc nhìn về phía nữ tử lắp bắp hỏi: “Làm sao mà cô biết ta là
một luyện dược sư hơn nữa còn là một luyện dược sư cao cấp…”

Nữ tử nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Công tử ngươi không ngại nếu ta
gọi người một tiếng Dược Sơn chứ!?” Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu sau đó hắn
thở ra chờ đợi câu trả lời của nàng. Nữ tử bình bình đạm đạm nói: “Vậy Dược
Sơn, ngươi có hay không nghe đến âm viêm độc thể!?”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy nhíu mày lên tiếng hỏi: “Âm viêm độc thể? Nó là một
loại thể chất rất đặc biệt hay sao!?” Tiêu Sơn nghi ngờ, dù sao thể chất này
hắn cũng không quá rõ.

Nữ tử thấy thế thoáng kinh ngạc nói: “Là một luyện dược sư, ngươi chẳng lẽ
không có nghe qua âm viêm độc thể!?”

Thiếu niên cười khổ lắc lắc đầu nói: “Thứ cho ta cô lậu quả văn, tầm nhìn hạn
hẹp xin tiểu thư nói rõ về âm viêm độc thể!?”

Nữ tử hít một hơi lạnh sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói: “Âm viêm độc thể chính là
trời sinh độc thể. Cơ thể của khả năng hấp thụ độc dược cùng với hỏa tính năng
lượng thể chuyển thành âm độc. Trời sinh âm độc sẽ có một cái bớt giống hình
mặt trăng màu trắng bạc ở tiểu phúc. Cứ thời gian hai vầng trăng có một lần
trở thành vòng tròn lúc đó thân thể của âm viêm độc thể sẽ bị âm viêm độc tấn
công, thân thể sẽ cảm giác được lúc nóng lúc lạnh toàn sống không bằng chết.
Theo thời gian hình mặt trăng khuyết trở nên thành hình tròn lúc đó âm viêm
độc thể biến thành đáng sợ vô cùng, nó khiến cho toàn thân thân thể của âm
viêm độc thể bốc cháy, âm viêm độc phát tán ra vạn dặm biến nơi đó thành một
mảnh đất chết chóc…”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngẩn người ngẫm nghĩ: “Cái này sao giống ách nan độc
thể thế nhỉ? Hơn nữa khá giống với loại thể chất nào đó trong sách tu chân nói
đến.” Hắn thở dài ra một hơi ngẫm nghĩ: “Sao dạo này thể chất đặc biệt cứ nhan
nhản ngoài đường phố thế nhỉ!?”

Nữ tử thấy Tiêu Sơn ngẩn người như thế thì hơi trầm ngâm nói tiếp: “Dược Sơn
thể chất của ta rất đặc biệt đi, có lẽ ngươi có chút sợ đúng không. Nhưng
ngươi không cần phải sợ bởi vì thời gian ta đến cuối có lẽ còn ba năm nữa cơ!”

Tiêu Sơn ngạc nhiên mở con mắt kinh hãi nhìn về phía nữ tử này ngẫm nghĩ: “Như
vậy nàng chỉ còn ba năm sống nữa sao!?”

Nữ tử mỉm cười nhàn nhạt chua xót nói: “Hiển nhiên ta không muốn chết rồi. Ta
cũng là con người, ta hiển nhiên muốn sống. Trên đời này có ai muốn chết đâu,
hiện giờ ta đã tìm được cơ hội giúp ta sống sót ta làm sao có thể không bắt
lấy.”

Tiêu Sơn ngạc nhiên nhưng không ngu ngốc hỏi: “Việc này có liên quan tới việc
tiểu thư muốn ngủ với ta!?”

Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt của nàng lại mang theo vẻ xót xa cho số phận
của mình. Nàng lên tiếng nói: “mặc dù thể chất này có lẽ rất đáng sợ, người
người kinh hãi nhưng nó chính là một món quà tuyệt hảo đối với các luyện dược
sư. Có lẽ ngươi thắc mắc tại sao ta nhận ra được ngươi là một luyện dược sư
hơn nữa còn vô cùng cao cấp đi bởi vì ta là âm viêm độc thể…”

“Âm viêm độc thể khi gặp người có thể chất của một luyện dược sư sẽ có phản
ứng. Đối với luyện dược sư càng cao cấp phản ứng càng trở nên mãnh liệt nhưng
chỉ với nam nhân mới có. Vì sao lại như vậy bởi vì thân thể của luyện dược sư
có hỏa thuộc tính mạnh mẽ hơn nữa có dương cương khí tức cùng với mộc thuốc
tính đấu khí khiến cho thân thể của âm viêm độc thể phản ứng lại. Trong lúc
giao hoan, âm viêm độc thể cần dương cương khí tức cùng với hỏa thuộc tính đấu
khí tương khắc trung hòa lại âm viêm. Một tia mộc thuốc tính đấu khí lúc đó
dùng để trung hòa độc mà cải tạo thành âm viêm độc đan. Nhưng điều kiện kiên
quyết cần đó chính là một luyện dược sư cao cấp. Nếu như trong lúc ấn ái, một
luyện dược sư linh hồn không đủ mạnh mẽ rất dễ bị âm viêm độc cắn trả đến lúc
đó cả hai người đều bị âm độc cắn trả mà thân vong…”

Tiêu Sơn nghe thấy thế ngẩn người nhíu mày lại, hắn lắc lắc đầu rơi vào trầm
ngâm không biết nói gì. Hắn thầm nghĩ: “Thì ra nàng muốn lợi dụng ta để trở
tạo thành độ đan nhưng công pháp của ta khách thế giới này ta không biết có
giúp được hay không nữa!?”

Nữ tử nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Ngay từ lần đầu gặp mặt ta đã có phản ứng rất
mạnh với công tử. Càng gần ta đều có cảm giác mạnh mẽ hơn nhiều. Hơn nữa ta
còn không có kiềm chế được thế nên ta mới đưa ra quyết đấu y thuật với Tiểu Y
Tiên, một lòng vì ta hư vinh, một lòng vì tiếp cận công tử xem nhân phẩm của
công tử…”

“Ách” Tiêu Sơn cười khổ nói: “Vậy nhân phẩm của ta!?”

Nử tử mỉm cười nói: “Vô lại, là một tên đặng đồ tử nhưng không có xấu!”

Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu nói không lên lời. Hắn dùng bàn tay đờ lên trán
của mình. Nữ tử hai má hơi đỏ tiếp tục nói: “Dược Sơn, ngươi có lẽ còn không
có biết khi ân ái cùng với ta ngươi được lợi ích gì!” Nữ tử nói ra làm cho
Tiêu Sơn thoáng có chút kinh ngạc. Nử tử mỉm cười tiếp tục nói: “Âm viêm độc
thể khi ân ái cùng với một luyện dược sư cao cấp trong lần đầu tiên không
những khiến đấu khí của luyện dược sư tiến nhanh một bước còn rèn luyện linh
hồn của hắn khiến linh hồn của hắn thăng hoa. Ngoài ra còn một khả năng đặc
biệt nữa đó chính là sau khi ân ái cùng với âm viêm độc thể, thể chất của
luyện dược sư sẽ được cải thiện tăng thêm khả năng kháng độc của luyện dược
sư. Nếu như hàng ngày cùng với viêm âm thể chất song tu sẽ khiến cho cả hai
người được lợi. Viêm âm độc thể trong khi ân ái sẽ hấp thu các tạp chất cùng
với độc đan do quá trình luyện đan và hấp thụ đan dược chuyển hóa thành âm
viêm độc tích lũy vào độc đan. Còn luyện dược sư sẽ tinh luyện đấu khí khiến
cho đấu khí của mình trở nên tinh thuần hơn, độc đan cùng với tạp chất trong
cơ thể của mình sẽ chuyển cho đối phương. Cả hai đều có lợi ích không nhỏ chút
nào…”

“Nếu như ta dám cùng với nam nhân nào không phải luyện dược sư ân ái, ta nhất
định sẽ bị âm viêm độc công thể mà chết. ” Nữ tử lắc lắc đầu thở dài. Nàng
nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Bây giờ ngươi biết vì sao ta chọn ngươi
rồi chứ!?”

Tiêu Sơn nghe hoàn toàn ngẩn người. Hắn biết nói thế nào nhỉ? Đây rõ ràng
chính là một thể chất mà vạn dược sư mong ước, có lẽ nhất định mà nói mỗi
luyện dược đều nhìn về phía nàng đều đỏ mắt so với dị hỏa không kém chút nào.
Tiêu Sơn sờ sờ mũi lên tiếng hỏi: “Như vậy ngươi tại sao không lựa chọn một
luyện dược sư nào đó! Ở Gia Mã đế quốc tứ phẩm luyện dược sư trở nên có lẽ
không ít đi!”

Thiếu nữ cười khổ lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: “Ta làm sao không biết
nhưng bắt ta cùng với một lão nhân ân ái, quả thực ta không làm được. Nếu như
có lựa chọn tốt hơn liệu công tử có nguyện ý hay không lựa chọn một lựa chọn
khác kém hơn!?”

Tiêu Sơn cười khổ nói: “Ta hiển nhiên làm ra lựa chọn tốt nhất rồi!”

Nữ tử chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Vậy Dược Sơn ngươi có còn
hay không cự tuyệt ta. Ta chỉ cần ngươi ngủ với ta một lần, ta cũng không có
bắt người chịu trách nhiệm. Sau việc này ta sẽ rời đi tuyệt đối không gặp mặt
ngươi để ngươi cùng với thế tử của mình cảm giác khó xử!?”

Tiêu Sơn hít một hơi, hắn thực sự nghe thấy được cái loại thể chất sinh ra
chính là phụ trợ cho luyện dược sư. Chính xác nếu như có nàng đối với bất cứ
luyện dược sư nào chính là một cực phẩm so với dị hỏa không kém chút nào. Cứ
thử nghi xem cùng với một mỹ nhân xinh đẹp ân ái không những không có hại mà
cả hai cùng được lợi tăng tiến cả về tu vi, tăng khả năng kháng độc trong lần
đầu tiên còn tăng lên linh hồn lực. Đây nói là cái gì, đó chính là đại thuốc
bổ mà không có chút độc dược chút nào. Độc có lẽ là sau những cái chống đẩy
nhiệt tình mà lăn ra mệt lử… Tiêu Sơn nói không động lòng là giả?

Hắn hít một hơi lấy lại dụng khí nói: “Ta… hài… ta vẫn thực sự xin lỗi tiểu
thư. Ta sẽ không chấp nhận việc này!”

Nghe thấy vậy nữ tử kinh ngạc, nàng đã nói đến như vậy rồi mà hắn lại vẫn
không muốn. Sỗng mũi của nàng hơi cay cay, nữ tử mở miệng đáp lại trong giọng
nói mang theo sự tức giận: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta bịa chuyện lừa ngươi để
ngươi ngủ với ta!?”

Tiêu Sơn lắc đầu cười khổ: “Không phải!” Hắn lúc này giống hệt một tên ngụy
quân tử chính gốc. Nói thế nào nhỉ phía dưới tiểu đệ đệ của hắn cương cứng hết
mức chỉ muốn đè nữ tử xinh đẹp này ra phát tiết mà thôi. Nhưng hắn vẫn nhịn
điên cuồng mà nhịn, dù sao huyết khí phương cương như hắn sau khi tấn trức kim
tinh trung kỳ hoàn toàn là bất tử bất diệt kim thương, Tiểu Y Tiên hoàn toàn
không có khả năng một mình chịu được. Hắn nhìn về phía một mỹ nhân xinh đẹp
như vậy muốn nhịn cũng khó hơn nữa người ta còn ra lời mời mọc. Tiêu Sơn hít
một hơi nói: “Ta vẫn phải nói với một tiếng xin lỗi với tiểu thư…”


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #117