Đêm Đen, Thời Cơ Giết Người Tốt


Người đăng: zip94cute

Trận này coi như Tiêu Sơn chiến thắng. Tiêu Sơn lúc này dắt tay của Tiểu Y
Tiên cười lớn sau đó rời đi để cho đám người Van Dược trai than ngắn thở dài.
Trước khi đi, trung niên nhân hiển nhiên cũng nói qua: “Tiểu Y Tiên tiểu thư,
Vạn Dược trai mãi mãi là nhà của ngươi. Ta vẫn phát ra lời mời đối với ngươi
hy vọn ngươi suy nghĩ trở Vạn Dược trai, ta sẽ dành chỗ tốt nhất cho ngươi…”

Tiểu Y Tiên mỉm cười hòa ái đáp lại trung niên nhân nói: “Cảm ơn Diêu tiên
sinh đã ưu ái như vậy. Nếu như có một ngày Tiểu Y Tiên mệt mỏi nhất định sẽ
quay lại nơi này tìm đến Vạn Dược trai. Dù sao Vạn Dược trai cũng là nơi mà ta
đã sống một thời gian dài…”

Trung niên nhân Diêu tiên sinh nghe thấy thế thở dài ra một hơi. Tiểu Y Tiên
nhìn về phía Mạc Ngân thấy khuôn mặt của nữ nhân này trở nên trắng bệch. Nàng
ngồi trên ghế cúi đầu xuống phía dưới. Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu sau đó bình
thản nên tiếng nói: “Y sư như phụ mẫu. Người làm y sư phải có tấm lòng yêu
thương bác ái thiên hạ. Y sư không cần mua danh chuộc tiếng mà cần đó chính là
một trái tim yêu thương người bệnh không phân biệt giàu nghèo. Ta chỉ muốn nói
với cô nếu như chỉ vì một chút danh tiếng mà rơi vào lạc đường thì được không
đáng bằng mất. Chúng ta trở thành y sư không phải vì tiền tài cũng không phải
là danh tiếng mà cần đó chính là một nụ cười của bệnh nhân sau khi họ khỏi
bệnh… Ta hy vọng cô hiểu những lời của ta nói!”

Mạc Ngân khuôn mặt trắng bệnh ngước nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Sau đó nữ nhân
này cúi đầu xuống cũng không có nói gì tiếp. Tiêu Sơn lắc lắc đầu cười khổ,
hắn cầm lấy tay của Tiểu Y Tiên sau đó kéo vào sát mình rời đi. Đám người Phí
Lôi muốn tiến tời mời Tiêu Sơn nhưng hắn không muốn, hắn muốn ở một khách sạn
riêng đối với Tiểu Y Tiên.

Hắn không biết sau vụ thi đấu ngày hôm nay cùng với lời nói của Tiểu Y Tiên
hoàn toàn đã lan truyền khắp Gia Mã đế quốc. Ngay ngày sau Tiểu Y Tiên danh
tiếng cùng bắt đầu vì thế mà nổi lên, truyền kỳ về nàng với những cái tên khác
nhau nổi khắp nơi. Tiểu Y Tiên sau này nổi danh trên đấu khí đại lục bởi vì y
thuật vô cùng thần kỳ của nàng cũng như vẻ đẹp của nàng.

Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu, hắn bất đắc dĩ kéo tay của Tiểu Y Tiên tới mấy
quán rèn cùng với bán các loại kim loại khoáng sản, các loại đá… hắn mua một
đống các thứ sau đó nhanh chóng thu những thứ này vào trong trữ vật giới chỉ
của mình. Tiểu Y Tiên khe khẽ nói nhỏ với Tiêu Sơn: “phu quân, chúng ta có
người theo dõi!”

Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Ta biết!”

Tiểu Y Tiên cùng với Tiêu Sơn, dù sao trời đã trở nên hoàn toàn tối. Hai người
nhanh chóng tìm một căn quán trọ tiến vào. Có vẻ như sự nối tiếng của Tiểu Y
Tiên ngay sau đó mà đám tiểu nhị cùng với lão bản của quán trọ này không ngờ
khá là ưu ái với hai người.

Một người đại hán đứng ở tử xa thấy hai người thiếu niên và thiếu nữ bước vào
bên trong thì hắn mỉm cười gật đầu. Hắn xoay người sau đó rời đi nơi này. Sau
đó hắn tiến vào một căn nhà khá xa ở đó, hắn đi qua một cái cửa nhỏ rõ ràng là
sân sau của căn nhà lớn này. Một trung niên ăn mặc một thân sa hoa quý phái
đang ngồi ở đó cùng với một lão nhân tóc bạc. Nếu như Tiêu Sơn ở đây hắn sẽ
phải hiện một chút kinh ngạc bởi trung niên nhân mặc y phục sa hoa phú quý
này.

Trong sân phong sinh thủy khởi, phong cảnh vô cùng thanh nhã. Diêu tiên sinh
cùng với lão nhân đều có hai thị nữ đấm lưng cùng với bóp chân, quả thực là
khoái hoạt nhân gian. Trên chiếc bàn đá nho nhỏ đặt một đĩa hoa quả cùng với
một ấm trà bốc lên khói nghi ngút, mùi hương nhè nhẹ bốc ra.

Người đại hán mặc quần áo bình thường tiến vào trong sân sau đó cung kính với
với người kia nói: “Mặc Lão, Diêu tiên sinh!” Thấy được người đại hán kia tiến
vào, Diêu tiên sinh lại đưa tay ra hiệu cho các thị nữ dừng lại sau đó phất
phất tay để các thị nữ rời khỏi nời này.

Trung niên nam tử mặc bộ quần áo sa hoa quý phái kia lên tiếng hỏi: “Tìm được
nơi hạ lạc của họ!?”

Đại hán cung kính hai tay sau đó nói: “Diêu tiên sinh ta đã tìm được!”

Trong con mắt trung niên nam tử kia lóe lên tinh quang nói: “Họ bây giờ đang ở
đâu!?”

Đại hán kia cung kính đáp lời: “Họ hiện giờ đã tiến vào quán trọ Bình An. Hình
như tối nay họ muốn ở lại đó tối mai, có lẽ sáng ngày mai họ sẽ rời đi! Diêu
tiên sinh không biết chúng ta bao giờ sẽ hành động!?”

Trung niên nhân dùng tay gõ gõ bàn, hắn rơi vào trầm tư sau đó quay về phía
lão nhân cười nói: “Mặc lão, để đảm bảo lần này không có gì xảy ra sai sót
phải nhờ Mặc lão ra tay rồi!”

“Được, được…” Lão nhân tóc bạc mặc một thân quần áo màu xám, vẻ mặt có chút
dâm đãng bỉ ổi, cánh tay của hắn dầu trong áo bào. Nhưng trong đôi cánh tay
kia lại có khá nhiều lông lá giống như cánh tay của một con khỉ vậy. Lão nhân
híp mắt nhìn về phía trung niên nhân nói: “Nhưng ta có một yêu cầu!?”

Trung niên nhân nghe thấy vậy có vẻ không vui, hai hàng lông mày nhíu lại:
“Như vậy Mặc lão không biết ngài muốn gì!?”

Lão nhân kia thấy vậy cười sách sách nói: “A, a… Nghe nói Mặc Ngân y sư cùng
với Tiểu Y Tiên y sư của trấn này rất xinh đẹp a. Lão phu chỉ muốn thưởng thức
thoáng qua một chút mà thôi!”

Trung niên nhân nghe thấy vậy cắn hai hàm răng sau đó nhìn về phía lão nhân
ngấp ngứng nói: “Chuyện này…”

“Hừ, hừ…” Lão nhân mặc áo bào xám kia khinh thường nhìn về phía trung niên.
Giọng nói của hắn chứa đầy chất vấn nói: “Diêu tiên sinh, ngươi chẳng qua là
một con chó của Mặc gia ta nuôi mà thôi. Ngươi nên hiểu thân phận của mình ở
đâu nếu không ngươi sống sẽ không được tốt đẹp lắm đâu. Dù sao lần này ngươi
chính muốn đích thân lão phu ra tay vậy nên ngươi cũng cần biết khách khí một
chút chữ nhỉ!?”

Trung niên nhân nghe thấy giận tím mắt nhưng sắc mặt của hắn nhanh chóng trở
nên hòa hoãn. Hắn hít một hơi sau đó nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười nói: “Như vậy
được rồi, sau khi xong việc này ta sẽ sắp xếp cho Mặc lão…”

Lão nhân mặc áo bào xám thấy vậy mỉm cười sau đó liên tục gật đầu nói: “A, a…
được được!” Lão nhân cứ nghĩ đến vẻ đẹp của Mặc Ngân thì lão đều chảy nước
miếng. Lão lại tưởng tưởng ra một thân hình thon thả với bộ ngực to phong mãn
nằm dưới thân mình, mắt to tròn đầy nước, đôi môi đỏ mọng, mắt phượng, chiếc
mũi thon thả, bờ mông phì nhiêu dưới thân thể của lão lớn tiếng mà rên rỉ làm
cho lão sướng đến tê tái. Theo con mắt của lão thì Mặc Ngân tuyệt đối còn là
xử nữ. Hơn nữa nghe nói Tiểu Y Tiên còn xinh đẹp so với Mạc Ngân cũng không
kém chút nào, lão bắt đầu nghĩ đến cảnh hai nữ nhân xinh đẹp cùng ở trên
giường phục dịch lão làm cho lão phá lên cười. Nếu như họ bị phục dụng xuân
dược cực mạnh thì sao nhỉ? Một xử nữ dâm đãng cùng với một thiếu phụ dâm đãng
như vậy có hay không thực sự thú vị đây? Có lẽ rất tiêu hồn đi! Ánh mắt dâm tà
lại không thèm che đậy chút nào bộc lộ ra khỏi mặt.

Thấy vẻ mặt của lão nhân kia, trung niên nam nhân thầm mắng: “đồ tinh trùng
nên đầu sớm muộn gì cũng chết trong tay nữ nhân!”. Nghĩ đến đây trung niên
nhân mỉm cười, hắn đưa bàn tay lên giót cho lão nhân một chén trà, ngón tay
của hắn khe khẽ động từ bàn tay của hắn một chút thứ bột trắng trắng nhanh
chóng được rắc lên chén trà. Trung niên nhân mỉm cười với lão nhân kia nói:
“Mặc lão hy vọng chúng ta sẽ thành công!” Nói xong trung niên nhân kia đưa bàn
tay lên dùng trà mời lão nhân.

Lão nhân thấy vậy mỉm cười nói: “Được, được…” Nói xong hắn nâng lên chén trà
uống sạch vào bụng. Trung niên nhân trong con mắt của hắn lóe qua ít tinh
quang trong khi lão nhân kia uống chén trà vào bụng.

Trong một căn phòng, căn phòng này trước đây Tiểu Y Tiên đã ở…

Một tiểu thị nữ nhìn trung quanh sau đó tiến vào bên trong, ở bên trong có một
nữ nhân khá xinh đẹp. Nàng lúc này đang ở trước gương suy tư. Nàng nhớ đến
hình ảnh của một nam nhân tuấn tú bên cạnh một thiếu nữ. Thiếu nữ khe khẽ lẩm
bẩm nói: “Hắn hình như là một luyện dược sư. Nếu như là hắn ta có thể sẽ không
ngại…” Nói đến đây hai má thiếu nữ hơi ửng đỏ sau đó lắc lắc đầu khe khẽ thở
dài. Đột nhiên có tiếng mở cửa nàng quay đầu lạ. Thiếu nữ lên tiếng hỏi: “Lỵ
Phỉ có chuyện gì vậy!?”

Tiểu thị nữ tiến tới nói vào tai của nàng nho nhẹ. Nghe thấy vậy sắc mặt của
nàng trầm xuống. Nang hít một hơi sau đó lên tiếng nói: “Được rồi ta biết!”
Nói xong nàng lấy giấy ra viết một phong thơ sau đó đưa vào tay tiểu thị nữ
nói: “Lỵ Phỉ ngươi nhanh chóng đưa cho họ bức thứ này báo cho họ biết!”

Tiểu thị nữ khom người hành lễ nói: “Ta đã biết tiểu thư…” Sau đó nàng nhanh
chóng bước ra ngoài đóng cửa lại vội vã rời đi.

Trong một căn phòng trang nhã thuộc hạng nhất của khách sạn, Tiêu Sơn lúc này
đang ở cùng với Tiểu Y Tiên. Tiêu Sơn lúc này tiến về phía căn phòng nhanh
chóng cởi bỏ y phục của mình. Tiểu Y Tiên thấy vậy đỏ mặt, hai tay đan xen vào
nhau nói: “Phu quân…”

Tiêu Sơn cười khổ, hắn có phải lúc nào cũng đè nàng ra ăn đâu. Tiêu Sơn cười
gãi gãi mũi nói: “A, a… Tiên Nhi không ngờ nàng nóng lòng như vậy a! Nhưng
hiện tại không được a, ta còn phải chuẩn bị luyện công a…”

“Phu quân…” Tiếng kéo dài của Tiểu Y Tiên lại vang lên mang theo sự bẽn lẽn.
Hai má của Tiểu Y Tiên ửng đỏ, nàng dùng tay bịt nơi tư mật của nàng sau đó
thân thể hơi lắc lắc xấu hổ nói: “Phu quân, hôm nay là ngày ta…”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy nhíu mày nói: “Ngày gì a!?”

Tiểu Y Tiên thấy vậy tức giận trà trà chân sau đó tức giận mắng hắn: “Không
nói với ngươi nữa!” Nói xong nàng tiến lên giường sau đó đẩy hắn ra, sau đó
nàng khoanh chân lên ngồi trên giường nói: “Hừ, ta bận củng cố cảnh giới ngươi
đừng động đến ta cũng đừng làm phiền ta…”

“Ách!” Tiêu Sơn hoàn toàn cười khổ. Hắn lắc lắc đầu sau đó nghi vấn, hắn hoàn
toàn không hiểu gì cả. Hắn bỏ qua ý nghĩ này, dù sao phụ nữ trước nay vô cùng
khó hiểu. Tiêu Sơn lúc này dặn dõ nhà bếp thoáng một chút đề họ chuẩn bị thức
ăn. Nếu như sau khi họ đưa thức vào phòng cũng không cần làm phiền hai ngươi
trong lúc họ tu luyện. Tiểu nhị cùng với lão bản gật đầu đồng ý.

Tiêu Sơn lúc này từ trong nhẫn trữ vật giới chỉ lấy ra một đống khoáng thạch
các loại sau đó nhanh chóng thu vào trong tay. Hắn lúc này cũng xuất hiện một
cái đỉnh màu đen, ngay sau đó cái đỉnh biến mất trong tay của hắn. Tiêu Sơn
cũng nhắm mắt chìm vào trong không gian màu xanh thần bí kia.

Hắn tiến vào không gian thần bí thấy được năm con ma thú lúc này hết ngủ lại
nằm., Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu, xem đám ma thú này ăn quá nhiều dược thảo
rơi vào giấc ngủ muốn tiêu hóa dược lực. Tiêu Sơn lúc này tiến vào đánh thức
vài con thú, chúng nhanh chóng tiến tới cọ cọ đầu vào phía người của Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn phất phất tay nói: “Đi ra chỗ khác đi!”

Có vẻ như nhận được mệnh lệnh của Tiêu Sơn, mấy con ma thú nhanh chóng tiến
vào một góc sau đó nhanh chóng nằm xuống phía dưới hướng về phía chủ nhân của
nó nhìn chăm chú. Tiêu Sơn lúc này lấy ra một đống tài liệu gồm có ma hoàng
tinh, bạch ngân khoáng thạch, huyết văn tinh cương…

Tiêu Sơn lúc này hai tay đảo quanh xuất hiện, từ bàn tay của hắn bắn ra một
ngọn lửa chói sáng màu kim sắc về phía lò lửa. Ngay lập tức lò lửa hừng hừng
thiêu đốt. Bọn thú cảm nhận được uy lực của ngọn lửa vội vàng nhanh chóng thụt
lùi về phía sau có ý tránh né ngọn lửa này. Bên cạnh hai bên Tiêu Sơn lúc này
chất đống một đống khoáng thạch, hắn ném một đống khoáng thạch về phía bên
trong lô đỉnh.

Ngay sau đó hắn nhanh chóng đầu nhập tinh thần vào lô đỉnh, lô đỉnh nhanh
chóng hòa tan đám tinh kim kia. Chúng hòa trộn với nhau tạo ra một chất lỏng
sánh sánh sáng chói lóa. Tiêu Sơn nhanh chóng dùng kim nguyên lực liên tục
đánh vào đám chất lỏng. Đám chất lỏng ngày lập tức hóa thành một đám bột kim
sắc phun ra bên ngoài. Ngay lập tức đám kim sắc thấm trên đất nhanh chóng dung
nhập vào trong đất.

Tiêu Sơn lười để ý đến mấy việc này, hắn lại tiếp tục liên tục đánh ra ấn
quyết thúc dục kim nguyên lực ép toàn bộ tạp chất không cần thiết trong đám
dịch chất lỏng kia. Tiêu Sơn không biết qua bao lâu hắn thở ra một hơi. Vừa
rồi có một người tiểu nhị tiến vào trong phòng mua cơm Tiêu Sơn đã ra hiệu gật
đầu với hắn.

Tiêu Sơn lúc này lại chìm vào luyện khí. Mặc dù là như vậy nhưng hắn vẫn phải
đề phòng vì địch nhân đã đến. Hắn không thể không đề phòng. Hắn phân ra một
nửa thần chí đề đề phòng địch nhân dù sao luyện pháp bảo phi hành đã đến cuối
hắn cũng không muốn gián đoạn.

Bất chợt tiếng gõ cửa vang lên làm cho Tiêu Sơn nhíu mày. Hắn bất đắc dĩ phải
để cho ngọn lửa tự động tiếp tục thiêu đốt trong chiếc lò kia. Hắn rời đi khu
vực màu xanh sau đó xuất hiện ở nơi này. Tiêu Sơn tiến về phía cửa mở ra thì
thấy một thiếu nữ có vì phần tư sắc đang chần chờ nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu
Sơn lên tiếng nói: “Lỵ Phỉ sao lại là cô!?”

Tiểu thị nự nhìn chung quanh sau đó đột nhiên rúi bức thư về phía Tiêu Sơn.
Sau đó nàng nói: “Tiểu thư ta gửi cho ngươi một bức thư, ngươi nhất định phải
đọc!” Nói xong nàng xoay người rời đi.

Tiêu Sơn cười khổ cầm lấy lá thư sau đó vào phòng đóng lại. Hắn nhìn thấy Tiểu
Y Tiên vẫn trong giai đoạn tu luyện nhưng nàng đã phát hiện ra được hắn được
người đưa thư nhưng nàng không có mở mắt mà thôi. Trên bức thư có một mùi
hương thơm nhè nhẹ rõ ràng là mùi thơm của nữ nhân. Tiêu Sơn khóe miệng nhếch
lên sau đó trên bức thư có ghi mấy chữ: “Đêm tối có người tập kích hãy cẩn
thận!”

Tiêu Sơn đã biết từ lâu nhưng hắn đang dụ rắn ra khỏi hang chỉ thoáng thu thứ
này vào trong ngực sau đó lại tiếp tục kiếm một chỗ nhanh chóng khoanh chân
ngồi nhanh chóng chìm vào nơi không gian thần bí kia. Lúc này đám dịch lỏng đã
bị đốt trở nên sáng chói. Hai tay của Tiêu Sơn quyết ấn, hai tay thủ thế liên
tục biến ảo kéo lại rồi lại kéo ra rất phức tạp.

Tiêu Sơn lúc này hai tay ấn đánh pháp quyết. Ngay lập tức đám dịch lỏng bay
lên không trung sau đó bị kim sắc ngọn lửa bao bọc, kim sắc ngọn lửa giống như
một bàn tay đem đám dịch lỏng này nhanh chóng nhào lặn. Nó nhào lặn da một
hình dáng bè bè, dài dài, đầu lại nhọn. Tiêu Sơn sau khi định dạng xong hình
dáng của nó xong thì mỉm cười. Hắn lúc này vung tay lên một lượng lớn kim
nguyên lực điên cuồng đánh lên cái thứ dài dài bè bè kia.

Sau vài phút ánh sáng lóe lên cực lớn. Tiêu Sơn mỉm cười hất tay, cái thứ dài
dài bè bè ấy rơi vào tay của hắn. Nếu như có người xuyên việt nhìn về phía cái
thứ trong tay của hắn sẽ phải kinh ngạc. Bởi vì thứ to tướng bè bè dài dài này
khá giống với mấy loại kiểu phi thuyền không gian trong mấy trò chơi.

Tiêu Sơn sờ sờ nó sau đó cười dâm đãng rồi tự sướng: “A, a… có thứ này trong
tay phi hành trên trời chắc hẳn đẹp trai ác. Mỹ nữ ở đấu khí đại lục là cứ
ngước nhìn đảm bảo các nàng siêu lòng hết. Tất cả sẽ nguyện vì ta mà trút bỏ
quần áo trên giường chờ đợi được phục thị ta. A, a…” Tiêu Sơn nói xong ho khan
đỏ mặt ra vẻ một người phu quân tốt nói: ”Hài, ta làm sao mà phải làm vậy dùng
cái này câu mỹ nữ cũng được nhưng mà ài… còn Tiểu Y Tiên thì… thôi thì cái vụ
phi hành pháp bảo cứ nói với nàng còn cái vụ hình tượng tuấn tú đi câu mỹ nữ
cứ dấu đi là xong. Dù sao ta cũng là một phu quân tốt phải cho ra dáng!”

Tiêu Sơn mở ra đôi mắt, trong căn phòng sáng trọng, hắn nhìn thấy đồ ăn đã
nguội lạnh. Hắn nhìn trung quanh thấy được ngồi ở trên giường Tiểu Y Tiên lúc
này đã chớp chớp mắt nhìn về phía hắn vẻ mặt phụng phịu. Nàng dùng thần thực
truyền âm cho hắn: “Phu quân ở ngoài chúng ta bị theo dõi!”

Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Tiên Nhi đúng vậy a! Nàng có muốn đóng một vở kịch hay
không!?”

Tiểu Y Tiên nhíu mày dùng thần thức nói chuyện với hắn: “Đóng kịch!?”

Tiêu Sơn cười cực kỳ dâm đãng nhìn về phía nàng dùng thần thức nói: “Đúng vậy
a! Mọi việc cứ theo như ta nói đi…” Nói xong hắn tiến về phía Tiểu Y Tiên.
Thấy được Tiêu Sơn tiến tới ngồi sát mình Tiểu Y Tiên phụng phịu má sau đó
nhanh chóng ngồi sáng bên cách xa hắn. Tiêu Sơn cười dâm đãng nói: “Tiên Nhi,
hiện giờ nàng có đói hay không để phu quân đút cho Tiên Nhi thế nào!?”

Tiểu Y Tiên hứ một tiếng nói: “Không đói, ngươi tự đi ăn một mình!”

“Ách” Tiêu Sơn cười khổ sau đó lên tiếng nói: “Tiên Nhi ngươi hôm nay làm sao
vậy!?”

Tiểu Y Tiên bĩu môi sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn, khuôn mặt phụng phịu nói:
“Mạc Ngân rất xinh đẹp đi!?”

“Ách” Tiêu Sơn cười khổ đầu to như cái đấu nói: “Tiểu Y Tiên nàng nói gì
vậy!?”

Tiểu Y Tiên trừng mắt về phía hắn nói: “ngươi không cần phải nói dối ta a, phu
quân. Ngươi những rõ ràng rất ưa thích Mạc Ngân đi. Cô ta ngực so với ta to
hơn nhiều hẳn là người rất ưa thích a…”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy nhanh chóng chộp lấy Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên bị chộp
lấy nhanh chóng phản kháng đáng tiếc bị Tiêu Sơn ôm chặt lấy sau đó vỗ vào bộ
mông trắng tròn săn chắc kia phát ra vài tiếng bababa khá là to. Âm thanh vô
cùng kêu, đôi tay của Tiêu Sơn cảm giác được trắng nõn mềm mại. Hắn lúc này
không đánh nữa mà trên bờ mông mê người của Tiểu Y Tiên mà sờ bóp xoa nắn.
Tiểu Y Tiên bị hắn làm như vậy thì hai má ửng đỏ xấu hổ. Tiêu Sơn mắng: “Dám
nghi ngờ nhân cách của phu quân đáng đánh”

Thấy vậy Tiểu Y Tiên bíu môi khinh thường Tiêu Sơn, khuôn mặt của nàng trở nên
phụng phịu. Tiêu Sơn cười dâm đãng nói: “Dám bĩu môi trêu trọc phu quân. Đáng
bị áp dụng gia pháp!” Nói xong Tiêu Sơn dùng đôi môi áp lên đôi môi của nàng.
Thiếu nữ chỉ kịp ưm một tiếng. Sau đó hai mắt của nàng run lên nhắm lại, nàng
đã quen với thói vô lại của phu quân mình nên nàng cũng quen.

Hai con du long điên cuồng dây dưa với nhau đến khi hai người thở ra hồng hộc.
Tiêu Sơn mỉm cười dâm đãng nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Lần sao còn dám nghi
ngờ nhân cách chính chực của phu quân nàng nữa hay không!?” Tiểu Y Tiê không
thèm nhìn về phía hắn, Tiêu Sơn cười khổ nói: “Đến đây đi lão bà của ta, nàng
nhưng không ăn không được a!”

Bị Tiêu Sơn lôi kéo bất đắc dĩ Tiểu Y Tiên tiến tới bàn. Tiêu Sơn nhanh chóng
múc cho nàng một bát cùng với hắn một bát. Tiêu Sơn thử thoáng qua chút canh
một chút. Hắn rõ ràng cảm nhận được có người đang nhìn về phía này. Tiêu Sơn
cười lạnh, hắn phát hiện trong canh có chút đồ.

Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên cười nói: “Tiên Nhi chúng ta chơi một trò
chơi thế nào!?”

Hai má của Tiểu Y Tiên lúc này ửng đỏ nói: “Trò chơi!?”

Tiêu Sơn cười cực kỳ dâm đãng nói: “Đúng vậy! Trò chơi, trò chơi này có tên ăn
không cần bát không cần đũa!”

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên hơi ngẩn người nói: “Ăn không có bát đũa làm sao mà
ăn được!”

Tiêu Sơn cười ma mãnh nói: “Sao lại không được!” Nói xong hắn nói nhỏ vào tai
của Tiểu Y Tiên, nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên ửng đỏ mặt.

Hai má của nàng hây hây hồng, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn mắng: “Phu quân,
người thật vô lại!”

Tiêu Sơn cười cực kỳ dâm tà nhìn về phía đôi môi đỏ mọng của Tiểu Y Tiên nói:
“nói cái gì đó, việc này đối với phu thê nhưng là thiên kinh địa nghĩa a!” Sau
đó ánh mắt của hắn trở thành hăm dọa nói: “Nếu như nàng không làm tối này ta
sẽ cho nàng biết tay!”

Tiểu Y Tiên thấy ánh măt của hắn thì càng xấu hổ hơn. Nàng nhẹ nhàng cúi miệng
xuống bắt đầu húp lấy một chén canh. Tiêu Sơn cười dâm đãng, nữ nhân nào nghe
được nụ cười của hắn thì chắc hẳn đều rợn cả gai ốc lên. Tiểu Y Tiên chìa cái
mỏ đỏ thắm của mình hướng về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lúc này áp miệng của mình
lên nhanh chóng hướng về phía Tiểu Y Tiên nhanh chóng ăn món ăn do chính miệng
của Tiểu Y Tiên chuyển qua.

Hai người làm một vài lần như thế…

Bất chợt hai người toàn thân trở nên vô lực. Tiêu Sơn run run lên sau đó kinh
hãi nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiểu Y Tiên nàng có cảm giác kỳ lạ hay
không. Ta toàn thân vô lực không có bất cứ cảm giác gì cả!”

Tiểu Y Tiên kinh hãi nhìn về phía mấy bát canh sau đó nói: “Phu quân, có người
bỏ độc vào canh!”

“Hahahaha…” Ngay sau đó cánh cửa nhanh chóng bật ra. Nó bị đá bay phát ra một
tiếng “Rầm”. Sau đó một lão nhân mang theo hơn mười tên áo đen bịt mặt bước
vào.


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #114